Edit: Hiểu Đồng Beta: Tuyết Ảnh Nhi Từ tối đêm 30 tết đến sáng mùng bảy tháng giêng, Tô Noãn vẫn luôn ở lại nhà trọ của Lục Cảnh Hoằng, cảnh vệ Cù gia cũng không thấy xuất hiện, cho đến khi vào xế chiều ở sân bay, nhìn thấy Tiểu Chu đã sớm đợi ở đây, Tô Noãn cười một cái. Cô dời đến chỗ này ở cùng Lục Cảnh Hoằng, nếu như không có Cù Dịch Minh ngầm đồng ý, thân là cảnh vệ viên bảo vệ cô, làm sao lại cả tuần liên tiếp không xuất hiện, rồi lại ở thời điểm mấu chốt đứng ở trước mặt cô? Tiểu Chu đi về phía Tô Noãn lễ phép gật đầu với Lục Cảnh Hoằng, sau đó đón nhận rương hành lý trong tay Lục Cảnh Hoằng, tay kia cầm chính là hai vé máy bay, nhìn thời gian nói với Tô Noãn: “Nhị tiểu thư, đến thời gian lên máy bay rồi.” “Được.” Tô Noãn quay đầu lại muốn tạm biệt với Lục Cảnh Hoằng, nhưng không biết phải nói gì, mấy ngày nay bọn họ cũng không đề cập tới vấn đề này, cho dù trước khi bước vào sân bay, lúc sắp chia tay bọn họ cũng không dặn dò nhau một tiếng nào. “Vậy… anh nhớ chăm sóc tốt chính mình, em…” Tô Noãn ấp úng còn chưa nói xong, Lục Cảnh Hoằng lập tức đi tới cửa lên máy bay, giống như người vội vàng lên máy bay chính là anh, thấy Tô Noãn còn sững sờ đứng bất động tại chỗ, quay đầu lại nhíu nhíu mày: “Không phải nói phải lên máy bay sao? Sao lại không tới đây? Không phải muốn anh kéo em đi đấy chứ?” Có lẽ diện mạo Lục Cảnh Hoằng quá xuất chúng, anh vừa nói câu đầu tiên, đã hấp dẫn không ít ánh mắt đi ngang qua, sau đó những ánh mắt kia theo tầm mắt nhìn về phía Tô Noãn, đều cười cười ám muội, giống như hiểu rõ chuyện gì rồi. Bên tai Tô Noãn nóng lên, cúi đầu che mặt, nừa đi nửa chạy đuổi theo, mới vừa nhìn thấy một đôi giày da màu đen, một cỗ quen thuộc ấm áp liền dò tìm lòng bàn tay cô, ngẩng đầu lên nhìn Lục Cảnh Hoằng như có như không khẽ cong khoé miệng. Thần thái của anh không thấy có chút nào lưu luyến biệt ly, bộ dạng không thèm để ý mơ hồ như vậy thật ra khiến cho Tô Noãn quệt quệt khoé môi, theo như tính tình của cô thật sự cũng không nói thẳng ra, ra lệnh cho Lục Cảnh Hoằng tạo ra biểu cảm nước mắt khóc ròng ròng không muốn xa rời. Cho đến khi xếp hàng để lên máy bay, Lục Cảnh Hoằng cũng không có ý rời đi, điều này làm cho Tiểu Chu không ngừng nghi hoặc, ngay cả Tô Noãn cũng có chút hoang mang, nhìn Lục Cảnh Hoằng đứng ở trước mặt cô tiện tay lật xem một quyển tạp chí, cứ mãi do dự, vẫn là dự định khuyên anh rời đi, nhìn về phía bóng lưng Lục Cảnh Hoằng nói: “Việc này… thật ra anh không cần lên máy bay tiễn em, hơn nữa em cũng không nghĩ rằng bọn họ sẽ cho anh đi vào.” Lục Cảnh Hoằng khép lại tờ tạp chí, tiện tay để lại chỗ cũ, sau đó xoay người lại, nhìn Tô Noãn vài giây, như đang ngẫm nghĩ lời cô nói đúng lý hợp tình, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Chu sau lưng Tô Noãn, vươn tay ra: “Lấy ra.” Tiểu Chu không hiểu a một tiếng, không hiểu ý Lục Cảnh Hoằng muốn kêu anh lấy ra cái gì, Tô Noãn cũng tò mò đảo ánh mắt qua lại giữa hai người đàn ông, Tiểu Chu lấy cái gì của Lục Cảnh Hoằng thế, tại sao cô lại không biết? Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn hành khách trước mắt không nhiều lắm, nhíu chặt chân mày, chẳng quan tâm đến cái gì mà dáng vẻ tao nhã, lại đi lên phía trước một bước, lướt qua Tô Noãn trực tiếp đưa tay lấy vé máy bay cùng thẻ căn cước trong tay Tiểu Chu. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Tiểu Chu xuất thân là quân nhân, phản ứng tự nhiên so với người bình thường nhanh nhẹn hơn, phát hiện có một bàn tay chộp lấy cái gì trong tay anh thì xuất phát từ bản năng gắt gao siết chặt, khi Lục Cảnh Hoằng dùng hết sức túm lấy, bày ra trạng thái đứng lù lù bất động. “Buông tay.” Lục Cảnh Hoằng lạnh giọng ra lệnh, ánh mắt có chút lạnh thấu xương, trên tay cũng không khỏi tăng thêm lực đạo, Tiểu Chu ngoài dự đoán đối với lời nói và việc làm của Lục Cảnh Hoằng tỏ ra mờ mịt, cúi đầu ánh mắt nhìn về phía Tô Noãn như dò hỏi, lại phát hiện Tô Noãn cũng mang vẻ mặt kỳ dị nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hoằng cướp đoạt vé máy bay cùng thẻ căn cước trên tay. Chờ cho tới khi Tô Noãn kịp phản ứng, phát hiện tầm mắt xung quanh bắn tới còn có hành khách phía sau lo lắng chờ đợi, lập tức đưa tay tách tay Lục Cảnh Hoằng ra, nhỏ giọng ra vẻ trách cứ: “Lục Cảnh Hoằng, anh làm gì vậy hả! Em muốn lên máy bay, ngày may em còn phải đi làm, hôm nay vé máy bay bán hết rồi, nếu bỏ lỡ chuyến bay này em sẽ bỏ lỡ hội nghị ngày mai mất.” Đáng tiếc Lục Cảnh Hoằng thế nhưng lại không có ý buông ra, một đôi mắt lộ ra ánh sáng lạnh nhìn chằm chằm Tiểu Chu không biết là đang nắm chặt hay là buông tay, lông mày nhíu chặt, nhìn thấy như thế nào cũng đều có chút doạ người. “Tôi nói buông ra, có nghe hay không?” Khí thế kia nghiễm nhiên là cấp trên ra lệnh cấp dưới, Tiểu Chu khó xử nhìn Tô Noãn một chút, Tô Noãn lại khó xử nhìn Lục Cảnh Hoằng một chút, Lục Cảnh Hoằng thì gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Chu, trên tay càng thêm dùng lực, cầm lấy được vé máy bay đã bị biến dạng: “Hành khách phía sau đang chờ, cậu cứ ngăn cản như vậy không biết xấu hổ hả?” Tiểu Chu bị Lục Cảnh Hoằng nói làm cho mặt đỏ lên, cũng bởi vì vậy mà bị lung lay, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, cũng đã không lấy lại được vé máy bay cùng thẻ căn cước đã bị Lục Cảnh Hoằng lấy mất, muốn đi cướp lại, lại phát hiện Lục Cảnh Hoằng đã nhanh chân bước đến lặng lẽ đưa cho giám sát. Đối với hành động thừa thãi này của Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn và Tiểu Chu có chút u mê, vài giây sau đó, bọn họ liền hiểu ra, hơn nữa khoé miệng cùng lúc vừa kéo, bởi vì Lục Cảnh Hoằng lặng lẽ đi qua chỗ kiểm tra, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm yên lặng đứng ngay chỗ nhân viên kiểm an đối chiếu thẻ căn cước. Nhân viên kiểm an cũng phát hiện có gì đó không đúng, nhìn Tô Noãn phía sau Tiểu Chu mấy lần, nhìn nhìn thẻ căn cước, lại ngó ngó Lục Cảnh Hoằng bên trong, muốn nói gì đó, lại bị Lục Cảnh Hoằng không nói tiếng nào nheo mắt nhìn. Tô Noãn quay đầu lại nhìn Tiểu Chu, rất muốn hỏi một câu, đây là cái tình huống gì, Lục Cảnh Hoằng đây là muốn làm gì, anh không phải là đến để đưa tiễn sao? Tại sao lại vào cửa đăng ký, còn không có một chút tính tự giác rút lui? “Ta nói, tiểu thư cô còn không lên máy bay, chúng tôi phía sau đều đang chờ đợi đấy!” “Đúng vậy nha, chúng tôi đều đang rất tranh thủ thời gian…” Tô Noãn xấu hổ hướng về phía hành khách lộ ra không kiên nhẫn liên tục giải thích, sau đó bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tiểu Chu, đành phải đem vé máy bay cùng thẻ căn cước giao cho nơi kiểm an, sau đó chậm rãi đi vào. “Máy bay sắp bay rồi, nhanh vào đi thôi.” Tô Noãn trợn tròn đôi mắt phượng hẹp dài, nhìn người đàn ông hồn nhiên không hay hành vi mới vừa rồi của mình có bao nhiêu vô sỉ, bất luận có lôi kéo anh như thế nào cũng không lay động, chỉ là nói ra vấn đề chính: “Tiểu Chu làm sao bây giờ? Vé máy bay ngày hôm nay đều bán hết rồi, anh còn lấy chứng minh nhân dân của anh ấy!” Trên mặt Lục Cảnh Hoằng vẫn luôn lạnh băng, thuộc dạng sắc mặt không chút thay đổi, nhưng bên tai hồng hồng tiết lộ tâm tình của anh, giờ phút này ở trước mặt Tô Noãn bất quá cũng chỉ là cố chấp chống đỡ sĩ diện, ánh mắt lãnh chìm, dạy dỗ Tô Noãn không chịu đi: “Em cho là máy bay này chỉ có một hành khách là em hay sao? Đừng có hồ nháo, có vấn đề gì lên máy bay chúng ta nói sau, chính em cũng đã nói nếu bỏ lỡ chuyến bay này, sẽ không tham dự hội nghị ngày mai được.” “Lục Cảnh Hoằng, không cần phải lấy lời em nói để chống lại em! Em bây giờ là đang hỏi anh, anh lên máy bay làm gì vậy, ngay cả hành lý cũng không có chuẩn bị, hay tay trống rỗng như vậy, vé máy bay vẫn là cướp đoạt, anh muốn làm gì?” Thanh âm của Tô Noãn vốn không lớn, nhưng có thể càng nghĩ càng cảm thấy uất ức Tiểu Chu, Lục Cảnh Hoằng ngang ngược không nói lý lẽ chút nào, càng nói về sau càng không nhịn được giọng nói nâng cao, dẫn tới những người khác tò mò quay đầu nhìn qua. Lục Cảnh Hoằng trước những ánh mắt đánh giá kỳ dị, trên mặt có chút không nhịn được, cho dù vẻ mặt vẫn nghiêm túc, cũng đã không còn biểu hiện đúng lý cần phải làm như lúc ban đầu, đối mặt với ánh mắt chất vấn sắc bén của Tô Noãn, ánh mắt liếc về phía khác: “Hành lý… buổi sáng đã bỏ vào trong vali hành lý của em…” “Tại sao em lại không biết?” Lục Cảnh Hoằng vội ho một tiếng, nhíu mày, biểu hiện có chút buồn bực, liền túm lấy tay Tô Noãn kéo lên máy bay, ngoài miệng thuỷ chung không chịu xuống nước: “Không nên nhiều lời như vậy, anh đã phân phó Kiều giúp em mua vé máy bay cho cảnh vệ viên kia, em không cần phải lo lắng cho cậu ta.” Anh tuyệt đối không thể nói cho cô biết, bởi vì tham lam vui mừng quá độ, mà bỏ lỡ thời gian mua vé máy bay, cũng tuyệt đối không dám nói cho cô biết, mình nhân lúc cô soạn xong hành lý đi toilet, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai sớm sắp xếp xong quần áo nhét vào trong vali hành lý của cô. Nếu trước đó nói với cô muốn đi lấy vé máy bay của cảnh vệ viên, dựa theo tính khí Tô Noãn, chỉ sợ sẽ trực tiếp xách vali hành lý đón xe, ngay cả đưa tiễn cũng không cần anh đưa ra sân bay, chứ đừng nói chi là cho vé máy bay. Vì thế, dưới ánh mắt tâm không cam lòng không chịu của Tô Noãn, Lục Cảnh Hoằng kiên trì túm lấy cô lên cabin, cho đến khi thắt dây an toàn, Tô Noãn giống như vẫn còn đang dùng một loại ánh mắt khinh bỉ liếc xéo anh. “Lục Cảnh Hoằng, anh có thể hay không càng vô sỉ một chút?” Đây là trước khi Tô Noãn đeo lên miếng bịt mắt, chỉ nói duy nhất một câu với anh, Lục Cảnh Hoằng bàn tay cầm nước uống lay động một cái, sắc mặt bình thản ung dung như cũ, thấy Tô Noãn không để ý đến mình, cũng không thấy thú vị đeo miếng che mắt nghỉ ngơi. —————– Lần nữa đặt chân lên mảnh đất kinh thành này, tâm tình Tô Noãn so với hai lần trước đều nặng nề hơn, vừa ra khỏi sân bay, cô liền lấy điện thoại ra mở máy lên, tâm tình ôm một tia may mắn, gửi tin nhắn vào dãy số lần trước Tô Chấn Khôn cho: “Ba, con đã đến kinh thành, ba ở đó có khoẻ không?” Lục Cảnh Hoằng lúc kéo hành lý đi ra, điện thoại trong tay cô như cũ nằm im lặng, không có bất kỳ hồi đáp nào, cô lắc đầu, khoé miệng tràn lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn mặt trời chói chang trên cao mơ mơ màng màng. “Làm sao vậy?” Cho dù Tô Noãn vẫn luôn duy trì tư thế chiến tranh lạnh với anh, nhưng nhìn thấy bộ dạng tinh thần Tô Noãn uể oải, Lục Cảnh Hoằng vẫn là quan tâm tiến lên hỏi, không quên đem bả vai làm chỗ dựa cho cô. Tô Noãn lần này không đẩy Lục Cảnh Hoằng ra, tựa đầu vào vai anh, trong nháy mắt, mắt tiệp chớp chớp giống như cánh bướm: “Lục bộ trưởng, em hình như muốn ngất xỉu rồi.” Lời lẽ giống như đùa giỡn, nhưng mà ngay sau đó, cô thật sự an nhiên nhắm mắt lại, cứ như vậy mất đi ý thức. Thân thể nhỏ gầy cứ như vậy ôn nhu gục xuống, Lục Cảnh Hoằng đúng lúc đưa tay ra đón được cô, nhìn cô nằm gọn trong lòng ngực của mình, cuộn thành một đoàn, giống như loài động vật họ mèo ngủ đông. Lục Cảnh Hoằng lặng đi một chút, kề sát cô, nghe được tiếng ngáy khe khẽ, lòng ngón tay của anh mơn trớn sợi tóc bên khoé miệng cô, mang theo một luồng ôn nhu thương tiếc, mấy ngày nay cô tập trung cố gắng viết ra kế hoạch, cơ hồ mất ăn mất ngủ. Anh rất may mắn, cô là ngủ ở trong lòng anh, chứ không phải trong lòng bất kỳ người đàn ông nào khác, vừa nghĩ như thế, khoé môi của anh không khống chế được gợn lên một chút ý cười. Chỉ là nụ cười này không kéo dài được bao lâu, đã bị một âm thanh còi xe phá hỏng, Lục Cảnh Hoằng ôm Tô Noãn ngẩng đầu, liền nhìn thấy một chiếc xe có cờ đỏ chậm rãi dừng lại bên cạnh anh, Cù Dịch Minh xuất hiện trong tầm mắt anh. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Cù Dịch Minh liếc mắt nhìn chằm chằm Tô Noãn ngủ say trong lòng Lục Cảnh Hoằng, sau đó lại nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, ánh mắt cũng không hiền lành dịu dàng giống như mới vừa rồi, cũng có chút nghiêm khắc quan sát cẩn thận cấp dưới, ánh mắt không chuyển nhìn chằm chằm hồi lâu. Lục Cảnh Hoằng cũng không né tránh, thản nhiên chống lại ánh mắt Cù Dịch Minh, hai tay vẫn luôn không buông Tô Noãn ra, sau đó nhìn thấy Cù Dịch Minh trước tiên dời ánh mắt đi, cũng nghe thấy ông phân phó một tiếng: “Nếu cùng đến rồi, thì lên xe đi.” Cù Dịch Minh nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng ôm Tô Noãn lên xe hình như không được thuận lợi, liền chủ động nhường chỗ ngồi phía sau, còn mình thì ngồi trên ghế lái phụ, Lục Cảnh Hoằng cũng không có một chút khiêm nhường, bế Tô Noãn an vị ngồi ở phía sau. Tô Noãn ý thức mơ hồ nửa hé mí mắt lên, lầm bầm một tiếng, Lục Cảnh Hoằng liền dịu dàng trấn an một câu “Đi về nhà”, Tô Noãn liền nghe lời nhắm mắt lại, một lần nữa dựa vào trên người anh. Hơi thở ấm áp mang theo hương thơm ngát phả trên xương vai xanh của anh, hai cánh môi mềm mại như có như không vuốt ve cổ của anh, theo xe quẹo cua, cái đầu xù kia làm cho lòng anh ngứa ngáy khó chịu. Nhớ tới cả một tuần nay mỗi đêm đều vui hưởng lạc thú, hầu kết Lục Cảnh Hoằng không khỏi chuyển động lên xuống, một bàn tay của anh giống như bị ma ám từ sau lưng Tô Noãn một đường vuốt thẳng xuống dưới mông, sau đó cứ đặt ở nơi đó, không chịu dời đi. Bánh xe gặp phải trở ngại, nhẹ nhàng chấn động một cái, bàn tay Lục Cảnh Hoằng lại đột nhiên nới lỏng sức lực, không nặng không nhẹ nhéo Tô Noãn một cái, Tô Noãn vốn bị chấn động có chút thanh tỉnh hừ hừ một tiếng: “Tay anh đang làm gì vậy?” Một tiếng này nói ra rất nhỏ, chỉ có một mình Lục Cảnh Hoằng nghe thấy, anh liếc mắt nhìn Cù Dịch Minh trên ghế lái phụ, sau đó đầu kề sát bên tai Tô Noãn, động tác rõ ràng là trêu chọc, ngoài miệng cũng rất vô tội: “Vừa rồi xe chấn động một chút, anh sợ em bị dập đầu, nên giúp em một phen, sao hả, làm đau em hả?” Tô Noãn dưới ánh mắt mông lung vụt sáng, chẹp chẹp khoé miệng khô ráo bên dưới, lúc này mới an tâm lần nữa nhắm mắt lại, thoải mái ngoạ nguậy ở trong lòng ngực anh, cảm giác được bàn tay dưới mông căng thẳng, bất mãn hừ nhẹ một tiếng. Lục Cảnh Hoằng lần thứ hai nghe thấy Tô Noãn kháng nghị thì bàn tay nhanh chóng, nhẹ nhàng lấy ra, gác lại bên eo cô, vẫn nhìn bộ dạng buồn ngủ của cô, không quên thỉnh thoảng quét mắt một vòng về phía Cù Dịch Minh phía trước. Xe đang chạy trên đường, có người gọi điện thoại cho Cù Dịch Minh, Cù Dịch Minh vốn lúc nào cũng chú ý đến chỗ ngồi phía sau bị điện thoại quấy rầy, khó tránh có chút mất hứng, nhưng nhìn thấy là điện thoại trong quân đội, đành phải đón nghe. Bầu không khí vốn yên lặng bởi vì một cuộc điện thoại mà bị đánh vỡ, Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy bộ dạng Cù Dịch Minh trò chuyện qua điện thoại rất vui vẻ, thần kinh cũng không còn căng thẳng như mới vừa rồi nữa, tư thế ôm Tô Noãn cũng thả lỏng hơn. Lục Cảnh Hoằng thoáng cúi đầu, cánh môi vừa mới lướt qua hai má của cô, theo con đường gập ghềnh, xe thỉnh thoảng xốc nảy lên xuống, môi của anh vững chắc hôn trên gương mặt cô, nhìn như vô ý nhưng thực ra là cố tình làm như vậy. Mỗi một nụ hôn hạ xuống như vậy giống như là một trò chơi ném phi tiêu, khiến cho Lục Cảnh Hoằng trông rất vui vẻ, Tô Noãn vẫn cứ mơ mơ màng màng nghỉ ngơi, cho dù cảm nhận được Lục Cảnh Hoằng mờ ám cũng mặc kệ anh. Đoạn đường đã khôi phục lại bằng phẳng, Lục Cảnh Hoằng cũng không cứ cúi đầu nữa, giật giật xương cổ có chút hơi đau, đem tầm mắt chuyển hướng ra bên ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn thấy Cù Dịch Minh nói điện thoại rất tập trung, một bàn tay lại có chút không quá thành thật. Chỉ là ngay lúc này còn chưa thực hiện được, liền phát hiện có hai đạo ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm anh, Lục Cảnh Hoằng ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Cù Dịch Minh không biết đã cúp điện thoại từ lúc nào, quay đầu nhìn lại, một đôi mắt thâm thuý chìm liễm không nhìn rõ cảm xúc, đang theo dõi anh muốn với tay vào trong áo khoát của Tô Noãn. Giữa ánh đèn chiếu rọi, hai đôi mắt bùm bùm đối địch trong không trung, Lục Cảnh Hoằng rốt cuộc ngượng ngập rút tay ra, nhưng sắc mặt Cù Dịch Minh vẫn trước sau như một âm trầm, âm thầm suy nghĩ kỹ trong hai giây, bộ mặt cố kiềm chế nói với lái xe: “Dừng xe.” Lái xe phục tùng mệnh lệnh tham mưu trưởng một cách vô điều kiện, cho dù là đem xe lái vào ven đường để đi WC, anh ta cũng không có nháy mắt một chút nào, sau đó anh ta nhìn thấy khuôn mặt tham mưu trưởng xanh mét, nâng lên một ngón tay: “Cậu, xuống xe.” Theo ngón tay kia, đồng chí lái xe rất chuẩn xác nhìn thấy đó là Lục Cảnh Hoằng, mà vị quan ngoại giao xưa nay tao nhã khắc chế sắc mặt cũng không được tốt lắm, giống như đối với quyết định đó của tham mưu trưởng rất có ý kiến. Lục Cảnh Hoằng nghe thấy Cù Dịch Minh ra lệnh, nhướng mày, nghĩ thầm, tôi đây cũng không có làm cái gì, không phải chỉ là vươn tay vào trong áo khoát của Tô Noãn thôi sao, cũng không phải là bên trong áo sơ mi, trời lạnh sưởi ấm chẳng lẽ không được sao? Chỉ là Cù Dịch Minh cũng sẽ không tin lý do như vậy, chính ông cũng lười đi tin tưởng, bất quá ở tại nơi xe ngược xuôi lên xuống trên cầu vượt này ông nghĩ, khó tránh khỏi có chút không nói nên lời… “Xuống xe, lên phía trước ngồi.” Cù Dịch Minh thấy Lục Cảnh Hoằng ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích, lại một lần nữa mở miệng giọng nói có hơi lớn một chút, mặc dù thoạt nhìn vẫn là một quân nhân ôn hoà, một khi nổi giận lên cũng có thể la hét đánh thức con sư tử đang ngủ say ngay tức khắc. Mặc dù biết rõ quan hệ của Tô Noãn và Lục Cảnh Hoằng, bọn họ ở chung dưới một mái hiên ông đều biết hết, nhưng thành thật mà nói, trong tưởng tượng của ông cũng không chấp nhận một “sự thật” như vậy, cảm giác Tô Noãn không phải là đối thủ của Lục Cảnh Hoằng. Mà nay nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng ở trước mặt ông không coi vào đâu muốn làm chuyện mờ ám, chiếm tiện nghi của Tô Noãn, không khỏi cảm thấy được hỗn tiểu tử này lá gan cũng thật là lớn, hiện tại cứ như vậy mà khi dễ, sau khi kết hôn còn như thế nào nữa đây? Mà Tô Noãn bị thanh âm của Cù Dịch Minh doạ sợ tới mức bỗng chốc tỉnh lại, cơ hồ từ chỗ ngồi giật bắn lên, bị kinh hãi làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ mở lên liền nhìn thấy mắt to trừng mắt nhỏ giữa Cù Dịch Minh và Lục Cảnh Hoằng. “Chú…” Tô Noãn nhẹ nhàng gọi một tiếng, kèm theo không ít lo lắng hoà giải, điều này làm cho Cù Dịch Minh vốn bị Lục Cảnh Hoằng làm cho nổi nóng chút ít ngay lập tức khôi phục nét mặt ôn hoà, ánh mắt nhìn về phía Tô Noãn cũng không làm cho người ta sợ hãi: “À, không có gì, Lục Cảnh Hoằng nói đoạn đường xóc nảy quá, sợ con ngủ không được an ổn, con cũng tỉnh rồi, chú với con đổi chỗ ngồi, như vậy con cũng không bị chấn động khó chịu nữa.” Tô Noãn nhìn thấy vẻ mặt hiền lành của Cù Dịch Minh, cũng không tiện cự tuyệt, mỉm cười gật gật đầu, giờ phút này không nhìn tới vẻ mặt của Lục Cảnh Hoằng, rất dứt khoát mở cửa xe đổi chỗ ngồi với Cù Dịch Minh, ngồi vào phía trước. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Xe một lần nữa khởi động, Tô Noãn cuộn người trên ghế lái phụ, rất nhanh lại ngủ mất. Ý thức mông lung cô trước sau như một không phát hiện ra hai người đàn ông ngồi phía sau mỗi người đều có một mục đích riêng phải đạt được, Lục Cảnh Hoằng ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giống như một pho tượng tao nhã, nhưng trên thực tế cũng là một pho tượng sắp sụp đổ. Cù Dịch Minh từ sau khi lên xe vẫn luôn gắt gao nhìn trừng trừng anh, khi thì hừ nhẹ một tiếng, cho cậu giả bộ, để tôi xem có tôi ở đây với tia X quang bắn chết người này, cậu còn có thể giả bộ như thế nào? Hôm nay là Cù Dịch Minh cố ý từ chối bữa tiệc tới đón Tô Noãn, kết quả còn chưa có ra khỏi cửa liền nhận được điện thoại của Tiểu Chu, nói cho ông biết chỉ có Tô Noãn và Lục Cảnh Hoằng trở lại kinh thành, nghe bộ dạng Tiểu Chu muốn nói lại thôi, ông không cần đoán nhiều cũng biết là Lục Cảnh Hoằng động tay động chân. Lăn lộn quan trường nhiều năm như vậy, cho dù bề ngoài nhìn qua vẫn là người nghiêm túc đứng đắn, nhưng thật ra bản tính đã sớm giống như càng già càng lão luyện, nào có giống như bề ngoài thoạt nhìn vô hại như vậy? Lục Cảnh Hoằng trước đây luôn biểu hiện thanh cao xa cách, đó là đối với chuyện khác không có để ở trong lòng, bởi vì không có gì đặc biệt để quan tâm, cho nên tự nhiên đem phần giả dối trắng trợn đó che dấu đi, bây giờ gặp được Tô Noãn… Cù Dịch Minh nghĩ đến đây, mắt nhìn Tô Noãn ngủ say, qua kính chiếu hậu còn có thể nhìn thấy dấu hôn màu đỏ nhạt bên má phải cô, không khỏi cảm khái, lấy đạo hạnh của Tô Noãn và Tiểu Chu, xác thực không phòng được lão hồ ly như Lục Cảnh Hoằng. Sau đó Cù Dịch Minh bỗng nhiên sửng sốt, lập tức liền che cái trán cười cười, có chút bất đắc dĩ, ngay cả chính ông cũng không hiểu nôi tại sao mình lại quan tâm Tô Noãn như vậy, giống như chỉ muốn mối quan hệ với cô là thực sự, ông cũng nhịn không được mà tự hỏi. Ông hình như là quên mất chính mình dù sao miễn cưỡng cũng chỉ được xem là bố dượng của Tô Noãn, nếu một khi Tô Noãn ra vẻ mất hứng, bất quá những chuyện ông đang làm cũng là tự mình đa tình, chỉ là, biết rõ như thế, thế nhưng ông vẫn luôn không nhịn được lại đi làm. Không tiếng động thở dài, đem ánh mắt nhìn về phía phong cảnh vội vã thụt lùi về phía sau, có lẽ cũng bởi vì Hinh Nhi qua đời và Ninh Nhi thân thể ốm yếu, làm cho ông đem một phần tình thương của cha dành cho con gái ký thác trên người Tô Noãn. Nhớ lại những chuyện Niếp Hiểu Dĩnh làm đối với Tô Noãn, Cù Dịch Minh không thể không khỏi phiền não, ông đã cố gắng xoa dịu tình cảm của hai mẹ con này, lại phát hiện kết quả lại luôn trái với ý nguyện ban đầu, Hiểu Dĩnh giống như là hận Tô Noãn thấu xương, mà Tô Noãn có vẻ như cũng không nghĩ đến đón nhận người mẹ thân sinh là Niếp Hiểu Dĩnh. Ông mặc dù không có giống như Niếp Hiểu Dĩnh lúc nào cũng bầu bạn với Ninh Nhi, nhưng vẫn thường xuyên hỏi thăm bác sĩ trường bệnh tình của Ninh Nhi, tự nhiên cũng biết rõ thân thể Ninh Nhi bây giờ chỉ sợ là chống đỡ không được bao lâu. Cù Dịch Minh nghĩ tới bộ dạng tiều tuỵ của Ninh Nhi, đáy mắt thoáng qua đau lòng, ông nhìn về phía bóng lưng Tô Noãn, ông luôn hy vọng sau khi Ninh Nhi rời đi Tô Noãn có thể thay thế Ninh Nhi cùng Niếp Hiểu Dĩnh, mà bây giờ xem ra chờ đợi như thế này cũng không phải dễ dàng… ————- Tô Noãn mặc đồ công sở, đeo trang sức trang nhã, kiểu dáng quần áo mùa xuân mới của Prada, hàng loạt trang sức của Guerlain nước Pháp, một đầu tóc ngắn trông hơi lớn tuổi không cân xứng với vẻ mặt, không có bất kỳ chải chuốt nào. Cô soi gương thoa môi lần nữa, tuy rằng mười phút trước cô đã thoa rồi, nhưng cô biết mình phải ăn mặc tao nhã cao quý, hơn nữa lúc nào cũng phải nở nụ cười trên mặt. Không thể quá khoa trương, cũng không thể không chút nào khoa trương, bởi vì ít nhất hiện tại, cô ngoại trừ có thân phận là tổng giám phòng ban nghệ thuật Hoa Đông Mị Ảnh, cô còn là Nhị tiểu thư Cù gia vừa mới được thừa nhận. Có đôi khi thân phận giống như là một bộ quần áo, bạn mặc thành kiểu phong cách nào, thì sẽ có phong cách làm việc như thế, thái độ khí chất đến trói buộc bạn. Tô Noãn đi vào cao ốc trụ sở chính của Mị Ảnh, sau đó vào thang máy, trong thang máy có rất nhiều người, khuôn mặt mỉm cười, thân thiện hoặc là không thân thiện đánh giá cô, loại đánh giá này cũng không kéo dài, bọn họ rất nhanh lại bắt đầu chăm chú vào văn kiện tiếng Nhật trong tay mình. Công việc vĩnh viễn là bận rộn, cạnh tranh vĩnh viễn là kịch liệt, không cách nào giải thích sơ sài được cũng không cách nào nói rõ lý do thoái thác, điều thông minh nhất khi làm việc là biết xác định được giá trị công việc đối với bản thân. Hoặc là công việc đã trở thành toàn bộ cuộc sống. Tô Noãn nhàn nhạt cười cười, đột nhiên nội tâm âm thầm vui mừng, đối với cuộc sống, cho dù đã từng cảm thấy sống không nổi, nhưng giờ phút này cô vẫn như trước đây vẫn có thể duy trì một phần tò mò cùng thăm dò, có lẽ là bởi vì… một người đi! Thẳng một đường đi nhanh đến văn phòng tổng giám đốc Hoa Nam Hoa Đông, mọi người đi lại làm việc đều có biểu tình nghiêm túc cẩn thận, đàn ông âu phục giầy da, trang phục làm việc của nữ thì kiềm chế đường nét lồi lõm. Tô Noãn đưa tay đẩy cửa văn phòng, đây không phải phòng làm việc của cô, nhưng không biết vì cái gì, có lẽ bởi vì khẩn trương hoặc là kích động, cô quên gõ cửa, cứ như vậy một bước đi vào. Sau đó cô nhìn thấy ở phía trước cửa sổ, Lê Sùng Sâm giơ máy ảnh lên chụp ảnh, Lê Sùng Sâm giống như vẫn chưa phát hiện ra Tô Noãn, vẫn duy trì động tác thời gian dài, nhưng vang lên tiếng nút chụp không ngừng được ấn xuống. “Chào Ngài.” Lê Sùng Sâm như cũ không quay đầu lại chào hỏi Tô Noãn, ông lại chụp ảnh một lát nữa, nhưng sau đó xoay người đến bên cạnh sofa, cúi đầu cầm lấy hộp đựng máy ảnh, nhân tiện khoát lên áo khoác đặt trên lưng ghế sofa, liền đi ra cửa. Tô Noãn có loại cảm giác bị coi thường trắng trợn, Lê Sùng Sâm như thế này cùng với Lê Sùng Sâm ngày đó ở bên dưới lầu chi nhánh Mị Ảnh nhìn qua như hai người khác nhau, Tô Noãn lúc này mới nhớ tới cô từng một lần cho rằng Lê Sùng Sâm và Lục Cảnh Hoằng là quen biết cũ. Lê Sùng Sâm lướt qua bên người Tô Noãn đi đến cửa, sau đó giống như chợt nhớ ra cái gì đó xoay người lại, đứng trước mặt Tô Noãn, Tô Noãn nhìn thấy ý cười vô cùng miễn cưỡng trên khuôn mặt ông, thanh âm có chút nhẹ nhàng: “Tôi cảm thấy cách ăn mặc này của cô hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của một nhiếp ảnh gia vĩ đại.” Ông bỗng nhiên cho cô một loại tác phong làm việc công tư rõ ràng, lúc này Lê Sùng Sâm nhìn qua rất khó để chung đụng, đôi mắt tinh nhuệ của ông hết sức sắc bén, ông không liếc mắt nhìn Tô Noãn lấy một cái, nhưng lại cho ra nhận xét về cách ăn mặc của cô: “Trước khi diễn ra hội nghị vào lúc xế chiều thay đổi tạo hình một chút, tôi không hy vọng cộng sự của tôi là một Miss*prim (tiểu thư bảo thủ).” Ông từ trong túi rút ra tờ danh thiếp đưa tới trước mặt Tô Noãn, sau khi Tô Noãn đưa tay nhận lấy, liền cứ thế cầm máy ảnh ra khỏi văn phòng, căn bản không quan tâm tới có phải là còn có người trong văn phòng của mình hay không. Chẳng lẽ không sợ cô trộm tác phẩm của ông hay sao? Tô Noãn đưa mắt nhìn Lê Sùng Sâm rời đi, bẹt bẹt miệng, giơ tay lên nhìn danh thiếp trong tay, là một tiệm salon, từ điều này cho thấy, Lê Sùng Sâm hẳn là hội viên cao cấp ở nơi đó. Cô cũng chuẩn bị rời đi, trước khi xoay người nhìn thấy một vài bức ảnh chụp được treo trên vách tường, xuất phát từ niềm đam mê chụp ảnh, Tô Noãn đi qua thưởng thức, cô vừa nhìn xem ảnh chụp vừa chậm rãi đi thụt lùi, lơ đãng đụng phải khay trà bên cạnh sofa. Giống như có gì đó rơi xuống trên thảm trải sàn, Tô Noãn cúi người kiểm tra, phát hiện là một khung hình, cô lật qua nhìn thấy một tấm hình, khi cô nhìn thấy rõ khuôn mặt người đó thì không cách nào không có biểu hiện giật mình. Đó là ảnh chụp chung của Lê Sùng Sâm và Thiếu Thần, bối cảnh là bờ sông Seine của Pháp, Tô Noãn nhớ lại Lục Thiếu Thần trong lúc vô tình đã từng nhắc qua với cô một lần, anh đang theo học một thầy hướng dẫn xuất sắc người Hoa. Chỉ là làm sao cô cũng không nghĩ ra người khiến Thiếu Thần kính nể thậm chí coi là mục tiêu phấn đấu không ngờ lại là Lê Sùng Sâm, tổng giám đốc Mị Ảnh. Một chút hồi ức có liên quan đến Thiếu Thần, cô chưa bao giờ nhắc qua với bất kỳ người nào, không phải bởi vì sợ hãi gợi lên cảm xúc đen tối nơi đáy lòng, chẳng qua là cô cố ý để nó phủ lên một lớp bụi, quên đi từng chuyện trước kia, một lần nữa làm lại từ đầu. Cô đi vào trung tâm phòng khách, không mang theo một chút thấp thỏm khẩn trương nào, giống như đã từng trải qua vô số lần, thật ra là cũng không phải không hề cố kỵ, chẳng qua từng phút từng giây cô đều tự nói với chính mình: mày phải bắt đầu thích ứng thôi. Nhìn chính mình trong gương, cô thuận tiện nhớ tới thời thơ ấu của mình, cô không cảm thấy mất mát lắm, cũng không cảm thấy có gì là không ổn, cho dù cuộc sống khốn khổ, nhưng cô vẫn đuổi sát theo bước chân của ba, cũng cảm thấy hạnh phúc. Ba nói, thời gian sẽ trấn an tất cả, lại quên mang tôi theo. Tô Noãn ngồi ở trên ghế, nhìn cây kéo sắc bén kia một phen thao tác trên đầu cô, cô im lặng hiểu ra lời ba từng nói, nội tâm dần dần biến thành một mảnh mênh mông, càn quét bức tường sụp đổ, chậm rãi nhắm mắt lại. Cô không dám quên cái tên “Tô Noãn” này, cô vĩnh viễn là con gái Tô Chấn Khôn, khi trong tay của cô cầm thẻ công tác ghi ba chữ “Cù Ý Noãn”. Lần nữa mở mắt ra, nhìn chằm chằm chính mình trong gương hoàn toàn xa lạ, Tô Noãn cong môi cười cười, cô đích thực không thích hợp mặc chiếc váy quý giá này, khi linh hồn thanh lệ của cô chỉ biết bị giam cầm. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Cô mang theo một cái túi màu vàng ngọc lưu ly đi vào trụ sở chính của Mị Ảnh, mặc cái quần màu xám tro tinh tế bó sát người làm lộ ra mu bàn chân tinh xảo nghênh đón ánh mắt khắc chế của nhân viên làm việc tới lui trong đại sảnh, những ánh mắt kia hoảng hốt trong một giây. Thợ khéo tay may chiếc áo khoát da màu đen toàn thân tinh xảo, cứ như vậy tùy ý khoát lên vai gầy yếu bén nhọn của cô, phối hợp với một chiếc áo T-shirt màu đỏ sậm, nhìn thấy càng giống như là một đứa bé ăn cắp mốt thời trang của người lớn mà mặc. Một bàn tay tao nhã nhẹ nhàng giơ lên, cô nhìn thấy thang máy sắp khép lại một lần nữa mở ra, vì thế dùng đôi giày cao gót mạ vàng tràn đầy nguy hiểm trên chân, yểu điệu giẫm đạp bước tới. Trong thang máy ngoại trừ Lê Sùng Sâm mới đi chụp cảnh từ bên ngoài về không còn ai khác, khóe mắt ông ta liếc về phía Tô Noãn đi vào thang máy, thần sắc trên mặt không còn lãnh đạm như lúc ban sáng, khẽ gật đầu: “Tuy rằng thưởng thức vô cùng không ổn, nhưng coi trọng phối hợp màu sắc cũng đủ bắt mắt.” Đánh giá rất đúng trọng tâm, Tô Noãn cúi đầu nhìn bộ quần áo mình mặc một lần, mơ hồ nhìn về phía Lê Sùng Sâm đang bắt đầu ngắm nghía máy chụp ảnh trong tay, có chút không biết làm sao nở nụ cười một chút: “Tôi còn tưởng rằng ánh mắt nhìn tôi vừa rồi là kinh ngạc chứ.” Động tác trong tay Lê Sùng Sâm dừng lại một chút, thang máy cũng đinh một tiếng mở ra, ông trước khi đi ra ngoài lại quét mắt nhìn bộ dáng ngây thơ của Tô Noãn, mím môi lại suy tư vài giây nói: “Tôi hy vọng người hợp tác sau này với tôi có thể đem phần không chút sợ hãi tự tin này dùng vào trong công việc.” Ông giơ máy chụp ảnh trong tay giao cho Tô Noãn, sau đó hai tay trống trơn bỏ vào túi quần của mình, ra khỏi thang máy, vừa bước ra được vài bước liền lui trở lại, dặn dò Tô Noãn đang còn mờ mịt: “Đem ảnh chụp bên trong rửa ra, tôi hy vọng ngày mai nhìn thấy trên bàn, cô vào phòng hội nghị trước đi, tôi đi thay quần áo rồi vào, nếu hộ nghị đã bắt đầu, nói với tổng tày, tôi đang sửa soạn lại hồ sơ.” “Được….” Tô Noãn ngoan ngoãn gật gật đầu, cầm lấy cái máy ảnh quý giá kia, trước khi cửa thang máy khép lại, ánh mắt dõi theo Lê Sùng Sâm đi xa, ông ta đi rất thanh thản, không có chút vội vã cho kịp hội nghị. Ông ta cứ như vậy đem máy chụp ảnh của mình giao cho cô, chẳng lẽ không sợ cô đánh cắp ảnh chụp của ông ta, sau đó dùng tên của mình đi phát biểu sao, tác phẩm của nhiếp ảnh gia có thể làm cho Thiếu Thần tôn trọng, tuyệt đối không thua kém tiêu chuẩn chụp ảnh hoàng tử. Đến tầng cao nhất của Mị Ảnh, tự nhiên có người dẫn cô đi vào phòng hội nghị, cửa lớn bị đẩy ra, ánh đèn sáng ngời làm chói mắt cô, Tô Noãn không ngờ tới híp mắt lại, đi vào, đón nhận ánh nhìn chăm chú từ bốn phương tám hướng phóng tới. Hội nghị quan trọng đầu năm của Mị Ảnh, có Niếp Hiểu Dĩnh, Cù Ý Ninh, còn có nhóm đại hội cổ đông đang ngồi, người phụ trách tất cả những phòng ban đều tham dự, báo cáo tổng kết năm trước như mọi năm. Khi những tầm mắt tự cao tự đại kia hướng tới cửa thì mặc dù vốn không để ý quá mức, nhưng ngay khi thấy khuôn mặt đó của Tô Noãn thì đều có chút kinh ngạc, mặc dù đã sớm nghe nói, chân thật nhìn thấy rồi lại là một cảm tưởng khác. Nam nữ áp dụng Lê Hoa đầu, đôi mắt xếch kiên nghị cùng đôi môi đơn bạc, áo khoát da màu đen trên bả vai thon gầy bén nhọn, xương cảm cẩn thận mắt cá chân cùng dưới chân diễm lệ đến suy sút lưu kim tím hài. Khi cô dùng một bộ dạng vô cùng mâu thuẫn, rối loạn, chật vật, lại giả vờ tự tại tùy ý xuất hiện, dùng một loại ánh mắt hồn nhiên trong suốt nhưng lạnh nhạt đối đãi xung quanh mình thì tất cả mọi người đều kiềm chế quay đi. Cô có vẻ đẹp của riêng mình mà không biết, tùy ý đối đãi, giống như một đứa trẻ không biết gì dùng màu cọ vẽ loạn lên một kiệt tác diễm lệ, thô bạo không chút để ý, làm người ta suy nghĩ nhiều nhìn mấy lần. Nhưng mà cũng không có người nào vào giờ phút yên tĩnh trong buổi hội nghị quan trọng này, đứng lên vạch trần cái bí mật không phải là bí mật này, Tô Noãn lớn lên quá mức giống với Niếp Hiểu Dĩnh, chẳng qua khác nhau ở chỗ một trẻ trung một thành thục. So với Ninh Nhi công chúa như sao vây quanh trăng, vị thiên kim Cù gia mới vừa được biết đến này, mới càng giống như là người thừa kế Niếp Hiểu Dĩnh, đối với một số người tục tằng có vẻ sành đời, chỉ sợ ngay từ cái nhìn đầu tiên đều đã tín nhiệm Tô Noãn, chứ không phải là Ninh Nhi. Có thư ký dẫn đường Tô Noãn tìm được chỗ ngồi của cô, cô nhìn đến tấm danh thiếp kia, phía trên rõ ràng là tên Cù Ý Noãn, cho tới bây giờ cũng sẽ không là Tô Noãn. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Sau đó có vài người đàn ông tây trang giày da cùng phụ nữ trong trang phục OL lục đục đi vào phòng hội nghị, trên khuôn mặt của bọn họ đều là biểu hiện nghiêm túc mà im lặng, sau đó tìm được chỗ ngồi của mình ngồi xuống. Trên bàn hội nghị hình bầu dục vô cùng dài, bố trí sẵn tài liệu, giấy trắng mực đen, nhìn chằm chằm vào tâm người hoảng hốt, nội tâm của cô có chút trống rỗng, nhưng không cách nào không liếc nhìn những ngón tay lật tài liệu kia, ngón tay bình tĩnh kiềm chế, móng tay cắt ngắn sạch sẽ. Một loại cảm giác lạnh lành bị áp bức, làm cho cô đứng lên, lạnh lùng bình tĩnh chạy ra ngoài, bước chân hỗn độn tìm không thấy phương hướng, lạnh lẽo tịch mịch. Cô đeo đồng hồ, biết được thời gian, hơn nữa biết được khi đến giờ, mình nhất định phải đi trở vào, cho dù là sắp gặp phải cái gì là lũ lụt thú dữ, cô đều phải nghĩa vô phản cố, dũng cảm tiến tới. Cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, hơn nữa cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ở một nơi hành lang hẻo lánh không thể phân biệt, đứng ở trước cửa sổ thủy tinh, ngắm nhìn những con kiến dưới tầng lầu trăm thước. Sau đó khi chuẩn bị xoay người lại, nhìn thấy một vài người đang đi tới, hình như cũng là tầng lớp cấp cao của Mị Ảnh, dẫn đầu là Niếp Hiểu Dĩnh toàn thân trang phục công sở, bên cạnh bà là Ninh Nhi một thân váy màu hồng nhạt. Sắc mặt của Ninh Nhi so với lần gặp trước hồng hào lên không ít, nhưng mà hai gò má lại hay gầy gò, vẫn nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp như trước đây, lại đoan trang cao quý, một đầu tóc dài đen bóng xõa xuống trên vai. Tô Noãn cùng Niếp Hiểu Dĩnh lặng lẽ nhìn nhau một phen, sau đó không dấu vểt cùng dời đi tầm mắt, bởi vì âm thanh của Cù Ý Ninh nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Chị, hoan nghênh chị gia nhập Mị Ảnh, sau này chúng ta cùng nhau nỗ lực.” Ánh mắt thủy nhuận của Ninh Nhi mang theo chân thành hữu nghị, cô vươn tay ra về phía Tô Noãn, năm ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, nụ cười trên mặt giống như ánh mặt trời ngày xuân trong rừng cây. Quả là một thiên sứ thuần khiết, so sánh với, người có ý đồ rắp tâm chiếm lấy Mị Ảnh thuộc về Ninh Nhi như cô, quả nhiên là một ác ma tội ác tày trời, từ trong ánh mắt Niếp Hiểu Dĩnh, cô đã đọc được điều này. Tô Noãn nhìn bàn tay chỉ đại biểu cho thân tình thân thiện, mờ mịt nở nụ cười, chuẩn bị nói tiếng cám ơn. “Người không có thực lực, cho dù phía sau có hậu thuẫn mạnh mẽ thế nào, cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.” Niếp Hiểu Dĩnh nhẹ nhàng nói xen vào, tầm mắt lại đặt vào phong cảnh lưu động bên ngoài cửa sổ, Tô Noãn không tiếng động, cười cười, không trả lời, ba từng nói, khi con không thể cùng tình địch đối đầu thì chỉ có một việc con nên làm đó là: ẩn nhẫn. “Tôi nhớ rõ tôi đã nói với cô hôm nay tham gia là hội nghị lên kế hoạch hàng năm, chứ không phải là một buổi party nhảy nhót.” Lời nói lành lạnh của Niếp Hiểu Dĩnh khiến cho ánh mắt của những người khác đều dính vào trang phục trên người Tô Noãn, Tô Noãn ngưng mi quét qua quần áo của những người khác, nhưng không có một ai ăn mặc giống như cô, đều là đồng nhất nghiêm túc đứng đắn. “Hành lang bên này có phong cảnh nào đẹp sao? Tôi đây có phải hay không nên tiếp tục cầm máy ảnh chụp một chút?” Một giọng nam trầm thấp cứng rắn tươi cười chọc phá Niếp Hiểu Dĩnh, Tô Noãn không kịp làm bất kỳ phân biệt nào, liền bị một bàn tay to hiền hậu dời đi toàn bộ lực chú ý. Bàn tay mang theo độ ấm ôn hòa trên vai, dễ dàng làm cho cô theo đó xoay người lại, liền nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Lê Sùng Sâm, ông thấy Tô Noãn quay đầu liền thu hồi tay của mình, nhìn về phía Niếp Hiểu Dĩnh: “Tổng tài, hình như hội nghị một phút trước đó đã chính thức bắt đầu.” Niếp Hiểu Dĩnh nhìn thấy người cắt ngang bà giáo huấn Tô Noãn là Lê Sùng Sâm, sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không có ý làm khó Tô Noãn nữa, ngược lại hướng phòng hội nghị đi vào. Cù Ý Ninh khi đi ngang qua bên cạnh Lê Sùng Sâm thì lịch sự khiêm tốn cười chào hỏi thăm, Lê Sùng Sâm chỉ là cười nhạt đáp lại, tiễn mọi người đi rồi mới nhìn về phía Tô Noãn, một lần nữa nhìn lên xuống đánh giá quần áo Tô Noãn lần nữa: “Thật ra thì cũng không có tệ như vậy không phải sao?” Tô Noãn sửng sốt một chút, phát hiện Lê Sùng Sâm là đang nói chuyện với cô, cô cũng phát hiện Lê Sùng Sâm đã thay trang phục thoải mái trên người, cách ăn mặc giờ phút này là tây trang thẳng thớm, thậm chí ngay cả cà vạt cũng đều được đeo vào. “Không phải Ngài nói với tôi, để cho tôi ăn mặc thành ra cái bộ dạng này tới tham gia hội nghị, còn mình tại sao…” Ngữ khí bất mãn ẩn giấu trong nửa câu nói lấp lửng, Lê Sùng Sâm sửa ống tay áo lại một chút, cười nhạt: “Phải không? Tôi đã nói với cô như thế nào?” Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, Tô Noãn dần dần quên chính mình làm thế nào theo ông một đường đi thẳng về phòng hội nghị, chỉ là trước khi đẩy cửa vào, cô thành thực đưa ra câu trả lời: “À, Ngài nói, trước khi diễn ra hội nghị vào xế chiều này thì thay đổi tạo hình một chút, tôi không hy vọng cộng sự của tôi là một Miss*prim (tiểu thư bảo thủ)” “Tôi nói với cô như vậy ư?” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Lê Sùng Sâm làm ra bộ dáng nghi hoặc mà hứng thú, Tô Noãn ngược lại đối với câu hỏi lại của ông ta không hài lòng lắm, nhíu mày: “Đương nhiên là Ngài nói rồi.” Đợi cho Tô Noãn phản ứng kịp, bản thân cô đã ở trong phòng hội nghị, đồng thời phát hiện Lê Sùng Sâm thế nhưng nhẹ cười kéo ghế dựa ra cho cô, đang kiên nhẫn chờ đợi, nhân tiện cô đành phải tiếp tục, trước vô số ánh nhìn soi mói quỷ dị. Sau đó trước những ánh mắt tò mò khó hiểu kia, nhìn Lê Sùng Sâm ngồi vào vị trí bên trái Niếp Hiểu Dĩnh, cô nhớ lại Lục Cảnh Hoằng từng nói, Lê Sùng Sâm là đại boss thứ hai của Mị Ảnh, địa vị không thua kém gì Niếp Hiểu Dĩnh.