Tô Noãn ngẩng đầu, nhìn vào đáy mắt Lục Cảnh Hoằng, một mảnh bầu trời sao sáng chói, cô cười nhạt nhếch miệng: “Anh lo lắng tôi sẽ làm ra chuyện gì hại người hại mình sao?” Lục Cảnh Hoằng trầm mặc một chút, nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô ánh mắt nồng đậm nghiêm túc, sau đó lại dời mắt đi, hồi lâu sau, thế nhưng anh bỗng nhiên mở miệng: “Là anh, một khắc cũng không muốn rời khỏi em.” Lời tâm tình như vậy đối với Lục Cảnh Hoằng mà nói, có chút xấu hổ khi thốt ra, thậm chí so với câu “Anh yêu em” còn có phần kiểu cách buồn nôn hơn, lỗ tai của anh bởi vì nội tâm kích động mà phiếm hồng, lan tràn tới tận cổ. Tô Noãn nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Lục Cảnh Hoằng ửng hồng, cảm giác giống như là một đoá mai vàng nở trên một mảnh mênh mông tuyết trắng, xinh đẹp mà sạch sẽ, làm cô muốn đưa tay cầm lấy bảo hộ ở trong ngực. Nhưng mà, cô cuối cùng cũng không giống như trong tưởng tượng, nhón chân lên đi chạm vào khuôn mặt quá mức xinh đẹp anh tuấn này, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, trưng ra biểu tình. “Yên tâm đi, tôi so với quá khứ kiên cường rất nhiều, vô cùng kiên cường, cho nên, anh không cần lo lắng tôi trở lại Cù gia sẽ bị chèn ép không có chút con đường sống nào, huống hồ, Cù Dịch Minh đã hứa sẽ chiếu cố tôi.” Tô Noãn nói xong câu đó, Lục Cảnh Hoằng bỗng nhiên nghiêm nghị, thần thái nghiêm túc mà mông lung, ánh mắt nhìn qua giống như là một cái đầm trong suốt thâm thuý mà không thấy đáy. “Noãn Nhi, anh đối với em là thật, kết hôn không phải là lời nói vui đùa, là quyết định nghiêm túc.” Những lời này của anh làm cho hai người đồng thời lâm vào xấu hổ trầm mặc, Tô Noãn cũng không tìm ra được lý do trốn tránh nữa, anh nghiêm túc làm cho nụ cười của cô dần dần mỏng manh, cho đến khi khuôn mặt hốt hoảng mờ mịt: “Cho dù tôi không thương anh, cũng muốn cùng tôi kết hôn sao?” “Đúng vậy.” Ánh mắt của anh ngắm nhìn ánh mắt mơ hồ của cô, bỗng nhiên gợn lên khoé miệng, bàn tay thon dài phủ lên đỉnh đầu cô: “Một ngày nào đó sẽ yêu, anh nguyện ý chờ, chỉ cần em còn ở lại bên cạnh anh.” Anh không hề nghiêm túc nặng nề nữa, mà là như gió xuân không độ cười yếu ớt, nhìn cô chợt ngẩng đầu lên, thuận thế đem cô kéo vào trong ngực của mình, vuốt ve tóc cô: “Để cho anh trở thành nơi nương tựa của em, giữ anh lại có được không?” Mặt của cô bị anh đặt tại trong ngực, hơi thở tuyết mát lạnh nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi, lướt qua đầu vai anh, buồn bã nhìn bức tranh trên vách tường hành lang, tầm mắt dần dần mông lung. Tô Noãn nhắm lại hai mắt, cô cần yên tĩnh một chút, để bản thân có thể vân đạm phong khinh bình tĩnh mà đối diện thổ lộ bất ngờ của Lục Cảnh Hoằng, để có thể bình tĩnh buông bỏ toàn bộ gánh nặng, để có thể bình tĩnh… nguyện ý đẩy anh ra. Cô nhẹ nhàng nhấc lên cánh tay vòng qua eo anh, rất lưu luyến hô hấp lấy không khí có chứa hương vị của anh, rõ ràng đã nói chỉ là một chốc lát, rốt cuộc cô lại giống như luyến tiếc buông ra… Giữ anh lại, một âm thanh gào thét dưới đáy lòng, giữ anh lại, Tô Noãn từ trong suy nghĩ mê muội lấy lại tinh thần, từ trong ngực Lục Cảnh Hoằng rời đi, vừa định đẩy anh ra, liền nghe thấy thanh âm thật thấp của anh: “Anh sẽ không có nửa đường bỏ rơi em, cũng sẽ không nửa đường chết đi, anh sẽ luôn luôn bên cạnh em.” Tô Noãn bỗng nhiên cúi đầu, trong hốc mắt trượt ra một giọt chất lỏng làm thấm ướt quần áo anh, vầng sáng nhuộm thành một đoá bọt nước, cô có tài đức gì, đáng được người đàn ông ưu tú như vậy bảo vệ? Cảm giác giống như là màn đêm âm u ẩm ướt, đột nhiên bị ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng rực rỡ, ấm áp đến khiến cho cô một lòng run rẩy sợ hãi. Cô rất sợ, cô không kham nổi yêu như vậy, cũng rất sợ, có một ngày Lục Cảnh Hoằng sẽ lại biến thành một Lục Thiếu Thần khác. Cô cô phụ Thiếu Thần, đây là vết thương trong lòng cô cả đời này khó có thể quên, cô cũng thường tự hỏi lòng mình, nếu Thiếu Thần còn sống, cô sẽ sống chung một chỗ với anh không? Từ trước nay, cô vẫn không cho ra một đáp án chính xác, hiện tại, cô rốt cuộc hiểu được, lại nói không nên lời, yêu cùng ưa thích chung quy không phải là giống nhau. Cô là thích Thiếu Thần, lại không đưa ra nổi lời hứa hẹn tình yêu với anh, nhưng mà, giờ phút này, cô lại yêu một người, lại giống nhau không dám yêu. Sững sờ lại tiếp tục úp sấp vào ngực Lục Cảnh Hoằng, cô nói không ra lời, không thể cự tuyệt, cũng không cách nào đồng ý. Không thể chê trách Lục Cảnh Hoằng sẽ lưu lại kết quả này, từ lúc trong nháy mắt cô ôm lấy anh, liền chủ định rồi không cách nào đẩy anh ra khỏi phòng nữa, để mặc anh chiếm lấy giường của cô. Yên lặng nằm trong lòng anh, Tô Noãn nằm nghiêng một bên, trên người đắp chăn, có một bàn tay nhẹ nhàng đặt qua bên gối cô, khớp ngón tay duyên dáng vuốt ve mái tóc màu nâu của cô. Tô Noãn mở to đôi mắt, không có ngủ, cô nghe thấy tiếng hít thở đều đặn ở sau lưng, cảm giác được thân thể ấm áp gắt gao dán vào mình, nhìn ánh nắng ban mai ấm áp rọi xuống đầy giường, đang từ từ xâm nhập cả căn phòng. Cô dưới ánh mắt vụt sáng, chợt nghe thanh âm lông mi va đập vào mí mắt, có thể nghe rõ ràng như vậy, đây cũng là một buổi sáng sớm yên lặng khác. Lục Cảnh Hoằng, hoàn toàn phá vỡ dư âm sinh mạng cô, anh làm cho cô lại lần nữa cảm nhận được trái tim dao động, tình cảm khác thường như vậy khiến cho cô sợ hãi, rồi lại khát vọng. Suy nghĩ hỗn loạn làm cho cô cảm thấy mỏi mệt, chậm rãi khép lại hai mắt, không đi nghĩ nhiều nữa, cô cảm thấy được, có lẽ thuận theo tự nhiên cũng là một lựa chọn không tồi, nếu không thể kháng cự, vậy thì thản nhiên đón nhận thôi. Cô đang bị chìm sâu trong tình yêu, mà cô, cũng rõ ràng yêu người đàn ông này, cho dù anh không biết cô yêu anh, vậy cũng không sao cả, chỉ cần cô có thể yêu anh là đủ rồi. ———— Hiệu suất làm việc của Cù Dịch Minh rất cao, cũng xác thực nói một không hai, Tô Noãn nói muốn về Cù gia, cho nên hai ngày sau, ở cửa phòng khách sạn liền xuất hiện nhân viên cảnh vệ, đưa cô trở về dinh thự U Liên. Nhân viên cảnh vệ Tiểu Chu nhận ra Lục Cảnh Hoằng, cho nên sau khi anh nhìn thấy cửa phòng mở ra, Lục Cảnh Hoằng đứng ở phía sau Tô Noãn thì trong mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bị nụ cười lịch sự thay thế. Tô Noãn trở về Cù gia vẫn là sự thực, trên mặt cô không có chút vui sướng hưng phấn nào, chỉ là thản nhiên gật đầu, sau đó trở về phòng thu xếp vài món đồ lặt vặt, chỉ có một cái túi. Một đôi tay nắm bả vai cô, Tô Noãn sợ mình sẽ để lộ cảm xúc nội tâm, thân thể của cô bị nhẹ nhàng quay tới, cô nhìn thấy ánh mắt trong trẻo của Lục Cảnh Hoằng. “Noãn Nhi.” Anh đang bưng lấy mặt cô, túi xách trong tay cô lặng lẽ rơi xuống đất, bởi vì anh bỗng nhiên cúi người cúi đầu, hôn lấy bờ môi hồng giống như đoá hồng kia của cô, ngay trước mặt nhân viên cảnh vệ: “Ít nhất hôm nay, hãy để cho anh đưa em về Cù gia, em cần anh.” Anh nói được một chút cũng không sai, cô cần anh, linh hồn phiêu đãng ở giữa không trung của cô đã không còn chút sức lực nào, chỉ có nắm lấy tay anh, cô mới có thể khiến cho nội tâm rối loạn kiên định một chút. Khi xe lái vào dinh thự U Liên, không còn cần trình tự nghiệm chứng thân phận rườm rà nữa, vị cảnh vệ viên bước tới mở cửa xe khiêm tốn nhã nhặn mà cung kính, hướng về phía cô lễ phép cúi người chào, kêu lên một tiếng “Nhị tiểu thư.” Tất cả mọi người bên trong dinh thự đã chấp nhận thân phận của cô, chỉ hai ngày ngắn ngủi, cô đã đoạt lấy xưng hô vốn thuộc về Ninh Nhi trong miệng người hầu và cảnh vệ viên sao? Cô thế nhưng thật ra rất muốn thưởng thức dung mạo xinh đẹp của Niếp Hiểu Dĩnh bởi vì nghe được xưng hô này mà phẫn nộ và vặn vẹo, để xem người mẹ vì sinh mạng Ninh Nhi kia, sẽ oán hận cô như thế nào!” Tô Noãn tự giễu nâng lên khoé miệng, một tay chống phía sau chỗ ngồi muốn xuống xe, một bàn tay xinh đẹp lại ấn đầu cô xuống, ngăn cản toàn bộ động tác không tao nhã của cô. Cô khó hiểu quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng bên cạnh, thế nhưng anh lại lập tức mở cửa xe, xuống xe trước, bước chân thong dong mà bình tĩnh, tao nhã vòng qua thân xe, sau đó dừng lại ở bên cạnh nhân viên cảnh vệ, dáng người thẳng tắp mà thon dài. Tô Noãn ngẩng đầu lên liếc nhìn thân ảnh Lục Cảnh Hoằng, che khuất một mảng lớn ánh mặt trời, cô nheo mắt lại liếc thấy nhân viên cảnh vệ chờ ở một bên, có chút ngượng ngùng, liền lại muốn xuống xe. Một chân của cô đặt xuống đất, nửa người thăm dò bước ra, sau đó một chân khác chuẩn bị bước xuống. Nhưng mà, Lục Cảnh Hoằng đi phía trước nhích tới gần một bước, cái tay kia của anh nhẹ nhàng dừng lại ở trên đỉnh đầu của cô, nhìn như nhẹ nhàng linh hoạt, cô lại rất dễ dàng cảm nhận được trên bàn tay kia truyền tới lực đạo. “Danh viện thục nữ không thể xuống xe như vậy được, nếu như em muốn ở trong vòng kết giao chính trị hoặc là có chỗ đứng trong giới danh lưu, trước hết phải học những thứ lễ nghi căn bản này.” Thanh âm của anh trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng không mất phần ôn hoà, cô biết anh đang dạy cô một chút lễ nghi giao tiếp trong xã hội bị xao lãng, đầu của cô bị nhẹ nhàng, mạnh mẽ ấn trở lại. Chỉ như vậy trong nháy mắt, cô thiếu chút nữa ngẩng đầu cắn bàn tay xinh đẹp kia. Chỉ là, trong lúc cô nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách dịu dàng đằng sau tròng kính kia thì cô ngậm miệng lại, ngoan ngoãn thuận theo lực đạo bàn tay của Lục Cảnh Hoằng, ngồi trở lại xe. Cô không phải không chú ý thấy nhân viên cảnh vệ kia đang kinh ngạc quan sát, giống với bộ dạng Tiểu Chu khi nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng ở phòng của cô, bọn họ hoặc là cũng không thể tin được, từng là thượng khách tâm niệm của Cù gia, hôm nay lại cam nguyện cúi người vì một người phụ nữ bình thường. Lục Cảnh Hoằng một tay đặt sau lưng, khom người một góc 30 độ, tay kia thì giơ ra trước mặt cô, rất đúng với động tác thân sĩ, Tô Noãn nghĩ, người đàn ông như Lục Cảnh Hoằng vậy, học bất cứ cái gì nhất định phải theo đuổi trình độ hoàn mỹ nhất. Cô dựa theo ấn tượng mơ hồ trong trí nhớ, khép lại hai chân, nhẹ nhàng mà di chuyển ra ngoài, đặt xuống đất, sau đó nâng bàn tay phải lên, nhẹ nhàng mà rơi vào trong tay sớm đã chờ đợi của Lục Cảnh Hoằng. Thân thể nhỏ nhắn mềm mại mượn lực của anh, ưu nhã xoay ra, đứng vững ở bên cạnh xe, sau đó lẳng lặng mỉm cười: “Cám ơn.” Lục Cảnh Hoằng nhìn hai lúm đồng tiền xinh đẹp rõ ràng của cô, hơi hơi gật đầu, khoé miệng thoả mãn khẽ cong lên, trước mặt người ngoài, anh thuỷ chung không muốn để lộ quá nhiều cảm xúc chân thật của mình. “Làm tốt lắm.” Tô Noãn được nhân viên cảnh vệ dẫn lên lầu chính, Lục Cảnh Hoằng tỉnh bơ đi ở bên cạnh cô, cảnh vệ cũng không có mở miệng ngăn cản, không biết là vì ngại Tô Noãn là “Nhị tiểu thư” hay là thân phận địa vị quan trọng của Lục Cảnh Hoằng. “Anh sẽ đi theo giúp em sao?” Chạng vạng tối gió dần dần trở nên lạnh hơn, mặt trời chiều ngã về tây hoàng hôn chỉ còn sắc ám mênh mông, không có dư âm ánh mặt trời rực rỡ lượn lờ, khi đi ngang qua hồ phun nước thì Tô Noãn bỗng nhiên dừng bước lại ngẩng đầu nhìn anh. Lục Cảnh Hoằng cũng dừng lại, lẳng lặng nhìn cô quay mặt lại, anh cảm thấy trong thanh âm của cô cũng không có bất kỳ thấp thỏm cùng sợ hãi nào, chỉ là có thêm một chút chờ mong, có lẽ, giờ phút này cô đang bị cảm giác xa lạ cường đại đè nén. Bắt đầu từ giây phút này, cô liền muốn sống tại dinh thự U Liên, ở trong đây cô không có ai có thể dựa vào, vậy mà cô lại bình tĩnh đi mỗi một bước, bình tĩnh đón nhận sự thật này, bình tĩnh bắt đầu thích ứng. Anh nhìn cô, một bàn tay kéo lấy bàn tay mềm mại hơi lạnh của cô, nắm ở trong lòng bàn tay mình: “Chỉ cần em nguyện ý.”