Trans &edit: Gấu Lúc nghỉ giữa giờ, Lục Ngạn ra ngoài sân đấu uống nước, hắn vặn chai nước, khi ngẩng đầu lên uống nước hầu kết theo động tác của hắn lên xuống, không ít nước tràn ra khóe môi chảy xuống, Chu Nghị cách đám người nhìn thấy ánh mắt người yêu đang nhìn anh chằm chằm. Dục vọng bắn tinh ngày càng mãnh liệt, sợ rằng hiện tại anh chỉ cần vừa dùng tay chạm vào nó sẽ bắn ra, thế nhưng anh chắc chắn không dám làm như vậy, Chu Nghị chỉ có thể hạ eo, tận lực che giấu sự khác thường của bản thân. Nếu như ai đó quay đầu lại nhất định có thể nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng kì lạ của anh, vô thức cắn chặt môi, dáng vẻ quyến rũ phong tình bị tình dục dằn vặt. Lục Ngạn vừa nhìn anh vừa uống hết chai nước, sau khi ném chai rỗng đi, Lục Ngạn vẫn nhìn anh, trong ánh mắt hiện lên tia sáng, sau đó hắn cố ý vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi dưới. Trong nháy mắt Chu Nghị cảm thấy trước mắt trắng xóa, chờ anh phản ứng lại Chu Nghị đã vì run chân ngồi xổm xuống. Anh bắn tinh. Chất lỏng ẩm ướt ấm nóng chảy xuống trong quần lót khiến anh xấu hổ, nó cùng tinh dịch đã lạnh đi giao hợp, cảm giác dính ướt kề sát da thịt, chỉ cần anh vừa nhúc nhích, vải vóc ma sát khiến thân dưới của anh cảm nhận được khoái cảm dị thường. Cảm giác xấu hổ mãnh liệt khiến Chu Nghị không ngẩng đầu lên nổi, dưới tầm mắt của mọi người anh vậy mà chỉ cần nhìn mặt người yêu liền không nhịn được cương lên rồi bắn tinh. Đồng thời anh hầu như mang theo tuyệt vọng nhận ra một điều. Anh phải làm sao bây giờ? Anh đã điên mất rồi. Anh đối với người con trai kia đâu chỉ yêu sâu đậm, rõ ràng là điên cuồng si mê. Anh nên làm gì? Nếu Lục Ngạn không cần anh nữa, anh nên làm gì đây? Đột nhiên nghe thấy âm thanh ồn ào xung quanh, Chu Nghị chống đỡ hai chân như nhũn ra đứng lên, không khỏi giật mình mở to hai mắt. Lục Ngạn không để ý đồng đội ngăn lại, hắn nôn nóng nhảy qua vành đai bảo vệ, chạy về phía khán đài. "Lục Ngạn, đang thi đấu cậu muốn làm gì?!" Lý Thịnh ở phía sau hô to. Lục Ngạn đi thẳng không quay đầu lại, hắn chau mày hướng Chu Nghị đi tới. "Cậu ấy, cậu ấy đang đi về phía tớ!" Bên cạnh có cô gái giả vờ té xỉu, xung quanh mọi người bắt đầu hỗn loạn làm Chu Nghị bị chen lấn đến lảo đảo, anh cố gắng để bản thân đứng vững một chút thì một đôi tay đặt lên vai anh. "Anh không sao chứ?" Là giọng nói lo lắng của Lục Ngạn. "Không, không có chuyện gì. . ." Chu Nghị có chút khó hiểu, "Tại sao đột nhiên lại chạy tới đây?" Vai Lục Ngạn thả lỏng, "Vừa nãy anh đột nhiên ngã xuống, em cho rằng anh vì việc lúc nãy. . ." Ánh mắt anh chuyển chuyển, ". . . Thân thể không thoải mái?" Trong nháy mắt hiểu ý của đối phương, Chu Nghị lập tức đỏ mặt, "Không, không phải vậy. . ." Người bên cạnh nhỏ giọng hỏi người kia là ai, Chu Nghị mới phản ứng được, toàn bộ người trên khán đài đều nhìn họ chằm chằm, mà anh thì đang bị Lục Ngạn nửa ôm vào ngực, anh vội vàng giãy ra, nói, "Anh không có chuyện gì, em mau quay lại sân đi." ""Anh thật sự không sao chứ?" Nhưng Lục Ngạn vẫn không yên lòng. "Thật sự. . ." Nghĩ đến tại sao vừa nãy mình ngồi xuống, Chu Nghị xấu hổ vô cùng, tóc gáy toàn thân cũng muốn dựng lên. Thế nhưng vừa nghĩ tới đối phương chỉ thấy anh ngồi xuống thôi cũng đã lo lắng không để ý tới trận đấu từ trên sân chạy tới đây, tuy biết suy nghĩ này rất ngây thơ nhưng Chu Nghị vẫn có loại hạnh phúc khiến trái tim run rẩy. "Nếu như không thoải mái, nhất định không cần miễn cưỡng. Em mang anh về nhà." Lục Ngạn vươn tay muốn sờ mặt anh, kiêng kỵ nơi đây quá nhiều người, Chu Nghị rụt đầu lại. Lục Ngạn hiện ra vẻ mặt đau lòng, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười: "Trận đấu cũng sắp kết thúc rồi, đợi em một chút." Chu Nghị nhìn bóng lưng Lục Ngạn, vì sao lại hạnh phúc như vậy đây, hạnh phúc đến mức khiến anh bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nếu như có một ngày, Lục Ngạn thật sự không cần anh nữa, vậy thì anh có thể chết đi được rồi. __Toàn hoàn văn__