Người Tình Của Yêu Râu Xanh
Chương 2
Mục Lôi • Tắc Đức Ni cô mang theo một nụ cười tà khí và một gương mặt đẹp như khắc đi vào phòng chế nhạo : "Tôi phải xưng hô với cô thế nào đây ? Chuyên gia nói dối hay là đại lừa gạt ?"
Lam Vịnh Vi mắt hạnh trừng to, "anh cho rằng tôi đang nói dối sao ?"
"Đương nhiên, trừ phi cô có thể chứng minh lời cô nói đều là sự thật ."
Lam Vịnh Vi dường như lâm vào chán nản, chứng minh ? cô có thể chứng minh như thế nào đây ? Lắp ráp một chiếc máy bay mô hình cho tên động vật máu lạnh này xem à ? Cho dù cô thật sự có thể làm ra một chiếc máy bay mô hình chỉ sợ hắn cũng không tin ? Dù sao nói chuyện với người không hiểu cũng như đàn khải tai trâu , với một người ngay cả bay là cái gì cũng không hiểu, vậy thì nói cho hắn biết máy bay là cái gì cũng có ý nghĩa gì , chẳng lẽ cô phải giải thích với hắn là mình từ hiện đại đến đây à !
Vì thế cô lắc đầu, "Tôi không có cách nào chứng minh, dù sao muốn tin hay không thì tùy anh ."
"À ?" Ánh mắt Mục Lôi nheo thành một đường , trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một chút nguy hiểm, "Nếu vậy thì tôi hỏi cô , rốt cuộc cô là ai ? Đến Lam Nguyệt Sơn Trang làm gì? Là ai phái cô tới?"
"Tôi đã nói rồi, tôi gặp được cướp , chẳng những bị cướp tiền còn làm tôi bị thương ở chân nữa ."
" Thời gian cô gặp cướp là lúc nào ?"
Lam Vịnh Vi nhớ lại lúc mình rời khách sạn là hai giờ năm mươi phút chiều , tiếp đó cô tới Mc Donalds ăn cơm trưa xong rồi chuẩn bị xuất phát đi tìm bạn , ai biết bạn thì không tìm được lại tìm được cướp , thậm chí sau khi bị đánh hôn mê lại lạc vào niên đại của tên kỳ quái này . Tính cả thời gian ăn cơm trưa đi dạo phố thì hẳn là không đến một giờ, bởi vậy cô nói: "Chắc khoảng bốn giờ ."
"Nhưng tôi hỏi nông dân đang canh tác ở gần đó , căn bản là không có người lạ mà cô nói đến lãng vãng gần đây , vậy cô có thể nói cho tôi biết đây là chuyện gì xảy ra không ?"
Lam Vịnh Vi sửng sốt, "anh nói cái gì?"
Mục Lôi ngồi xuống ở mép giường , đưa mắt về phía cô thấp giọng nói: " Vùng lân cận này đều là lãnh địa của tôi , chỉ cần có người lạ tiến vào, lập tức sẽ có người báo cho tôi biết, nếu cô thật sự gặp cướp lúc bốn giờ chắc hẳn sẽ có người thấy cô mới đúng, huống chi cô còn bị thương, không phải sao?"
"Nhưng những gì tôi nói đều là sự thật , tôi xác thực lúc bốn giờ đã gặp phải người kia, hắn chẳng những cướp tiền của tôi, còn có đánh tôi nữa ..."
"cô nói láo!" Mục Lôi nắm lấy hai vai cô lắc : "Chân của cô bản không phải do súng bắn bị thương, có thể thấy được lời của cô nói không có một câu nào là thật! nói , cô rốt cuộc là ai?"
"Mục Lôi, anh đừng làm như vậy, anh làm cô ấy sợ rồi kìa ." Rudolph thấy thế, vội vàng kéo Mục Lôi ra .
"Tôi không có nói láo , tôi xác thực gặp cướp , hơn nữa người kia làm đầu tôi bị thương ..." Lam Vịnh Vi vuốt đầu của mình, muốn vạch miệng vết thương cho hắn xem, nhưng cô nào biết ngoài việc có một chút sưng cùng đau đớn ra thì đầu của cô vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, một chút trầy xước cũng không có,lần này đến phiên cô nghẹn họng nhìn trân trối ."Đây là chuyện gì xảy ra vậy ? Tôi rõ ràng nhớ rõ hắn dùng báng súng đánh vào đầu của tôi, vì sao tôi lại ..."
Mục Lôi đẩy Rudolph ra , bộ dạng hắn như gió lốc tới gần Lam Vịnh Vi, song song đó hắn từ trong túi lấy ra một thứ quơ quơ ."Tôi hỏi cô , đây là cái gì?"
Lam Vịnh Vi men theo tay hắn nhìn , khi cô thấy rõ đó là vật mẹ đưa cho mình , sợi dây chuyền thiếu chút nữa cô đánh rơi thì cả người cô lập tức nhảy dựng lên, đồng thời đưa tay muốn bắt lấy nó ."Đó là dây chuyền của tôi , đưa cho tôi !"
Mục Lôi thoải mái lui về phía sau từng bước vì tránh tay của Lam Vịnh Vi mà hắn đưa cao qua đầu mình , cảnh này khiến cô không chỉ thất bại mà còn mất đi trọng tâm ngã xuống dưới giường."Đau quá!"
"cô không sao chứ?" Rudolph vội vàng nâng cô dậy trở lại giường nằm .
Nhưng mà Lam Vịnh Vi một lòng thầm nghĩ muốn lấy lại dây chuyền, nên căn bản cô không để ý tới ý tốt của hắn ta . cô đẩy Rudolph ra , rồi hướng về phía Mục Lôi đi đến, sau đó cô đưa tay ra với hắn ."Trả tôi !"
"cô nói cho tôi biết trước ,cô làm sao có thể có sợi dây chuyền này ."
"Đó là mẹ tặng cho tôi ."
"Mẹ cô? Mẹ cô là ai? Bà ấy vì sao lại có sợi dây chuyền này ?"
"Mẹ tôi chính là mẹ tôi , có liên quan gì tới anh , hơn nữa tôi cũng không có trách nhiệm phải nói cho anh biết , trả dây chuyền lại cho tôi !" Lam Vịnh Vi xích chân đến gần Mục Lôi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lại kiên cường trừng mắt với hắn.
"Trả tôi !" một bên Rudolph không hiểu đầu đuôi , cũng phụ họa theo : "Mục Lôi, nếu đó là của mẹ cô ấy cho, tôi thấy anh nên trả lại cho cô ấy là tốt nhất ."
Mục Lôi lạnh lùng nhìn Rudolph liếc mắt một cái, "Cậu đại khái không biết sợi dây chuyền này có hình dáng gì phải không ?"
Rudolph lắc đầu.
Mục Lôi đưa cao sợi dây chuyền, "Cậu nhìn kỹ rồi hẵn nói."
Rudolph đi lên phía trước vài bước, khi hắn nhìn thấy mặt dây chuyền hình trăng non , trên hai đầu mặt trăng còn khắc cả tên thì bất giác sắc mặt trắng nhợt, "Đây là..."
"Đây là dây chuyền tôi đưa cho Josephine , sau khi cô ấy mất tích, sợi dây chuyền này cũng mất tích theo , không nghĩ tới lại xuất hiện trên người cô ta ." Mục Lôi chuyển hướng nhìn Lam Vịnh Vi, "Mẹ cô cùng Josephine có quan hệ gì? Vì sao bà ta lại có sợi dây chuyền này ?"
Lam Vịnh Vi cảm thấy mình muốn té xỉu, cô không biết vì sao một sợi dây chuyền lại khiến cho hắn có hứng thú, cô thật sự nhìn không ra sợi dây chuyền này có chỗ đặc biệt gì. Sở dĩ cô coi trọng nó, đơn giản vì nó là quà do mẹ tặng cho cô , hoàn toàn không có nguyên nhân nào khác , nhưng hiển nhiên hai người đàn ông trước mắt này lại không nghĩ như vậy. cô tức giận nói : "Đương nhiên là mua mà có , ở Đài Loan chỉ cần anh có tiền, nơi nào cũng có thể mua được loại dây chuyền này , hơn nữa anh muốn mua mấy cái thì mua mấy cái, không ai quản anh . Còn nữa , tôi không biết mẹ tôi cùng Josephine anh nói có quan hệ gì, tôi cũng không cho là một phụ nữ sống ở hai trăm năm sau lại quen biết Josephine của các người , trừ phi mẹ tôi cũng giống tôi từng lưu lạc đến niên đại kỳ quái này của anh ." cô nói một tràng những lời giải thích làm cho Mục Lôi bất giác nhíu mày, "cô nói sợi dây chuyền này là được mua?"
"Đương nhiên, chẳng lẽ là tôi trúng thưởng? Hoặc là anh muốn nói tôi mưu sát Josephine của anh mà có ?"
Sắc mặt Mục Lôi xanh mét, đôi mắt xanh đột nhiên ngưng tụ thành băng hải, hắn bình tĩnh xem xét Lam Vịnh Vi , thật lâu sau , hắn mới cắn răng gằn từng tiếng hỏi: "cô ấy ở nơi nào?"
"anh nói cái gì?"
"Tôi hỏi cô Josephine ở nơi nào?"
Lời của hắn khiến Lam Vịnh Vi càng khó hiểu , đầu tiên là dây chuyền, sau đó là Josephine, kế tiếp chẳng lẽ hắn muốn hỏi con gái hắn ở đâu à ?
"Tôi không biết..."
Mục Lôi cũng không có kiên nhẫn nghe cô giải thích , hắn mạnh bạo bắt lấy tay cô mà không thèm quan tâm chút nào là cô vừa mới tỉnh, ngay cả một ngụm nước cũng còn chưa uống !
"Sợi dây chuyền này từ trước đến nay là vật bất ly thân của cô ấy , cô đã có sợi dây chuyền của cô ấy , nhất định là cô biết cô ấy ở nơi nào."
"Tôi nói không biết là không biết, chẳng lẽ anh bị điếc nên nghe không hiểu lời tôi nói sao?" Lam Vịnh Vi hổn hển giãy tay hắn ra .
Mục Lôi nhìn cô , "cô không nói phải không ? không sao , tôi sẽ khiến cô nói ra." hắn chuyển hướng nhìn về phía Rudolph, "Rudolph, canh chừng cô ta, trừ phi cô ta nói ra Josephine ở đâu, nếu không không cho phép cô ta xuống lầu, cũng không chuẩn cho cô ta rời đi, biết không?"
Lam Vịnh Vi quá sợ hãi, cô đưa tay kéo lấy ống tay áo của Mục Lôi , "anh không thể làm như vậy, làm như vậy là phạm pháp..."
"Vậy nói cho tôi biết Josephine ở nơi nào!" hắn dừng bước lại nói. cô căn bản không biết ai là Josephine, thậm chí hôm nay mới là lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này, sao cô có thể biết cô ta đang ở đâu?"Tôi không biết..."
Mục Lôi giận trừng mắt lạnh lùng đẩy cửa rời đi, lưu lại Lam Vịnh Vi kinh ngạc cùng vẻ mặt phức tạp của Rudolph.
※※※※※※
"Vi Vi, cầu xin cô ăn một chút gì được không? Cứ tiếp tục như vậy cô sẽ sinh bệnh." Ngồi ở bên cạnh Lam Vịnh Vi , Rudolph thấp giọng cầu xin, từ lúc cô đi vào Lam Nguyệt Sơn Trang tới nay, trừ bỏ uống nước ra cái gì cô cũng không ăn !
Lam Vịnh Vi mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn đám mây trắng bay ra ngoài cửa sổ , cô cầm lấy một ly nước uống một hơi cạn sạch."Trừ phi anh để cho tôi rời đi , nếu không tôi thà rằng đói chết còn hơn ."
"Tôi không thể, hơn nữa cho dù tôi đáp ứng cho cô rời đi, Mục Lôi cũng sẽ không cho phép , cho nên vì thân thể của chính mình cô suy nghĩ lại đi , cô ăn một chút đi được không?"
"Tôi nói rồi tôi căn bản không biết ai là Josephine, cũng không biết Josephine ở nơi nào, vì sao các người đều không tin tôi ?"
"Bởi vì cô có dây chuyền của Josephine ." Rudolph bất đắc dĩ trừng mắt nhìn một mâm những món ăn tinh xảo ngon miệng nói.
Đối với sự tồn tại của sợi dây chuyền , Lam Vịnh Vi đã lười giải thích, dù sao mặc kệ cô nói như thế nào, bọn người cổ đại này cũng không tin, càng miễn bàn cô muốn giải thích mình từ chỗ nào đến , niên đại nào .
"Josephine là vợ của Mục Lôi, lúc cô ấy mười tám tuổi được gả cho Mục Lôi, cũng vì hắn sinh hạ Đại Tây Nhã, hai người tình cảm vẫn tốt lắm, có thể nói là một đôi trời sinh . Nhưng không biết vì sao, có một ngày, Josephine đột nhiên mất tích, mặc cho chúng tôi tìm kiếm thế nào cũng không tìm được cô ấy ."
"Hả ? Vậy sợi dây chuyền kia thì sao ? Vì sao Mục Lôi nhìn thấy sợi dây chuyền liền ép hỏi tôi Josephine ở đâu ?"Lời Rudolph thu hút sự chú ý của Lam Vịnh Vi .
"Dây chuyền là lúc Josephine gả cho Mục Lôi thì Mục Lôi tự tay đeo cho cô ấy , bởi vì đó là tín vật của gia tộc Tắc Đức Ni cô , mà Josephine cũng thực quý trọng , thực thích nó, cho nên từ khi đeo lên cổ thì vốn không có gở xuống nữa . không nghĩ tới Josephine lại mất tích, dây chuyền tự nhiên cũng biến mất vô tung theo cô ấy , cho đến ngày đó ở cánh rừng gặp được cô , chúng tôi mới lại lần nữa nhìn thấy sợi dây chuyền này ."
"hắn thực rất yêu Josephine sao?" Từ "hắn" này tất nhiên là chỉ Mục Lôi.
"Hẳn là vậy ! Josephine mất tích thì Mục Lôi tựa như phát điên mà tìm kiếm khắp nơi , chỉ kém chưa đem Lam Nguyệt Sơn Trang lật lên thôi , sau đó ,anh ấy lại trải qua những ngày thảm đạm bi thương, cho nên khi thấy sợi dây chuyền này thì trong lòng Mục Lôi sẽ rất kích động."
Lam Vịnh Vi gật gật đầu, "Tôi có thể lý giải loại tâm tình này , chỉ là hắn không có lý do gì đem tôi nhốt ở chỗ này, bởi vì tôi thật sự không biết Josephine ở nơi nào."
"Nhưng Mục Lôi cho rằng cô có thể giúp anh ấy tìm được Josephine, cho nên vô luận như thế nào, anh ấy đều sẽ không cho cô rời đi."
"Chuyện này không công bằng. Tôi căn bản không biết Josephine, cũng không hề liên quan đến chuyện này , hắn dựa vào cái gì muốn bắt giữ tôi ở đây ?" Lam Vịnh Vi tức giận chuyển hướng nhìn Rudolph, "Rudolph, hắn không tin tôi , chẳng lẽ anh cũng không tin tôi sao?"
Rudolph sửng sốt, hắn đương nhiên tin tưởng cô, kỳ thật từ lúc ở trong rừng lần đầu tiên nhìn thấy cô gái xa lạ tóc đen này , hắn đã có cảm tình với cô , bởi vậy hắn cũng thực tự nhiên tin tưởng lời cô nói.
"Tôi đương nhiên tin tưởng cô !"
"một khi đã như vậy, anh thả tôi đi đi có được không?"
Rudolph lắc đầu, "Thực xin lỗi, tôi làm không được."
"Vì sao? anh cũng cho rằng tôi và sự mất tích của Josephine có liên quan sao ?"
"Tôi tin tưởng cô không biết Josephine, cũng không liên quan đến việc mất tích của Josephine ."
"Vậy vì sao anh vẫn không cho tôi rời đi?"
"Bởi vì cô có sợi dây chuyền."
Lam Vịnh Vi cảm thấy mình muốn té xỉu, sao ở đây ai cũng giống nhau ? Chỉ bằng một sợi dây chuyền đã quyết định việc đi hay ở của một người !
"Tôi nói rồi dây chuyền là mẹ tôi đưa cho tôi ..."
Rudolph mỉm cười đánh gãy lời của cô : "Chúng ta không cần bàn lại chuyện sợi dây chuyền nữa , cô nói cho tôi biết thêm một ít chuyện của cô được không? Giống như máy tính mà ngày hôm qua cô nhắc tới đó rốt cuộc là vật gì ? cô nói nó giống con người cũng biết tính toán, biết tự hỏi, có thật không?"
Lam Vịnh Vi đột nhiên đứng lên chỉ vào cửa nói: "anh đã không tin tôi , vậy tất cả lời tôi nói cũng chẳng có ý nghĩa gì , anh đi đi! Tôi muốn nghỉ ngơi."
"Vi Vi, không phải ..."
"đi đi , ta không muốn gặp lại anh nữa , đi !"
"Vi Vi..." Rudolph đứng lên còn muốn nói thêm điều gì, nhưng Lam Vịnh Vi đã cầm lấy một cái rổ ném tới.
"đi , tôi không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào nữa , đi ,đi càng xa càng tốt!"
Nếu Rudolph không né mau, chỉ sợ hiện tại đầu hắn đã đổ máu . Tục ngữ nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn không phải kẻ ngốc, tự nhiên sẽ không ngốc đứng ở chỗ này mặc cho một đống đồ ném vào đầu mình, hắn lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới cửa."cô đừng nóng giận, tôi đi là được."
"đi !" Bịch một tiếng, cái bàn ném vào cánh cửa vừa đóng lại rơi xuống , những mảnh nhỏ trên mặt đất kia giống như nổi tuyệt vọng trong lòng cô không thể trở về nguyên vẹn .
Ông trời ơi , vì sao lại là cô ? Vì sao cô vô cùng vui vẻ đi du lịch lại gặp phải loại chuyện ngay cả nằm mơ cũng mơ không thấy này , đã vậy cô còn vô cớ bị kéo vào vụ án mất tích bi ẩn này nữa? hiện tại, còn bị người ta nhốt ở đây , đừng nói là rời đi, ngay cả xuống lầu cũng là một vấn đề; nghĩ vậy, một chút buồn rầu tràn đầy trong lòng cô , nước mắt nhất thời không nghe lời chảy xuống. cô rất nhớ nhà, rất nhớ ba, mẹ, rất nhớ chị hai , còn có cái phòng trọ nhỏ cũ nát nhưng ấm áp kia nữa , cô rất nhớ đồng nghiệp và học sinh ở trường học , cũng rất muốn về lại thành phố Đài Bắc tuy hơi hổn loạn như quen thuộc kia.
Cho tới nay, cô và mọi người đều cảm thấy Đài Bắc là nơi không nên ở , tuy rằng cô ở nơi đó đến hai mươi lăm năm đầu, nhưng mỗi khi đi du lịch nước ngoài trở về cô lại có một cảm giác không muốn . Nhưng hiện tại, cô lại hoài niệm Đài Bắc chật chội cùng tấp nập kia ,cô càng muốn cùng bạn bè đi dạo chợ đêm, nhưng giờ đây những việc đó chỉ còn trong mơ mà thôi .
Đời này, cô còn có cơ hội trở lại Đài Loan sao?
Nước mắt Lam Vịnh Vi càng rơi nhiều , cô nằm úp sấp ở trên giường, dường như khóc không thở nổi, cô không biết mình vì sao lại lạc đến chỗ này, phải làm thế nào mới có thể trở về; có phải cô gặp được cướp rồi bị hắn đánh cho bất tỉnh một lần nữa , là cô mới có thể trở lại thế giới tương lai không ?
Ừ ! Nhất định là như vậy, bởi vì cô không phải là bị người ta đánh bất tỉnh mới đến nơi này sao ? nói không chừng cô lại ngất đi một lần là có thể trở về rồi .
Vì thế Lam Vịnh Vi hết nhìn đông tới nhìn tây, hy vọng có thể tìm được cái gì tự đem mình đánh bất tỉnh, nhưng trong phòng ngay cả cái bình hoa cũng không có, chứ đừng nói đến gậy gộc gì ! Giờ cô chỉ còn một cách, chính là kiên trì đi thọ giáo vách tường, nhưng kết quả tường đã đụng, ngất xỉu cũng đã ngất xỉu , nhưng khi tỉnh lại cô lại phát hiện mình vẫn nằm ở trong phòng, làm sao cũng không đi được .
Nếu tự làm mình ngất xỉu cũng không tác dụng , như vậy cô nên dùng phương pháp gì đây ?
Lam Vịnh Vi nắm đầu cố gắng suy nghĩ , rốt cục cô đã nghĩ ra rồi , nếu cô trở lại cánh rừng kia , có phải là có thể trở lại Đài Loan không ?
Đúng , lần này nhất định không sai, chỉ cần trở lại cánh rừng kia , sau đó lại tìm cái gì đó đem mình đánh bất tỉnh là cô có thể quay về Đài Loan, cô tin tưởng cánh rừng kia ,nó nhất định có từ trường gì đó , nếu không làm sao chổ nào cô không đến lại cố tình đến chổ đó ?
Chủ ý đã định, Lam Vịnh Vi bắt đầu nghĩ làm thế nào mới có thể trốn khỏi Lam Nguyệt Sơn Trang, từ lúc vào đây tới nay, ngay cả xuống lầu cô còn chưa được xuống , cả ngày bị giam ở trong gian phòng này , muốn đi như thế nào đây ? nói mới nhớ Rudolph mỗi lần đến nhìn cô đều thuận tay đem cửa phòng khóa lại , cho nên nói theo lối cửa đi ra ngoài là không có khả năng, chỉ có thể leo cửa sổ... Cửa sổ?
Nhìn chằm chằm cửa sổ cao lớn này , trong mắt cô hiện lên một chút ý cười, lầu này cũng không tính cao, cửa sổ cũng có thể lọt cả người cô đi qua, cho nên cô chỉ cần tìm được một sợi dây thừng nữa là được. không cần nhìn cũng biết trong phòng này không có dây thừng, duy nhất có thể dùng đó chính là vải .
Lập tức Lam Vịnh Vi đem chăn đơn xé thành vài sợi , rồi buộc lại với nhau , sau đó cô dùng lực đem một đầu cột chắc vào chân giường, thừa dịp bốn bề vắng lặng cô dùng hết sức đem chăn đơn ném ra ngoài cửa sổ,sau đó cô lập tức vén làn váy đu xuống .
May mắn là thần kinh vận động của cô luôn luôn tốt , nếu không cô thật không biết làm như thế nào leo từ lầu hai xuống nữa !
Ngay lúc Lam Vịnh Vi sắp đại công cáo thành, thuận lợi đến mặt đất trong gang tấc , một tiếng nói trẻ con ngọt ngào quen thuộc ở dưới chân cô vang lên .
"Chị đang làm cái gì đó ?"
Thanh âm này làm cho Lam Vịnh Vi quá sợ hãi, tay trợt một cái cả người cô liền té xuống đất."Đau quá!"
"Chị đừng lo ?" Bóng dáng nho nhỏ gắn vào người Lam Vịnh Vi đang nằm ngã ở trên đất, cô bé ngọt tươi cười còn có một chút vô tội.
Lam Vịnh Vi thống khổ ngồi dưới đất, trừng mắt nhìn khuôn mặt thiên sứ đáng yêu này , "Là em !" cô bé gật gật đầu, cũng ngồi xổm xuống theo cô , "Chị vì sao không đi thang lầu, mà lại leo cửa sổ ?"
"Em gọi là Đại Tây Nhã có phải hay không?" Lam Vịnh Vi nhìn thấy ánh mắt xanh động lòng người của cô bé này , cô bé này đúng là tiểu thiên sứ ngày đó đổ nước vào người mình , mà cô bé , chính là con gái của Mục Lôi.
Đại Tây Nhã căn bản không để ý tới vấn đề của cô , mà thực cố chấp lặp lại: "Chị vì sao muốn leo cửa sổ?"
Xoa cái mông mới ngã đau của mình đứng lên, Lam Vịnh Vi không khỏi thấy may mắn là mình không có ngã từ khoảng cách cao , nếu không bây giờ cô không phải ngã đau mông mà là té gãy chân.
"Chị muốn rời khỏi đây , em có thể nói cho chị biết phải đi về phía nào không ?"
"Chị vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi , chị vì sao muốn leo cửa sổ ?" Hiển nhiên Đại Tây Nhã cũng cố chấp y như ba mình , không có được đáp án mình muốn là không dừng !
Lam Vịnh Vi khẽ thở dài, "Là ba em đem chị nhốt ở trên lầu không cho xuống dưới, cho nên chị mới leo cửa sổ."
"À ?" Đại Tây Nhã nghi hoặc quay đầu đi, "Ba vì sao nhốt chị ? Chị làm chuyện xấu sao?"
"không có, chị làm sao có thể làm chuyện xấu? Chị chẳng qua vừa vặn có một sợi dây chuyền hắn muốn thôi! Đại Tây Nhã,em có thể nói cho chị biết, lối nào đi ra ngoài mới không bị phát hiện không ?"
"Đương nhiên, đi theo tôi ." Đại Tây Nhã cười ngọt ngào, nắm tay Lam Vịnh Vi cứ như vậy trong hoa viên đông chui tây đi, hơn nữa ngày sau, mới đến đến một chỗ hình như là chuồng ngựa.
Trong không khí tràn ngập một hương vị kỳ lạ hỗn hợp thức ăn gia súc cùng phân , hơn nữa còn có một con ngựa cao lớn đang phun khí ở mũi , Lam Vịnh Vi nhịn không được mà đau đầu."Đại Tây Nhã, chị chỉ muốn em dẫn chị rời đi nơi này, chứ không phải muốn em dẫn chị đến chuồng ngựa !"
"Tôi biết, nhưng chổ này có một cổng có thể đi ra ngoài, chị chỉ cần cỡi ngựa , không cần bao lâu là có thể rời đi Lam Nguyệt Sơn Trang."
Lam Vịnh Vi trừng lớn mắt, "Cưỡi ngựa rời đi?"
"Đúng vậy! Hơn nữa phải cỡi Hắc Tinh , như vậy cho dù ba ba đã phát hiện cũng không đuổi kịp chị , bởi vì Hắc Tinh là con ngựa chạy nhanh nhất." Đại Tây Nhã chỉ vào con ngựa trên trán có màu trắng tinh nói .
"Nhưng mà chị không..."
"Chị không biết cưỡi ngựa?"
"không, chị nói loại ngựa tốt chạy nhanh này bình thường đều chỉ nghe lời chủ nhân , chị không phải chủ nhân nó, chỉ sợ không thể cưỡi nó."
"Hắc Tinh tuy rằng chạy rất nhanh, nhưng cũng rất nghe lời, mỗi lầntôi muốn luyện tập cưỡi ngựa, ba ba đều để cho tôi cưỡi nó ." Đại Tây Nhã hồ nghi ngẩng đầu nhìn Lam Vịnh Vi, "Hay chị căn bản không biết cưỡi ngựa?"
"Chị đương nhiên biết cưỡi ngựa." Lam Vịnh Vi vội vàng đánh gãy lời Đại Tây Nhã , cô đương nhiên biết cưỡi ngựa, nhưng cô không biết tập tính của con ngựa này nên có chút bất an. Nhưng mà , theo lời Đại Tây Nhã nói , cưỡi ngựa rời đi Lam Nguyệt Sơn Trang là lựa chọn nhanh nhất, cô cũng không lo được nhiều nữa .
Lập tức không hề nghĩ ngợi, cô liền đem Hắc Tinh từ chuồng dắt ra , trước khi leo lên ngựa cô còn nói với Đại Tây Nhã : "Đại Tây Nhã, chị sẽ đem ngựa cột vào trong rừng cây, em nhớ nói cho Rudolph đi đến đó dắt ngựa trở về, biết không?"
Đại Tây Nhã cười vuốt tóc gật đầu, đồng thời cô bé còn vẫy vẫy tay nói hẹn gặp lại .
Lam Vịnh Vi mang tâm tình bất an leo lên lưng ngựa, cô thở sâu rồi nhẹ nhàng đá bụng ngựa, cô nghĩ làm như vậy Hắc Tinh sẽ nhấc chân chạy đi , nhưng ai biết được nó cứ đứng nguyên tại chỗ bất động .
Xảy ra chuyện gì? Vì sao nó không nhúc nhích ? đang lúc Lam Vịnh Vi hết sức nghi hoặc, Đại Tây Nhã đã đưa đến một cái roi ngựa , "Chị đánh nó một chút, nếu không Hắc Tinh không biết chị muốn làm gì."
Tiếp nhận roi ngựa , Lam Vịnh Vi một lần nữa điều chỉnh dáng ngồi cùng hô hấp, sau đó vung roi .
Nhưng Hắc Tinh giống như bị kinh hách đột nhiên nhấc thẳng hai chân trước lên, theo sau là một tiếng hí dài rồi bắt đầu dùng tốc độ kinh người chạy về phía trước, nếu không phải Lam Vịnh Vi ôm chặt lưng ngựa, chỉ sợ đã phải té xuống .
Xảy ra chuyện gì? Vì sao Hắc Tinh lại xuất hiện loại phản ứng này ? Hay là nó...
Nhưng Lam Vịnh Vi hoàn toàn không có thời gian để ý tới Hắc Tinh vì sao lại trở nên như vậy, hiện tại cô chỉ muốn cho nó dừng lại, nhưng cô đã phát hiện một việc càng đáng sợ hơn là cô căn bản không có cách nào làm cho nó dừng lại, bởi vì con ngựa này giống như điên mà liều mạng chạy về phía trước , mặc cho cô có kéo dây cương thế nào nó cũng không cách nào dừng lại.
Ông trời ơi , ai tới cứu cô với !
"Cứu mạng đi! Cứu mạng đi !"
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
75 chương
23 chương
24 chương
11 chương