Người thừa kế hào môn

Chương 48 : Hãy đợi phá sản đi!

Sắc mặt Vương Vĩ Trạch đỏ lên! Cậu ta cảm thấy mình đang bị sỉ nhục! Một tên vô dụng nghèo kiết xác, vậy mà lại dám ăn nói ngông cuồng với mình. Còn phao tin rằng, sẽ khiến cho cậu ta và bố cùng cút ra khỏi Khải Hoàn Môn! Thằng đần này, lại dám cả gan như vậy? Là Lương Tịnh Như đã tiếp thêm sức mạnh cho anh ta sao? Quả thực là quá ngông cuồng! “Trần Bình, nếu hôm nay tôi không bị đuổi ra khỏi Khải Hoàn Môn, cậu sẽ quỳ xuống gọi tôi một tiếng anh Trạch chứ?” Vương Vĩ Trạch rất tức tối, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng. Có lẽ, Trần Bình cũng chỉ còn lại cái miệng hèn hạ này thôi nhỉ. “Hy vọng mong manh, gần như là bằng không.” Trần Bình cũng không muốn bận tâm tới Vương Vĩ Trạch, hôm nay anh đến là để ăn cơm, vốn dĩ không muốn sinh sự, thế nhưng đối phương cứ sỉ nhục mình, không cho cậu ta biết tay, thì thật không phải với thân phận người thừa kế giàu có của mình rồi! Không phải Vương Vĩ Trạch kiêu ngạo sao? Không phải cậu ta cho rằng mình rất có địa vị sao? Vậy được, tôi sẽ khiến cho cậu mất đi địa vị của mình, mất đi tất cả mọi thứ của mình! Lúc này, Viên Chấn Đông đã gọi điện thoại xong liền quay lại, sắc mặt không tốt cho lắm, nói: “Cậu Trần, xin lỗi, bên tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời chính xác, cho nên..” Ý nói rất rõ ràng. Tôi không hề nhận được thông tin cho nên hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần này của cậu, tôi tạm thời không thể thừa nhận. Sau đó, Vương Vĩ Trạch không ngừng cười vang, vẻ mặt chế nhạo: “Nghe thấy chưa? Còn ra vẻ cái quái gì ở đây, tôi thật sự bái phục, sao Giang Uyển lại có thể lựa chọn một tên vô dụng như cậu!” Nực cười, vô cùng nực cười! Lời nói dối đã bị bóc mẽ, vậy mà anh ta vẫn điềm tĩnh như vậy. Trần Bình không nói gì, chỉ bình thản: “Cứ đợi đi, tôi đoán người anh gọi điện thoại cho là bố cậu ta Vương Thiện Long, chỉ sở hữu 2% cổ phần, thực sự không có quyền phát ngôn ở đại hội cổ đông, chuyện này, chắc là bố cậu ta vẫn chưa biết, có điều tôi đoán cũng nhanh thôi.” Trần Bình nói rất đúng. Hợp đồng chuyển nhượng sở hữu cổ phần lần này, đã được mấy cổ đông lớn của tập đoàn Khải Hoàn Môn đồng ý thống nhất. Những cổ đông nhỏ bên dưới không hề có quyền phát ngôn. Ông ta còn cần quyền phát ngôn gì chứ, đợi đến lúc chia tiền là được rồi. Cho nên, Vương Thiện Long không hề nhận được thông báo ngay lúc đó. Thế nhưng, cũng không lâu lắm đâu. Nói xong, Trần Bình cũng không bận tâm thêm, bắt đầu nói chuyện với các đồng nghiệp. “Trần Bình, cậu cũng biết ra vẻ thật đấy, còn nói bố tôi không có tư cách? Cậu thực sự khiến tôi buồn chết mất, cậu tưởng cậu là ai? Bố Mã? Hay là Buffett? Cậu chỉ là đống phân chó thôi! Còn định mua Khải Hoàn Môn? Cậu có 60 nghìn tỷ đồng không? Đúng là thằng đần!” Vương Vĩ Trạch lạnh lùng cười mỉa mai. Trần Bình giơ tay nhún vai nói: “Vương Vĩ Trạch, cậu đúng là con ếch ngồi đáy giếng. Thế giới này rất rộng lớn, xin đừng dùng con mắt hạn hẹp của cậu để nhìn nhận về tôi. Cậu không hề biết rằng tôi có bao nhiêu tiền, bởi vì tôi cũng không rõ là rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền. Có điều cái người cậu nói là bố Mã, Buffett, có lẽ bọn họ cũng thật sự không nhiều tiền bằng tôi.” Vãi! Lời nói này đã bộc lộ rõ sự ngu ngốc của anh ta! Anh ta là tay đua núi Haruna, Trần Bắc Huyền sao? Đúng thật là mở mồm ra là chém gió. Có điều, lời Trần Bình nói đều là sự thật. Những người giàu trong bảng xếp hạng Forbes, cộng tất cả tài sản lại cũng chưa bằng hơn phân nửa của sản nghiệp dòn họ mình. 70% số của cải trêи toàn thế giới, đều nằm trong tay dòng họ mình. Xin hỏi, còn ai giàu có hơn anh nữa? Chẳng qua là, vì một vài chuyện nào đó, Trần Bình không muốn kế thừa gia sản dòng họ mà thôi. “Được được được, hôm nay tôi muốn xem là, cậu sẽ làm thế nào để tiếp tục ra vẻ!” Vương Vĩ Trạch vô cùng khó chịu. Tên Trần Bình này quả thực hết thuốc chữa rồi. Khi còn học đại học, anh ta tranh đua với mình, mình đã thua, Giang Uyển đã được gả cho anh ta. Bây giờ, bố mày là giám đốc Khải Hoàn Môn, nếu so bì thân phận địa vị, tao không tin là không thể đè bẹp được này! Giả vờ? Có ai không biết chứ! Nghĩ tới đây, Vương Vĩ Trạch vô cùng tức giận, cơn giận dữ trong lòng cũng đang bùng lên. Chỉ đáng tiếc là, cậu ta hoàn toàn không hiểu về quá khứ của Trần Bình, và cả gia thế của anh! Cùng lúc đó, một khách sạn 5 sao nào đó của Thành phố Thượng Giang. Vương Thiện Long nằm trêи chiếc giường lông ngỗng lớn mềm mại, trong lòng đang ôm nữ thư ký mới vào làm, ngọt ngào đằm thắm. Cũng đúng lúc này, điện thoại của Vương Thiện Long reo lên, vừa nhìn số hiển thị chính là tổng giám đốc bộ phận tài chính của tập đoàn. Không quan tâm tới người đẹp trong lòng, Vương Thiện Long vội vàng nhấc máy: “Alo, tổng giám đốc Triệu, có chuyện gì vậy, muộn như thế này rồi còn gọi tới đây.” “Chủ tịch Vương, thông báo cho anh một chuyện, cổ đông lớn của tập đoàn Khải Hoàn Môn đã có sự thay đổi, tất cả quyền sở hữu cổ phần đều được chuyển nhượng cho tổng giám đốc của Trần Bình, phần của anh chúng tôi đã đổi thành 1000 tỷ và chuyển vào tài khoản cá nhân của anh, mong anh hiểu cho.” Nghe xong, Vương Thiện Long sững sờ! Quyền sở hữu của tập đoàn Khải Hoàn Môn đã bị chuyển nhượng. Đó là 60 nghìn tỷ đấy! Vừa rồi lời nói của Viên Chấn Đông trong điện thoại là sự thật? 100% cổ phần? Sao có thể được! Đây là 60 nghìn tỷ đấy! Là ai đã nuốt trọn cả tập đoàn Khải Hoàn Môn to lớn như vậy? Cho dù là những đại gia trong bảng xếp hạng những người giàu có Hoa Hạ, cũng không ai có thể nuốt chửng chỉ trong một đêm! Vương Thiện Long hoảng loạn, nhanh chóng nhớ lại, vừa rồi Viên Chấn Đông đã nói, hình như Vương Vĩ Trạch đã xảy ra xung đột với người tên tổng giám đốc Trần kia! Thôi xong, mau chóng gọi điện thoại tới đó hỏi thôi. Rất nhanh sau đó, bên Viên Chấn Đông đã nhận được cuộc gọi của Vương Thiện Long: “Chủ tịch Vương, lại có chuyện gì vậy?” “Mau đưa điện thoại cho tổng giám đốc Trần.” Lúc này Vương Thiện Long rất sốt ruột. Tuy Viên Chấn Đông không hiểu, thế nhưng vẫn đưa điện thoại cho Trần Bình, nói: “Cậu Trần, chủ tịch Vương của chúng tôi gọi tới.” Trần Bình nhận lấy chiếc điện thoại, một giọng nam trung niên vang tới ở đầu dây bên kia, có chút trầm lắng. “Tổng giám đốc Trần? Tôi là Vương Thiện Long.” “Ồ? Xin chào chủ tịch Vương.” “Tổng giám đốc Trần, thật xin lỗi, con trai tôi đã xúc phạm tới cậu, cho dù thế nào, cũng đều là lỗi của con trai tôi. Cho nên, nếu cần, tôi sẽ đích thân tới xin lỗi cậu.” Trong lòng Vương Thiện Long rất căng thẳng, chỉ sợ con trai mình đã đắc tội với vị cổ đông lớn mới mua lại tập đoàn Khải Hoàn Môn này, cũng là cổ đông duy nhất! Người như vậy, chịu chi như vậy, khối tài sản lớn như vậy! Tuyệt đối không phải là người mình được phép đắc tội! “Chủ tịch Vương, người như tôi, không thích gây thù oán, như thế này đi, ông hãy bán công ty thuộc sở hữu của ông cho tôi, thế nào?” “Hả?” Vương Thiện Long ngây ra. Ông ta hoàn toàn không hiểu tại sao đối phương làm vậy. Ông quả thực sở hữu vài công ty, tài sản cộng lại cũng hơn 300 tỷ. Hơn nữa, bây giờ mấy công ty đó cũng đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, đã giành được vòng a của các nhà đầu tư thiên thần, hơn 60 tỷ đồng, gần đây đang kêu gọi đầu tư bên Mỹ, chuẩn bị giành được khoản đầu tư tài chính vòng b, hơn 300 tỷ đồng! Những thứ đó, đối với Vương Thiện Long mà nói, đều là cơ hội, và cũng là mạng sống của ông ta! Trong tương lai, rất có khả năng ông ta sẽ dựa vào mấy công ty này, để tiến thân vào bảng xếp hạng những giàu có Forbes! Cho nên, chắc chắn ông ta sẽ không bán. “Tổng giám đốc Trần, cậu đừng nói đùa nữa, mấy công ty đó của tôi đều chỉ là kinh doanh nhỏ, không đủ tư cách để lọt vào con mắt tinh tường của những nhân vật lớn như cậu.” Vương Thiện Long gượng cười nói. “Không bán cũng được, có điều tôi cảm thấy mấy công ty đó của ông sẽ nhanh chóng phá sản thôi. Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như ông đã giành được vòng a của các nhà đầu tư thiên thần, đang chuẩn bị giành được khoản đầu tư tài chính vòng b hơn 300 tỷ? Nếu phá sản, vậy thì thật đáng tiếc.” Trần Bình bình thản cười, trong tay cầm điện thoại của mình, bên trêи chính là lý lịch về Vương Thiện Long được Kiều Phú Quý gửi tới. Từ lúc sinh ra, đến lý lịch lúc mới vào nghề, và cả tình hình tài chính của công ty sở hữu. Từng thứ một, tất cả đều được liệt kê rất rõ ràng. Lúc này toàn thân Vương Thiện Long cảm thấy lạnh toát, nhíu mày, nói: “Tổng giám đốc Trần, đánh nhau xong mới thành bằng hữu, tôi thấy không cần thiết phải làm vậy, cậu đang ở Khải Hoàn Môn đúng không? Bây giờ tôi sẽ tới đó.” Phá sản? Tên tổng giám đốc Trần này mạnh miệng thật. Anh ta có thể nhúng tay vào các nhà đầu tư thiên thần, thậm chí là cả nước ngoài? Thế nhưng. Trần Bình lại bình thản cười: “Chủ tịch Vương, thời gian của tôi có hạn, như thế này đi, cho ông thời gian suy nghĩ là nửa tiếng. Nếu ông đã suy nghĩ kỹ càng, thì hãy bán công ty cho tôi, nếu không bán, thì hãy đợi phá sản đi.” Giọng nói của Trần Bình rất thản nhiên. Điều đó khiến Vương Thiện Long ở đầu dây bên kia vô cùng căng thẳng và hoảng loạn. “Tổng giám đốc Trần, cậu đang đùa sao?” Vương Thiện Long đột nhiên cười. Ông ta không tin, thế lực của mình anh lại có thể nhúng tay vào các nhà thiên sứ đầu tư, thậm chí là tập đoàn đầu tư tài chính của nước ngoài. “Từ trước tới giờ tôi chưa từng nói đùa, ông chỉ có nửa tiếng để suy nghĩ, muốn bán, hay là phá sản, ông tự chọn đi.” Giọng nói của Trần Bình bình tĩnh, sau đó liền ngắt máy. Anh không có hứng nói thêm với Vương Thiện Long. Đã cho ông ta lựa chọn rồi. Rất đơn giản, hôm nay Trần Bình làm như vậy, chính vì vậy muốn khiến cho Vương Vĩ Trạch hiểu rằng, có những người cậu ta không thể khinh bỉ một cách tùy tiện! Trần Bình cũng ý thức được, hôm nay mình đã quá khích. Thế nhưng, nếu anh nhún nhường, thì sẽ luôn bị người khác ngồi lên đầu, rất khó chịu. Cuộc gọi đã bị ngắt, Vương Thiện Long trong phòng khách sạn bên đó rất không cam lòng, đồng thời cũng có chút căng thẳng. Thật sự sẽ phá sản sao? Một chàng trai trẻ tuổi mua lại tất cả cổ phần của tập đoàn Khải Hoàn Môn trong nháy mắt rốt cuộc là có gia thế khủng đến mức nào. Nghĩ mãi không ra. Thế nhưng, Vương Thiện Long đã lăn lộn trêи thương trường bao nhiêu năm nay, cũng không phải là vô ích. Định ép ông bán công ty, tuyệt đối không thể! Bố mày muốn xem là, rốt cuộc mày là thần thánh phương nào! Người đẹp bên cạnh đang bò xuống thân dưới, Vương Thiện Long mất kiên nhẫn, liền đạp bay cô ta. Sau đó, ông ta nhấc máy, gọi vào một số ít khi liên lạc, khuôn mặt nở nụ cười tôn kính: “Tống Nhạc, hy vọng anh vẫn khỏe, em có chuyện mới đến tìm anh, nên em nói thẳng luôn, chỗ em đang gặp chút chuyện, cần sự giúp đỡ của anh Tống Nhạc.”