Người thừa kế hào môn

Chương 47 : Muốn cút thì cùng cút!

“Cậu chủ, giá trêи thị trường của Khải Hoàn Môn là gần 60 nghìn tỷ đồng, có tổng cộng 50 chi nhánh trêи toàn quốc.” Đầu dây bên kia, Kiều Phú Quý đang đứng trước chiếc cửa sổ lớn sát đất, nhìn bản báo cáo số liệu trong tay. Gần như là cùng lúc Trần Bình vừa hỏi, thư ký của anh liền in ra bản liệt kê về tất cả tài sản và tình hình tài chính của Khải Hoàn Môn. “Tôi không cần biết là bao nhiêu tiền, mua đi.” Trần Bình có vẻ mất bình tĩnh. “Vâng, cậu chủ.” Kiều Phú Quý ở đầu bên kia đáp, lập tức gọi một cuộc điện thoại. Ngay tức khắc có rất nhiều cuộc gọi được gọi tới từ Thành phố Thượng Giang gọi thẳng tới trụ sở chính Khải Hoàn Môn ở thủ đô. Đêm nay không ai biết rằng, có một nguồn lực bí ẩn đang hành động ở Thành phố Thượng Giang và thủ đô. Vương Vĩ Trạch đứng cạnh lạnh lùng nhìn Trần Bình, cười mỉa mai: “Được thôi, đã lâu như vậy chưa gặp, khả năng chém gió của cậu tiến bộ hơn nhiều rồi đấy, mạnh miệng thế, còn muốn mua cả Khải Hoàn Môn?” Đúng là thằng đần! Anh ta tưởng rằng mình là ai chứ, muốn mua Khải Hoàn Môn? Anh ta biết bây giờ giá trị trêи thị trường của Khải Hoàn Môn là bao nhiêu không? Hơn 60 nghìn tỷ đồng! Ra vẻ? Ha ha, cái này thì ai mà không biết chứ. Quan trọng là, mày muốn ra vẻ thì cũng phải thực tế hơn chút chứ. Mở miệng ra đã đòi mua Khải Hoàn Môn, coi người khác là bọn ngu sao? Chẳng bao lâu sau, Kiều Phú Quý đã gọi điện thoại tới nói: “Cậu chủ, đã thu xếp xong rồi, bây giờ Khải Hoàn Môn đã chính thức trở thành doanh nghiệp thuộc sở hữu của cậu, tông chi phí là hơn 60 nghìn tỷ đồng, 3 cổ đông lớn nhất của ngày trước đã bán hết toàn bộ cổ phiếu, bây giờ cậu đã sở hữu 100% cổ phần và có quyền điều hành tuyệt đối.” “Rất tốt, làm tốt lắm.” Trần Bình lạnh lùng nói. Năng suất làm việc của Kiều Phú Quý luôn rất nhanh. “Đúng rồi, bảo tổng giám đốc của bọn họ tới đây ngay lập tức.” Trần Bình nói. Còn lúc này, Vương Vĩ Trạch không biết Trần Bình đang bí mật gọi điện thoại cho ai, chỉ lạnh lùng cười: “Ha ha, trông cậu ra vẻ cũng nhập vai phết đấy, đang gọi điện thoại cho ai vậy? Không phải muốn mua Khải Hoàn Môn sao, mau mau mau, bây giờ cậu mua luôn cho tôi xem nào, chỉ cần cậu có thể mua được Khải Hoàn Môn, tôi sẽ quỳ xuống cúi lạy sát đất Trần Bình cậu ngay lập tức.” Khách sạn Khải Hoàn Môn, chỉ là chi nhánh ở thành phố Thượng Giang, giá trị đã là 655 tỷ đồng. Chứ chưa cần nói đến trụ sở chính tập đoàn, có giá trị hơn 60 nghìn tỷ đồng. Muốn mua Khải Hoàn Môn? Một tên nghèo kiết xác như anh ta, là nhân viên giao đồ ăn, mà có thể mua nổi? Cũng lúc đó, Kiều Phú Quý trực tiếp gọi điện thoại cho tổng giám đốc Khải Hoàn Môn ở Thành phố Thượng Giang. “Ui chà, chủ tịch Kiều, đây là lần đầu tiên ông gọi điện thoại cho tôi đấy, có chuyện gì thì ông cứ ra lệnh.” Giọng nói trung niên nhẹ nhàng vang lên ở đầu dây bên kia, nghe có vẻ rất nịnh bợ. “Tổng giám đốc Viên, cậu chủ nhà tôi đang ở khách sạn của anh, phiền anh tới đó một chuyến, hãy đến trong 5 phút.” Kiều Phú Quý bình thản nói. Viên Chấn Đức vừa nghe thấy, tinh thần lập tức phấn khởi. Cậu chủ của chủ tịch Kiều, chắc chắn là người có gia thế khủng. “Được, chủ tịch Kiều, tôi sẽ đi ngay lập tức.” Nói xong, Viên Chấn Đức liền ngắt máy, vội vàng đi tới Khải Hoàn Môn. Còn bên Vương Vĩ Trạch, vẫn ra vẻ chê cười nhìn Trần Bình, nói: “Trần Bình, cậu còn muốn giả vờ sao? Được, vậy tôi sẽ đợi xem, tôi muốn xem là cậu ghê gớm tới mức nào.” Hai tay cậu ta đút vào trong túi quần, sắc mặt chế giễu. Còn Trần Bình cũng không vội, bình thản ngồi sang bên cạnh, lấy điện thoại ra, gọi video cho Mễ Lạp. Bảo mẫu của công ty đang chăm sóc con bé. Lát nữa sẽ đi đón Mễ Lạp. Vì công việc của Trần Bình, và thêm bố mẹ vợ từ trước đến giờ đều không chăm sóc, toàn bộ, phần lớn thời gian đều được đưa tới nhà trẻ. Khoảng 5 phút sau, tổng giám đốc của Khải Hoàn Môn, Viên Chấn Đức liền xuất hiện ở cửa sảnh chính. Khi anh ta nhìn thấy khung cảnh trong sảnh chính, liền có một dự cảm không lành. Anh ta vội vàng chạy tới, bước sang bên cạnh Vương Vĩ Trạch, nghiêm mặt hỏi: “Giám đốc Vương, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Vương Vĩ Trạch kinh ngạc, không ngờ Trần Bình bảo gọi tổng giám đốc tới, tổng giám đốc liền tới thật. Viên Chấn Đức là người quản lý khách sạn ở Thành phố Thượng Giang của tập đoàn, Vương Vĩ Trạch đương nhiên không thể kiêu ngạo nữa, cười nói: “Tổng giám đốc Viên, không có chuyện gì to tát đâu, tôi có thể xử lý.” Viên Chấn Đức liền chau mày: “Cái gì mà không có chuyện gì to tát, đội bảo vệ cũng đã đến, còn không có chuyện gì? Thôi, tôi sẽ đích thân giải quyết chuyện này.” Nếu đụng đến cậu chủ của chủ tịch Kiều, thì Viên Chấn Đức anh sẽ không còn đường làm ăn ở Thành phố Thượng Giang nữa. Nghĩ đến việc này, anh ta liền cảm thấy lạnh sống lưng. Còn về cậu chủ của chủ tịch Kiều, đương nhiên anh ta phải nịnh bợ lấy lòng một phen. Cho nên, anh ta lập tức tiến lên phía trước, ánh mắt liếc nhìn đám người, tỏ thái độ cung kính, hỏi: “Xin hỏi, vị nào là cậu Trần?” Mọi người ngây ra, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về Trần Bình. Cậu Trần? Vương Vĩ Trạch càng kinh ngạc hơn, trò đùa quái quỷ gì vậy! Thằng đần này, cũng được gọi là cậu Trần? Còn lúc này Trần Bình đứng ra: “Tôi, tôi là Trần Bình.” Nói xong, anh giơ tay chỉ vào Vương Vĩ Trạch rồi lạnh lùng lên tiếng: “Kể từ ngày hôm nay, hãy gạch tên cậu ta ra khỏi Khải Hoàn Môn, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta ở bất kỳ một khách sạn Khải Hoàn Môn nào, có thể làm được không?” Viên Chấn Đức ngây ra, lườm Vương Vĩ Trạch, sau đó cười vui vẻ: “Cậu Trần, điều này e là không được.” Anh ta biết, chắc chắn là Vương Vĩ Trạch đã xảy ra xung đột với Trần Bình. Thế nhưng, chỉ một câu là có thể đuổi việc Vương Vĩ Trạch, hiển nhiên, Viên Chấn Đức anh không thể nào làm được. Điều này không chỉ đi ngược lại với quy tắc nề nếp của khách sạn, huống hồ bố của Vương Vĩ Trạch còn là một trong những cổ đông của khách sạn, địa vị xã hội cũng lên tới gần 1000 tỷ đồng! Chỉ dựa vào điều này, anh ta đã không thể nào đuổi việc Vương Vĩ Trạch. Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Trần Bình đã khiến mọi người kinh ngạc, khuôn mặt anh nở nụ cười nói: “Có lẽ anh vẫn chưa biết, tôi đã mua lại Khải Hoàn Môn rồi, bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất của Khải Hoàn Môn, sở hữu 100% cổ phần.” Vừa nghe anh nói vậy, Vương Vĩ Trạch cười rũ rượi. “Cậu đã mua lại Khải Hoàn Môn? Còn sở hữu 100% cổ phần? Làm ơn, cậu có thể đừng chém gió nữa không. Cậu có biết là, bố tôi chính là một trong những cổ đông của Khải Hoàn Môn không!” Viên Chấn Đức cũng chau mày, nói: “Cậu Trần, tuy cậu và chủ tịch Kiều có quan hệ rộng, thế nhưng cũng không nên tùy tiện nói đùa về những chuyện như vậy. Gần đây hình như Khải Hoàn Môn không hề đổi cổ đông.” Sắc mặt anh ta có chút xám xịt, nếu không nể mặt vì anh là cậu chủ của chủ tịch Kiều, anh ta thật sự rất muốn tống cổ tên nhãi ranh mở miệng ra là phát ngôn ngông cuồng này ra ngoài. Thế nhưng, tâm trạng của Trần Bình lúc này rất điềm tĩnh, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc. Hình như, anh không hề nói đùa. Điều này khiến Viên Chấn Đông rất khó hiểu, cổ đông của Khải Hoàn Môn, thật sự là không có ai mang họ Trần. “Ồ, vừa mới mua, lát nữa chắc là hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần sẽ được gửi đến.” Trần Bình bình tĩnh đáp. “Vãi thật! Trần Bình, lần sau chém gió thì cậu làm ơn hãy đi nghe ngóng trước đi. Khải Hoàn Môn, bố tôi sở hữu 2% cổ phần đấy, tuy không nhiều, thế nhưng ít nhất cũng đã hơn 1000 tỷ rồi, hiểu chưa, tên nghèo kiết xác!” Vương Vĩ Trạch nở nụ cười lạnh lùng. Reng reng reng! Đúng lúc này, điện thoại Trần Bình reo lên, là âm báo của email. Anh ấn nút mở, sau đó giơ email cho Viên Chấn Đức xem. Lúc Viên Chấn Đức nhìn thấy nội dung email, anh ta sững sờ! Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần của tập đoàn Khải Hoàn Môn. Còn người mới lên chức cổ đông lớn nhất trong hợp đồng, chỉ có một người tên cũng được viết rất rõ ràng, Trần Bình, sở hữu 100% cổ phần của tập đoàn Hoàn Khải Môn! Hơn nữa, trêи tài liệu, còn có con dấu của tập đoàn! Cái này tuyệt đối không thể nào làm giả, bởi vì, đây là vi phạm pháp luật, phạm tội, không nhất thiết phải vì ra vẻ mà làm vậy. “Cậu Trần, xin lỗi, tôi vẫn cần phải xác nhận lại.” Viên Chấn Đông là người thông minh nhanh nhẹn, dứt khoát lấy điện thoại ra, bước sang bên cạnh. Rất đơn giản, anh ta chỉ cần hỏi cổ đông của công ty, muốn biết một cách nhanh thì chỉ cần hỏi bố của Vương Vĩ Trạch. Bởi vì, nếu bản hợp đồng chuyển nhượng sở hữu cổ phần này là thật, vậy thì tuyệt đối không thể đắc tội với cậu Trần, bắt buộc phải tôn kính như Phật! “Chủ tịch Vương, chỗ tôi đang xảy ra chút chuyện, cần xác thực lại với ông, là như thế này, có một người tên là cậu Trần đã đến khách sạn, anh ta nói, đã mua lại tất cả cổ phần của Khải Hoàn Môn, sau đó, anh ta còn có chút xung đột với cậu chủ nhà ông..” Một giọng nam trầm lắng vang đến từ đầu dây bên kia, hơi thở có chút hổn hển nặng nề, còn có cả tiếng kêu rêи của phụ nữ. “Cái quái gì cơ? Cậu Trần cái gì, ăn nói tầm bậy! Giá trị tất cả cổ phần của Khải Hoàn Môn lên tới hơn 60 nghìn tỷ, không ai có thể mua nổi! Mau chóng đuổi thằng đần đấy đi, đừng làm phiền bố mày!” Bộp, điện thoại đã bị ngắt máy! Sắc mặt Viên Chấn Đức có chút thay đổi, mọi chuyện hơi bất ngờ. Còn bên này, Vương Vĩ Trạch vẫn đang lườm Trần Bình, ánh mắt lạnh lùng, nụ cười cũng lạnh lùng: “Ha ha, tôi thật sự rất bái phục cậu, cứ thích ra vẻ, cậu có biết bố tôi là cổ đông của Khải Hoàn Môn không?” Trần Bình lắc đầu, bình thản nói: “Không biết, có lẽ cũng chỉ là cổ đông nhỏ, quyền sở hữu cổ phần đã được chuyển nhượng nên chắc là không có tên bố cậu.” “Ha ha, đúng là trò cười! Cổ phần của bố tôi ở Khải Hoàn Môn, ít nhất cũng trị giá 1000 tỷ đồng! 1000 tỷ đấy biết chưa? Cả đời này cậu cũng không kiếm được nhiều như vậy, cũng chỉ có thể đứng đây chém gió thôi, thật đáng thương.” Nói xong, Vương Vĩ Trạch không ngừng lắc đầu, vẻ mặt mỉa mai thương mại. Trần Bình không nghĩ vậy, nói: “Không sao, lát nữa cậu và bố cậu đều phải cút ra khỏi Khải Hoàn Môn, hai người mới chính là người đáng thương.”