Người thiếp xấu xí
Chương 7 : Người thiếp xấu xí
7. Khăn che mặt edit: Thuần Nhã Di Hòa
Sau khi Uyển Nương ngất xỉu, nhóm đầu bếp nữ hợp sức đem nàng đến một tòa tiểu viện ở hậu viện.
Đây là chỗ ở của nữ quyến, có năm tòa viện nhỏ và một tòa viện lớn là chỗ dành cho chính thất .
Có điều Thạch Thương Tiều trước mắt không có vợ, thiếp thất chỉ có một người là Uyển Nương, hậu viện to lớn cỏ dại mọc bừa bãi khắp nơi có cảm giác lạnh lẽo buồn tẻ.
Chỗ của Uyển Nương đã được quét dọn sửa sang lại trước khi nàng đến.
Vì là vị trí nhất hẻo lánh nhất cho nên rất là yên tĩnh, bên trong không có vật dụng trang trí hơn nữa có một số đồ đạc đã lâu năm không tu sửa,mục nát vứt bừa trên đất nhìn hết sức nghèo nàn.
Lẽ ra, thiếp thất sau khi vào cửa đồ đạc cùng vật dụng sẽ được thêm vào chẳng qua nhìn tình huống này hẳn là không có cửa đâu.
Uyển Nương bị đặt trên một chiếc giường La Hán.
Ban đầu trong phòng có cái giường chạm khắc hoa văn, nhưng bởi vì chân giường bị mục đến xiêu vẹo cho nên đã bỏ đi.
Uyển Nương bất tỉnh ba canh giờ sau mới tỉnh dậy.
Nàng không tỉnh dì Vương rất lo lắng chỉ sợ có chuyện gì xảy ra, công việc chuẩn bị bữa tối còn nhờ đầu bếp nữ lâu năm khác là Trần thẩm xử lý.
Khi Uyển Nương tỉnh lại, Vương Đại Thẩm đã giúp nàng đắp thuốc tốt lên vết thương, còn đặc biệt kêu Vương Đại Hải đi dược phòng lấy thuốc trị vết bầm tím trở về, bà sắc thuốc để một bên chờ nàng tỉnh lại có thể uống.
Thấy Uyển Nương cử động, dì Vương vội đỡ nàng dậy.
“Đây là… ở đâu?” Uyển Nương nhìn nơi xa lạ hỏi.
“Di nương, đây là viện của ngươi.”
“Của ta?”
“Đúng vậy, ngươi mọi ngày nghỉ tại đây không thể tùy tiện đi ra ngoài, trừ phi gia cho gọi ngươi.”
Uyển Nương nhìn xung quanh.
Nơi này tuy chỉ là một góc nhỏ của đại viện Thạch gia, đối với Uyển Nương mà nói nơi này so với nhà họ Hà còn lớn hơn .
“Toàn bộ nơi này đều là của ta?” Nàng ngạc nhiên che lại miệng.
“Đúng vậy, hiện tại nhìn tuy rằng không nhiều đồ đạc, chẳng qua nếu gia thích ngươi…” Bà mím môi.
Uyển Nương không thể đoán được những lời còn lại .
Thạch Thương Tiều thích nàng là điều không thể nếu may mắn nàng sẽ ở tiểu viện này sống an phận một mình, không may thì bị đuổi ra làm kẻ ăn mày.
Nàng không để ý nhìn dì Vương cười dịu dàng.
Vương Đại Thẩm bỗng nhiên nhớ tới, “Di nương ở đây có thuốc người uống đi.”
Vương Đại Thẩm mang thuốc qua.
Uyển Nương nâng chén thuốc lên, nhìn nước thuốc màu đen.
“Có phải Vương Đại Thẩm bỏ tiền mua thuốc cho ta?”
Nàng biết thuốc rất đắt cho nên lúc nàng bị bệnh đậu mùa, trong nhà thà để nàng tự lo sống chết cũng không chịu tốn tiền mời đại phu giúp nàng.
Cái mạng này của nàng thật không đáng giá.
“Xin lỗi di nương, là con trai ta sai đánh ngươi bị thương.” Dì Vương áy náy xin lỗi.
Kỳ thật cái bà ấy sợ chính là Thạch Thương Tiều trừng phạt Vương Đại Hải, mới để tâm Uyển Nương như vậy.
“Tốn không ít tiền đi?”
Vương Đại lắc đầu, “Không sao.”
“Cảm ơn.”
Uyển Nương nhìn bà cười cảm kích lấy thuốc lên uống.
Thuốc rất đắng nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Ở nơi này, có người quan tâm đến vết thương và sẵn sàng bỏ tiền mua thuốc vì nàng.
“Di nương, ta nên trở về phòng bếp chuẩn bị bữa tối, gia đã sắp trở về rồi .”
“Ngươi mau đi đi, không cần để ý đến ta.”
Vương Đại Thẩm ra ngoài, suýt nữa thì đụng phải Tiểu Điệp hốt hoảng đi tới.
“Tiểu Điệp cô nương?”
“Rắc rối lớn rồi!” Tiểu Điệp thở hổn hển, “Gia cho gọi di nương qua.”
“Cái gì?” Vương đại thẩm kinh ngạc nắm lấy cánh tay Tiểu Điệp, “Ngươi chắc chứ?Sao gia muốn gặp nàng ta?”
“Làm sao ta biết được!” Bản thân Tiểu Điệp cũng phiền não. “Lần này thảm rồi với cái mặt kia ai nhìn cũng biết nàng ấy bị đánh.”
Nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, Uyển Nương tò mò đi ra.
“Có chuyện gì vậy?”
“Gia gọi ngươi đi qua.” Miệng Tiểu Điệp phun ra một tiếng khó chịu.
“Sao… gia cho gọi ta sao?”
Không chỉ có dì Vương mà những người khác cũng cảm thấy Thạch Thương Tiều nhất định không muốn gặp lại nàng.
“Ta không biết!” Tiểu Điệp nói chuyện với Uyển Nương chưa bao giờ khách khí. “Ngươi… Nếu gia hỏi vết thương của ngươi thì nói là chính mình té ngã đừng có kéo bọn ta vào, hại chúng ta.”
Tiểu Điệp cầm lên cái khăn buộc ở bên hông, “Mau che lên mặt cũng may gia cũng không muốn xem mặt ngươi mong là gia sẽ không tháo xuống.”
“Nhưng vết thương trên trán nàng ấy không thể che được.” Vương Đại Thẩm lo lắng nói.
Vết thương tuy đã ngưng chảy máu nhưng lại xanh tím một cách đáng sợ,lại hết sức rõ ràng rõ ràng trừ phi mắt bị mù không thể không nhìn thấy được
Tuy rằng gia sẽ không quan tâm vết thương của nàng từ đâu ra, nhưng chỉ sợ có chuyện chẳng may xảy ra!
Họ cho rằng Thạch Thương Tiều sẽ không tìm Uyển Nương nữa nhưng không quá nửa ngày đã bị vả mặt.
Không đành lòng thấy hạ nhân khó xử Uyển Nương nhanh chóng khẽ động, “Có bộ kim chỉ nào không? Mang cho ta một cây kéo và thêm một cái khăn ta sẽ nghĩ cách.”
Dù không hiểu được Uyển Nương làm gì, nhưng Vương Đại Thẩm vẫn vội vàng tìm đồ vật lấy đến.
Uyển Nương lưu loát khâu gọn gàng hai tấm mạng lại với nhau , cắt hai cái lỗ ở một bên , đeo lên liền biến thành cái mạng trùm đầu.
Trông rất buồn cười, nhưng ít ra cái này che khuất được toàn bộ vết thương.
“Đi thôi, đi thôi!” Tiểu Điệp thúc giục, “Đến trễ, gia sẽ tức giận.”
Uyển Nương vội vàng đuổi theo bước chân Tiểu Điệp.
Truyện khác cùng thể loại
201 chương
59 chương
50 chương
380 chương
32 chương
72 chương