Người thiếp xấu xí

Chương 5 : Người thiếp xấu xí

5. Hiểu lầm edit: Thuần Nhã Di Hòa Trong miệng Uyển Nương còn miếng bánh bao vừa cắn, cố gắng giải thích nhưng không thể thành tiếng,nam nhân nói nàng ăn trộm khí thế hùng hổ xông lên giật lấy miếng bánh trên tay liền đẩy nàng ngã xuống đất. “Dám vào đây ăn trộm, ta đánh chết ngươi!” Người nọ nhấc chân đá mạnh vào người nàng. “Không… Ta không phải… A nha…” Uyển Nương ôm đầu co rụt lại, mặc kệ nàng giải thích thế nào người nam nhân đó cũng không chịu dừng chân. “Đồ ăn mày hôi hám! Ăn trộm! Xuống địa ngục đi!” Vương Đại Thẩm với mấy đầu bếp nữ nghe được tiếng ồn ào vội vội vàng vàng chạy vào nhìn thấy Uyển Nương bị đánh đều cực kỳ sỡ hãi. “Đại Hải, dừng tay!” Vương Đại Thẩm lao đến phía trước ngăn Vương Đại Hải lại. “Mẹ, nàng ta là ăn trộm mau trói nàng ta lại!” “Ăn trộm cái gì!” Vương Đại Thẩm tức giận đập mạnh vào vai Vương Đại Hải. “Đó là thiếp của gia ngày hôm qua mới vào cửa ,ngươi muốn chết hả?” “Cái gì? Thiếp?” Vừa nghe nữ nhân quần áo cũ kỹ trước mắt hóa ra là thiếp của chủ tử , Vương Đại Hải dù gan lớn cũng phải sợ hãi. Hắn cuống quít quỳ đến trước mặt Uyển Nương hết sức cầu xin. “Thật xin lỗi, tiểu nhân không biết người là di nương, xin người rộng lòng tha thứ… Không đúng, nương!” Vương Đại Hải bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Nàng ta sao có thể là thiếp của gia, xấu xí như vậy, người bị lừa rồi?” Tối hôm qua tân thiếp vừa vào cửa, mặt mũi chưa ai gặp qua,chó mèo nào cũng có thể tùy tiện tới lừa gạt. “Cái gì? Ta bị lừa?” Vương Đại Thẩm kinh ngạc. “Người nhìn xem quần áo trên người nàng còn kém hơn so với chúng ta, con nghĩ người thật sự thật sự bị lừa rồi.” “Có chuyện như vậy?” Vương Đại Thẩm càng nghe càng cảm thấy nhi tử nói có lý, làm sao gia có thể nạp một người thiếp xấu xí vào cửa. Tuy nhiên bà ta làm việc khá thận trọng, cử người kêu nha đầu trong phòng Thạch Thương Tiều tới, xác định xem nữ nhân này có phải nói dối hay không. Trong khi đợi Tiểu Điệp và những người khác đến, Vương Đại Hải đem người bức ép vào góc, đề phòng nàng chạy trốn. “Chờ xác thực ngươi là kẻ trộm, ta sẽ đưa ngươi đến quan phủ.” Vương Đại Hải nghiếm răng nghiếm lợi, “Tội ăn cắp rất nặng, nhất định đánh chết ngươi.” Uyển Nương ôm đầu gối núp vào trong góc cả người vì đau đớn mà phát run. Nàng cảm thấy đầu thật choáng váng, Vương Đại Hải uy hiếp cái gì nàng không còn nghe được nữa. Thật là khó chịu… Buồn nôn quá… Đầu dựa vào tủ chén, hình ảnh trước mắt dần mờ nhạt. Tiểu Điệp đi đến chậm rì rì, nàng ta trên đường đã hỏi rõ chuyện gì xảy ra. Trong lòng đã sáng tỏ, nhưng nàng ta vẫn làm ra vẻ chậm rãi đi vào nhà ăn  nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Uyển Nương, khuôn mặt sưng vù còn có máu. Vốn dĩ đã đủ xấu, bây giờ còn đáng sợ giống như quỷ. Nàng ta không dám nhìn thẳng quay đầu đi, đôi mắt bắt gặp Vương Đại Hải - người mà nàng trước giờ không ưa. “Bắt hắn nhốt lại, chờ gia về xử lý.” “Tại sao lại bắt ta?” Vương Đại Hải mở to mắt. “Ngươi đánh di nương,gia sẽ tha cho ngươi sao?” “Nàng ấy thật sự là di nương?” Mọi người ở đây đều sững sờ, Vương Đại Hải cùng Vương Đại Thẩm thì sắc mặt trắng bệch. Hai gã người hầu nhấc Vương Đại Hải lên. “Khoan đã, Tiểu Điệp cô nương.” Vương Đại Thẩm cầu xin, “Đại Hải không cố ý, ngươi tha cho hắn đi.” “Tha hay không không phải do ta có thể quyết định.” Tiểu Điệp vô tình nói. “Xin ngươi đừng nói chuyện này với gia .” Vương Đại Thẩm không còn cách nào lấy ra túi tiền trên người. “Làm ơn.” Tiểu Điệp liếc mắt nhìn túi tiền mỏng một cái, “Ta tha cho hắn, cũng phải hỏi xem di nương có tha thứ hay không.” “Di nương.” Vương Đại Thẩm quỳ gối cầu xin Uyển Nương. “Xin người tha cho Đại Hải hắn không cố ý đâu.” Uyển Nương mở đôi mắt mờ sương nhìn Vương Đại Thẩm. Khi biết nàng là thiếp của Thạch Thương Tiều bà ấy đã không chê cười nàng. Uyển Nương luôn là người có ơn tất báo, mặc dù là ân huệ nhỏ nàng cũng sẽ ghi nhớ trong lòng. Hơn nữa, Thạch Thương Tiều là người rất đáng sợ nếu Vương Đại Hải rơi vào trong tay hắn có thể sẽ mất đi một mạng người? Vì nàng mà chết, không đáng giá… Nàng nhẹ nhàng gật đầu, “Ta sẽ không nói.” Dì Vương cảm kích nắm chặt tay Uyển Nương, “Cám ơn di nương!” “Đừng…” Trong đầu như có gì đó dao động, Uyển Nương nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh.