Người thiếp xấu xí
Chương 12 : Người thiếp xấu xí
12. Là ai đánh?
Edit: Thuần Nhã Di Hòa
Thạch Thương Tiều tức giận trừng mắt nhìn nữ nhân trên giường.
Trên đường mang Uyển Nương về tiểu viện tử, chiếc khăn che mặt của nàng không biết từ khi nào rơi xuống, bây giờ trên người nàng không có vật gì che đậy.
Hắn nhìn thấy trên gương mặt xấu xí trên trán có một vết thương.
Mặc dù máu đã ngưng tụ nhưng sáng sớm hôm nay khi ra cửa hắn vẫn chưa thấy chỗ vết thương này, có thể thấy được xuất hiện sau khi hắn ra ngoài.
Hắn nâng chiếc đèn lồng trên tay nhìn lướt qua thân thể manh mai một lần.
Trên da thịt có rất nhiều vết bầm tím thậm chí còn sưng lên, lúc đầu dưới tàng cây hắn nhìn thấy nghĩ là do quan hệ quá mức kịch liệt, nhưng giờ quan sát lại thấy chắc chắn là bị đánh .
Hắn rất quen thuộc với những vết thương như vậy.
Bởi vì khi còn nhỏ, trên người hắn thường xuất hiện vết bầm tím giống vậy.
Nắm tay bên hông siết chặt, hắn cảm thấy tức giận không kiềm chế được.
Ai đã động vào người của hắn?
Ai dám tổn thương đồ vật của hắn!
Uyển Nương tuy rằng bị mua nhưng cũng là thiếp dùng kiệu nhỏ nâng vào,cả tòa đại trạch Thạch gia này ai dám xuống tay với nàng?
Ánh sáng của đèn lồng kích thích mí mắt, hàng mi dài rung lên, quay đầu đi tránh tia sáng đèn lồng mí mắt từ từ mở ra.
Uyển Nương tỉnh dậy đột nhiên thấy Thạch Thương Tiều đứng trước giường, nàng sợ tới mức vội vàng đứng dậy nhưng đau đớn cùng lúc dâng lên khắp cơ thể, nàng chỉ có thể chống đỡ thân trên đã đau đến muốn thét lên.
Nàng nhớ vừa rồi bị Thạch Thương Tiều cưỡng ép cắm vào dưới tàng cây, tại sao bây giờ người đã trở lại tiểu viện?
Thạch Thương Tiều ngồi xổm xuống, nhấc đèn lồng tới trước mặt nàng, tia sáng chói mắt làm Uyển Nương phải nhắm mắt lại.
“Là ai đánh ngươi?”
Uyển Nương giật mình, hành động đầu tiên chính là duỗi tay sờ mặt.
Khăn che mặt biến mất!
Thạch Thương Tiều nheo mắt nhìn chằm chằm biểu tình hoảng sợ của nàng.
Hành động của nàng đã giải thích ý đồ mang khăn che mặt lố bịch kia——
Không phải vì che giấu vẻ xấu xí, mà là vì che giấu cho ai đó.
“Ai?” Hắn lạnh giọng chất vấn.
“Không, không có…” Uyển Nương run run trả lời, “Là tiện thiếp vô tình tự mình vấp ngã.”
“Ta hỏi lại lần nữa ai,đánh,ngươi?”
Trong giọng điệu nghiêm khắc có mười phần đe dọa nếu nàng không nói thật, không biết là sẽ có kết cục gì.
Ngay lúc này Uyển Nương thực sự muốn nói ra sự thật.
Nhưng nghĩ đén lời cầu xin của Vương Đại Thẩm, dì Vương là người đầu tiên đối tốt với nàng, còn bỏ tiền mua thuốc cho nàng uống, sao có thể phản bội lại sự tín nhiệm cửa người ta chứ?
“Thật sự là không cẩn thận vấp ngã.”
Để nhấn mạng rằng nàng dang nói sự thật, ngón tay chỉ ra ngoài cửa lớn.
“Ở cửa…ở hàng lang có một cái bậc, tiện thiếp không để ý không cẩn thận nên bị ngã.”
Thạch Thương Tiều nhìn khuôn mặt nhỏ kia bị hắn trừng đến chột dạ.
Uyển Nương ánh mắt đảo loạn trái tim hoảng hốt, khẩn cầu ông trời cho Thạch Thương Tiều tin tưởng lời nàng nói.
Nhưng lời cầu nguyện của nàng vẫn như trước, không có ai nghe thấy.
Thạch Thương Tiều đột nhiên bóp chặt cổ nàng, Uyển Nương ngửa đầu thở gấp vẻ mặt kinh hãi.
“Ngươi là người của ta, dám bảo vệ người ngoài che giấu ta?”
Hành vi này không khác gì phản bội!
“Ta không có, gia, thật sự không… Ô…”
Năm ngón tay dùng sức, Uyển Nương nói không ra lời, khuôn mặt đỏ lên, cảnh tượng trước mắt dần dần mơ hồ.
Trước khi nàng sắp ngất đi, Thạch Thương Tiều buông ra tay.
“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng!”
Uyển Nương nhắm mắt lại, cúi đầu.
“Thật sự tiện thiếp tự vấp ngã.”
“Tiện nhân!”
Thạch Thương Tiều đột nhiên tát nàng một cái.
Uyển Nương không kịp đề phòng ngã về phía khác đầu đụng vào lan can.
Nàng đau cũng không dám rên một tiếng nàng đã chuẩn bị tâm lý chờ bị trừng phạt.
Tiện nữ nhân này dám ngay trước mặt hắn bảo vệ những người khác, đúng là ăn gan hùm mật gấu!
Thạch Thương Tiều giơ lên nắm tay lên định đánh nàng, tâm tư lưu chuyển, đột nhiên dừng tay.
“Mặc quần áo vào đi ra ngoài cho ta.”
Quần áo?
Uyển Nương cuống quít nhìn quanh bốn phía, không thấy rương xiêm y của nàng.
“Quần áo tiện thiếp vẫn còn để ở phòng của gia.”
“Sao quần áo ngươi đặt ở trong phòng ta?”
“Xin lỗi, tiện thiếp không biết… Tiện thiếp cho rằng sẽ ở chung một phòng…”
Lúc trước khi ở Hà gia, cha mẹ chồng chính là ở chung một gian phòng.
Thạch Thương Tiều hừ lạnh, “Ngươi cho là ta dành riêng của ngươi?”
“Không, tiện thiếp không dám nghĩ như vậy!” Uyển Nương vội vàng phủ nhận. “Là tiện thiếp ngu dốt… Xin gia thứ lỗi.”
Thạch Thương Tiều đứng dậy cởi áo ngoài trên người, ném lên người nàng, sau đó rung chuông.
Cái chuông này được thông qua phòng nhỏ, là chỗ ở của nha hoàn bên người.
Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không ai qua đi đây.
Thạch Thương Tiều tức giận hít một hơi thật sâu.
“Những người này thật là nhàn rỗi quá lâu rồi!”
Truyện khác cùng thể loại
201 chương
59 chương
50 chương
380 chương
32 chương
72 chương