Ngất đi rồi. Không, nghe nói là không muốn hồi phục lại ý thức. Ngân Hách được đưa vào phòng cấp cứu, thở bằng máy Ôxy. Đến bây giờ, tôi vẫn chưa nhìn thấy cậu ấy. “ Lại đến nữa à?” “ Cho tôi gặp mặt cậu ấy.” “ Câm miệng. Con nha đầu như cậu… Thôi đi, cậu đi đi!” Tóc Xám khoát tay, hình như không kiên nhẫn được nữa. Phòng cấp cứu có quy định thời gian thăm bệnh, mỗi ngày vào thời gian này, tôi đều chạy đến thăm. Nhưng, mỗi lần đều bị bọn chúng cản lại ngoài cửa. “ Tôi muốn gặp cậu ấy. Tôi muốn ….. gặp Ngân Hách “ “ Nực cười.” “Tôi biết, là tôi làm cậu ấy thành ra như thế. Nhưng, tôi muốn gặp cậu ấy.” Sau khi Ngân Hách ngã xuống, tôi mới biết rõ, mình đã làm một việc đáng sợ, trong lòng tôi bắt đầu bất an. “ Cậu không phải ghét hắn sao? Cho nên, cậu mới làm hắn thành ra như bây giờ, phải không? Đúng như cậu đã mong muốn rồi, cậu còn đến thăm hắn làm gì? Cậu đến xem chuyện cười à?” Tóc Xám lớn tiếng hơn. “ Tôi biết. Tuy tôi không hy vọng cậu ấy trở thành thế này…nhưng….” “ Bất luận thế nào, cậu vốn dĩ muốn hắn thành như thế, không phải sao? Bây giờ, cậu hài lòng chưa? Cậu về đi!” “…” “ Tôi thật sự muốn đấm cậu một đấm. Nhưng, tôi nể mặt Ngân Hách nên mới thôi.” “ Tôi muốn gặp Ngân Hách“ “….” “ Tôi nói, tôi muốn gặp Ngân Hách.” “ Hắn không muốn gặp cậu, cậu mau đi đi.” Tóc Xám chắn ngang trước mặt tôi, không có ý nhường đường. Tôi biết, tội tôi rất lớn. Là tôi làm cậu ấy thành thế này, bây giờ lại chạy đến thăm cậu ấy, tôi biết điều này rất nực cười. Điều này tôi biết, nhưng… “ Tôi sắp điên rồi!” Tóc Xám không phòng bị gì, tôi đấm vào bụng hắn, rồi xông vào trong. Tôi chạy đến bên Ngân Hách mà mỗi lần đến, tôi chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào được, nắm lấy tay cậu ấy. “ Mở mắt ra đi, Ngân Hách! Mở mắt ra nhìn tớ đi! Cậu cứ nằm như thế sao được?” “ Cậu ra ngoài cho tôi! Ra ngoài!” Vừa nhìn thấy Ngân Hách, tôi bị Tóc Xám kéo ra khỏi phòng cấp cứu. Cho dù như thế, mắt tôi vẫn không rời khỏi phòng cấp cứu. Bịch! “Á!” Tôi bị quăng vào tường. A…đau quá…Tóc Xám nhìn tôi với ánh mắt khiến người ta sợ run cả người, nói:” Thế nào? Nhìn thấy hắn thành như thế, cậu vui rồi chứ?” “….” “ Hôm đó, tôi để cậu sống mà rời khỏi là muốn nói cho cậu biết, sau đó đừng không biết trời cao đất dày như thế nữa, sống yên ổn. Tôi không biết, cậu lấy đâu ra can đảm mà xông vào. Nhưng, cậu nhất thiết đừng chìm dắm trong nỗi thương cảm và hoang tưởng vô dụng nữa. Biết chưa?” “…” “ Tôi hỏi cậu biết chưa?” Rầm! Tóc Xám đấm mạnh vào tường, sát bên tai tôi. Nhưng, tôi không hề chớp mắt. Cứ như thế, Tóc Xám nhìn tôi một lúc, rồi đẩy tôi đến cầu thang. “ Lần sau, sẽ không kết thúc đơn giản như thế.” “ Ngày mai, tôi cũng sẽ đến.” “ Đồ điên!” “ Ngày mốt cũng đến, ngày kia cũng sẽ đến…Cho đến ngày cậu ấy tỉnh lại, mỗi ngày, tôi đều đến. Như thế, cậu ấy có lẽ vì ghét tôi mà tỉnh lại.” “ Như thế, hắn sẽ càng không tỉnh dậy!” “ Tôi sẽ đến. Cho dù cậu ấy ghét tôi, tôi cũng phải làm cậu ấy tỉnh lại!” Tim tôi giống như bị cái dùi mài nhọn đâm vào mấy lần vậy. Rõ ràng là đánh nhau bằng cơ thể, nhưng rôi luôn cảm thấy, bộ phận bị thương chỉ là trái tim, cứ đau mãi. Đi ra khỏi bệnh viện, trời đang mưa như trút, tôi bước đi trong mưa. Những hạt mưa to, trùng trùng lớp lớp rơi trên người, tôi cắn chặt môi, đi tiếp. Môi dưới như đã bị cắn rách, đau buốt. Tôi báo thù rồi, đã hoàn thành kế hoạch báo thù mong đợi bấy lâu nay bằng chính đôi tay của mình.Vì người mẹ mà tôi luôn yêu thương và không bao giờ quên, tôi đã trả thù rồi. Rõ rang là, tôi đã thắng… Việc trả thù của tôi rất thành công….Nhưng tại sao, người bị đau lại là tôi…? * * * * * “ Lý Huệ Bân, cậu điên rồi à?” “ …” “ Con nha đầu này quả thật điên rồi, điên rồi! Cậu nhìn sang vẻ cậu kìa?” “ A, tớ thật chịu không nổi cậu.” Nhìn thấy người tôi ướt sũng nước mưa, Tú Nhi vừa lải nhải, vừa vội vã đi lấy khắn tẳm trùm cho tôi. Sau đó, nó dẫn tôi vào phòng khách ấm áp, lấy khăn lông lau tóc. “ Cậu thế này là dáng vẻ gì?” “ … ” “ Lại đến bệnh viện à? Ai làm cậu thành thế này? Hả? Vì chuyện này, cậu không thiết tha gì đến học hành. Đây là số mệnh hai người?” Đau khổ như thế cũng là số mệnh sao? Số mệnh tôi được định trước là phải đau khổ sao? “ Làm gì mà nhìn tớ như thế?” Tú Nhi hỏi. “ Cậu ấy không muốn tỉnh lại…” “ Gì cơ?” “ Cậu ấy không muốn tỉnh lại. Ngân Hách, cậu ấy không muốn tỉnh lại. Đây cũng là số mệnh của Ngân Hách sao? Sao lại có số mệnh chết tiệt thế chứ? Sớm biết như thế, chi bằng một mình tớ đau khổ, để tớ quên đi ký ức, chẳng phải được rồi sao? Tại sao! Rốt cuộc là tại sao!” Cả người tôi run lên, Tú Nhi ôm chặt lấy tôi:” Người bạn đáng thương của tôi, rốt cuộc phải làm sao chứ…Cậu đau khổ như thế, tớ phải làm gì cho cậu?” “ Hu hu…Hu hu!” “ Cậu buồn như thế, phải làm sao bây giờ. Đừng khóc nữa. Đừng khóc….” “ Hu…Híc….híc…” “Tớ có thể làm gì cho cậu chứ?” “ Hu hu…Hu hu hu…” “ Khóc đi…đến khi nào cậu cảm thấy dễ chịu.” “ Hu hu…” “ Cậu là người kiên cường. Sau khi khóc xong, cậu nhất định sẽ tốt lên. Cậu là người kiên cường, tớ tin cậu.” Cho dù tôi cắn chặt răng, đến khi môi chảy máu. Cho dù tôi nhắm nghiền mắt, đến khi đau cả mắt, tôi vẫn không ngăn được nước mắt buồn bực và nỗi oán hận trong lòng. Tôi hối hận, hối hận đã trả thù. Chuyện đó không liên quan gì đến Ngân Hách, nhưng tại sao tôi còn…. “ Đừng khóc nữa.Đừng khóc nữa. Huệ Bân … Người bạn tội nghiệp của tôi, đừng khóc nữa. Số mạng cậu ở kiếp này quả thật quá lận đận. Kiếp sau nhất định sẽ hạnh phúc. Nhất định như thế” Rồi cuối cùng Tú Nhi nói. Buổi tối mà tôi khóc và được Tú Nhi ôm vào lòng đó, tôi đã cầu nguyện một điều… … Đem tất cả hạnh phúc của tôi ở kiếp sau cho Ngân Hách. * * * * * Cứ như thế, ngày nào, tôi cũng mang theo hy vọng chạy đến bệnh viện, nhưng luôn trở về trong thất vọng. “ Huệ Bân, con không có chuyện gì chứ?” Dì hỏi. “ Dạ, không có gì.” “ Hôm nay nghỉ một ngày đi.” “ Không, con phải đi xem sao.” Tiếp theo lời dì, tôi cũng lắc đầu với câu nói của bố. “ Hôm nay nghỉ ngơi đi.” “ Con không sao.” “ Thế, cũng phải ăn cơm rồi hãy đi.” “ Con ăn không nổi” Bố và dì rất lo lắng cho tôi, bây giờ, tôi không còn sức mà cười với họ nữa. Ngồi trên xe buýt với cánh tay quấn miếng vải băng. Tôi phát hiện tay mình bị thương và Tú Nhi đã băng bó. Tôi không biết tay mình bị thương lúc nào, chỉ cảm thấy hơi đau mà thôi. Chầm chậm tôi tháo miệng vải băng ra, bỏ vào túi. Chút vết thương này, ngay cả quấn vải băng cũng là xa xỉ. Tôi nhìn kiến trúc đồ sộ của bệnh viện, hôm nay nó có vẻ to hơn? Chầm chậm bước lại căn phòng cấp cứu quen thuộc. Nhưng hôm nay không biết tại sao, tôi không nhìn thấy Tóc Xám, mà thấy hai tên mặc bộ vest đen đứng hai bên cửa như thần giữ của vậy. Bọn chúng ngăn tôi lại. “ Không được vào!” Nhìn kỹ, hoá ra là mất tên bị tôi đánh cho tơi tả.” Tụi mày là mấy thằng hôm trước phải không?” Thấy tôi nhận ra, hai đứa cũng sững người một chút. Tôi trừng mắt nhìn, nói tiếp:”Lui ra!” “ Không được!” “ Tôi muốn vào, tránh ra.” “ Con nha đầu này!” Tui tao rất mệt, nhưng đối phó với những tên như bọn mày vẫn còn dư sức. Đúng lúc tôi định đấm bọn chúng, có người nắm chặt cổ tay. “ Tóc… Xám?....” “ Vào đi.” “ Hử…?” “ Tôi bảo cậu vào.” “ Sao bỗng nhiên….” Tóc Xám quăng cho tôi cái áo bệnh nhân màu trắng, nói: “ Hắn tỉnh rồi.” _________________