Biên tập: Nguyệt Mẫn
_CHƯƠNG 39_
Úc Trạch: Cha em thích gì vậy?
Sáng sớm hôm sau, chờ cho cha mình vừa đi, Cố Diệp lập tức xách một cái bàn nhỏ ra cửa. Mặc dù đã tính ra hôm nay có thể gặp được người hữu duyên với mình nhưng giống loài của người hữu duyên đó là gì thì Cố Diệp không biết, chỉ có thể tình cờ gặp được mà thôi.
Gương mặt của Cố Diệp đi tới đâu cũng đều hấp dẫn ánh mắt của người khác, kê một cái ghế xếp trên đường dành riêng cho người đi bộ khiến không ít thanh niên dạo phố đều nhìn cậu. Đúng là có vài người vây đến, nhưng là để hóng chuyện chứ không ai tìm cậu xem bói.
Cố Diệp nhìn sang bên này rồi lại nhìn sang bên kia, trong đám người rộn rộn ràng ràng dường như không có ai là có vẻ sẽ hữu duyên với cậu, lý do đơn giản là: Chưa đủ bắt mắt!
Một bác gái nhìn thấy cậu từ xa, xem ảnh chụp trên điện thoại, xác định đó đúng là Cố Diệp rồi mới vui mừng chạy tới: "Tiểu tiên sinh, có phải hai ngày trước cậu mở quán ở đường Kế Thông không?"
Cố Diệp gật đầu, chắc chắn bác gái này không phải người hữu duyên, chắc còn lớn tuổi hơn cả mẹ nhỏ.
Có vẻ bác gái đã tìm Cố Diệp mấy ngày nay: "Tôi nghe nói cậu xem rất chuẩn, tiểu tiên sinh, cậu có thể giúp tôi tìm đồ thất lạc không?"
Cố Diệp nhìn thoáng qua tay bác gái, cười hỏi: "Dì vứt nhẫn cưới ở đâu rồi đúng không?"
"Đúng đúng đúng!" Bác gái thấy Cố Diệp nói đúng thì lập tức nói: "Mấy ngày trước bác tháo xuống để lau lại, quay đi quay lại đã không thấy đâu, chiếc nhẫn đó đã theo bác hơn ba mươi năm, mà giờ tìm không thấy nữa, bác như mất đi một nửa linh hồn vậy, cậu tính cho bác với, năm trăm đồng đủ không?"
Mấy người đứng ngoài nhìn bác gái như nhìn một kẻ ngốc, tên thanh niên này mặt mày xinh xẻo thế, làm gì có dáng dấp của một đại sư? Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có người tin nữa?
"Bác gái à, bác nên về nhà tìm tiếp đi, đừng tin mấy cái này." Chàng trai bên cạnh không nhìn nổi nữa, bèn lên tiếng nhắc nhở.
Bác gái khoát tay: "Các cậu không hiểu đâu, lúc trước tiểu tiên sinh có bày quán ở một chỗ khác, xem rất chuẩn."
Người vây xem không còn gì để nói, nhưng cũng không đi mà ở lại xem Cô Diệp gạt tiền thế nào.
Cố Diệp cũng không giận, đưa quẻ cho bác gái: "Thảy đại một cái đi ạ."
Bác gái nghe lời làm theo rồi vội vàng nhìn Cố Diệp, Cố Diệp nhìn hướng của kim chỉ nam: "Quẻ tượng thành quẻ dị trùng trùng, chấn ở dưới đoài ở trên, thượng quái thành đoài, đoái thành duyệt, quẻ hạ thành chấn, chấn thành động." Cố Diệp cười: "Dì à, chiếc nhẫn không bị dì đánh rơi mà nó còn luôn đi theo dì. Hãy sờ thử trong túi dì đi, có phải nó vừa hay rơi vào túi tiền của dì không."
Bác gái vội vàng sờ túi, dường như sờ trúng gì đó, tay dừng lại, trên mặt lập tức hiện vẻ vui mừng, bà lấy ra một chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng hơi cũ kỹ, như là đã trải qua nhiều năm tháng: "Đúng là tìm được rồi! Hay quá! Cảm ơn tiểu tiên sinh! Lúc tôi đánh rơi chiếc nhẫn đúng là đã mặc bộ quần áo này!"
Cố Diệp mỉm cười, cất tiền vừa được đưa vào túi mình, ánh mắt của người xem nhìn bác gái kia lập tức thay đổi: Đó là tên lừa đảo!
Cô Diệp nhìn xung quanh một chút, không có cô gái trẻ xinh đẹp nào tìm cậu xem bói sao?
Lúc này, bốn năm chị gái tầm hai mươi tuổi vây quanh, một cô gái tóc ngắn sang sảng hỏi: "Em đẹp trai, em xem thử năm nay chị có đính hôn với bạn trai được không?"
Cố Diệp thở dài: "Chị à, bạn trai chị không có thì định đính hôn với ai?"
Mấy cô gái sững sờ, vốn thấy Cố Diệp đẹp trai nên muốn đùa với cậu một chút, không ngờ lại bị nhìn ra.
Một cô gái nháy nháy mắt, cầm điện thoại ra cho cậu xem người trên màn hình: "Cậu tính xem khi nào chị kết hôn với anh ấy?"
Khóe miệng Cố Diệp giật giật: "Người đàn ông này là chú của chị, sao kết hôn được? Các chị à, đừng trêu em nữa được không?"
Những người xung quanh biến sắc, tiển tiên sinh này thật sự xem được sao? Trong chốc lát đã có không ít cô gái vây quanh, đều tìm đến cậu để xem tình duyên. Cố Diệp nhìn quanh một lượt nhưng vẫn không có cô gái nào khiến tim cậu đập thình thịch, đã chắc chắn là nơi này không có người hữu duyên.
Sau một hồi bận rộn thì túi tiền của Cố Diệp đã dày lên, cậu nghĩ bụng không hữu duyên với con gái thì con trai cũng được. Cố Diệp uống một hớp nước, nhìn chung quanh, bỗng thật sự có một người đàn ông đi tới: "Em trai, xem thử cho anh là bao giờ anh mới trúng số được?"
Cố Diệp lắc đầu, bức tường này không phải người hữu duyên rồi, vì hắn xấu quá.
"Anh trai đừng dính vào làm gì, đời này anh không trúng số được đâu, chi bằng làm ăn chăm chỉ."
Người đàn ông mất hứng nói: "Sao cậu lại nói vậy? Thằng thầy bói lang băm này, có tin ông báo cảnh sát không?"
Cố Diệp thở dài, sao mỗi lần cậu nói thật thì người nghe đều không vui vậy nhỉ, cậu thản nhiên nói: "Anh bị vận rủi xâm chiếm, đi ba bước đã không may."
Người đàn ông tức không chịu được: "Cậu nói bậy bạ gì đó?" Nói xong hắn đi hai bước như muốn chống lại câu Cố Diệp vừa nói, không ngờ cô gái bên cạnh như bị đẩy một phát, ly trà sữa cầm không chắc lập tức đổ xuống giày của hắn.
"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!" Cô gái sợ hãi suýt bật khóc, cuống quýt đưa khăn qua: "Để cháu đền tiền cho chú đi giặt quần áo!"
Đối phương là một cô bé tầm mười mấy tuổi, còn hắn thì cũng đã hai bảy hai tám, chỉ biết nghẹn họng mà không nói gì được, mặt hắn đỏ lên, mắng một câu: "Mau cút đi!"
Xảy ra chuyện như vậy, hắn ta cũng không dám tranh cãi với Cố Diệp nữa mà chỉ dám nhìn cậu một cách đề phòng, hắn cứ cảm thấy đôi mắt đen láy này của cậu rất kỳ dị, đành cất bước đi.
Cố Diệp thở dài, cậu đã xem chín quẻ, nếu người hữu duyên không xuất hiện thì cậu phải về nhà thôi.
Lúc này, một giọng nói điềm đạm từ tính, mang theo ý cười hỏi: "Tiên sinh có thể xem cho tôi một quẻ, xem thử hôm nay tôi có thể gặp được người trong lòng mình không."
Động tác uống nước của Cố Diệp dừng lại, cậu hứng thú quay đầu lại, sau khi nhìn xong thì ánh mắt trở nên xám xịt. Giọng nói dễ nghe, dáng vẻ ngon lành, tuổi tác cũng không lớn hơn cậu là mấy, nhưng mà không đẹp trai lắm, với cả đôi chân... hơi ngắn, cao không quá 1m85, chân không đủ dài, nhìn không vừa mắt, tuyệt đối không phải người hữu duyên của cậu.
"Có lẽ duyên phận đang ở ngay cạnh anh." Cố Diệp nói một câu qua loa, trời nóng như vậy nên cậu muốn dọn đi, ngay cả tiền cũng không cần nữa.
Chàng trai mỉm cười đi đến trước mặt cậu, rất lễ độ hỏi một câu: "Thầy nói ở bên cạnh tôi nghĩa là sao?"
"Là anh về xem người cạnh anh là ai thì biết." Bởi vì chân ngắn nên Cố Diệp đã xác định người nọ không phải là người hữu duyên của mình, đối phương còn tính tiếp cận nhưng Cố Diệp đã kéo ghế kéo bàn đứng dậy, đưa tay che mắt nhìn trời: "Ai cha, trước khi ra cửa quên xem thời tiết, cũng không xem dự báo, đúng là xui xẻo."
Chàng trai trẻ còn định nói gì đó nhưng Cố Diệp đã mang bàn mang ghế đi về hướng đầu đường, hoàn toàn không có ý muốn tiếp tục. Chàng trai tiếc nuối nhìn cậu, cũng không đi theo nữa.
Cố Diệp thất vọng, người không có thì quỷ cũng không sao mà! Ban ngày không có quỷ, được thôi, vậy thì yêu tinh cũng có sao đâu! Yêu cầu của cậu rất thấp, có tay có chân biết tự lo cho cuộc sống, đẹp một chút là được rồi. Yêu cầu có cao đâu? Thật sự không cao! Sao lại không có cái gì bổ mắt hết vậy?
Còn chưa đi đến đầu đường thì đã có một trận gió thổi qua, mùi mưa đã ập tới. Đám mây đen phía xa đã được thổi đến gần hơn, sắp mưa tới nơi rồi. Trời tháng sáu thất thường như khuôn mặt trẻ con, đây còn là đường dành riêng cho người đi bộ nên taxi không vào được. Cố Diệp dừng lại, mím môi nhìn trời dở khóc dở cười, ông trời đùa cậu phải không, cậu không có mang dù đâu đấy!
Vừa nghĩ xong thì mưa rơi luôn, khi Cố Diệp đi tới đầu đường thì mưa đã lớn rồi. Rơi vào đường cùng, cậu đành phải để bàn ghế ở trước cửa rồi vào một cửa hàng, mua một ly kem vị va-ni chocolate, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ nhìn cơn mưa rào xối xả bên ngoài, vừa ăn vừa thở dài, người hữu duyên của cậu không phải là bé mưa đó chứ?
"Thưa ngài, ngài muốn loại nào ạ?"
"Tôi tìm người."
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước cửa, Cổ Diệp vừa ngẩng đầu thì mắt sáng lên. Úc Trạch đứng trước cửa, cả người mây tím vây quanh, cao một mét chín, chân dài, khí chất tốt, gương mặt tuấn tú đến mức không thể tìm ra được điểm trừ.
Là nam, lại còn quen biết, vậy có coi là người hữu duyên không? Cố Diệp không đoán được, nhưng Úc Trạch nhìn kiểu gì cũng rất bổ mắt, hợp tiêu chuẩn với người hữu duyên của cậu. Thấy người đó buông dù xuống đi về phía mình, có vẻ là tới tìm cậu, Cố Diệp phấn khích vẫy vẫy tay: "Ngài Úc ơi, khéo quá!"
Úc Trạch ngồi đối diện Cố Diệp, nhìn thấy cậu cười thì cũng cười theo: "Nhìn thấy giống em nên tôi vào xem thử."
Cố Diệp nhìn vị trí dừng xe của Úc Trạch, con đường này và con đường Úc Trạch đi qua vừa đúng chín mươi độ, Úc Trạch đi qua đường, trong một thời gian ngắn cùng với cơn mưa đang ào ạt như vậy mà lại có thể thấy cậu ngồi ăn kem bên cửa sổ, đây mà còn không được tính là duyên phận ư?
Cố Diệp cười gượng hai tiếng, trong lòng ngổn ngang: "Mắt ngài Úc tốt thật đó."
Úc Trạch cười: "Cảm giác là em nên đến xem thử thôi."
Cố Diệp càng không đoán được, chuyến đi này của anh chính là duyên ông trời ban xuống, Úc Trạch chỉ dựa vào cảm giác mà đã nhận ra cậu, đây mà còn không phải ý định của ông trời nữa sao? Nhưng vai vế hai người khác nhau, cậu là anh em với Triệu Bằng Vũ, còn anh là cậu của Triệu Bằng Vũ, nghĩ kiểu gì cũng thấy hơi không đáng tin lắm.
Cố Diệp ăn hai muỗng kem để cái lạnh làm mình bình tĩnh một chút, tâm trạng vẫn phức tạp hỏi: "Hôm nay ngài Úc không đến công ty ạ?"
"Tối hôm qua tôi tham gia một đêm hội từ thiện, sáng nay vừa mới về." Úc Trạch nhìn trận mưa to ở ngoài, bất đắc dĩ nói: "Không ngờ ở đây mưa lớn như vậy."
"Đi trong mưa không an toàn, dừng lại là đúng rồi." Cố Diệp ăn xong muỗng cuối cùng thì liếc đối phương một cái, không biết có phải là do tâm lý không nhưng khi nhìn thấy mặt Úc Trạch, cậu lại hơi xấu hổ.
Vốn Úc Trạch không nói nhiều, Cố Diệp cũng im lặng nên anh cứ thế nhìn cậu ăn, không có ý nói tiếp nữa. Trước kia không cảm thấy gì, biết được hôm nay sẽ gặp được người hữu duyên nên Cố Diệp đã tự hỏi liệu có phải anh là một nửa kia trong tương lai của cậu hay không, ánh mắt nhìn chằm chằm của Úc Trạch khiến cậu khó chịu cả người.
Úc Trạch phát hiện cậu bất thường thì nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Cố Diệp nghiêm mặt nặn ra một câu: "Khó chịu."
Úc Trạch nhìn ly kem khổng lồ cậu đang ăn: "Ăn no quá à? Đau bụng?"
Cố Diệp chỉ muốn nói: Không biết nói gì thì mời anh ngậm miệng dùm cái!
"Em có dạ dày sắt, cho em hai phần nữa em còn ăn hết được." Sau khi tán dóc như vậy thì Cố diệp lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều: "Ngài Úc tham gia đêm hội từ thiện nào vậy? Nếu là cứu trợ trẻ em thì em cũng muốn góp một phần."
Khóe miệng Úc Trạch mấp máy: "Là hoạt động quyên tiền để làm tay chân giả cho các em nhỏ tàn tật, nếu em muốn tham gia thì sau này có hoạt động tương tự anh sẽ dẫn em đi."
Cố Diệp mím môi, đột nhiên cảm giác câu này có hơi... không biết nói sao cả, cứ thấy sai sai ở đâu đó: "Đem em đi thì không được đâu, cho em một tài khoản nặc danh để quyên tiền là được, em cũng không quyên nhiều."
Úc Trạch rút tờ khăn giấy, đôi mắt mang theo nụ cười nhẹ, vươn tay đưa lên miệng Cố Diệp.
Cố Diệp ngẩn người, vừa định cầm lấy thì Úc Trạch đã thản nhiên nói: "Đừng nhúc nhích, em không thấy đâu."
Tay anh dừng bên miệng Cố Diệp, khóe miệng được chiếc khăn tay nhẹ nhàng cọ xát một chút, liếc mắt nhìn chocolate trên khăn giấy, không hiểu sao Cố Diệp thấy tim mình đập nhanh, cảm giác đó rất mau chóng, thoáng cái đã biết mất không thấy gì nữa. Chẳng qua cậu có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không nghĩ gì sâu xa, quay đầu nhìn về làn mưa ngoài cửa sổ: "Mưa nhỏ lại rồi kìa."
Úc Trạch nhìn ra ngoài: "Đi chứ?"
Cố Diệp vội cầm điện thoại lên: "Em gọi taxi được rồi ạ."
Úc Trạch đứng lên: "Để tôi chở em."
"Anh bận như vậy nên em cũng không định làm trễ thời gian của anh, em gọi xe một chút là đến rồi." Cố Diệp vừa mở app thì cổ tay đã bị nắm lại, Úc Trạch kéo cậu từ trên ghế dậy, im lặng dắt đi: "Tôi chở em, đón xe không an toàn đâu."
Cố Diệp dở khóc dở cười, giữa ban ngày thì không an toàn chỗ nào chứ? Cậu cũng đâu mang theo mấy chục triệu trên người.
Đến cửa lấy dù, Úc Trạch bung dù che cho cậu, lúc này vẻ mặt vẫn còn đang đờ đẫn.
Hai người đứng dưới một cây dù, chiều cao chênh lệch thấy rõ, Cố Diệp muốn ngửa mặt lên nhìn Úc Trạch. Còn so sánh sau này tầm tuổi anh liệu cậu có thể cao như vậy được hay không, đáp án là không. Cố Diệp cảm thấy cực kỳ không công bằng, có vài người là con của trời, vừa có nhan sắc, có tiền bạc, có năng lực, lại còn đẹp trai, người bình thường làm sao mà sống nổi chứ?
Cố Diệp nảy ra một suy nghĩ đặc biệt: "Ngài Úc ơi, có thể hỏi anh một vấn đề riêng tư được không? Lúc mười chín tuổi anh cao bao nhiêu thế?"
Úc Trạch nhìn Cố Diệp chỉ tới bả vai mình thì nín cười nói: "Cao hơn em."
Ngay lập tức, Cố Diệp cảm thấy một mũi tên đâm trúng tim mình, khẳng định luôn, người này đành phải bị đánh rớt khỏi danh sách hữu duyên rồi, bởi vì không biết nói chuyện!
Chở Cố Diệp về đến cửa nhà, Úc Trạch đưa dù cho cậu: "Đừng để bị ướt."
Cố Diệp nhìn bả vai người ta ướt một mảng mà trong lòng ấm áp: "Có muốn vào nhà ngồi một chút để sấy khô quần áo không anh?"
Úc Trạch nghiêm túc nói: "Không được, bây giờ em ở nhà một mình, không tiện, khi nào có cha em thì anh sẽ đến chào hỏi."
Cố Diệp há to miệng không biết nói gì cho phải, nói thật thì cậu chả cảm thấy có chỗ nào không tiện cả.
Cố Diệp che dù, đứng trước cửa nhìn theo chiếc xe dần xa của Úc Trạch trong làn mưa tí tách, sau đó mới vào cổng. Dì bảo mẫu vừa thấy cậu đã vội vàng cầm dù chạy đến: "Cậu ba, có bị ướt không?"
"Không ạ." Cố Diệp nắm chặt dù trong tay, mỉm cười lắc đầu.
Úc Trạch có phải người hữu duyên của cậu hay không, bây giờ khẳng định thì có ý nghĩa gì đâu? Tìm hay không tìm thì có khác gì nhau? Tóm lại là ông trời đã quyết định. Duyên phận đến thì gặp gỡ, không đến thì dù gặp nhau cũng như không quen. Cứ để tất cả cho thời gian đi, dùng trái tim để cảm nhận rồi chắc chắn sẽ có kết quả.
Sau khi nghĩ thông suốt thì Cố Diệp đi tắm, thay quần áo khác, đến nhà bếp nhìn một chút. Dì bảo mẫu đang nấu cơm, cơm trưa có bốn mặn một canh, Cố Diệp rửa tay nói: "Có cần con giúp không?"
Dì ngạc nhiên hỏi: "Cậu biết nấu cơm à?"
"Dạ biết." Cố Diệp cười cong cả mắt: "Con biết khá nhiều, nuôi một người già kén chọn cũng không thành vấn đề."
"Không cần không cần." Dì vội nói: "Cậu cứ ra ngoài xem tivi, chơi game, tôi nấu xong ngay ấy mà."
Cố Diệp cười cười, cầm chai rượu nấu ăn lên ướp xương sườn: "Cùng làm đi ạ, con rảnh rỗi không có gì làm, trưa nay cha không về, làm hai phần là đủ cho con ăn rồi."
Dì bảo mẫu cứ nghĩ Cố Diệp rảnh quá không có gì làm nên chen chúc một chút, không ngờ cậu thật sự biết nấu, còn rất ra dáng làm cho bà đứng một bên cười không ngớt: "Sau này cậu ba tìm đối tượng nhất định sẽ tìm người không biết nấu ăn."
Cố Diệp buồn bực: "Sao vậy ạ?"
"Trong nhà có người biết làm nhất định người còn lại sẽ chờ ăn, kinh nghiệm của tôi là vậy"
Cố Diệp vừa cười vừa đánh nát trứng gà: "Vậy để con xem sau này ai không biết nấu cơm, có thể là vợ tương lai của con rồi."
Sau đó mấy ngày, Cố Diệp chờ cha cậu đi rồi thì lập tức chạy ra ngoài, chờ cha cậu về thì về sớm hơn ông, hai ngày sau đó cảm thấy quá phiền phức thế là dứt khoát để lại cho ông một tờ giấy, còn mình thì đi dạo bên ngoài.
Công việc của Cố Đức Thành quá bận rộn nên cũng không có thời gian quản cậu, mãi cho đến khi Cố phu nhân từ nhà mẹ đẻ trở về, phát hiện Cố Diệp vài ngày không về nhà nên điều tra định vị, hóa ra là ở thủ đô. Cố phu nhân bùng nổ, gọi điện thoại cho Cố Diệp: "Thằng nhỏ này sao không về nhà hả? Mau về ngay cho mẹ!"
Cố Diệp đang đội mũ rơm đứng bên bờ sông câu cá, thành khẩn khuyên bảo mẹ mình: "Mẹ à, con trưởng thành rồi, mẹ phải học cách buông tay để con giương cánh bay cao chứ."
Cố phu nhân đen mặt: "Bay cái gì mà bay, bên ngoài nóng lắm! Ngay cả thiêu thân còn không muốn bay ra ngoài kìa."
Cố Diệp nín cười dỗ dành: "Con về nhà cũng đâu làm gì, con đã lập chí nguyện làm một người đạo sĩ lang bạc, nơi nào cần thì con giúp nơi ấy."
Cố phu nhân tức giận vô cùng: "Ai nói không có việc? Con về nhà kèm thằng em con học đi!"
Nụ cười Cố Diệp cứng đờ: "Me à, mẹ nghĩ học bù như vậy có tác dụng không?"
"Có tác dụng... chứ." Cố phu nhân nhìn đứa con đang dắt chó đi dạo, nhức đầu đỡ trán: "Con không về, mẹ khóc cho con xem!"
Cố Diệp: "Mẹ thắng rồi! Mai con sẽ về!"
Cúp điện thoại, Cố phu nhân đưa định vị cho lái xe: "Mai chở nó về, đừng để cho nó chạy đi nữa, coi có còn chạy đâu nữa không?"
Có người hô ngoài cửa: "Phu nhân! Có thư thông báo cậu ba trúng tuyển rồi!"
Cố phu nhân ngạc nhiên ra ngoài, nhận thư thông báo của đại học Thủ Đô mà cảm động muốn khóc: "Quả nhiên là đại học danh tiếng, thư thông báo cũng là lập thể(*) không giống như những trường đại học bình thường. Tôi nuôi con... ai nói là tôi không biết nuôi con chứ?!"
Cố phu nhân vừa nói xong thì Cố Dương đã vui vẻ chạy tới, phấn khích nói: "Thư báo trúng tuyển của anh tới rồi ạ? Cái này nhìn ngầu ghê!"
Khóe miệng Cố phu nhân giật một cái, nước mắt lăn xuống, không phải bà không biết nuôi con mà là phải gọi là bà không biết sinh con mới đúng!
Không chỉ riêng Cố Diệp mà không ít bạn học đều lần lượt nhận được thư báo trúng tuyển. Không lâu sau khi nhà Cố Diệp nhận được thư thì bên Hạ Tường đã phấn khích share một tấm ảnh chụp thư báo: Tớ nhận được thông báo trúng tuyển rồi, các cậu thì sao?
Triệu Bằng Vũ: Tớ chưa có, tớ cao hơn điểm chuẩn 0.5, liệu có chuyện ngoài ý muốn không?
Cố Diệp: Có muốn biết kết quả sớm không? Gửi tấm tự chụp và 1000 đồng tiền quẻ.
Hạ Tường: ...
Triệu Bằng Vũ: Thật không đấy? Cậu nhận được chưa?
Cố Diệp: Tớ không cần nhìn, hì hì.
Triệu Bằng Vũ: Chuyển khoản 1000 đồng.
Hạ Tường: Cậu có ngốc không đấy! Cậu đậu rồi, thư báo chắc chắn sẽ có!
Cố Diệp nhận tiền, trả lời: Cậu đậu rồi.
Triệu Bằng Vũ: ...
Hạ Tường: Đồ đần!
Triệu Bằng Vũ post lên nhóm một cái biểu cảm lật bàn quẳng ghế, đáng tiếc là không ai phản ứng lại cậu ta. Diễn kịch không thành, Triệu Bằng Vũ cũng không ồn nữa, hỏi Cố Diệp: Cậu ở đâu thế? Không ở nhà hả?
Cố Diệp: Tớ ở bờ sông tìm người hữu duyên với mình.
Triệu Bằng Vũ: Cậu nghĩ mình là Bạch nương tử à?
Cố Diệp cười cười trả lời: Tớ còn chưa gặp được Hứa Tiên của mình, thế nên các cậu đừng quấy rầy tớ.
Hai người trong nhóm trợn tròn mắt, Cố Diệp cười cười: Chúng ta lấy tiền này đi chơi đi, hiếm khi Triệu Bằng Vũ chịu mời khách như vậy.
Ba người bàn bạc một chút lập tức, quyết định sẽ chơi một ngày, thư giãn chút ít.
Cố phu nhân cũng gửi một tấm ảnh qua cho Cố Diệp: Con trai, thư thông báo của con gửi đến rồi, mẹ có đưa cho cha xem, cha nói sinh nhật năm nay của con phải làm thật lớn.
Cố Diệp xấu hổ, lố quá đi, làm giống như cậu là trạng nguyên không bằng.
Sáng sớm hôm sau Cố Diệp đã nhận được tin nhắn của Úc Trạch, hai chữ đơn giản: Chúc mừng.
Nếu không biết tính tình Úc Trạch lạnh nhạt thì sẽ tưởng là anh làm qua loa, Cố Diệp cũng hiểu người ta bận trăm công nghìn việc mà vẫn nhớ chúc mừng cậu như thế là đã hiếm lắm rồi. Cậu trả lời: Cảm ơn anh.
Úc Trạch: Cha của em thích gì?
Cố Diệp: ???
Úc Trạch: Tôi nhận được thư mời của cha em, đúng hẹn sẽ đến.
Cố Diệp che mặt, đừng nói là cha gửi thư mời cho hết tất cả bạn bè thân thích rồi chứ? Đặc biệt là những người buôn bán làm ăn kia, viết thư mời chẳng khác nào làm cho đối phương đang xem thường mình, khiến cho Cố Diệp cảm thấy xấu hổ không chịu được, cậu không biết ai thì khoe làm gì!
Cố Diệp bất đắc dĩ nhắn trả: Ông ấy thích tranh chữ của Úc lão gia, lấy tiền mua này mua nọ thì ông không thích thú cho lắm.
Úc Trạch: Được, tôi biết rồi.
Sau khi về nhà, Cố Diệp cũng không có thời gian kèm cho Cố Dương, bởi vì cậu nhận được thông báo của trường học, thầy Vu gọi tất cả học sinh trở về để mở một buổi liên hoan cuối cùng, phát giấy chứng nhận tốt nghiệp trung học, trước đó còn chụp một bức ảnh cả lớp rồi rửa ra, hôm nay phát cho mọi người làm kỷ niệm.
Lần này về trường giáo viên không quan tâm họ mặc gì, có mang điện thoại hay không, tất cả mọi người đều thoải mái cầm điện thoại chụp ảnh trong trường. Cố Diệp đứng ở cổng chính, cũng lấy điện thoại chụp một bức hình.
Cố Diệp thi bao nhiêu điểm mọi người đều biết, còn biết cậu là con trai của Cố Đức Thành, trước kia chỉ biết cậu là con nhà giàu có mẹ kế xinh đẹp, biết trong nhà rất có tiền nhưng không ngờ rằng nhà cậu có nhiều tiền đến vậy, những học sinh bắt nạt cậu trước kia sau này thấy Cố Diệp thì đều né tránh, sợ Cố Diệp tìm họ gây sự.
Người khác không để ý cậu thì cậu cũng lười nói chuyện với họ, chụp ảnh xong thì đi về phòng học, đứng ở cửa đã nghe thấy: "Biết gì chưa, Lâm Tử Hào không đậu trường nào cả, ngày thi thứ hai nó không đến, hôm nay cũng không."
"Nghe nói do Lâm Tử Hào đắc tội với Cố Diệp nên mới xui xẻo như vậy."
"Không phải nó quên giấy chứng nhận thi ở nhà thôi à? Liên quan gì đến Cố Diệp?"
"Do Cố Diệp nguyền rủa đấy."
"Đừng có đùa, Cố Diệp trong sạch, mắc gì phải nguyền rủa nó, chẳng phải cậu ấy làm vậy là do trước đó bị nó bắt nạt à? Không thân thiết thì cũng không thể đắc tội được, dù sao trước đó cũng không quen."
Cố Diệp nhếch miệng, vỗ vai một người bạn học: "Yo~"
Mấy người bạn giật bắn mình, nhìn thấy cậu thì lập tức ấp a ấp úng ngậm miệng lại không nói gì, chỉ cười cười rồi giải tán.
Cố Diệp im lặng sờ sờ mặt, cậu đáng sợ vậy sao?
Hạ Tường mỉm cười nói: "Bây giờ cậu đã là người nổi tiếng, lại thêm chuyện thân phận bị lộ ra ánh sáng, những kẻ trước đây xúc phạm cậu đều phải vừa kính vừa sợ đấy."
Cố Diệp nhún vai, không còn lời nào để nói.
"Cố Diệp! Cậu đã mang lại vinh dự cho lớp chúng ta! Quá lợi hại!"
"Cố Diệp! Chụp ảnh nhóm đi!"
"Đúng rồi! Chụp chung đi!"
Cố Diệp chưa kịp từ chối thì một đám nữ sinh đã lao đến kéo cậu vào trong đám người, chụp ảnh! Trong vạn điểm đỏ chỉ có một điểm xanh là cậu khiến Cố Diệp dở khóc dở cười, tay chân không biết nên để vào đâu khiến cho cả đám nam sinh ao ước ghen tị.
Sau khi chụp ảnh, Triệu Bằng Vũ lập tức xông vào đám người kéo Cố Diệp ra, cười xấu xa: "Ngôi sao lớn rồi, nghe nói sau khi kết thúc còn có vài phóng viên muốn phỏng vấn cậu nữa, hỏi sao cậu học giỏi như vậy, cậu đã nghĩ nên nói thế nào chưa?"
Cố Diệp buông tay, chưa tỉnh hồn: "Học cho giỏi, mỗi ngày đều hướng về phía trước, khi cậu mờ mịt thì cứ hát bài quốc ca "Chúng ta là người kế thừa của chủ nghĩa xã hội", vài phút sau thành tích sẽ đến."
Triệu Bằng Vũ duỗi ngón tay cái: "Rất có lý!"
Sau khi mọi người cùng nhau ngồi nói chuyện xong thì thầy Vu tới, ông nghiêm túc nhìn đám học sinh, còn chưa nói câu nào mà khoé mắt đã đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Thầy rất tự hào! Các em đều là niềm tự hào của thầy, thầy tin chắc trong tương lai các em đều sẽ rất ưu việt!"
Lúc đầu các học sinh còn kiềm được, còn chưa có cảm giác khó chịu không tả, nhưng vừa nhìn thấy thầy Vu khóc thì họ đều lau nước mắt theo. Họ sắp bước vào đời, sau khi tốt nghiệp sẽ phải trải qua thử thách của xã hội, liệu rằng sẽ còn bao nhiêu người đơn thuần như hiện tại? Sự đơn thuần của bây giờ chính là đẹp nhất.
Vào lúc chia tay, lớp trưởng đề nghị với mọi người: "Chi bằng trước khi vào đại học chúng ta họp mặt thêm một lần đi! Ngay tại Thủ Đô! Cách nhà cũng gần!"
Các bạn đều ồn ào, nhiệt tình đến đỏ mắt: "Ngày nào vậy?"
Lớp trưởng nhìn lịch một chút: "Chọn ngày 16 tháng 8 nhé, mười sáu nghe đã thấy lợi hại, ngày 22 tháng 8 là khai giảng, vừa đẹp."
(Câu trên là chơi chữ, raw mười sáu nghe đã sáu sáu sáu = lợi hại)
Cố Diệp mở lịch xem ngày, chân mày lập tức cau lại, đám nhóc này đúng là không biết sợ, đó là mười lăm âm lịch tháng bảy, tết trung nguyên, là ngày cô hồn!
————————————-
(*) Thư thông báo lập thể: là dạng mô hình như thế này nhưng đây là của Thanh Hoa =)))
Những thuật ngữ trong bát tự mình không dịch ra mà để nguyên nhé các bạn.
Cảnh nào đôi chim cu xuất hiện là đáng giá cảnh đấy huhuhuuuuuu.Đấy mọi người thấy chưa??? Chưa làm rõ quan hệ là nhất quyết không đặt chân vào nhà vợ. Quá là chu toàn nuân =))))))))))))))))))))"Không ạ." Cố Diệp nắm chặt dù trong tay, mỉm cười lắc đầu. => ối dồi ôi con trai ơi con dính bùa dính ngải rồiiiiiiii
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
65 chương
14 chương
65 chương
26 chương
574 chương