Biên tập: Cáo 🌸 Chỉnh sửa: June  Cố Diệp nhìn thấy sắc mặt của Úc Trạch, dỗ dành anh: "Cái trại của hắn đã có hơn hai trăm năm, vậy mà có người đốt mất, đã vậy còn thiêu chết côn trùng yêu quý của hắn. Hắn đang tức điên lên, muốn em đi chiêu hồn cho đám côn trùng, em đi xem thử rồi sẽ trở về sau vài ngày nhé." Vừa nghĩ tới côn trùng, Úc Trạch nhíu mày ghét bỏ, nét mặt cũng vặn vẹo. Cố Diệp chưa từng thấy khuôn mặt đẹp trai của Úc Trạch biểu lộ ra vẻ kinh tởm như thế này. Cố Diệp rất thích thú, cho dù cậu có làm cái gì đi chăng nữa thì Úc Trạch cũng chưa từng ghét bỏ cậu, điều này khiến cậu gần như quên mất rằng Úc Trạch mắc bệnh thích sạch sẽ. Lần đầu tiên cậu tới đây, ngôi nhà này chỗ nào cũng trơn bóng và sạch sẽ, dù ánh mặt trời chiếu vào cũng không nhìn thấy bụi bẩn. Hóa ra bệnh sạch sẽ của Úc Trạch cũng không phải nhẹ, chỉ là anh không chê cậu mà thôi. Cố Diệp đưa tay nâng mặt Úc Trạch, nắn nắn bóp bóp cười: "Anh yêu, có phải anh rất sợ côn trùng không?" Úc Trạch ghê tởm nói: "Chúng nó rất bẩn." Cố Diệp gật đầu, chững chạc đàng hoàng nói: "Em cũng cảm thấy chúng rất bẩn, cho nên em và chó Kiều Kiều không có gì với nhau cả, nếu có thì đã xảy ra từ lâu rồi, sao còn có thể chờ tới bây giờ? Hai người tụi em là nhìn nhau đã ghét, từ nhỏ đã là oan gia, chính là kiểu gặp lần nào cãi nhau lần ấy.Thế nhưng từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, tuy nói là bạn bè nhưng càng giống người nhà hơn, sư phụ hắn khi còn sống cũng rất thương em, bây giờ hắn gặp chuyện, sao em có thể mặc kệ được?" Úc Trạch vẫn lạnh mặt như cũ, không có ý cho cậu đi. Cố Diệp lấy lòng nói: "Giúp hắn xong em sẽ ở cùng anh mà. Cũng sắp đến khai giảng rồi, nếu như thành tích của em không tệ thì sáu tháng cuối năm chắc chắn em sẽ đến công ty anh để thực tập, như vậy mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy em." Cố Diệp chủ động hôn Úc Trạch, kiên nhẫn dỗ dành, nhưng Úc Trạch vẫn không hề lay động, Cố Diệp mím môi, đè bả vai của người kia, trực tiếp đè xuống: "Giám đốc dấm chua, anh cảm thấy với cái tính khí kia của chó Kiều Kiều thì em có thể để ý tới hắn sao?" Úc Trạch nhìn con người đang nằm sấp trên người mình, trầm giọng nói: "Em đã từng trêu chọc hắn rồi." Khóe miệng Cố Diệp giật giật. "Trí nhớ của anh quá tốt rồi, đến chuyện này mà cũng nhớ rõ nữa? Lúc đó rõ là em bắt nạt hắn chứ không phải là trêu chọc." Úc Trạch đưa tay móc lấy một cúc áo trên ngực Cố Diệp rồi kéo cậu lại gần, ánh mắt thâm trầm nhìn vào khuôn mặt đối diện đang ở gần trong gang tấc: "Vào những lúc anh không biết, em còn trêu chọc những ai?" Cố Diệp suy nghĩ, giơ tay thề: "Không có ai hết." Úc Trạch nhíu mày, bất mãn hỏi: "Chỉ trêu chọc Nhậm Kiều Tuyển?" Cố Diệp nhận ra nói như vậy thì Úc Trạch càng ghen hơn, vội lắc đầu, giải thích nói: "Không phải, hắn không phải là người đặc biệt, Em không thèm nhìn hắn." Sắc mặt Úc Trạch lạnh hơn: "Còn trêu chọc những người khác thì sao?" Cố Diệp mệt cái tim quá men, cậu chính là một tên ham mê sắc đẹp, biết sao được chứ! Nhìn thấy một người đẹp mắt thì tỏ vẻ yêu thích rồi đùa giỡn dăm ba câu, cậu cũng đâu làm cái gì! Cậu vô tội mà! "Em..." Mắt thấy Úc Trạch còn muốn hỏi, Cố Diệp cúi đầu xuống hôn, chặn miệng người kia lại. Sau một nụ hôn thật lâu, Cố Diệp bất mãn hỏi: "Anh dám không tin em hả? Anh còn muốn hỏi nữa hay không?" Úc Trạch liếm liếm khóe miệng, ánh mắt càng ngày càng trầm xuống: "Vẫn hỏi nữa." Ngay sau đó Cố Diệp lại cúi xuống hôn nhằm bịt miệng anh, hôn cho đến khi không hỏi nữa mới thôi. Mặc dù đạt được mục đích bịt miệng nhưng Cố Diệp phải nhận lấy hậu quả của việc châm lửa, đó là cậu bị đau lưng mỏi eo, cả người kiệt sức. Cố Diệp cảm nhận sâu sắc được rằng Úc Trạch nhà cậu khó dỗ cỡ nào, mềm cứng không ăn, có dỗ ra sao thì cũng không lay động. Cố Diệp âm thầm thề rằng từ nay trở về sau sẽ không làm anh tức giận nữa. Qua chuyện này cũng làm cho Cố Diệp hiểu ra một điều về tính cách của Úc Trạch, bình thường có thể nghe lời cậu, mọi thứ đều theo ý cậu, hoàn toàn cam tâm tình nguyện nuông chiều cậu. Chả trách những người khác đều sợ Úc Trạch, hóa ra anh còn có một mặt khác, chỉ là không biểu hiện ra trước mặt mình mà thôi. Trong lòng cậu bỗng nhiêu có một chút ngọt ngào giống như là muỗng mật ong được từ từ mở ra. Mặt mày Cố Diệp dần đần trở nên dịu dàng, nhìn thấy tin nhắn Úc Trạch gửi đến, trong mắt đầy ý cười nhưng ngoài miệng lại tỏ ra vô cùng ghét bỏ trả lời: "Ba em biết rồi, cục cưng đến nơi sẽ gửi tin nhắn cho anh. Em không đi lạc đâu, anh yên tâm đi." Cố Diệp cũng bất đắc dĩ, làm như cậu không biết là anh đã phái người đi theo bảo vệ cậu hay sao? Biết rõ cậu sẽ an toàn mà còn dặn đi dặn lại rất nhiều lần, Úc Trạch thật sự coi cậu là cục cưng. Giải Thừa ngủ một mạch trên xe, bây giờ vẫn còn mơ hồ, nghe được Cố Diệp nói chuyện thì mở một con mắt ra hỏi cậu: "Lên máy bay chưa?" Cố Diệp lạnh lùng, thô bạo nắm lấy cổ áo Giải Thừa, kéo đi: "Lên máy bay thôi!" Khi đối xử với Úc Trạch cứ như hai người khác nhau! ———— Miêu trại cũng không thần bí như trong truyền thuyết. Miêu trại mà Nhậm Kiều Tuyển ở cũng không lớn, chỉ có mấy chục gia đình, ở ngay dưới chân một ngọn núi. Hiện nay rất nhiều người Miêu đã bị người Hán đồng hóa, kết hôn cùng người Hán, chỉ có một một số nhỏ còn bảo lưu truyền thống của dân tộc mình. Họ mặc trang phục của Miêu tộc, sinh hoạt bên trong trại, sinh sống biệt lập, sống dựa vào ngọn núi, dũng mãnh quả cảm, dựa vào đi săn mà sống. Miêu trại của Nhậm Kiều Tuyển là một trại khá truyền thống, dân bản xứ dù không bài xích người ngoại tộc nhưng cũng không hoan nghênh bọn họ. Cố Diệp và Giải Thừa đi vào cửa thôn để vào trại, tìm thấy một quán trà nhỏ để nghỉ chân. Bà chủ quán mặc trang phục dân tộc đang pha trà. Cố Diệp hỏi Giải Thừa: "Trà ở nơi này có một sự đặc sắc mà không thể uống được ở bên ngoài. Anh có muốn nếm thử hay không?" Giải Thừa hơi sợ trả lời: "Anh nghe nói người ở đây biết hạ cổ, không biết có an toàn hay không?" Cố Diệp bật cười: "Câu nói này giống như người ngoại quốc nói chúng ta đều biết võ thuật. Anh cứ uống đi, không có việc gì đâu." Cố Diệp đi qua, dùng ngôn ngữ địa phương chính gốc chào hỏi với bà chủ quán, gọi một ấm trà. Bà chủ quan sát Cố Diệp một chút, kinh ngạc hỏi: "Cậu là người dân tộc Miêu?" Cố Diệp cười nói: "Khi tôi còn bé có sống ở đây một thời gian, rất thân quen với nơi này, tôi tới tìm Nhậm Kiều Tuyển." Bà chủ quán bưng nước trà tới, nhắc đến Nhậm Kiều Tuyển thì bà tiếc nuối nói: "Các cậu tìm hắn là để khám bệnh phải không? Nhà của hắn bị đốt mất rồi, hai ngày này cũng không biết hắn đi đâu nữa. Các cậu đừng lên núi làm gì cho mất công." Nhậm Kiều Tuyển không biết có phải là người Miêu chính gốc hay không, hắn là trẻ mồ côi, khi còn bé được sư phụ mang về nuôi dưỡng nên không biết là dân tộc gì. Sư phụ cho hắn lấy tên của người tộc Miêu, vào nguyên quán người tộc Miêu. Bởi vì học được y thuật từ sư phụ mà trở thành thầy thuốc nổi danh ở Miêu trại gần đây. Mọi người khá tôn trọng hắn, nhưng không cho phép hắn tham gia vào cuộc xem mắt với người trong Miêu tộc cho nên đến bây giờ Nhậm Kiều Tuyển vẫn còn độc thân. Đương nhiên, với cái tính tình của hắn thì có mời hắn cũng không đi. Cố Diệp cười, nói: "Không sao, tôi biết hắn ở đâu, khi còn bé tôi đã ở nhà hắn rồi." Bà chủ nghe xong lại càng thêm nhiệt tình. Nghe Cố Diệp nói phải vào trong núi, trước khi hai người bọn họ đi còn rót đầy Khương Trà vào chén nước của họ, nhắc nhở bọn họ nhiệt độ trên núi khá lạnh, nên uống chút Khương Trà để đề phòng cảm lạnh. Hai người cám ơn bà chủ quán, đi vòng qua một bên trại cho đến khi trước núi xuất hiện một con đường nhỏ. Cố Diệp chỉ vào bên trái nói: "Trước kia trại của Kiều Kiều ở bên trái, hắn không sinh hoạt cùng với những thôn dân này bởi vì hắn muốn nuôi côn trùng. Cũng là để vừa học tập chế thuốc nên ít nhiều cũng có chút khoảng cách với bọn họ. Trại của hắn nằm ở lung chừng núi bên này... Nếu như bên này bị thiêu hủy, chắc chắn Kiều Kiều sẽ đến bên kia." Cố Diệp chỉ chỉ vào đường nhỏ bên phải: "Sư phụ, sư gia của Kiều kiều đều chôn ở bên này, bên trong có một căn nhà nhỏ bằng trúc." Giải Thừa nghe thấy trời đang trên núi rất lạnh, lại còn phải ở trong nhà trúc, hắn lo lắng hỏi: "Chúng ta có bị chết cóng khi đi lên đó hay không?" "Không đâu." Cố Diệp đi phía trước dẫn đường, Giải Thừa ở phía sau đi theo, nghi ngờ hỏi: "Làm sao em biết nhiều như vậy? Em quen biết với hắn từ lúc nào?" Cố Diệp Tiếu cười: "So với anh thì em biết sớm hơn." "Ba mẹ em sao có thể để em ra ngoài nhỉ? Anh thấy ba mẹ em quản em rất nghiêm." Cố Diệp ghét nói: "Sao anh thích nhiều chuyện như vậy? Anh đâu phải là bà tám đâu." "Cố Tam nhi, em có lương tâm chút đi. Một phân tiền cũng không có mà vừa gọi là ông đây đến ngay. Thế mà anh hỏi em một chút vấn đề là em giễu cợt anh, anh nói cho biết biết, sớm muộn gì hai ta cũng giải tán." "Giải tán thì giải tán, anh độc như vậy, xem ai còn muốn cùng nhóm với anh." Giải Thừa tức giận không thể làm gì, hắn cũng không biết vì sao hắn trở nên xui xẻo như vậy. Không chỉ mang số kiếp nghèo mạt mà còn không phải thủ lĩnh.