Người Láng Giềng Của Ánh Trăng
Chương 86
Lin nói: “Tinh Lưu! Tôi đã phát hiện ra hành tinh nhỏ này trong đám tinh vân cách hệ Mặt trời năm mươi năm ánh sáng. Tuy nhiên diện tích của nó chỉ bằng một phần một trăm Trái đất nhưng cũng đủ để tạo ra một nền văn minh mới. Trong máy bay của tôi có gen phôi thai của sáu nghìn người Diệu Nhật. Đó là thành quả của nền khoa học kỹ thuật và quân sự Đế quốc. Chúng ta chỉ cần liên kết, lợi dụng con chip làm nguồn năng lượng cơ bản để xây dựng hành tinh, mấy chục năm, thậm chí chỉ mười mấy năm sau, chúng ta đã có thể khôi phục nền văn minh Diệu Nhật rồi.”
Mọi người đều sững sờ, xung quanh im lặng như tờ. Ứng Hàn Thời khẽ nhíu mày, hai bàn tay cuộn lại.
Hình ảnh lập thể về hành tinh nhỏ biến mất, Lin nở nụ cười nhàn nhạt: “Tôi vốn định làm một mình, nhưng mà bâu giờ, tôi nguyện chia sẻ cùng anh. Tôi đã bỏ qua mối ân oán giữa chúng ta từ lâu. Đế quốc bị hủy diệt, hoài bão chính trị trong quá khứ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi có thể cam kết với anh, đây sẽ là nền văn minh tự do, bình đẳng, không bao giờ xảy ra chiến tranh và giết chóc. Tôi và anh sẽ là người đứng đầu hành tinh. Tinh Lưu, tôi biết nền văn minh Diệu Nhật là tín ngưỡng của anh. Anh thà bị giam giữ suốt đời cũng không chịu phản bội Đế quốc. Bây giờ, trước mắt, anh có một cơ hội tái tạo lại nền văn minh tương tự, lẽ nào anh định mặc kệ tín ngưỡng, mặc kệ gen của sáu nghìn người Diệu Nhật hay sao?”
Nói xong, Lin cười, chờ đợi câu trả lời của Ứng Hàn Thời. Cẩn Tri không thể không thừa nhận, lời nói của Lin rất có sức hấp dẫn và thuyết phục, ngay cả người không liên quan như cô cũng cảm thấy hoang mang. Tuy biết hợp tác với hắn sẽ chẳng khác nào sống chung với sói nhưng cô nhất thời không nghĩ ra lí do phản bác.
Là người Diệu Nhật nên Tô và Tiêu Khung Diễn cũng hơi dao động. Tiêu Khung Diễn lẩm bẩm: “Tôi thấy anh ta nói cũng có lý đấy chứ, nếu có thể xây dựng lại nền văn minh Diệu Nhật…”
Diệu Nhật đã rơi, Ngân hà không còn Đế quốc. Bất kể là quân Đế quốc, quân nổi loạn hay người Nano như Cố Tế Sinh đều chỉ là hạt bụi trong vũ trụ, chẳng còn hành tinh mẹ lẫn chốn đi về. Nếu có thể tái tạo một nền văn minh Diệu Nhật…chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tâm trạng bọn họ sôi sục, một niềm vui khó tả trào dâng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ứng Hàn Thời. Sau một hồi im lặng, anh nhướng mày nhìn Lin: “Tôi từ chối!”.
Vào thời khắc đó, ốc đảo không một tiếng động. Khóe môi Lin khẽ nhếch: “Tại sao?”.
Ứng Hàn Thời nở nụ cười thanh lạnh: “Lin! Đây chẳng phải là con đường đúng đắn, tương lai cũng sẽ không lý tưởng như anh mô tả”.
Lin chau mày.
Ứng Hàn Thời tiếp tục cất giọng bình thản; “Có lẽ chúng ta sẽ khôi phục được một nền văn minh với tốc độ nhanh nhất. Con người của nền văn minh này không cần trải qua quá trình tiến hóa và sự phát triển chậm chạp cũng có thể đạt tới mức cao nhất mà Diệu Nhật từng có. Hai mươi năm sau, họ đã có thể nắm được kỹ thuật nhảy siêu quang tốc vượt không gian, có thể đi đến bất cứ nơi nào trên dải Ngân hà. Trong khi đó, năng lượng của con chip chỉ duy trì được một khoảng thời gian, nguồn năng lượng của hành tinh nhỏ lại có hạn nên không thể chống đỡ được một nền văn minh cao như vậy. Vậy thì sau này, nền văn minh sẽ đi về đâu/”
Lin lặng thinh, khóe miệng thấp thoáng nụ cười mỉa mai. Cẩn Tri giật mình, cô hiểu ý của Ứng Hàn Thời, điều đó có nghĩa là…
Ứng Hàn Thời lại nói: “Trái đất chỉ cách hành tinh nhỏ đó năm mươi năm ánh sáng, vì thế nó sẽ trở thành “trường săn” của Diệu Nhật. Lin, đây cũng là nguyên nhân anh chọn hành tinh nhỏ này phải không? Hiện giờ, ý tưởng xâm lược Trái đấy đúng là mơ mộng hão huyền, nhưng tới lúc đó, ai có thể ngăn cản anh?”
Im lặng vài giây, Ứng Hàn Thời dõi mắt ra sa mạc và bầu trời bao la sau lưng Lin: “Anh vẫn chưa tỉnh mộng sao? Nền văn minh của chúng ta đã bị hủy diệt rồi. Nền văn minh phồn vinh và chân thực tồn tại trong dải Ngân hà hiện nay là Trái đất. Tương lai cũng thuộc về họ chứ không phải những người đã mạt vận như chúng ta. Tôi không muốn xâm chiếm hành tinh hiền hòa và tươi đẹp này. Đây cũng là hành tinh mẹ của vợ tôi. Hơn nữa, nền văn minh mà anh xây dựng cũng không phải là Diệu Nhật thực sự mà chỉ là một thứ dị dạng thiếu kiện toàn. Dù mang gen giống của chúng ta nhưng con người ở đó không có kí ức về Diệu Nhật, thiếu sự trải nghiệm hàng ngàn năm phát triển văn minh, Trên thực tế, bọn họ sinh ra là để xâm lược và cướp đoạt mà thôi. Tinh Lưu tôi sẽ không trung thành với nền văn minh đang tủi hổ như vậy, cũng không trầm luân trong giấc mộng phục hưng ngông cuồng đó”.
Cẩn Tri dõi theo bóng lưng thẳng tắp của Ứng Hàn Thời, trong lòng vô cùng xúc động. Vào thời khắc này, cô chỉ muốn ôm anh từ phía sau. Tuy nhiên, cuộc đàm phán giữa hai người đàn ông đã thất bại nên còn có một việc quan trọng hơn cần giải quyết. Cô chầm chập di chuyển ra sau chiếc ghế ngồi. Như vậy, Lin không thể nhìn thấy cô.
Sắc mặt Lin trở nên khó coi vô cùng, bởi vì lời nói của Ứng Hàn Thời đã đánh trúng chỗ hiểm của hắn. Im lặng một lát, hắn bật cười: “Tinh Lưu, anh lúc nào cũng tỉnh táo và đáng ghét như vậy. Việc thống trị một nửa nền văn minh không đủ khiến anh động lòng sao? Vậy anh muốn gì?”
Ứng Hàn Thời đáp: “Tôi sẽ mang con chip và kho gen đi. Con chip sẽ được niêm phong bảo quản, cho đến khi con người cần dùng nó vào mục đích hòa bình thực sự. Về phần kho gen, nếu tương lại gặp một hành tinh độc lập thích hợp, tôi sẽ thả kho gen ở đó, nhưng không can thiệp, để bọn họ tự xây dựng nền văn minh thuộc về mình.”
Cẩn Tri nhanh chóng di chuyển đến bên Nhiễm Dư. Đây là một gian phòng kín mít và yên tĩnh. Nhiễm Dư đứng bên cửa sổ, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm. Nghe tiếng động phía sau, cô lập tức quay người, giật bắn mình khi nhìn thấy Cẩn Tri. Cẩn Tri làm động tác giữ yên lặng, lặng lẽ đi đến bên bạn.
Nhiễm Dư dụi mắt mình, hỏi nhỏ: “Sao cậu vào được đây?”.
Cẩn Tri kéo tay bạn mình: “Mình không có thời gian giải thích, cậu bị Lin bắt đi đấy à? Mình sẽ đưa cậu ra khỏi nơi này.” Cô không biết mối quan hệ giữa Lin và Nhiễm Dư, chỉ tưởng hắn bắt bạn để làm con tim uy hiếp mình.
Nhiễm Dư ngập ngừng: “Khoan đã! Anh ấy…Lin sẽ ra sao? Liệu anh ấy có bị thương không? Có bị giết chết không?”.
Cẩn Tri ngẩn người, mơ hồ nhận ra quan hệ bất thường giữa Nhiễm Dư và người đàn ông kia. Tuy nhiên, cô không có thời gian suy nghĩ sâu hơn, chỉ khẽ gật đầu: “Có lẽ! Hắn là kẻ thù không đột trời chung của Ứng Hàn Thời. Chắc cậu cũng nghe thấy rồi đây, còn sống ngày nào, chắc hắn sẽ không từ bỏ những ý nghĩ điên rồ ngày đó”.
Nhiễm Dư cắn môi, ánh mắt lộ vẻ bi thương: “Mình…”
Đúng lúc này, Cẩn Tri bị mấy thứ ở trong phòng thu hút. Đầu tiên là cái hộp kim loại bi đánh cắp của bọn cô đang đặt bên cạnh giường của Nhiễm Dư. Cô mừng rỡ, chạy đến, mở ra xem, thấy ba con chip ở bên trong. Lại ngẩng đầu nhìn Nhiễm Dư, cô chợt hiểu ra một điều, Lin để thứ quan trọng như vậy bên cạnh Nhiễm Dư, chứng tỏ, cô ấy rất đặc biệt đối với hắn.
Trong phòng còn có một chiếc hộp thủy tinh trong suốt cao bằng nửa thân người, bên trong tỏa khói lạnh, những ống nghiệm nhỏ xíu xếp dày đặc. Cẩn Tri đoán ngay đây là kho gen mà Lin nhắc tới. Đúng là tự nhiên rơi vào tay mà chẳng mất chút công sức, cô quyết định mang cả đi.
“Cẩn Tri, anh ấy đã thất bại rồi, bọn cậu có thể tha cho anh ấy không?” Nhiễm Dư cất giọng run run.
“Nhiễm Dư, cậu hãy bình tĩnh lại đi. Cậu mau đi theo mình, những chuyện khác đợi khi nào cuộc chiến kết thúc rồi tính sau”.
Nhiễm Dư lặng thinh. Cẩn Tri bận rộn ôm hộp kim loại và tủ đựng gen nên không còn tay kéo Nhiễm Dư. Cô ra hiệu bạn khoác cánh tay mình rồi nói: “Cậu hãy nhắm mắt lại đi!”.
Nhiễm Dư liền nhắm mắt. Quầng sáng bạc xuất hiện, Cẩn Tri tập trung tinh thần, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ. Đúng lúc này, Nhiễm Dư đột nhiên buông tay. Cẩn Tri kinh ngạc ngoảnh đầu, nhìn thấy bạn lùi phía sau một bước. Đôi mắt đẫm lệ. Giây tiếp theo, quầng sáng chói lòa, Cẩn Tri biến mất trong đó.
Cẩn Tri không rõ tình yêu rốt cuộc là thế nào. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt Nhiễm Dư ở thời khắc phân ly, cô chợt nhận ra, tình cảm của bạn cũng chẳng khác mình đối với Ứng Hàn Thời là bao. Cô cũng nhận ra một điều, Nhiễm Dư sẽ không đi theo mình.
Cẩn Tri nhanh chóng quay về chiếc máy bay của Tiêu Khung Diễn và Trang Xung. Tiêu Khung Diễn rất phấn khởi khi nhìn thấy đống đồ trên tay cô. Cẩn Tri bàn giao cho anh ta: “Đây là đồ tôi lấy từ phi thuyền của Lin. Anh hãy cất giữ cẩn thận”.
Tiêu Khung Diễn lập tức bỏ vào tủ, khóa ba lớp mật mã rồi cảm thán: “Tiểu Tri, cô đúng là hiền thê đảm đang của ngài chỉ huy”.
Hiền thê đảm đang ư? Tiêu Khung Diễn dùng từ phong phú thật.Cẩn Tri mỉm cười, đi đến bên Trang Xung, hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”.
Trang Xung không rời mắt khỏi hai người đàn ông dưới mặt đất: “Không cùng chí hướng thì đánh chứ sao nữa!”.
Cẩn Tri đứng bên cạnh, dõi mắt về phía Ứng Hàn Thời. Bầu trời trở nên u ám từ bao giờ, hạt mưa lác đác rơi xuống cửa kính, cũng rơi xuống người Ứng Hàn Thời. “Vì vậy…” Lin ở phía đối diện mở miệng: “Chúng ta không cần bàn bạc nữa?”
“Đúng thế!” Ứng Hàn Thời đáp.
Thời gian như ngừng trôi. Hai người đàn ông tựa như hai pho tượng điêu khắc đứng giữa sa mạc, bất chấp mưa gió.
Ứng Hàn Thời tháo găng tay, bỏ vào túi quần rồi lại chắp hai tay ra sau lưng. Tuy đây là động tác đơn giản nhưng bầu không khí vẫn toát ra sự căng thẳng. Cẩn Tri nghĩ thầm, không thể không thừa nhận, mỗi lần chuẩn bị bước vào cuộc chiến, động tác hay tư thế của anh luôn đẹp đẽ và cuốn hút.
Lin lặng lẽ dõi theo Ứng Hàn Thời, ánh mắt trở nên u ám.
“Khả năng chiến đấu của Lin ra sao?” Cẩn Tri hỏi.
Tiêu Khung Diễn cười cười: “Hắn cũng là cao thủ với thanh gươm ánh sáng màu tím. Tuy nhiên, chắc chắn hắn không phải là đối thủ của lão đại. Cô hãy chờ xem lão đại làm cách nào để hạ gục tên ngông cuồng đó”.
Nghe anh ta nói vậy, Cẩn Tri hoàn toàn nhẹ nhõm. Cô mỉm cười chờ đợi cuộc chiến sắp diễn ra. Nhưng vào một khoảng khắc, Cẩn Tri bỗng ngây ra, ánh mắt đờ đẫn, đầu óc trống rỗng. Cô lập tức định thần, nhìn Lin chằm chằm, đồng thời mở miệng hỏi: “Tiểu John, màu xanh lam là vũ khí gì?”
Tiêu Khung Diễn ngẩn người vài giây mới đáp: “Xanh lam ư? Đó là vũ khí của Đế vương, là thanh kiếm ánh sáng có uy lực lớn nhất trong truyền thuyết, không ai địch nổi bao gồm cả Tinh Lưu. Chúng tôi còn chưa thấy bao giờ, sao cô biết được?”.
Cẩn Tri lẩm bẩm: “Tôi nhìn thấy…” nói đến đây, cô đột nhiên lao đến cửa sổ, hét lớn: “Ứng Hàn Thời, mau tránh đi!”.
Vành tai Ứng Hàn Thời hơi rung rung.
Tất cả xảy ra trong chớp mắt. Ứng Hàn Thời đột nhiên bật lên cao. Cùng lúc đó, hai tay Lin phóng ra ánh sáng màu xanh lam thuần khiết. Ánh sáng như đại dương mênh mông chiếu rọi một vùng sa mạc, đồng thời hướng về phía Ứng Hàn Thời. Hai chiếc may bay đang lơ lửng giữa không trung cũng lập tức bay lên cao mới tránh được đòn tấn công của quầng sáng màu xanh lam đó.
Khóe miệng Linh nhếch lên. Ứng Hàn Thời để lộ đôi tai thú và cái đuôi. Anh từ trên không trung đáp xuống theo tư thế quỳ một chân, tay chống xuống đất. Nhưng anh đứng dậy ngay, ngẩng đầu nhìn Lin, ánh mắt chứa đựng tầm nhìn phức tạp.
Trên chiếc máy bay chiến đấu, Tiêu Khung Diễn hét lên: “Thanh gươm của Đế vương? Ôi trời, sao Lin lại có vũ khí của Hoàng đế nhỉ? Tiểu Tri, có phải vừa rồi tôi bị hoa mắt không?”
Cẩn Tri không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm bên dưới.
Tựa hồ rất hài lòng với phản ứng của mọi người, Lin cười cười, cất giọng lành lạnh: “Tinh Lưu, ngươi lúc nào cũng khiến ta tự hào, nhưng cũng luôn làm ta thất vọng. Nền văn minh mới là tia hy vọng phục quốc duy nhất, vậy mà ngươi lại từ chối. Ngươi đã quên mất quang vinh và trách nhiệm mà Đế quốc giao cho ngươi rồi hay sao?”
Mọi người đều sững sờ.
Tiêu Khung Diễn lắp bắp: “Ngữ khí này…giọng điệu này…”.
Trong đầu Ứng Hàn Thời vụt qua vô só ý nghĩ và manh mối. Vào thời khắc đó, anh có chút thất thần. Anh quỳ một chân xuống đất, cúi thấp đầu: “Bệ hạ! Tinh Lưu…chưa bao giờ quên”.
Mọi người giật mình. Cẩn Tri dõi theo bóng lưng người yêu, lại nhìn dáng vẻ bỗng nhiên uy nghiêm của Lin, tâm trạng rối bời. Sao Lin lại có thể là Hoàng đế? Lẽ nào hắn là người Nano? Không, không thể có chuyện đó. Thiết bị dò tìm đâu có phát hiện ra sự bất thường của hắn, thân xác này đúng là Lin, sỹ quan chỉ huy của quân nổi loạn. Nhưng tại sao hắn lại có vũ khí của Đế vương? Tại sao hiện giờ, thần thái của hắn lại giống hệt Hoàng đế? Lẽ nào…Hoàng đế đang ở trong thân thể của Lin? Hay là cả hai cùng tồn tại?
Cô đột nhiên nhớ tới đám người biến dị ở thị trấn Sa Độ. Tiềm thức của con người và loài chó cùng ở trong một thân xác, ra sức tranh đoạt quyền thống trị. Bọn họ bị nhiễm xạ nên mới ra nông nỗi đó. Nhiễm xạ ư? Xác chiếc phi thuyền của quân nổi loạn chôn ở ngôi chùa cổ chính là nguồn phóng xạ.
Tiêu Khung Diễn từng kể: “Hạm đội hộ vệ của Hoàng đế bệ hạ và quân nổi loạn đụng độ chính diện. Bọn họ xui xẻo gặp đúng lúc vùng phát sáng của Diệu Nhật bùng nổ bức xạ…Chỉ có một mình Lin lái máy bay chiến đấu trốn thoát…”.
Trống ngực Cẩn Tri đập thình thịch. Lẽ nào người đàn ông dưới kia mới là nguồn gốc biến dị cộng sinh thật sự? Trong thân thể hắn có hai tiền thức cùng tồn tại. Vì thế, vẻ ngoài của hắn giống Lin nhưng bên trong ẩn giấu tính cách và năng lực của Hoàng đế? Có phải Ứng Hàn Thời cũng đã nghĩ đến điều này nên mới hành lễ với hắn ta?
Lin – hay từ bây giờ nên gọi là Hoàng đế – chắp hai tay sau lưng, cúi xuống nhìn Ứng Hàn Thời. Một lúc sau mới cất giọng lạnh nhạt: “Đứng lên đi”.
Ứng Hàn Thời đứng dậy. Cẩn Tri để ý thấy viền mắt anh ươn ướt. Liệu đó có phải là sự bi thương và trung thành của một quân nhân đối với người đứng đầu đất nước không? Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, anh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh.
Hoàng đế đến tiếng: “Chắc ngươi cũng không ngờ ta lại ra nông nỗi này. Ta và Lin cùng tồn tại trong một thể xác. Sau nhiều cuộc đọ sức, ta đã thôn tính tiềm thức và gen của hắn. Bọn ta đã trở thành một người. Đối với ta, hắn chỉ như những con chó kia mà thôi.
Ứng Hàn Thời vẫn im lặng.
Trong khoang tàu phía sau Hoàng đế, Nhiễm Dư hoàn toàn mù mịt. Tuy nhiên, cô cũng mơ hồ cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra. Cô rất sợ hãi và hoang mang. Cô không rõ liệu người đàn ông kia có phải là người ở bên cô quãng thời gian vừa qua hay không?
“Tinh Lưu, ngươi đừng bao giờ quên, mình là Tinh Lưu của ai.” Khóe miệng Hoàng đế thấp thoáng ý cười khó nắm bắt: “Ta hỏi lại lần nữa, ngươi có bằng lòng cùng ta xây dựng lại nền văn minh mới hay không/ Bây giờ, chắc ngươi cũng biết, có sự xuất hiện của ta, nền văn minh sẽ không còn yếu ớt nữa. Tinh Lưu, hãy đưa ra lời hứa trung thành của ngươi. Ngươi không phải là đối thủ của ta, cũng chẳng có cách nào chống lại ta”.
Tất cả mọi người đều hết sức căng thẳng. Ứng Hàn Thời vẫn hơi cúi đầu. Nước mưa từ tóc anh chảy xuống mặt, tới cổ. Hai cánh tay buông thõng hai bên, cuộn thành nắm đấm.
Tiêu Khung Diễn đã bừng tỉnh khỏi cơn chấn động khi biết Lin chính là Hoàng đế. Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề , anh ta tỏ ra suốt rột, đứng ngồi không yên: “Làm thế nào bây giờ? Liệu ngài chỉ huy có chịu thuần phục bệ hạ hay không? Chắc chắn ngài ấy chẳng muốn đi xây dựng nền văn minh đáng sợ kia, nhưng đánh không lại người ta. Chúng ta phải làm sao đây? Ngài ấy không địch nổi Hoàng đế bệ hạ đâu. Theo truyền thuyết, bất cứ kẻ nào chống lại bệ hạ, cuối cùng đều bị tiêu diệt dưới thanh gươm ánh sáng của người. Ông trời ơi, lẽ nào lần này, chúng ta tiêu thật rồi hay sao?”
Cẩn Tri cũng biết Ứng Hàn Thời đang phải đối mặt với địch thủ mạnh chưa từng thấy. Cô cắn môi, ngắt lời Tiêu Khung Diễn: “Nếu đã đánh không lại thì tôi sẽ đưa anh ấy đi”.
Anh chàng người máy lắc đầu: “Không được, làm thế rất nguy hiểm. Tôi hỏi cô, tốc độ xuyên không của cô liệu có nhanh hơn phản ứng của ngài chỉ huy không?”
“Không.”
“Tốc độ của Hoàng đế còn nhanh hơn cả ngài chỉ huy nữa.
“Thế thì làm sao bây giờ?” Cẩn Tri hét lớn, nhưng không ai có thể trả lời cô.
Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời từ từ ngẩng đầu, hướng ánh mắt về phía Hoàng đế. Cẩn Tri gần như nín thở, nghe anh nói : “Tinh Lưu biết mình không phải là đối thủ của bệ hạ nhưng quyết không thay đổi ý định. Tiểu Tri, em và mọi người hãy rời khỏi nơi này, đừng quay đầu”.
Não bộ Cẩn Tri trống rỗng. Cô chưa bao giờ ngờ tới tình thế lại thay đổi đột ngột như vậy. Vài phút trước đó, cô còn đợi Ứng Hàn Thời giải quyết nốt đối thủ cuối cùng rồi hai người có thể trở về thành phố Giang, không bao giờ dính dáng đến những chuyện phiền não này nữa. Sau cùng, cô và anh sẽ được sống yên bình bên nhau. Vậy mà bây giờ, anh lại nói với cô, đừng quay đầu? Anh thậm chí không liếc cô một cái đã thốt ra những lời đoạn tuyệt này.
Tiêu Khung Diễn và Trang Xung cũng đờ ra. Nhưng mọi người còn chưa kịp phản ứng, Ứng Hàn Thời đã bật lên cao, lòng bàn tay xuất hiện vũ khí ánh sáng trắng muốt, bổ xuống Hoàng đế. Hắn lập tức đập mạnh vào con tàu phía sau lưng, khiến nó lùi lại cả chục mét, tránh xa phạm vi chiến đấu của hai người. Tiếp theo, Hoàng đế cũng bay người lên, thanh kiếm ánh sáng màu xanh lam xuất hiện, bao trùm lên cả vũ khí sáng trắng.
Máy bay của Tô và Tiêu Khung Diễn đồng thời bay lên cao, quay đầu hướng về phía Hoàng đế, không ngừng nã pháo. Tuy nhiên, tất cả những quả đạn pháo đều tan biến trong luồng ánh sáng xanh lam ấy. Sau đó, Hoàng đế quét thanh gươm về phía bọn họ. Vì khoảng cách quá gần nên máy bay của Tô bị bắn trúng, bốc ra làn khói màu xanh, xoay tròn trên không trung rồi rơi xuống sa mạc. Tiêu Khung Diễn sợ đến hồn bay phách tán, lập tức quay đầu bỏ chạy. May mà anh ta và Trang Xung phản ứng kịp thời, tránh được tia sáng xanh đó.
“Làm thế nào bây giờ?” Tiêu Khung Diễn vẫn chưa hết hốt hoảng.
“Còn làm gì được nữa.” Trang Xung gầm lên: “Chúng ta đi chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết”.
Tiêu Khung Diễn mếu máo: “Chẳng lẽ chúng ta bỏ mặc ngài chỉ huy, để ngài ấy bị Hoàng đế giết chết ư? Ngài ấy có phải là đối thủ của bệ hạ đâu”.
Cẩn Tri mím môi, nhìn chằm chằm về nơi hai người đàn ông đang giao tranh, nhưng chỉ thấy hai luồng sáng trắng và xanh lam đan xen, chiếu rọi một vùng sa mạc. Cô không thấy rõ Ứng Hàn Thời, chỉ có thể nhìn được hai bóng hình đang bay qua bay lại. Trái tim cô như bị vô số nhát dao cứa vào. Từ trước đến nay, cô luôn được chứng kiến tư thế chiến thắng của anh. Chỉ cần anh rút vũ khí ra là thiên hạ cúi đầu chịu thua, chỉ cần có mặt anh là cô sẽ không còn lo lắng hay sợ hãi bất cứ điều gì. Bởi vì anh luôn thắng, luôn có thể bảo vệ mọi người, bình an quay về bên cô. Bây giờ, vũ khí ánh sáng của anh vẫn sắc bén và rực rỡ như thường lệ, nhưng ngay cả cô cũng có thể nhận ra, thanh gươm xanh lam kia đáng sợ như đêm đen, có mặt ở khắp mọi nơi, đã hoàn toàn trấn áp vũ khí của Ứng Hàn Thời.
“Đi thôi!” Cẩn Tri lên tiếng: “Chúng ta hãy làm theo lời anh ấy. Con chip và gen vẫn còn trên máy bay của chúng ta”.
Tiêu Khung Diễn chưa hết đờ đẫn, Trang Xung lập tức điều khiển máy bay phóng vụt đi. Ba cây số, năm cây số, mười cây số…Cẩn Tri nhìn chằm chằm con số nhảy lên trên màn hình. Vào thời khắc này, bọn họ đã ở trên sa mạc mênh mông, không còn nhìn thấy bóng dáng Ứng Hàn Thời và Hoàng đế đâu nữa.
Trong khoang im lặng như tờ, Tiêu Khung Diễn sụt sịt: “Tiểu Tri, chúng ta đi rồi, ngài chỉ huy sẽ ra sao…”.
“Chúng ta dừng lại đợi anh ấy”. Cẩn Tri lên tiếng.
Tiêu Khung Diễn tròn mắt: “Tại sao lại ở đây đợi ngài chỉ huy?”.
Trang Xung thở dài: “Cậu còn không hiểu sao? Đây là khoảng cách xa nhất mà cô ấy có thể di chuyển. Cô ấy định đi cứu Ứng Hàn Thời”.
Tiêu Khung Diễn giật mình. Nhưng khi anh ta quay đầu, Cẩn Tri đã biến mất. Anh ta khóc không ra nước mắt: “Cả Tiểu Tri cũng đi rồi, chúng ta phải làm sao đây?”
Trang Xung nhắm mắt, thốt ra một câu: “Nghe lời cô ấy, đợi ở đây đi!”.
Trước mắt Ứng Hàn Thời là hai luồng sáng trắng và xanh lam giao thoa, gương mặt của Lin ẩn hiện trong đó với tốc độ cực nhanh. Trong đầu anh vụt qua một hình ảnh khác, đó là gương mặt tuấn tú, thâm trầm của vị Hoàng đế trẻ tuổi. Hiện giờ, vị Hoàng đế đó và kẻ thù lớn nhất của Đế quốc cùng tồn tại trong một thân xác. Nhẫn nhịn bao năm nay, hôm nay vì mục đích đối phó Tinh Lưu, Hoàng đế mới để lộ thân phận.
Nếu anh biết trước điều này thì cũng không phải là không có cách đối phó. Chẳng thể đấu bằng vũ lực thì anh sẽ dùng mưu để đối kháng Hoàng đế. Nhưng bây giờ, hai người đang giao đấu trực diện, đối phương ta tay hiểm độc, khiến anh không còn đường lùi mà chỉ có thể sống mái một phen, dùng hết sức mình để bảo vệ con chip lẫn sự bình an của Cẩn Tri và mọi người.
Nghĩ đến đây, Ứng Hàn Thời tung chiêu tới tấp. Hoàng đế bị anh ép xoay trái xoay phải để né tránh. Hai người rút ngắn khoảng cách, đồng thời tung vũ khí ánh sáng một lần nữa. Luồng sáng trắng bổ xuống vai Hoàng đế. Hắn biến sắc mặt, bờ vai tóe máu. Tuy nhiên, luồng sáng màu lam chói lọi cùng lúc ập xuống người Ứng Hàn Thời. Anh chỉ cảm thấy vùng ngực và vùng bụng bị một lực rất mạnh đập vào, cổ họng có vị ngòn ngọt, đôi chân loạng choạng, sau đó ngục ngã xuống đất. Hoàng đế ôm vai, nở nụ cười lạnh lùng.
Cẩn Tri vừa vặn đến sau cồn cát, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi. Nhìn Ứng Hàn Thời như con diều bị đứt dây, nghiêng ngả rồi gục xuống đất, nằm bất động, lồng ngực cô tắc nghẹn, mạch máu trên toàn thân tựa như đông đặc.
Đúng lúc này, một sĩ quan từ con tàu chạy ra ngoài, cất giọng run run: “Ngài… ngài chỉ huy, kho gen và con chip bị đánh cắp rồi!”. Hoàng đế sa sầm mặt, dõi theo phương hướng chiếc máy bay chiến đấu vừa bỏ trốn.
“Chúng vẫn chưa đi xa đâu, mau đuổi theo!” Hắn cất giọng lạnh lùng.
Nhưng vừa dứt lời, Ứng Hàn Thời đột nhiên bật dậy. Khóe miệng chảy đầy máu nhưng anh không hề bận tâm, lại một lần nữa tung vũ khí ánh sáng về phía Hoàng đế.
“Cẩn thận đấy!” tiếng Nhiễm Dư từ khoang tàu truyền tới. Hoàng đế giật mình, phóng người lên cao, né tránh đòn tấn công hiểm hóc.
Hành động này đã tiêu hao toàn bộ sức lực của Ứng Hàn Thời, anh lại rơi xuống đất. Hoàng đế nổi giận, túm người anh đập mạnh xuống đất. Ứng Hàn Thời “hự” một tiếng, toàn thân phát ra tiếng xương cốt gãy nứt. Cẩn Tri cảm thấy lồng ngực đau không tả nổi.
Vừa quay gót rời đi, Hoàng đế liền nghe thấy giọng nói yếu ớt mà bình tĩnh của Ứng Hàn Thời vang lên sau lưng hắn: “Bệ hạ! Diệu Nhật…đã rơi. Bọn họ đã đi xa rồi…Ngài không đuổi theo được đâu”.
Câu nói của anh chọc giận Hoàng đế. Hắn quay người, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo. Thanh gươm ánh sáng xanh lam lại xuất hiện. Cẩn Tri không một chút do dự, lập tức lao đến che chắn cho thân thể của Ứng Hàn Thời.
Nhìn thấy cô, Hoàng đế hơi bất ngờ, bởi vì trước đó hắn không biết Cẩn Tri có khả năng xuyên qua không gian. Điều này khiến sắc mặt hắn u ám hơn nhưng không có hành động tiếp theo. Nhiễm Dư ở trong con tàu vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài.
Cẩn Tri nhìn người đàn ông trong lòng mình. Anh vẫn mang dáng vẻ tuấn tú quen thuộc nhưng vào thời khắc này, cô ngửi thấy mùi máu của anh. Trên áo sơ mi của anh loang lổ vết máu, sắc mặt anh nhợt nhạt. Thậm chí cô còn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể anh đang ở trong tình trạng yếu ớt vô cùng.
Ứng Hàn Thời nhìn cô, ánh mắt chuyển từ ngỡ ngàng sang thương xót nồng đậm.
“Sao em không nghe lời anh?” Anh hỏi.
“Làm sao em có thể bỏ anh lại đây cơ chứ?” Cô đáp khẽ rồi ôm chặt người anh, áp mặt mình vào áo sơ mi của anh.
Vào thời khắc hai người ôm nhau, quầng sáng bạc đột nhiên xuất hiện. Hoàng đế đứng bên cạnh đã sớm có sự phòng bị. Hắn nhanh như chớp túm lấy vai Cẩn Tri. Hắn dùng sức rất mạnh, tựa như muốn bóp nát bờ vai, khiến Cẩn Tri đau đớn vô cùng. Cô lập tức đẩy Ứng Hàn Thời. Khe nứt không gian chỉ mở ra trong một khoảnh khắc. Lúc rơi vào khe nứt đó, gương mặt trắng bệch của Ứng Hàn Thời lộ rõ vẻ đau đớn. Cũng không biết lấy đâu ra sức lực, anh nhoài người, giơ tay định túm lấy Cẩn Tri. Cẩn Tri nhìn vào mắt anh, khóe miệng mỉm cười.
Anh và em nhìn nhau không biết bao lâu, nhưng lần này, em không nỡ rời mắt đi nơi khác.
Ánh sáng bạc nhanh chóng tan biến trong không khí cùng với dáng vẻ của anh.
Đằng sau vang lên tiếng “bịch” cực lớn, Tiêu Khung Diễn và Trang Xung ngẩng đầu, phát hiện Ứng Hàn Thời rơi xuống sàn máy bay, toàn thân đầy vết thương, đôi mắt nhắm nghiền, Tiêu Khung Diễn vội lao đến: “Ngài chỉ huy! Anh…Anh…Tiểu Tri đâu rồi? Sao Tiểu Tri không về cùng anh?”
Trang Xung nhìn Ứng Hàn Thời vài giây rồi quay đầu, khởi động bộ phận nhảy siêu quang tốc, đồng thời nghiến răng thốt ra hai từ: “Đi thôi!”.
Thấy Ứng Hàn Thời biến mất ngay trước mặt mình, Hoàng đế vừa kinh ngạc vừa tức giận, giơ tay định đánh vào đầu Cẩn Tri. Cô không hề sợ hãi, nói rành rọt từng từ một: “Ngài hỏi anh ấy là Tinh Lưu của ai ư? Anh ấy không còn là tinh lưu của ngài từ lâu rồi. Ngài đúng là một tên vừa ích kỷ vừa nực cười. Người như anh ấy mà ngài còn nhốt vào ngục, bây giờ lại muốn anh ấy thuần phục? Còn muốn khống chế anh ấy? Không thể nào! Vĩnh viễn không bao giờ có chuyện đó, bao gồm cả giấc mơ phục quốc hoang đường của ngài nữa”.
Nói xong, cô cảm thấy thoải mái vô cùng. Về chuyện sống chết, cô đã chẳng nghĩ đến nữa. Sắc mặt Hoàng đế đã chuyển sang tím tái. Hắn đánh mạnh một phát vào lưng Cẩn Tri. Cô thốt ra một tiếng kêu đau đớn rồi gục xuống đất. Nhiễm Dư lập tức lao đến, che chắn cho bạn, cất giọng nghẹn ngào: “Đầu Gỗ…Xin anh đừng giết cậu ấy! Đừng giết cậu ấy!”
Sắc mặt Hoàng đế dịu đi mấy phần nhưng thanh âm vẫn hết sức nghiêm nghị: “Em tránh ra!”. Nhiễm Dư ôm chặt Cẩn Tri, giọng điệu trở nên kiên định: “Nếu muốn giết cậu ấy thì anh cứ giết em trước đi! Đầu Gỗ, đừng khiến em hận anh!”
Hoàng đế khé nhíu mày. Đúng lúc này, trên bầu trời phía xa xa vang lên tiếng động cơ máy bay. Viên sĩ quan cấp phó chạy tới báo cáo: “Hướng Tây Nam có mười chiếc máy bay của người Trái đất đang tiến về phía chúng ta”.
Hắn túm lấy hai người phụ nữ đi lên con tàu: “Đi thôi!” hắn không quên dặn thuộc hạ: “Thông báo với Tinh Lưu, nếu muốn cứu người phụ nữ của hắn thì mang con chip và kho gen đến trao đổi”.
Tàu con thoi lao vào tầng mây, biến mất trong giây lát. Cẩn Tri vẫn trong trạng thái mê man. Một đòn của Hoàng đế khiến toàn thân cô đau đớn kịch liệt, không thể động đậy. Trong lúc mơ hồ, cô dường như nghe thấy tiếng khóc của Nhiễm Dư. Sau đó, cô lại rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Vào giây phút ý thức trầm luân, trong đầu cô bỗng dưng xuất hiện một hình ảnh. Hình như đó là một ngày trong tương lai.
Cô nhìn thấy mình ngồi trong một căn phòng trống không, cầm bút viết lên bức tường trắng hàng chữ: Ngày 27 tháng 9 năm 2015.
Ngày 27 tháng 9 năm 2015 chẳng phải là hôm nay sao?
Sau đó, cô nhìn thấy mình tiếp tục viết câu tiếp theo: Ngày 27 tháng 9 năm 2015, Tinh Lưu bị thương nặng, tôi và anh ấy ly biệt.
Cẩn Tri đột nhiên giàn dụa nước mắt. Tại sao cô có thể nhìn thấy tương lai? Sao chỉ mình cô có khả năng đó? Cô luôn nhìn thấy những cảnh tượng bi thương trong tương lai mà không có cách nào thay đổi. Chẳng lẽ, đây là số phận của cô hay sao? Liệu cuộc đời này có dẫn cô đi đến kết cục đau buồn hay không? Liệu cô và Tinh Lưu có thể bên nhau mãi mãi?
Truyện khác cùng thể loại
409 chương
54 chương
41 chương
606 chương
74 chương
23 chương
22 chương