Người Láng Giềng Của Ánh Trăng
Chương 36
Sáng hôm sau, lúc Cẩn Tri xuống dưới, bốn người đàn ông đang ngồi ngoài sân ăn sáng. Bên cạnh Trang Xung và Nhiếp Sơ Hồng xuất hiện chiếc ba lô to đùng, trong khi Ứng Hàn Thời chẳng có gì.
Cố Tế Sinh diện bộ thể thao màu đen như hai người đàn ông kia, thần sắc khoan khoái. Cẩn Tri ngồi xuống, liếc anh ta một cái. Anh ta hiểu ý, từ tốn mở miệng: “Nhiếp Sơ Hồng kêu tôi đi cùng, vì sợ các vị không thuộc đường. Cô khỏi cần cám ơn.”
Cẩn Tri “ờ” một tiếng, nghĩ bụng: Đúng là chẳng đáng ngại, cùng lắm đánh ngất thêm một người nữa.
Ăn sáng xong, cả nhóm liền xuất phát. Lần trước đi cứu Tiểu Kiệt, trong lòng họ đều lo lắng và sốt ruột nên chẳng có tâm trạng ngắm cảnh. Hôm nay tuy là đi thám hiểm nhưng không hề căng thẳng, bởi chẳng biết khi nào người ngoài hành tinh mới xuất hiện. Chỉ riêng Trang Xung coi đây là nhiệm vụ quan trọng nên tỏ ra nghiêm túc và cảnh giác. Anh ta còn đánh dấu đọc đường đi, đề phòng bị lạc.
Thật ra Cẩn Tri muốn nói với anh ta, khỏi cần đánh dấu, bởi vì Tiêu Khung Diễn đã vẽ bản đồ chi tiết cả khu vực này nên không thể có chuyện bị lạc đường nhưng cuối cùng cô lại thôi.
Vật Trang Xung dùng để đánh dấu là chiếc huy hiệu kim loại hình hoa mai nhỏ bằng đồng xu. Cánh hoa trông khá giống thật, trên còn khắc chữ “ZC”. Nghe nói, anh ta đặt lô huy hiệu này trên Taobao. Cứ cách hai, ba cây số, anh ta lại quan sát kỹ địa hình rồi giấu chiếc huy hiệu dưới gốc cây hay đống đá. Mọi người đều mặc kệ, chỉ Cố Tế Sinh mắng một câu: “Đồ ngốc.”
(ZC là viết tắt của từ Zhang Chong, tức Trang Xung)
Buổi trưa, đoàn người đến rừng hoa đỗ quyên ở lưng chừng núi. Ánh nắng chói chang, mây trắng lững lờ trôi càng khiến biển hoa trở nên vô cùng rực rỡ. Mọi người ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, Cẩn Tri liền cầm máy ảnh đi chụp phong cảnh. Ứng Hàn Thời chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh cô, cùng ngắm rừng hoa.
Cẩn Tri ngoảnh đầu, liền bắt gặp dáng vẻ yên tĩnh của anh. Cô bất giác không thể rời mắt. Ứng Hàn Thời quay về phía cô, cất giọng nghi hoặc: “Cẩn Tri, tại sao em lại nhìn tôi như vậy?”
Cẩn Tri lại quay mặt về phía rừng hoa. Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Ứng Hàn Thời, liệu đối tượng anh đang tìm kiếm có phải là một bông hoa hay không?”
“Cũng có thể.”
Cẩn Tri búng tay vào cánh hoa đỏ rực: “Đúng là có khả năng đó. Anh xem, cánh hoa này trông có giống tai anh hay không?”
Đằng sau bọn họ không xa, Cố Tế Sinh đang ngồi tựa vào thân cây nghỉ ngơi, Trang Xung cắm cúi ăn bánh mì và xúc xích. Nhiếp Sơ Hồng đứng một chỗ, dõi theo đôi nam nữ. Anh cười khổ trong lòng, ngồi xuống châm một điếu thuốc rồi nhắm nghiền hai mắt.
Một lúc sau, cả nhóm tiếp tục lên đường. Theo “truyền thuyết ma quỷ” mà Ứng Hàn Thời thu thập được, ở khu vực rừng núi sâu có một con “quái vật” cực lớn, to bằng tòa nhà mười tầng, thường xuất hiện ở gần thác nước.
“Chắc chắn quái vật đã hấp thụ linh khí trời đất ở đó.” Một dân làng cho biết.
Vì vậy, đích đến đầu tiên của cả nhóm chính là thác nước lớn trên núi. Cẩn Tri còn nhớ, Tiêu Khung Diễn bảo đã đặt thiết bị bức xạ năng lượng trong khu vực có khả năng xuất hiện người ngoài hành tinh để kích thích hắn hành động. Do đó, hôm nay rất dễ xảy ra một cuộc chạm trán.
Thác nước nằm ở nơi xa xôi, hẻo lánh. Năm người đi tới lúc mặt trời lặn mới nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, chứng tỏ đích đến không còn xa nữa.
Khi trời xẩm tối, mọi người đều bật đèn pin. Cẩn Tri đi theo sau Ứng Hàn Thời. Tiếng nước chảy ngày càng rõ rệt, vách đá ở hai bên cũng ngày càng cao, nhìn từ phía xa xa giống con quái vật ẩn núp trong bóng đêm.
Thác nước đã thấp thoáng ở phía trước, cả nhóm liền tăng tốc. Cẩn Tri đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu ra sau. Đằng sau là khe núi trống không, chỉ có những tảng đá lớn sừng sững.
“Cẩn Tri!” Ứng Hàn Thời gọi cô.
Cẩn Tri: “Không có gì.” Cô hạ giọng thì thầm: “Liệu nó có xuất hiện ở đằng sau chúng ta không nhỉ?”
Nghe cô nói vậy, Trang Xung giật mình, lập tức quay đầu quan sát. Ứng Hàn Thời bình thản đáp: “Em đừng lo, cứ đi sát bên tôi là được.”
Cẩn Tri gật đầu. Trong lòng vẫn có chút không yên tâm, cô dặn Trang Xung: “Anh đi cuối cùng, nhất định phải để ý đấy nhé.”
Trang Xung không có ý kiến. Nhiếp Sơ Hồng ở phía trước lên tiếng: “Cẩn Tri luôn suy nghĩ thấu đáo. Hôm trước cũng nhờ vào phán đoán của cô ấy nên chúng tôi mới nhanh chóng tìm thấy Tiểu Kiệt.”
Trang Xung phụ họa: “Cô ấy rất lợi hại.”
Cẩn Tri nhoẻn miệng cười: “Cám ơn sự khen ngợi của các anh.” Cô ngẩng đầu, phát hiện Ứng Hàn Thời đang nhìn mình chăm chú, khóe mắt thấp thoáng ý cười. Anh nói nhỏ: “Chúng ta mau đi thôi.”
Đoàn người nhanh chóng đến khu vực thác nước. Lúc này, trời đã tối mịt, thác nước như dải lụa màu xám từ đỉnh núi cao đổ thẳng xuống. Bọn họ đứng bên dưới, cách khá xa nhưng vẫn cảm nhận được hơi nước bủa vây.
“Nếu quái vật không xuất hiện thì sao?” Cố Tế Sinh cất giọng uể oải. Xem ra, anh ta không hề tin vào điều này.
Ứng Hàn Thời trả lời ngắn gọn: “Đợi thôi.”
Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Chúng ta căng lều bạt đi!”
Ứng Hàn Thời gật đầu. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung cùng mở ba lô lấy lều bạt rồi tìm một khoảng đất trống để dựng. Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đứng cùng nhau, anh dõi mắt lên núi cao còn cô trầm tư suy nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
409 chương
54 chương
41 chương
606 chương
74 chương
23 chương
22 chương