Người hầu, em chạy đâu cho thoát !

Chương 9 : bếp trưởng xuyên văn

Thấy không khí có vẻ không ổn, Lục Quản gia đành đứng ra giải hòa : - Thiếu gia, Diệp nhi là người hầu riêng của ngài nên con bé lo lắng cho cậu mà thôi.Với lại cũng là tôi nhắc nhở con bé chú ý tới cậu. Nhất Quân Minh nghe vậy, tỏ vẻ không vui. Hóa ra chỉ là làm theo lời người khác, đâu phải thật sự quan tâm ? Cảm xúc vui vẻ một chút nay đã bị dập tắt. Hắn liền đứng dậy, rời khỏi bữa ăn: - Không ăn nữa. Chuẩn bị xe ! Diệp Tuyết vẫn đứng một bên, thở dài. Thật là đại thiếu gia khó ưa,sáng dậy cô còn chưa ăn gì lót dạ, đói não ruột thế này mà hắn có đồ ăn mà lại coi thường, không thèm động đũa. Cô có chút uể oải thu dọn bàn ăn. Mấy người đứng góp vui kia tưởng thiếu gia sẽ làm chuyện gì náo động, không ngờ chỉ có vậy, nhưng đổi lại thấy vẻ mặt thất vọng kia của Diệp Tuyết, trong lòng một trận hả hê. Nếu họ biết cô chỉ là đang đói muốn chết, chắc hận không thể nhảy lên moi gan cô ra xem lớn đến bao nhiêu mà vẫn có thể thảnh thơi như vậy ? Tiểu Mai chính là nghĩ lúc này mình nên ra mặt, bước lại gần: - Diệp Tuyết, cậu có bị dọa sợ không ? Lúc nãy mình không dám ra... Nhìn vẻ mặt đầy đáng thương của cô ta, lại thêm đói bụng, cô cũng không muốn nói gì, chỉ gật đầu rồi đi tiếp. Trong mắt Tiểu Mai, cho rằng Diệp Tuyết cô là đang giận dỗi mình, đang muốn nói thêm vài lời thì bị người khác gọi lại: - Tiểu Mai, ra quét sân đi. Phiên cô trực nhật đấy ! Cô ta đành phải đi ra. Nghĩ sau này giải thích cũng được, dù sao cũng là kẻ đầu óc đơn giản, vài câu dỗ dành là xong. Trong phòng bếp ngào ngạt mùi thơm còn chưa bay hết, vị đầu bếp nữ tuổi trung niên thấy cô cầm đĩa thịt vẹn nguyên trở về, chỉ có thể thở dài, công nấu ăn tỉ mỉ mà người ta lại không thèm động vào một chút. - Cô dọn vào sọt rác đi. Đằng kia . Nói rồi, vị đầu bếp chỉ tay vào chiếc sọt rác màu bạc nằm cuối góc. - Bác gái, thức ăn này cứ vậy mà vứt đi sao ? Diệp Tuyết cảm thấy vô cùng tiếc, một món ngon mất bao tâm huyết thời gian cứ vậy mà nằm trong sọt rác ? - Thế làm thế nào? Thiếu gia là không ăn. Cô chỉ tay vào bản thân : - Vậy cháu ăn cho. Đúng lúc bụng trống không rất đói. Vị đầu bếp gật đầu đồng ý. Thấy vậy, cô không kiếng nể gì ăn miếng thịt bò bít tết, không khỏi khen ngợi : - Bác gái, quả thực món này rất ngon. Cháu thích nhất chính là thịt. Thịt mềm mềm và ngọt, gia vị rất vừa miệng, cháu tuy ăn có chút hô lỗ nhưng thật sự rất ngon đấy ạ. Cháu sợ ăn rồi sau này sẽ không có hài lòng với nhà hàng nào nữa mất Vị đầu bếp nghe cô nói chân thành lại nịnh hót đáng yêu, lòng có chút cảm động, cười haha: - Cô bé này, tên gì vậy ? Ta chưa thấy trước đây bao giờ. Ta là bếp trưởng ở đây,tên Xuyên văn,cứ gọi là bác Xuyên đi . - Cháu mới vào làm thôi. Là Diệp Tuyết ạ . - À, là cô bé nhiều người bàn tán đây mà? Sau 1 ngày đã lên chức người hầu riêng của thiếu gia, mấy người nói cháu kiêu căng ngạo mạn. Ta vẫn là tin mắt nhìn người của thiếu gia nhất. Quả không tồi. Xuyên Văn nấu ăn tĩnh mịch bao lâu nay chưa từng được vui vẻ đến vậy, trong giọng nói cảm nhận rõ nhiều ấm áp. Cô chỉ cười qua loa: - Vâng, người ngoài thôi, miễn cháu hiểu bản thân tốt đẹp là được rồi. Bác đừng buồn, cháu nhất định sẽ làm thiếu gia ăn thịt, không phụ lòng của bác Xuyên đâu. Xuyên Văn nghe vậy, xoa xoa đầu cô. Lục Tề nói đúng, đứa bé này rất tốt đẹp, khiến người ta yêu quý. Bà cảm thấy cô bé này cứ như một tia nắng, chiếu vào không gian ảm đạm này những tia sáng rực rỡ, có thể kéo thiếu gia thoát khỏi sự âm u trong lòng ngài ngày đó. Chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào nhân duyên mà thôi. Không khí đang rất hạnh phúc, bỗng có tiếng chân đi vào. Là Lục Quản gia - Xuyên Văn, Diệp nhi, hai người làm gì vậy ? Xuyên Văn thấy người đến là Lục Tề, lúc này khuôn mặt dịu dàng lập tức thay đổi bộ dạng chua ngoa: - Ông sợ tôi làm gì đứa cháu bảo bối hay sao? Lục Tề vội chạy lại, vỗ vỗ lưng xoa dịu cơn tức giận của bà : - Tôi đâu nói cái gì . Thôi được rồi, tôi sai, tôi sai. Tôi chỉ tò mò thôi mà Nhìn ánh mắt đầy ôn nhu, âu yếm toát ra từ chú Lục và vẻ đỏ mặt, đầy giận dỗi như trẻ con của bác Xuyên, cô liền nhìn ra ngay có gian tình. - Bác Xuyên, hai người là...? Lục Tề không trả lời câu hỏi của cô, chỉ trách mắng: - Sao lại bác ? Là dì Xuyên chứ ? Cháu kêu ta là chú, lại kêu cô ấy là bác sao được? - Này này, ông im đi. Xuyên Văn đỏ mặt hơn, lấy tay che miệng người đàn ông trước mặt. Lục Tề cười không nói gì thêm nữa. - À, cháu ra làm việc. Chào chú, chào dì Không thể làm bóng đèn, cô chạy ngay ra khỏi phòng bếp, chỉ nghe tiếng chú Lục vọng ra nhỏ: - Đúng vậy mà, có gì mà giấu diếm ? Đúng là đi đâu cũng gặp người quen. Cô phải báo cho cha mẹ chuyện vui này mới được mà chuẩn bị dần dần.