Người hầu, em chạy đâu cho thoát !
Chương 10 : đưa cơm
Vừa định gọi điện cho cha mẹ thì màn hình bỗng chuyển sang có cuộc gọi đến. Là số máy lạ.
Cô thường gặp mấy trường hợp như vậy, thường là nhân viên tiếp thị hay là quảng cáo điện thoại, mạng internet gì đó nên không quan tâm bấm tắt máy.
Số máy ấy gọi lại 3 lần. Cũng dai quá đi! Cô bám nhận cuộc gọi, muốn xem người nào rảnh rỗi như vậy, là muốn nghe chửi thì đầu dây bên kia đã có tiếng truyền sang :
- Cô muốn bị đuổi việc sao, Đinh Diệp Tuyết !
Cái con người kì quặc cứ kêu cả họ tên cô ra thì ngoài thiếu gia ác ma kia còn ai nữa.
- Alo, vâng, là tôi đây. Thiếu gia , người khoan trách tôi vội, ngài không nói với tôi số ngài sao tôi biết là số của ngài mà nhấc máy được.
- Đừng có nói nhiều. Tôi bây giờ là sắp nghỉ trưa. Cô đem thức ăn đến đây mau lên, trong 5 phút !
Quân Minh chính là biết cô cứng đầu không bao giờ chịu nói xin lỗi nên chẳng thèm đôi co nhiều.
- Thiếu gia, lúc sáng ngài không ăn, tôi lỡ ăn hết thịt rồi.
Cô thú nhận, có chút xấu hổ.
- Cô nghĩ Nhất Quân Minh tôi lại đi ăn lại đồ thừa sao ? Làm thức ăn mới !
Đầu bên dây kia không cần gặp cũng đủ biết hắn đang tức giận đến thế nào.
- Vâng vâng vâng.
Nói xong, cô chạy nhanh xuống phòng bếp, chú Lục hình như có việc đã đi, bên trong chỉ còn bác, à không, dì Xuyên đang nhàn nhã đọc báo.
- Dì Xuyên, thiếu gia muốn đồ ăn trưa. Dì làm nhanh hộ con với. Dì nhớ thêm thịt nữa đi ạ
Xuyên Văn nghe thấy vậy, liền bắt tay vào nấu ăn không chút chậm trễ:
- Thật là, ta chắc sẽ đau tim với cái lịch trình bất ổn định này của thiếu gia mất.
Diệp Tuyết nghe vậy, bật cười,nổi ý trêu đùa:
- Dì phải khỏe mạnh để còn sống và sinh cho chú Lục đứa bé khỏe mạnh chứ.
- Bé..đứa bé gì chứ.
Thấy vẻ mặt bối rối, đỏ hồng của dì Xuyên, cô cười tít mắt.
Sau 5 phút, cuối cùng Xuyên Văn cũng đã làm xong thức ăn trưa, tất nhiên, có cả thịt nữa.
- Diệp nhi, cháu là không cần bắt ép thiếu gia ăn thịt như vậy. Không cần vì ta mà..
- Không đâu dì, con thấy tiếc cho thức ăn của dì và cũng muốn làm tròn bổn phận chăm sóc cho thiếu gia nữa mà.
Cô nói dối mà chớp lấy một chút. Xuyên Văn nhìn cô, gật đầu không nói gì hơn. Vì bà biết có nói cô cũng không thay đổi được gì.
Nhìn đã quá 5 phút, cô liền có chút vội vàng, ban đầu, định tự đi bắt xe taxi nhưng thấy đã trễ nên đành nhờ chú Lục đưa đến thẳng công ty của Nhất Quân Minh.
Đến công ty, cô bước xuống xe, vội gật đầu cảm ơn chú Lục rồi chạy lên phòng tổng giám đốc. Nhưng cô đâu biết phòng anh ta ở đâu ? Đang định gọi điện hỏi, thì đã có một người xinh đẹp tự xưng là thư ký giám đốc. Diệp Tuyết đi theo, lên đến phòng, có chút ngập ngừng, hít thật sâu, mở cửa , bước vào.
- Giám đốc, tôi đưa thức ăn đến đây.
Quân Minh lúc này tùy ý cởi bỏ cúc sơ mi phía trên cổ,trên tay vẫn còn cầm tập tài liệu,mái tóc vừa tắm xong ướt sũng,lau vội bằng khăn tắm, mang theo một nét tự tại lãng tử, nhưng khuôn mặt lại nhăn nhó khó chịu:
- Muộn 5 phút, tôi không ăn nữa.
Cái gì ? Hắn là muốn trêu tức cô có đúng không ? Nếu không muốn ăn, hắn có thể gọi điện cho cô và nói cơ mà. Đây chính là hành hạ, là bóc lột sức lao động, bóc lột tinh thần con người !
- Giám đốc, ngài là không nên bỏ bữa. Phải ăn uống đầy đủ.
Dù sao trong này cũng có đồ ăn dì Xuyên làm, cô quyết nhịn !
- Cô là lại được Lục Quản gia nhắc sao ?
Giọng hắn trong chốc lát không nhịn được có chút tức giận và châm biếm mà chính hắn cũng không biết.
- Tôi là quan tâm lo lắng cho anh mới đưa đến ...
Như một người hầu riêng , cô định nói tiếp thì người kia đã cầm lấy hộp cơm, mở ra ăn :
- Nể tình, tôi ăn tạm vậy.
Dù không hiểu người này lại lên cơn gì, nhưng chịu ăn là tốt. Thấy hắn động đũa vẫn chỉ ăn rau, canh, cô đành lên tiếng nhắc nhở:
- Anh ăn thêm thịt đi, người gầy lắm. Sẽ xấu, sẽ không ai yêu thích, mất chí khí đàn ông.
- Cô là quan tâm tôi à ?
Hắn quay sang hỏi, khuôn mặt có nét chờ đợi, chỉ sợ cô nói không, hắn sẽ ngay lập tức vứt hộp cơm này đi.
- Tất nhiên.
Tôi là người hầu của anh, không quan tâm quan tâm ai.
Người kia nhận được câu trả lời vừa ý, nhăn mặt cố gắng ăn hết thịt, không khác gì một đứa trẻ. Hắn cảm thấy tâm tình là vô cùng tốt, ăn lần đầu tiên thấy thịt không đến nỗi tệ.
Bụng cô réo ọc ọc.., cũng đã trưa rồi, mà cô đang ở đây đưa cơm, đã ăn gì đâu.
Quân Minh nhìn cô, lại nhìn vào hộp cơm đã gần hết của mình:
- Tôi không thể cho cô ăn được.
Diệp Tuyết vẫy vẫy tay:
- Không cần ,tôi sẽ ăn sau khi về.
Hắn cũng chẳng biết làm gì hơn, đành để cô về sớm để ăn trưa. Không quên dặn:
- Mai tiếp tục đưa cơm, nhưng đưa hai suất.
Thấy cô định hỏi, anh nói ngay:
- Không hỏi nhiều.
Hừ, anh ta rủ người ăn cùng trước mặt cô là muốn tra tấn bụng đói của cô sao. Thích thì ra nhà hàng mà ăn đi chứ? Cô nghĩ, ngày mai, cô sẽ ăn thật no trước khi đến đây,không để dạ dày phải chịu ấm ức.
----------------------------------------
Chăm chỉ. Nhưng gần thi. 29/4 thi học kì rồi.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
15 chương
688 chương
91 chương
9 chương
126 chương