Vinh Hoa gặp khó  khăn, Vinh Quang liền nhẹ nhàng. Khoảng thời gian trước, Trương Khiêm còn  bận rộn sống không bằng chết nháy mắt tinh thần phấn chấn, mỗi ngày đều nhảy nhót cực kỳ vui sướng, cũng không còn ồn ào muốn nghỉ phép nữa, cả ngày đều chăm chỉ ở công ty, xem tin tức về Vinh Hoa vui đến quên cả trời đất. Không có Lương Kiến chướng mắt, Triệu Tri quả thật đi đường đều gặp gió, xuống tay đào luôn vài nghệ sĩ nhân phẩm không tệ của Vinh Hoa, còn dùng sức tẩy não bọn họ, sau khi sắp xếp công tác kiếm thật nhiều tiền kiếm đến vui vẻ. Công ty đều là cảnh người cảnh vật vui vẻ, Lương Chu thân là ông chủ cũng rất vừa lòng, sau đó hắn liền nghỉ phép. Trương Khiêm mắng to hắn vô sỉ. Anh trai Lương tâm tình rất tốt cầm báo ngồi đọc trên sô pha, chờ em trai sau khi kết thúc kỳ thi chất lượng về nhà ăn cơm tối. Nhưng hắn hết chờ lại đợi mà vẫn không thấy em trai hắn về, sau khi xem đồng hồ lần thứ ba, hắn quyết định gọi điện thoại. … Điện thoại rất không lưu tình không hề kết nối. Hắn buông chân đang bắt chéo, ném tờ báo lên bàn trà, mặt không cảm xúc nhìn di động. Cửa lớn biệt thự vang lên một tiếng rất nhỏ, sau đó bị đẩy ra, giọng nói Dư Sơ Lâm truyền tới. “Anh, em đã về tới cửa nhà, anh sao lại gọi điện thoại cho em?” Lương Chu nhanh chóng cất di động, đứng dậy, điều chỉnh lại biểu cảm và bắt đầu nói bậy, “Vừa rồi đọc báo, không cẩn thận đụng vào di động…” Hắn xoay người, vừa nhìn thấy khối bầm tím trên khóe mắt Dư Sơ Lâm thì mặt liền đen, rời ghế vọt cả người tới, “Sao lại bị thế này? Đánh nhau? Ai đánh? Vì sao đánh em?” Dư Sơ Lâm né tránh móng vuốt của anh mình sắp chạm tới khóe mắt, da mặt co giật, đẩy ba lô vào trong ngực Lương Chu: “Đau, chớ có sờ. Không có việc gì, em chỉ bị thương ở khóe mắt, đối phương bị em đánh bò trên đất, chỉ là cùng bạn học tranh cãi một chút mà thôi, đã bị em giải quyết rồi.” “Thật?” Lương Chu nhăn mày, quay đầu lại nhìn, thấy dì Lưu vẫn còn bận rộn ở trong phòng bếp, còn trong phòng khách không có lấy một bóng người thì vội vàng cúi đầu hôn lên vết bầm tím ở khóe mắt hắn, sau lại hôn môi hắn, trầm giọng nói: “Thật sự chỉ là tranh cãi nhỏ? Đã giải quyết? Không phải gạt anh chứ?” Dư Sơ Lâm bám vai hắn, kiễng chân hôn hắn một cái, cười tủm tỉm nói: “Lừa anh làm cái gì? Em biết anh trai em rất quan tâm em, được rồi, em đói bụng, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Bị ném cho một viên đạn bọc đường, Lương Chu biểu tình tốt hơn một chút, ôm hắn đi vào bên trong, lải nhải: “Em trước đi rửa mặt đi, anh đi lấy dược bôi cho em, buổi tối anh tới phòng em, nhìn xem trên người em có còn chỗ nào bị thương không?” “Vào phòng em?” Ánh mắt Dư Sơ Lâm nhìn nửa người dưới hắn, giọng nói hoàn toàn là sự hoài nghi:” Anh lại muốn tắm nước lạnh?”. Hắn cũng đâu phải là trẻ con, anh hắn mỗi lần đều chỉ ôm hôn hắn trong chốc lát đều phải dùng tư thế cứng đờ rời đi, nghĩ cũng biết là vì sao… Đã vậy còn vẫn thường xuyên muốn vậy, tự ngược sao? Nhưng mà cũng phải nói, bản thân mình đều không có xúc động như anh hắn… Là vì chưa đủ thích sao? “… Linh tinh, mau đi rửa mặt.” Anh trai Lương nỗ lực dùng vẻ mặt không cảm xúc của mình che dấu sự xấu hổ của mình. Hắn nghiêng đầu, cẩn thận đánh giá sườn mặt Lương Chu, gật đầu. Anh hắn vẫn đẹp trai lắm, hôn không chút áp lực, như vậy việc không có xúc động… Được rồi, tiếp tục nỗ lực. Bữa cơm tối ấm áp qua đi, Dư Sơ Lâm trở về phòng tắm rửa, sau lại lôi bài vở ra làm, sau đó xoa xoa bả vai, mở máy tính ra, nhập địa chỉ lúc chiều lấy được. Giao diện rất nhanh chuyển tải, hình ảnh chuyển đổi, một giao diện toàn màu hồng phấn hiện ra. “Câu lạc bộ fan công chúa Lưu の…” Dư Sơ Lâm nhíu mày đọc, nhìn vị trí treo ảnh chụp thiếu nữ, mất hồi lâu mới nhận ra thiếu nữ trang điểm kia chính là Lưu Phân. “Cái quỷ gì đây?” Hắn tùy ý liếc nhìn, nhảy vào chim cánh cụt, đem giao diện chia sẻ Vương Chí, cũng để lại lời nhắn. Màu xám Vương Chí nháy mắt liền sáng, tích tích tích vang lên rất vui vẻ. Ta là chí lớn ta sợ ai: Sơ Lâm! Sao cậu lại biết cái diễn đàn này? Không cần nói cho tớ biết cậu thật sự giống như những lời người bên ngoài nói nhé, bởi vì Lưu Phân thành minh tinh mà liền quay đầu thích cô ta! Sơ Lâm: Nói lung tung cái gì vậy, hôm nay có mấy học sinh tìm tớ gây phiền toái, nói là vì muốn trút giận cho Lưu Phân, địa chỉ này là họ cho tớ đấy. Ta là chí lớn ta sợ ai: Còn tốt, còn tốt lắm, cậu không thích cô ta là tốt, cậu không biết đâu, từ sau khi cô ta tham gia cái thi tài năng trẻ của Vinh Hoa gì đó, Lưu Phân càng ngày càng đắc ý, nói cô ta muốn trở thành minh tinh lớn, sau đó cuộc thi kia không phải bị gián đoạn sao, cô ta lại nói có công ty tìm cô ta ký hợp đồng, muốn bồi dưỡng cô ta! Mắt mù rồi, rốt cuộc công ty nhà ai muốn ký với cô ta vậy, chuẩn bị đi chết đi. (Mèo: công ty nhà Sơ Lâm đó) Sơ Lâm:… Ta là chí lớn ta sợ ai: Cô ta còn không biết xấu hổ, nơi nơi đều nói với mọi người rằng cậu đang lần nữa theo đuổi cô ta, chỉ là cô ta bây giờ chướng mắt cậu rồi, không cần cậu nữa, tớ đi cái chân bà nội cô ta, lớp một đều bị cô ta làm cho chướng khí mù mịt, tất cả mọi người đều ngóng trông cô ta thi không tốt biến tới lớp thường đấy. Sơ Lâm: Tớ đã biết, cảm ơn nhé. Đóng khung hội thoại, hắn nhìn mấy bài viết gắn trên diễn đàn, quả nhiên ở trong  đó có một cái tên là “Con đường công chúa thành tài.”, trong đó còn thấy được một phần có quan hệ với mình. Trong bài viết có nói như này, công chúa Lưu Phân học ở cao trung rất ngưu X (trâu bò, ý nói trường nổi bật), thành tích rất tốt, vừa vào lớp đã được phân làm lớp chuyên ưu tú làm cán sự học tập, sau đó ở trong lớp học này, có một kẻ học không được, dựa vào cửa sau tiến vào trường học… trong nhà có chút tiền dơ bẩn… Đệ nhất khối. Đúng vậy, đi cửa sau tiến vào năm nhất trở thành đệ nhất. Ừ, đúng là có truyện này, không cần để ý. Sau đó, công chúa Lưu Phân dịu dàng hào phong, tốt tính gặp được tên ương ngạch học dốt không coi ai ra gì top 1 kia, tên này liền nhất kiến chung tình tái kiến khuynh tâm theo đuổi không bỏ (vừa gặp đã yêu, gặp lại liền thương) với Lưu Phân, nào là hoa hồng bánh kem bữa tối dưới nến châu báu trang sức liều mạng tặng, nhưng công chú Lưu Phân là người cao thượng thuần khiết, sao có thể thu mấy thứ này chứ? Cô đương nhiên sẽ dùng lời lẽ nghiêm túc cự tuyệt tên top 1 của khối theo đuổi, cũng trả lại toàn bộ lễ vật! Không nghĩ tới vì cô làm như vậy, tên top 1 năm ấy càng thêm thích cô, không chỉ khuynh đảo vì dung mạo mà càng bị nhân phẩm cao thượng của cô nắm giữ. Dần dần, tên top 1 cùng khối thu hồi sự ương ngạch, hạ thấp cái đầu cao ngạo, bắt đầu giống như những thiếu niên bình thường, điên cuồng… viết thư tình cho công chúa Lưu Phân. Nhưng công chú Lưu Phân sao có thể là người yêu sớm! Cô lần nữa cự tuyệt tên top 1 cùng khối, cũng trả lại thư tình! Tên top 1 cùng khối thương tâm, vì yêu sinh hận, bắt đầu khắp nơi nhằm vào công chúa Lưu Phân! Công chúa Lưu Phân là người thiện lương, đương nhiên cũng nhường nhịn mọi nơi, cứ như vậy, bọn họ vào học năm hai. Năm hai, người theo đuổi công chúa Lưu Phân càng nhiều, tên top 1 cùng khối bị phân vào lớp khác ghen ghét phẫn nộ, sau khi cưỡng cầu không có kết quả, hắn bẩm báo giáo viên bôi nhọ công chúa Lưu Phân yêu sớm, còn nói công chúa Lưu Phân luôn lì lợm bám hắn! Vô sỉ! Đê tiện! Không biết xấu hổ! Đáng thương cho công chúa Lưu Phân cứ như vậy bị bắt nạt một năm, thẳng tới khi tham dự cuộc thi tài năng trẻ của Vinh Hoa, rốt cuộc mới tẩy sạch ô danh (danh dự/ danh tiếng đen/ xấu) không còn bị bạn học xa lánh! Còn càng được bạn học yêu thích hơn trước đây. Tất cả đều rất thuận lợi, bây giờ chỉ còn kém mỗi việc đuổi kẻ xấu top 1 của khối kia ra khỏi trường học mà thôi, ngược lại tàn nhẫn một lần, công chúa Lưu Vân có cuộc sống ở cao trung có thể hạnh phúc mỹ mãn! Các fan trả lời rất sôi nổi, ai cũng tỏ vẻ sẽ chống lưng vì công chúa, phải vì công chúa xuất đầu, đoàn kết nhất trí giết chết tên tra nam* đứng nhất khối kia! Đệ nhất tra nam Dư Sơ Lâm đọc xong bài viết: “…” “Chuyện xưa viết không tồi nhỉ?” Lương Chu đúng trọng tâm đánh giá: Nhưng miêu tả nam chủ của anh thật không hài lòng.” Dư Sơ Lâm hoảng sợ, tay run lên, con chuột dịch sang một bên, mở ra khung chát với Vương Chí. Ta là chí lớn ta sợ ai: Sơ Lâm, sao cậu không nói gì nữa? Cậu đứng nóng giận nhé, ngày mai tớ đi học sẽ cảnh cáo những tên nói bậy về cậu! Ta là chí lớn ta sợ ai:  Sơ Lâm à Sơ Lâm ơi, cậu mau đi lên diễn đàn lớp năm nhất xem đi, Lưu Phân đang hắt bát nước bẩn cho cậu đấy, cô ta coi thường cậu không đọc tin tức trên diễn đàn nhóm đấy! … … Cái trán Dư Sơ Lâm bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn cừng đờ quay đầu nhìn lại, nhìn Lương Chu không biết đã đứng bao lâu ở phía sau lưng hắn, nuốt nuốt nước miếng, khó nhọc nói: “Anh…” “Click mở.” Lương Chu khom lưng, đầu gác lên vai hắn, đẩy đẩy con chuột trong tay hắn: “Mở diễn đàn lớp ra xem, để xem cô gái đó hắt bát nước bẩn gì cho em…” Dư Sơ Lâm không được tự nhiên dịch dịch, giãy giụa: “Sao lại thích hóng chuyện như vậy, không tốt đâu…” Sao hắn vẫn cảm thấy giọng nói lúc này của anh hắn có chút khả nghi nhỉ? “Nhìn xem.” Lương Chu nghiêng đầu ngậm lấy vành tai của hắn, khẽ cắn một ngụm. Chưa bao giờ có loại thân mật quá như bây giờ! Anh hắn quả nhiên là không vui. Dư Sơ Lâm nghe lời* (nguyên văn là hổ gầm chấn động: ý nói nghe tiếng hổ chấn động tinh thần), vội vàng mở chim cánh cụt, mở ra diễn đàn năm nhất đã lâu không vào. Vừa mới click mở, liền nhìn thấy hàng loạt tin tức bên trong. Công chúa Lưu Phân: những cái đó đều là fan của tôi nói, tôi không biết. Ta là chí lớn ta sợ ai: Tôi phi, cô không nói với fan của cô thì sao bọn họ lại biết được? Liên Bồng: Lưu Phân, cậu đừng khinh người quá đáng, Sơ Lâm không phải theo đuổi cậu, vẫn toàn là do cậu tự mình làm, đừng ỷ vào bây giờ có chút nhân khí mà đắc ý, cẩn thận báo ứng. Vương Kiệt: Chuyện rốt cuộc là thế nào vậy? Vừa mới thi xong, các cậu đã ầm ĩ rồi, có gì vui sao? Tôi là Na Na: Dương Liên Bồng, cậu đừng có mà nói bậy! Rõ ràng là Dư Sơ Lâm phạm tiện (kẻ gây rối/ gây tội/kẻ rẻ mạt, xâm phạm ti tiện…), thấy Tiểu Phân nổi danh liền chạy tới quấn lấy bạn ấy, đồ không biết xấu hổ! Lớp trưởng Lưu Trạch: Sao lại thế này? Cái gì Na Na kiaddaau phải người trong lớp đâu, vào bằng cách nào? Ta là chí lớn ta sợ ai: Tớ biết đấy! Đó chính là Từ Ban bên lớp 9, là đồ xấu xí yêu nhất nịnh hót Lưu Phân, con gái mọi nhà, đặc biệt thô lỗ! Mỗi lần đụng tới đều âm dương quái khí*, một chút cũng đều không đáng yêu tẹo nào cả. Ríu rít, ríu rít… Mười phút sau… Công chúa Lưu Phân: A, có gì tốt để nói chứ, các người đều chỉ hướng về Dư Sơ Lâm nhưng thật sự bảo hắn đừng quấy rầy tôi, tôi thật sự là nhìn thấy hắn liền hết muốn ăn. Lý Đào: bitch*. Trần Lộ: Lưu Phân, cậu đủ rồi nhé, muốn mặt đều bỏ, Sơ Lâm ở trường học bám cô hay không chúng tôi không biết nhưng cô nói dối cũng phải có chút đầu óc chứ? Ta là chí lớn ta sợ ai: … Tôi nhìn thấy gì đây, Lý Đào vậy mà xuất hiện, kỳ tích thật. Liên Bồng: Trợn tròn mắt nói dối, Lý Đào chửi giỏi lắm! Lớp trưởng Lưu Trạch: Chú ý văn minh, chú ý văn minh. Tôi là Na Na: Cậu mới là□□, cả nhà cậu đều là □□! Tôi #¥%… Bao nhiêu quần chúng vây xem:… [Tôi là Na na đã bị khai trừ “Diễn đàn lớp một”] Công chúa Lưu Phân: Lưu Trạch, cậu dựa vào đâu mà khai trừ Tiểu Na! Tôi nói cậu biết, tôi bây giờ chính là nghệ sĩ ký hợp đồng với Vinh Quang, cậu biết Vinh Quang không? Đó chính là công ty giải trì lâu đời lớn nhất thành phố B! Tôi về sau chính là đại minh tinh, đắc tội tôi, cậu không có trái cây ngon ăn đâu. Ta là chí lớn ta sợ ai: Lưu Trạch đá hay lắm, Lưu Trạch uy vũ! “Vinh Quang?” Dư Sơ Lâm nhíu mày, nghiêng đầu đâm đầu Lương Chu: “Các anh tuyển người sao vậy, Vinh Hoa không cần tuyển người mới anh lại muốn, Lưu Phân này còn chưa lọt top 10 đi.” Thi đấu kia hắn cũng có theo dõi, gặp qua cả mười người mạnh nhất, bên trong không hề có Lưu Phân. Lương Chu cũng nhíu mày theo, bàn tay gõ trên bàn phím, cạch cạch cạch đánh chữ. Sơ Lâm: Bộ môn nào của Vinh Quang? Liên Bồng: Sơ Lâm, cậu rốt cuộc cũng xuất hiện, mau nói cậu không hề quấn lấy Lưu Phân đi, cô ta vẫn luôn bôi nhọ cậu! Toàn diễn đàn tức khắc náo nhiệt, tin tức Lưu Phân  một hồi lâu mới nhắn lại, có vẻ có chút không được tự tin. Công chúa Lưu Phân: Bộ phận huấn luyện Vinh Quang, làm sao vậy? Tôi chỉ cần qua được huấn luyện chính là chính thức ký hợp đồng nghệ sĩ, tôi nói cho cậu biết, cậu hiện tại nịnh bợ tôi cũng không còn kịp đâu, tôi không có hiếm lạ. Sơ Lâm: Lớp nào? Lưu Phân không nói nữa. “Phỏng chừng là lớp huấn luyện thuộc ban luyện tập, có tiền là có thể vào, bộ môn này anh thời gian trước giao cho Trương Khiêm, em từ từ, để anh hỏi hắn một chút.” Lương Chu đứng dậy, bắt đầu gọi điện thoại cho Trương Khiêm. Một phút sau, hắn cắt đứt điện thoại, một lần nữa đánh chữ. Sơ Lâm: Ngày mai cô không cần tới Vinh Quang nữa, học phí lớp luyện tập công ty sẽ trả lại cho cô, người có vấn đề về nhân phẩm Vinh Quang không nhận. Cả lớp vây xem: Oa… Đây là… Công chúa Lưu Phân: Giả vờ cái gì, cậu dựa vào cái gì để nói hả, cậu là người nào của Vinh Quang. Lương Chu cong môi, nghiêng đầu nhìn Dư Sơ Lâm, lại hôn hôn trên mặt hắn, cạch cạch cạch gõ chữ tiếp. Sơ Lâm: Tôi là người quan trọng nhất của ông chủ Vinh Quang. Trong diễn đàn nháy máy chọc mù mắt, vốn đang lặn xuống nước bắt đầu lại nổi lên, các bạn học bắt đầu spam liên cuồng, hỏi cái câu “Người quan trọng nhất” là chuyện gì? Dư Sơ Lâm bất đắc dĩ nhìn tin tức đổi mới không ngừng trên diễn đàn, co rút khóe miệng. Xong rồi, ngày mai đến trường nói không nổi. Quả nhiên, ngày hôm sau, hắn vừa mới từ cổng trường đi vào đã nghe thấy tin tức bát quái của các bạn học. Ngày hôm qua chuyện “Dư Sơ Lâm vả miệng công chúa Lưu Phân” trên diễn đàn rất nhanh lan truyền trong trường học, đối với tốc độ truyền bá  nghịch thiên như vậy không thể không kể tới công lao vĩ đại của quần chúng nhiệt tâm Vương Chí. Chuyện đều được lan truyền, mà câu nói “Người quan trọng nhất của ông chủ Vinh Quang” đương nhiên cũng được truyền ra. Mọi người đều sôi nổi suy đoán “người quan trọng nhất” là quan trọng như thế nào? Vương Chí sớm ngồi xổm trước cửa phòng lớp hai, vừa nhìn thấy Dư Sơ Lâm xuất hiện liền như mãnh thú nhảy qua, đè hai vai hắn, hét lớn: ” Là anh em phải nói cho tớ một lời khẳng định! Cậu có biết bị lòng hiếu kỳ tra tấn đến không ngủ được yên là cái tư vị gì không? Cậu vậy mà ném ra câu kia thì liền off! Miệng đâu! Nhân tính ở đâu! Nói! Cậu và ông chủ Quang Vinh là quan hệ gì? Ai? Khóe mắt cậu sao lại có vết bầm, đánh nhau à?” Dư Sơ Lâm  vững vàng ngồi xuống, mặc kệ tiếng rít gào vẫn bất động, bình tĩnh nói: “không có, bị ngã. Ông chủ Vinh Quang là anh trai tớ, họp gia trưởng năm nhất là người kia, chính cậu cũng gặp rồi.” Việc này không thể giấu diếm, trải qua suy nghĩ kỹ càng, hắn quyết định nói thật. Miệng Vương Chí há thật to, có chút choáng váng: “Nhưng, nhưng trên mạng đều nói ông chủ của Vinh Quang là ảnh đế Lương Chu mà…” “Là anh ấy.” Hắn cào cào mạt, trong lòng có chút bất đắc dĩ, thân phận anh hắn rốt cuộc vẫn phải phơi bày ánh sáng… Đều do tên kia nói bậy! Vương Chí vẫn luôn ngẩn người, “Ca cao ca cao… Nhưng một chút đều không giống...Không không không, vẫn là rất giống, lúc ấy tớ và Liên Bồng còn nói đùa… Không đúng! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” “Cái kia, anh ấy có ngụy trang chút, ngũ quan không thể biến đổi cho nên vẫn nhìn thấy giống.” Dư Sơ Lâm tiếp tục giải thích. Vương Chí không nói, sửa lại bộ mặt táo bón “Cậu đặc biệt trêu ngươi tớ” nhìn Dư Sơ Lâm. Cái dạng ngụy trang nào có thể khiến người ngoài đời lại khác biệt lớn hơn so với TV chứ, không, hắn không tin! Hắn tuyêt đối không tin hắn đã bỏ lỡ cơ hội chụp ảnh chung và xin chữ ký với ảnh đế. “Là thật đó.” Dư Sơ Lâm gật đầu, “Anh tớ là diễn viên, rất am hiểu bắt chước những hành vi thói quen của người khác, đổi một tạo hình gì đó… Thật ra cũng không quá khác biệt, nhưng loại ngụy trang này cũng không có ích nhiều, vẫn bị các fan nhìn ra.” WTF? Vương Chí lùi về sau một bước, hỗn loạn. Thế giới này thật huyền huyễn… Sơ Lâm chưa bao giờ nói láo, cho nên… em trai ảnh đế là bạn học của mình hai năm sao? Hắn còn từng gặp ảnh đế? Còn cùng ảnh đế nói chuyện? Hắn bóp mặt mình, rất đau. Hắn lại ngẩng đầu nhìn Dư Sơ Lâm, lại cúi đầu nhìn tay mình,  sau đó nhảy nhót tại chỗ hai ba cái, đột nhiên chạy về lớp mình, cầm một xấp giấy trắng quay lại, duỗi giấy ra trước mặt Dư Sơ Lâm, hai mắt sáng lấp lánh, mặt đều nghẹn đỏ: “Sơ Lâm à, có thể giúp mình xin chữ ký của anh trai cậu không?” “… Được!” Dư Sơ Lâm bị hàng loạt hành động của hắn làm cho có chút ngây ngốc, khóe miệt giật giật, tiếp nhận một tập giấy trắng dầy cộp kia. “Anh em tốt! Hôm nào mời cậu một bữa tiệc lớn!” Vương Chí vỗ vỗ bờ vai hắn, kích động trở về lớp học. Dư Sơ Lâm: “…” Trở về phòng học và ngồi xuống ghế, hắn buông ba lô, nghiêng đầu: “Nhìn tớ làm gì?” Ánh mắt Lý Đào đảo qua tập giấy trắng trong tay hắn, bò lại trên bàn: “Cậu quả nhiên là phú nhị đại*.” “… Cũng thế cũng thế.” Sau khi tiết học thứ nhất tan, Lưu Phân nổi giận đùng đùng chạy vào lớp hai, đôi tay chống lên bàn học Dư Sơ Lâm, chất vấn: “Dư Sơ Lâm, cậu dựa vào cái gì mà không cho tôi tới lớp huấn luyện! Tôi mới không cần trả lại học phí.” Dư Sơ Lâm nhìn sách vở bài tập của mình bị đè lên, giương mắt: “Ngày hôm qua, khi  mọi người nói chuyện, anh tôi ở phía sau nhìn thấy.” “Anh cậu?” “Ông chủ Vinh Quang.” “Gạt người! Anh cậu sao có thể là ông chủ Vinh Quang! Anh cậu tôi đã từng nhìn thấy, lớp một khi họp phụ huynh tại trường, hắn rõ ràng, rõ ràng…” “Có phải hay không tự trong lòng cô rõ ràng.” Dư Sơ Lâm không muốn nhiều lời. Mặt Lưu Phân trắng bệch, cắn môi: “Nhưng anh ta cũng không thể … không thể… “Chính mình bị đá khỏi ban luyện tập, cũng không thể tranh cãi biện giải. “Anh ấy là ông chủ Vinh Quang, anh ấy đương nhiên có thể. Mục đích Vinh Quang thành lập lớp huấn luyện ban luyện tập là vì lựa chọn nhân tài ưu tú, cô ở trước mặt anh ấy nói xấu tôi, anh ấy cảm thấy lời nói và việc làm của cô không tốt, phẩm hạnh kém, không đủ ưu tú, không muốn lưu cô lại, có gì sai?” Lưu Phân há to miệng, không nói nổi. “Cô có thể buông sách vở của tôi ra không?” Dư Sơ Lâm nhìn thẳng vào mắt cô, bình tĩnh hỏi. Đối với Lưu Phân, hắn thật sự không thể có thái độ tốt, cô gái này làm chuyện gì cũng quá mức. Lưu Phân bị hắn nhìn thẳng như vậy, tim không nhịn được đập nhanh vài nhịp, sau một chớp mắt hoảng hốt là vẻ mặt tái nhợt, đột nhiên duỗi tay bắt lấy ống tay áo của hắn, giọng nói êm ái: “Cầu xin cậu… Tớ không nên nói bậy nói bạ, ta đây sẽ làm rõ mọi chuyện với fan, tớ xin lỗi, tớ xin lỗi…. Thực xin lỗi, đừng đuổi tớ khỏi Vinh Quang, ta thật vất vả mới vào được…” “Tớ không có cách.”Dư Sơ Lâm lắc đầu, biến một cô gái thành như vậy, hắn cũng không muốn, nhưng có một số việc nếu đã làm thì phải trả giá thật lớn, hơn nữa, hắn cũng không muốn nhúng tay vào chuyện công ty. “Cậu có biện pháp! Cậu là em trai Lương Chu! Cậu vì sao không có biện pháp, cậu còn hận tớ bôi nhọ cậu đúng không? Tớ chỉ vì thích cậu thôi, tớ  thích cậu… “Lưu Phân hốc mắt đỏ. Dư Sơ Lâm nhíu mày: “Cám ơn tâm ý của cô, tôi nhận không nổi.” Loại yêu thích vặn vẹo này, thật sự là đáng sợ. Lý Đào ngẩng đầu khỏi quyển sách, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái: “Mau đi học đi, đừng quầy rầy chúng tôi nữa.” “Các cậu… Các cậu vì sao lại nhẫn tâm như vậy.” Hốc mắt Lưu Phân đã đỏ bừng, biểu tình tuyệt vọng, cúi đầu im lặng một lúc, đột nhiên duỗi tay nắm một cái ghế bên cạnh không người ném qua Dư Sơ Lâm. Dư Sơ Lâm linh hoạt lui về phía sau, Lý Đào lại giơ tay nghĩ chắn giúp hắn, dưới tình thế cấp bách,Dư Sơ Lâm duỗi tay dùng sức đẩy Lý Đào sang bên cạnh, lúc này lại trốn không kịp, cánh tay hắn vừa vặn bị ghế đánh trúng. Phanh———— Ghế đập trúng sách giác khoa, chân ghế nghiêng ngả đập trúng vào cánh tay Dư Sơ Lâm. Các bạn học kinh hô ra tiếng, có một hai  người vội vàng chạy đi gọi giáo viên và giáo y (y tá ngạch y tế học đường). “Sơ Lâm!” Thân thể Lý Đào bị đẩy ngã, sau khi đứng vững vội chạy qua, nắm tay hắn kiểm tra: “Sao rồi? Có bị thương nghiêm trọng không?” “Không sao, bị ghết đập trúng nhưng lực không lớn, lại có đồng hồ giảm xóc nên chỉ bị thâm tím một khối thôi.” Lý Đào bắt lấy cổ tay hắn, nhìn chằm chằm vết đỏ và khối thâm tím thật dài vài giây, ngẩng đầu, thâm trầm nói với Lưu Phân đang sợ hãi: “Lưu Phân, trước chưa nói tới việc cô cố ý đả thương người có tính chất ác liệt bao nhiêu, cô có biết giá trị chiếc đồng hồ Dư Sơ Lâm đeo là bao nhiêu tiền không?” “Bao, bao nhiêu…” Lưu Phân lui về phía sau,  có chút sợ hãi nhìn bản thân xúc động, dựa vào bàn học, mạnh mẽ chống đỡ, nói: “Cũng chỉ là một chiếc đồng hồ, tôi cũng không phải không bồi thường, lúc trước tôi cũng đi diễn còn kiếm được rất nhiều tiền…” “À, thật nhiều là bao nhiêu?” Lý Đào ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Chiếc đồng hồ này ngoài thị trường giá mười vạn, Sơ Lâm đeo một thời gian rồi, tính chiết khấu giá trị khấu hao (giá trị sản phẩm qua thời gian sử dụng), niệm tình chúng ta là bạn học thì cũng không cần nhiều, cô bồi sáu bảy vạn, thế nào?” “Cái gì, cái đồng hồ này mà mười vạn! Tôi không có! Cậu nói dối!” Lưu Phân bị dọa choáng váng, cô tuy rằng kiếm được chút tiền nhưng sớm mua hết quần áo và mỹ phẩm trang điểm, sáu bảy vạn, cô sao mà bồi thường nổi! “Không có?” Biểu tình Lý Đào lạnh đi, rất đáng sợ: “Vậy đành phải thông báo cho gia đình, để người nhà tới trường bồi thường.” Mời người nhà? Thân thể Lưu Phân run lên, nhớ tới tính tình đáng sợ của mẹ mình, trước mắt biến thành màu đen, suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh. Dư Sơ Lâm nghe đối thoại của hai người, lại nhìn đồng hồ bị  hỏng ở trên bàn thì nhíu mày. Đồng hồ này không phải chỉ có giá hơn một vạn sa? Lý Đào sao lại nói cái đồng hồ này mười vạn? Ngoài lề và giải thích: Tra nam là loại nam không ra gì, vong ân phụ nghĩa, phụ tình, lợi dụng tình cảm người khác, nói chung làm những việc làm tồi tệ, hại người. 陰陽怪氣 âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định (Theo từ điển Hán Việt online) Bitch: Đồ con đĩ, lẳng lỡ (theo Từ điển Tiếng anh Soha) WTF  là chữ viết tắt của cụm từ cảm thán tiếng Anh “What The Fuck”. Là một câu nói trong tiếng Anh, có thể hiểu nôm na là “cái đệt gì đấy?” Phú nhị đại là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc Suy nghĩ của Mèo: Thật sự chả hiểu Vinh Hoa kia hay cha con Lương Kiến chọc gì cái ông Trương Khiêm này nữa, có chọc cũng chỉ chọc Lương Chu thôi, đùa, bạn bè kiểu này thật khiến người ta liên tưởng sang khía cạnh khác. Rùng mình Sơ Lâm thật đáng yêu, với sự cố gắng này, chẳng mấy chốc Lương Chu nhà chúng ta sẽ được ăn một mâm thịt đâu Lưu Phân này cũng là một cực phẩm trong truyện, mới còn trẻ mà có thật nhiều thủ đoạn, cái yêu thích của cô ta thật đáng sợ. Hic hic, mèo cũng nổi da gà rồi đây này Mười lăm phút nữa là kỉ niệm 32 năm mèo sống trên đời, thời gian trôi qua thật nhanh, và bản thân thì vẫn cứ loay hoay ở tận đẩu đâu. Bạn bè có nhà bằng vật chất, mình có nhà bằng tinh thần. Ôi, những đứa con tinh thần của tôi!