Người Giám Hộ
Chương 56
Âm nhạc vẫn còn du dương bay bổng, ở cửa đại sảnh, cả người Dương Lâm chật vật đứng tại đó, hơi thở dồn dập, bụng đột nhiên to một cách kỳ lạ. Cô dùng sức đẩy cánh tay ngăn cản của người hầu, ánh mắt dạo qua một vòng cả đại sảnh, sau đó ánh mắt sáng ngời nhìn phía trên sân khấu, hét chói tai: “Lương Tử Tu, anh lừa gạt đùa bỡn tôi, giờ còn nghĩ giết tôi để kết hôn với tiểu thư Lưu gia, anh nằm mơ đi!”
Lời vừa nói ra khiến toàn cảnh kinh hãi.
Dư Sơ Lâm cẩn thận đánh giá một chút người tới, kinh ngạc ra tiếng: “Dương Lâm?”
Lương Chu thờ ơ quét mắt liếc nhìn Dương Lâm vẫn luôn ôm bụng, hạ thấp giọng, nói: “Trong khoảng thời gian này, Dương Lâm sống khá khép kín, anh vốn tưởng là vì hiệu quả phim lần trước không tốt, Vinh Hoa lãnh đãi (đối xử lạnh nhạt) với cô ấy, hiện giờ xem ra… Có chút vấn đề, xem ra Trương Khiêm điều tra còn chưa đủ kỹ càng.”
Váy dài Dương Lâm có vài nếp uốn, tóc rối loạn xõa trên vai áo choàng, chắc là vì mới khóc nên nhòe lớp trang điểm, nhìn có vẻ dơ bẩn. Cô vọt tới bên khán đài, chỉ tay vào Lương Tử Tu mắng to: “Anh dụ dỗ tôi ra nước ngoài khám thai, còn mình thì ở trong nước trộm đính hôn với tiện nhân này, cái mặt không biết xấu hổ! Anh ngoại tình còn chưa tính, Dương Lâm tôi cũng không buồn vì đàn ông, cùng lắm thì sinh đứa bé rồi tiếp tục sự nghiệp! Nhưng Lương Tử Tu à! Anh không nên phong sát tuyết tàng* tôi! Bây giờ anh không cho tôi yên tôi, tôi đây cũng sẽ không để anh yên ổn!”
Cả phòng thực yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương, giọng nói Dương Lâm cao vút sắc bén nên tất cả mọi người đều nghe rõ những lời này, sau một cái chớp mắt yên tĩnh thì bắt đầu bàn tàn khe khẽ.
Sắc mặt Lưu Vũ Phân từ khi Dương Lâm xuất hiện bắt đầu tái nhợt, giờ lại vừa nghe những lời cô ấy nói thì ánh mắt dừng lại trên bụng nhỏ của cô ấy, đồng tử rụt rụt, chậm rãi quay đầu nhìn người nam nhân bên cạnh mình, tiếng nói run rẩy: “Tử Tu, đây là chuyện gì vậy?”
Lương Tử Từ hoàn hồn từ trong kinh ngạc hoảng loạn, vội ôm lấy cô, vội vàng giải thích: “Không, Vũ Phân em đừng hiểu lầm, nữ nhân này là bôi nhọ anh, cô ta chẳng qua chỉ là nghệ sĩ quá thời của công ty mà thôi, anh không biết vì sao cô ta lại làm vậy với anh.” Nói xong thì quay đầu nhìn Dương Lâm ở dưới đài, trong mắt tràn đầy sự uy hiếp: “Cô, cái nữ nhân này vì sao lại lại bôi nhọ tôi, hủy tiệc đính hôn của tôi! Nói, cô là ai ai bài tới!”
“À, an bài sao?” Dương Lâm cũng không quan tâm, chỉ trào phóng liếc mắt nhìn hắn một cái, tầm mắt lại chuyển đến trên người Lưu Vũ Phân, còn lộ ra nụ cười vừa đồng tình vừa châm chọc, giọng nói buồn bã: “Lưu tiểu thư, cô cho rằng người nam nhân bên cạnh cô là một thứ tốt sao? Vinh Hoa có nhiều nữ nghệ sĩ, hơn một nửa đều có quan hệ với hắn. Hắn chính là một con ngựa giống, là một tên cặn bã! Cô vẫn là mau tỉnh lại đi.”
“Cô câm miệng!” Lương Kiến bước từ sau đài ra bên sườn đài, hét lớn tiếng: “Vinh Hoa ta đối với cô không hề tệ, vì sao cô lại hất bát nước bẩn vào công ty? Người hầu đâu, đem nữ nhân điên này quăng ra ngoài!”
Hắn vừa nói xong thì xoay người giải thích với Lưu Cường: “Nữ nhân này là một kẻ điên, ngài thông gia đừng có hiểu lầm, tôi đây liền đuổi cô ta ra ngoài.”
Sắc mặt Lưu Cường âm trầm, nhìn trò cười này nhưng không nói gì.
“Tôi xem ai dám cản tôi!” Dương Lâm hét lên một tiếng, né tránh vượt qua người hầu, tay sờ bụng nhỏ của mình, cười lạnh nhìn chằm chằm Lưu Vũ Phân: “Lưu tiểu thư, cô có muốn tôi moi đứa nhỏ trong bụng của tôi ra không, để người xét nghiệm ADN có phải là của nam nhân nhà cô hay không?” (Mèo: Con mụ này điên thật rồi)
“Không…” Lưu Vũ Phân bị ánh mắt lạnh lẽo của Dương Lâm đâm đến run run một chút, sắc mặt càng thêm tái nhợt, môi run rẩy: “Tử, Tử Tu, cô ấy nói đều là giả đúng không? Là giả! Giả!”
“Là giả, là giả, em đừng tức giận, anh đây sai người đuổi cô ta đi ngay.” Lương Tử Tu nhỏ giọng dụ dỗ, cái trán toát mồ hôi lạnh, tâm lý hoảng loạn, hắn chỉ cảm thấy khách khứa và Lưu gia đều đang đặt tầm mắt vào người hắn, cứ như muốn đem hắn lăng trì*.
Dương Lâm thấy Lưu Vũ Phân chấp mê bất ngộ* thì ánh mắt của cô đã hoàn toàn biến thành thương hại, cô cúi đầu lấy một tập ảnh từ trong túi ra và ném lên trên khán đài: “Lưu tiểu thư, cô chẳng qua chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn bị tra nam lừa gạt mà thôi, hãy xem đi, xem thật cẩn thận, nhìn xem khi đang theo đuổi cô, Lương Tử Tu hắn vẫn chưa quên sung sướng ở nơi khác.”
Ảnh chụp rơi vãi trên đài, nơi đâu cũng nhìn thấy.
Ánh mắt Lưu Vũ Phân nhìn xuống, dường như đang tự ngược mình, cẩn thận đảo mắt qua từng bức ảnh chụp. Cô dùng sức đẩy Lương Tử Tu đang đỡ tay mình, dịch bước chân sang một bên, ngẩng đầu nhìn mặt hắn, lắc đầu: “Quá bẩn, quá bẩn…”
“Vũ Phân, những bức ảnh đó đều là PS (photoshop), em đừng tin, tình cảm của anh là thật lòng với em.” Lương Tử Tu chỉ liếc mắt qua cũng biết những bức ảnh chụp đó là cái gì, trong lòng tràn ngập kinh hoảng và cáu giận, sắc mặt tái nhợt, duỗi tay muốn kéo Lưu Vũ Phân vào trong lòng ngực mình một lần nữa.
“Anh đừng chạm vào tôi!” Lưu Vũ Phân thét chói tai, lui về sau vài bước, tay run rẩy tháo chiếc nhẫn trên tay xuống và ném vào mặt hắn, giọng nói run rẩy, khó khăn: “Mắt tôi mù mới coi trọng anh! Thì ra anh vẫn luôn lừa gạt tôi, những người ngoài kia nói đều là đúng sự thật, đều là sự thật…” Trong mắt cô tràn đầy mờ mịt và thống khổ, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt ở trên khán đài, chớp chớp mắt, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.
Bà Lưu cũng bị biến cố này làm cho choáng váng, thấy bộ dáng này của con gái càng thêm đau lòng, bà oán hận trừng mắt nhìn Lương Tử Tu rồi kéo con gái mình vào trong ngực, bảo vài câu với ông Lưu rồi mang con gái xoay người đi lên phòng nghỉ tầng 2.
Bị nhẫn ném lên người một chút cũng không đâu nhưng Lương Tử Tu lại cảm thấy trong lòng như bị thiêu đốt, hắn nhịn không được tiến lên một bước, nhìn bóng dáng Lưu Vũ Phân, vô lực giải thích: “Vũ Phân, không phải như em nghĩ đâu, anh…”
Dương Lâm thấy thế cười lạnh, trong mắt tràn đầy khoái ý: “Lương Tử Tu, đừng giải thích, tiệc đính hôn của anh, hủy bỏ rồi.”
Lưu Vũ Phân không quay đầu lại rời đi, Lương Tử Tu giật mình trong chớp mắt, đột nhiên xoay người đánh Dương Lâm ở dưới khán đài, giơ tay chính là một cái tát, giọng căm hận nói: “Tiện nhân, cô vì sao muốn hại tôi! Tôi đã đáp ứng cho cô tiền ra nước ngoài sinh con, cô vì sao còn muốn hại tôi!”
Dương Lâm đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hắn đẩy ngã, lại bị một cái tát của hắn làm đầu váng mắt hoa, ho khan, trong lòng hận ý lên tới đỉnh điểm, bụm mặt quay đầu, nặng nề nói: “Lương Tử Tu, anh nói sao mà dễ nghe thế! Anh chân trước đưa tôi xuất ngoại, sau lưng ba anh liền hủy hợp đồng với tôi, còn uy hiếp tôi không cho tôi về nước, bằng không sẽ phong sát tuyết tàng tôi! Hai cha con các anh sao lại lòng lang dạ sói như vậy! À, với cái loại người như các anh còn nghĩ muốn lộn ngược Lương Chu sao? Đúng là giấc mộng lớn quá đi!”
Lương Kiến bị câu nói cuối của cô đâm vào mày nhảy dựng, cũng không định giải thích với Lưu Cường, lạnh giọng nói: “Người hầu đâu! Người hầu đâu! Đem nữ nhân này quăng ra ngoài!”
Lương Tử Tu thì lại ngẩn người vì câu nói của Dương Lâm, không thể tin buông tay, quay đầu nhìn Lương Kiến: “Ba? Ba hủy hợp đồng của cô ta? Tuyết tàn phong sát? Ba vì sao lại làm như vậy? Con khi nào thì nói không cho cô ta về nước?”
“Ngu xuẩn!” Lương Kiến hận sắt không thành thép liếc hắn một cái, lạnh giọng nói: “Đồ trẻ con làm việc không cứng rắn, nữ nhân này tâm lớn như vậy, đương nhiên là phải nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!”
“Nhổ cỏ tận gốc? Đây là ba nói nhổ cỏ tận gốc sao?” Lương Tử Tu hỏi lại, cảm xúc lại thêm kích động: “Cô ta về nước! Còn hủy tiệc đính hôn của con! Vốn dĩ mọi thứ đều không hề phát sinh!”
“Đủ rồi! Các ngươi còn biết đây là tiệc đính hôn!” Lưu Cường vốn luôn im lặng sau khi chuyện xảy ra đột nhiên mở miệng, hắn lạnh lùng nhìn cha con Lương Kiến, đẩy người dẫn chương trình đang ngốc lăng, ánh mắt liếc nhìn những bức ảnh khó coi trên khán đài, đoạt lấy microphone, tuyên bố: “Hôm nay thật khiến mọi người chê cười, đính hôn hủy bỏ, Lưu gia ta và cha con Lương Kiến, thế bất lưỡng lập*, người hầu đâu, đem hai cha con bọn họ quăng ra ngoài cho ta.” Nói xong xoay người đi lên phòng nghỉ tầng hai xem con gái mình.
Lương Kiến và Lương Tử Tu cùng choáng váng.
Dương Lâm quét mắt liếc nhìn biểu tình của hai cha con bọn họ, bò dậy, khoái ý cười lớn tiếng.
Lưu Hào lạnh lùng nhìn bọn họ, cũng xoay người gọi người hầu trong biệt thự tiếp tục chiêu đãi khách khứa, còn mình thì tự đi qua gặp từng người nói lời xin lỗi trấn an, cũng bảo quản gia dựa theo danh sách trả lại quà tặng và tiền biếu, nhận lỗi với khách. Xem xong náo nhiệt, Lương Chu mang theo Dư Sơ Lâm đi tới tìm Lưu Hào chuẩn bị cáo từ.
“Hôm nay là tôi chiêu đãi không chu toàn, còn để hai vị nhìn chê cười, xin lỗi.” Lưu Hào trước mắt xin lỗi, không hề nói tới hai cha con kia, còn bảo người hầu bưng lên một chén rượu, uống một hơi cạn sạch: “Ly này xem như bồi tội, xin lỗi.”
“Lưu tiên sinh khách khí.” Lương Chu lễ phép đáp lại, phá lệ khuyên một câu: “Việc này Lưu gia cũng là người bị hại, mong rằng lệnh tôn yên tâm, vì lệnh muộn chọn một rể hiền khác.”
Lưu Hào nói lời cảm ơn, thở dài, cố cường lại hàn huyên thêm vài câu, sau đó cáo từ xin đi trấn an những khách nhân khác.
Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng gió mạnh, Dư Sơ Lâm nhíu mày, nhanh chóng xoay người thì thấy bộ mặt Lương Tử Tư dữ tợn đang nhào tới, hắn không chút do dự nhấc chân đá vào chân Lương Tử Tu.
“A———”Lương Tử Tu chật vật ngã xuống đất, mặt cúi gầm.
Lương Chu xoay người, kéo Dư Sơ Lâm lui về phía sau một bước, lại quét mắt liếc nhìn Lương Tử Tu trên mặt đất, thấp giọng nói: “Lần sau trực tiếp né tránh, bị đánh trúng thì làm sao bây giờ.”
“Không có việc gì.” Hắn lắc đầu, nhìn Lương Tử Tu: “Anh em không hề hủy tiệc đính hôn của anh, anh công kích anh ấy làm gì?”
Lương Tử Tu lảo đảo bước chân đứng dậy, Lương Tử Tu nhìn Lương Chu, biểu tình càng thêm điên cuồng: “Là mày, nhất định là mày hại tao! Dương Lâm là một nữ nhân, sao có thể đi vào bữa tiệc, nhất định là mày giúp nó! Mày nói đi, mày vì sao muốn làm như vậy?”
“Không thể hiểu nổi.” Lương Chu lạnh mặt liếc nhìn hắn một cái, nắm tay Dư Sơ Lâm muốn rời đi.
“Mày đừng đi!” Lương Tử Tu chạy vọt về phía trước vài bước, nắm đấm muốn đánh, ánh mắt Lương Chu nhìn lại, xoay người che Dư Sơ Lâm ở phía sau, bắt lấy nắm tay hắn quơ tới, dùng sức quẳng lại: “Cậu thử động thủ xem nào, chuyện hỏng cũng chỉ biết giận chó đánh mèo? Vô dụng.”
“Mày!” Lương Tử Tu bị hắn rống khiến đồng tử co rút, giãy giụa muốn đánh.
Dương Lâm chậm rãi đi tới, sửa sang lại một chút quần áo, ánh mắt phức tạp nhìn Lương Chu, sau đó lạnh lùng nhìn Lương Tử Tu mất hình tượng hoàn toàn, nói: “Phế vật chính là phế vật, vĩnh viễn đều không thể ưu tú.”
Nói xong nhìn Lương Chu, hơi cười, giọng nói cũng mềm mại: “Lương Chu, Lương Tử Tu này tính kế anh đã lâu, biết Vương Thần đi? Chính là tiểu hoa đán* công ty Vinh Quang các anh mới bồi dưỡng, nữ nhân kia là người của Lương Tử Tu, cô ta gần đây chính là dự mưu đào khoét gốc gác Vinh Quang các anh, đầu óc cô ta, ha, chết cười…”
“Dương Lâm, tiện nhân này! Ngươi không chết tử tế!” Khóe mắt Lương Tử Tu muốn nứt ra.
Nụ cười trên mặt Dương Lâm càng sâu, nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nói càng thêm sắc nhọn: “A, tôi ngược lại muốn nhìn xem kẻ chết không tử tế sẽ là ai! Anh có biết không, nhóm nghệ sĩ nhỏ trong công ty bị ảnh đạp hư, từng người từng người đều chỉ muốn bóp chết anh, à, đúng ròi, còn có người cha ngu xuẩn tự đại của anh nữa, ha ha ha ha, cha con các anh sớm muộn gì cũng sẽ xong đời! Tôi sẽ chờ xem cái ngày đó… Lương Chu, trên tay tôi có rất nhiều tư liệu bí mật của Vinh Hoa, tôi đều có thể cho anh, chỉ cần anh…
“Không cần, tôi không cần.” Lương Chu đánh gãy lời nói của cô, mặt vô biểu cảm che lỗ tai của Dư Sơ Lâm, lạnh nhạt nói: “Tôi biết cô muốn nói cái gì, nhưng vô dụng, Vinh Quang không thu những nghệ sĩ phẩm hạnh bất lương.”
Nụ cười trên mặt Dương Lâm cứng đờ, sau đó dần dần biến mất, thật lâu sau, hừ lạnh: “Họ Lương quả nhiên không một kẻ nào tốt!”
Lương Tử Tu thấy cô ăn mệt, phỉ nhổ cô, nói lời ác độc: “Không ai muốn giày rách!”
Lương Chu nhíu mày. Hôm nay không nên mang Sơ Lâm tới để tránh để em ấy phải nghe những thứ ghê tởm này.
Dư Sơ Lâm một lần nữa nhìn Lương Tử Tu gây sự với Dương Lâm, giơ tay vỗ vỗ bàn tay che lỗ tai mình —— hôm nay xem như mở rộng tầm mắt, giới giải trí …Thật loạn.
Lương Kiến khi Lương Tử Tu nổi điên khắp nơi cũng mò đến phòng nghỉ tầng hai.
Quản gia Lưu gia canh giữ ở cửa phòng nghỉ, thấy hắn đi lên, mí mắt đều không hề nâng lên, lãnh đạm nói: “Lương tiên sinh mời rời đi, lão gia nhà tôi không muốn thấy ngài.”
Lương Kiến bị thái độ của hắn đâm vào khiến mi mắt nháy nhảy, trầm giọng nói: “Mày, một kẻ hầu người hạ dựa vào cái gì cản ta, tránh ra.”
“Chỉ bằng biệt thự này là của lão gia nhà tôi, ông chỉ là khách nhân không được hoan nghênh.” Quản gia lạnh lùng trả lời, vẫy tay với hai bảo tiêu đứng canh giữ ở chỗ ngoặt, phân phó: “Đem cha con Lương gia ném văng ra, nhìn hại đôi mắt.”
Bọn bảo tiêu theo lệnh mà động.
Lương Kiến gầm lên: “Mày dám!”
Quản gia cũng không nhìn hắn, thúc giục, “Động tác nhanh lên, người này đứng ở chỗ này, chướng mắt.”
Mắt thấy những bảo tiêu đó từng bước tới gần, da mặt Lương Kiến giống như bị rút gân, phủi tay rời đi, “Không cần! Tao tự mình đi, chỉ là cái nhà giàu mới nổi mà thôi, đắc ý cái gì.”
Quản gia ngoài cười nhưng trong không cười, cũng chẳng chừa mặt mũi cho hắn, phất tay: “Còn không mau bắt lấy hắn, ta nói, đem hắn quăng ra ngoài.”
Bọn bảo tiêu không nói hai lời, tiến lên lưu loát ngăn chặn Lương Kiến, chế trụ tay hắn, kéo hắn đi ra ngoài.
“Buông tay! Tao muốn tố cáo chúng bây tội gây thương tổn!” Lương Kiến bị chế trụ rất chật vật.
“Hoan nghênh đi cáo, cặn bã.” Quản gia cười lạnh.
Cha con Lương gia và Dương Lâm bị bảo tiêu Lưu gia ném ra ngoài ở trước mắt bao người, mặt mũi gì đều không còn.
Ngọn đèn trong biệt thự vẫn huy hoàng như cũ, nhưng giải lụa hoa tươi trang trí trong hoa viên đều nổi bật sự chê cười. Lương Tử Tu nhìn nơi vốn thuộc về mình nay lại nhớ tới ánh mắt hận ý và tràn ngập thống khổ của Lưu Vũ Phân khi rời đi thì quay đầu hùng hùng hổ hổ nhìn Lương Kiến, hắn xoay người cất bước chạy như điên, một phen kéo Dương Lâm đang muốn rời đi, hung hăng đẩy ngã cô ta lên mặt đất, còn đá thương bụng cô.
“A ——” Dương Lâm hét lên một tiếng, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, đầu đầy mồ hôi lạnh, cuộn lại thân thể, ôm lấy bụng: “Lương Tử Tu, ngươi không chết tử tế được…”
Lương Tử Tu một phen kéo tóc cô, kéo nửa người cô lên, hung tợn nói: “Cô không phải là muốn hại tôi sao? Tôi ngược lại muốn nhìn, không có mạng thì cô muốn hại tôi thế nào!”
Đồng tử Dương Lâm co rút mạnh mẽ, chen chân vào đá hắn: “Anh cái kẻ điên này! Buông tôi ra, buông tôi ra ——”
“Bang!” Lương Tử Tu tát một tát lên mặt cô, mặt mày điên cuồng: “An tĩnh cho tôi, Vũ Phân còn đang nghỉ ngơi ở trong phòng, cô không được làm phiền cô ấy.”
Dương Lâm bụm mặt nhìn hắn, ngẩn người, đột nhiên cười to ra tiếng, mặt đầy nước mắt vẫn bật cười, “Ha ha ha ha, anh là thích cô ta, anh vậy mà lại thích cô ta! Tên không tim không phổi, hoa tâm lạm tình Lương Tử Tu cũng có một ngày bị té ngã, ông trời có mặt, ông trời quả nhiên có mắt! Tôi đi một chuyến này không vô ích, kiếm lời rồi, quá kiếm lời! Ha ha ha, anh vĩnh viễn đều không thể có được cô ấy! Đây chính là báo ứng!”
“Câm miệng, ai nói tôi thích cô ấy! Ta chỉ là lợi dụng cô ấy thôi.” Lương Tử Tu hung hăng lắc lắc Dương Lâm, sau đó buông ra tay, chậm rãi lui về phía sau, “Tôi không thích cô ấy, tôi sao có thể thích cô ấy …”
Dương Lâm xụi lơ trên mặt đất, thở hổn hển mấy hơi, trong giọng nói tràn đầy vặn vẹo khoái ý, “Không, anh thích cô ta, hoặc là nói, anh yêu cô ta, nhìn bộ dạng hiện tại của anh xem, ha ha ha… Báo ứng, … đều là báo ứng…”
Lương Kiến sửa sang lại quần áo rồi đi tới, cũng không thèm nhìn tới Dương Lâm thân dưới đầy máu đang nằm liệt trên mặt đất nhỏ giọng nói gì, hắn hung hăng đánh đầu Lương Tử Tu: “Nhìn bộ dạng không tiền đồ của con kìa, còn ngại không đủ mất mặt sao, cùng ba về nhà! Một nữ nhân mà thôi, ba lần sau tìm cho con một thân gia còn tốt hơn nữa!”
Lương Tử Tu bị hắn đánh đến lảo đảo, sau khi đứng vững nắm tay thật chặt, đầu rũ xuống không nhìn rõ biểu cảm.
“Còn không mau lại đây!” Lương Kiến đầy mặt không kiên nhẫn.
Thân thể Lương Tử Tu run lên, ngẩng đầu lên, trên mặt biểu tình vậy mà cực kỳ bình tĩnh, gật đầu: “Vâng, chúng ta về nhà.”
Dư Sơ Lâm thu hồi tầm mắt, giật nhẹ Lương Chu bên người, thấp giọng nói: “Chìa khóa xe cầm rồi, chúng ta đi thôi.”
Lương Chu cầm lại tay hắn, gật đầu: “Được.”
“Chờ một chút.” Dư Sơ Lâm đi hai bước rồi dừng lại, tay lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi điện thoại 120 (gọi cấp cứu), cuối cùng nhìn Dương Lâm nằm trên mặt đất, kéo một người hầu đang tiễn khách qua nói hai câu, lắc đầu, một lần nữa nâng bước: “Về nhà thôi.”
Bữa tiệc đính hôn được chuẩn bị tỉ mỉ cứ như vậy liền ảm đạm xong việc.
Ngày hôm sau, sự kiện xảy ra ở bữa tiệc đều trở thành đầu đề trên mọi trang báo, TV và Internet.
Sau chuyện này, Lưu gia dọn về quê, rút hết đầu tư ở thành phố B cũng tạm dừng nện bước tiến quân vào thành phố B.
Tin tức về Dương Lâm gần đây im ắng lại lần nữa cháy lên, trở thành sự kiện nổi bật nhất, cô bị Vinh Hoa phong sát biến mất trước tầm mắt người xem. Con trai Lương Tử Tu của Lương Kiến, chỉ một đêm từ quý công tử biến thành tù nhân, bị cục Cảnh sát bắt giữ với tội danh cố ý đả thương người.
Bởi vì Lưu gia thu hồi vốn, tài chính Vinh Hoa liền đứt gãy giữa chứng khiến tin tức nóng hổi về tuyển chọn tài năng trẻ đột ngột dừng hẳn, vô số giấc mộng minh tinh của thiếu nam thiếu nữ đều tan biến. Rất nhiều bộ phim đang quay vì thiếu tài chính đầu tư mà tuyên bố đình chỉ, rất nhiều nghệ sĩ có năng lực đều chuyển công ty khác, toàn bộ công ty lâm vào tình cảnh phong vũ phiêu diêu (Bấp bênh).
Lương Kiến rốt cuộc không thể vực dậy nổi lần này, cục diện quá rối rắm, không thể thu dọn. Tiệc đính hôn tạo thành ảnh hưởng quá mức ác liệt so với tưởng tượng của hắn, hậu quả như vậy, hoàn toàn là điều hắn không nghĩ tới.
Giới giải trí sóng ngầm mãnh liệt, Dư Sơ Lâm vừa mới vào năm ba không có tinh lực chú ý, hắn hiện tại còn đang tiến hành thi chất lượng sau khai giảng.
Thi chất lượng, chính là kiểm tra kết quả học tập của kỳ học bù trong nghỉ hè(ở Việt Nam chính là cái gọi học hè, sau nhiều lần đắn đo vẫn không muốn thay đổi). Lần thi chất lượng này chính là một lần cơ hội học sinh lớp bình thường, còn đối với học sinh lớp chuyên mà nói, đó cũng là một lần khảo nghiệm.
——— xếp hạng kỳ thi chất lượng, sẽ quyết định học sinh lớp chuyên năm ba. Nói cách khác, học sinh lớp bình thường thi tốt thì có thể vào lớp chuyên, được giáo viên giỏi nhất dạy dỗ. Mà học sinh lớp chuyên nếu thành tích kém sẽ bị kéo xếp hạng, chỉ có thể dọn dẹp một số thứ nhường ghế ngồi cho học sinh lớp bình thường thi tốt thôi.
Quy tắc tuy rằng tàn khốc nhưng năm ba là một năm quá quan trọng, trường học vì nâng cao chất lượng học tập, không thể không làm như thế.
Sau khi thi xong môn tiếng anh cuối cùng, Dư Sơ Lâm xoa xoa lỗ tai, hắn nộp bài thi, cất dụng cụ học tập, đi tới bục giảng cầm ba lô của mình và đi ra ngoài.
Lần thi chất lượng này là thi trộn cả trường, hắn thật bất hạnh không đụng được một người quen nào cả, hắn bị phân vào lớp cá biệt có mười mấy học sinh, lại còn thi ở đúng phòng học dạy vật lý thực nghiệm ở khu đông hẻo lánh.
Mười mấy học sinh lớp cá biệt là những thiếu niên bất lương thường xuyên trốn học, đối với học sinh tên tuổi đứng nhất là Dư Sơ Lâm đều có kiêng kỵ và địch ý.
Môn thi đầu tiên từng có người lớn gan tới tìm Dư Sơ Lâm gây phiền toái nhưng bị hắn nhẹ nhàng đánh ngã trên mặt đất, ánh mắt thờ ờ nhìn những người phía sau, sau đó hắn ngồi xuống vị trí của mình, rũ mắt không nói. Những thiếu niên bất lương bị chấn trụ cũng không dám làm khó hắn.
Bây giờ, cuối cùng cũng thi xong, các thiếu niên bất lương thấy Dư Sơ Lâm chậm rãi nộp bài rời đi thì sổi nổi nộp bài thi và lén lút đi theo.
Từ khu dạy học phía đông đến tòa nhà giảng đường chính phải xuyên qua một hành lang dài khu lớp học nghệ thuật, vì muốn tạo hành lang dài có hơi thở văn học nên trường học cố ý xây dựng một đường rẽ khúc triết, quả thật là nơi thích hợp để người đánh nhau.
Dư Sơ Lâm đứng ở một chỗ ngoặt, chờ đám người phía sau chậm rãi đi tới, mỉm cười mở miệng: “Các bạn đi theo tôi làm gì?”
Các thiếu niên đi theo đều kinh ngạc, không nghĩ tới mình theo dõi lại bị phát hiện.
“Tôi, chúng tôi…” Thiếu niên cầm đầu chột dạ dời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng thấy đồng bạn mình nhiều thì lá gan lớn hơn, cao giọng nói: “Lưu Phân ở diễn đàn nói mày quá bắt nạt cô ấy, chúng tao là tới dạy dỗ mày.”
“Lưu Phân?” Dư Sơ Lâm ngẩn người, nhíu mày, Lưu Phân kia lại bày ra chuyện xấu gì rồi. Nếu là có liên quan tới Lưu Phân thì không có gì để nói cả, hắn ném ba lô lên mặt đất, bẻ ngón tay: “Đến đây đi, nhanh đánh cho xong, tôi thắng, mấy người nói cho tôi tên địa chỉ diễn đàn kia.”
Thiếu niên cầm đầu kia thấy hắn kiêu ngạo như vậy, không phục nói: “Nếu như mày thua thì sao?”
Dư Sơ Lâm cong môi, tung chân đá: “Tôi đây tự nhận mình gặp xui xẻo!”
Mười lăm phút sau, Dư Sơ Lâm vẫy vẫy tờ giấy viết tên địa chỉ trong tay, xoa xoa vết thâm khóe mắt, cầm ba lô rời đi. Ở phía sau hắn, cả một đám thiếu niên nằm ngã trên mặt đất.
Chờ hắn đi xa, một thiếu niên giả vờ bị thương đứng dậy, đi xem đồng bạn của mình, nói: “Thật may là tao giả vờ bị thương trực tiếp nằm xuống đất, bằng không nếu bị đánh trúng, ai ai, bọn mày sao vậy, có thể đứng lên không?”
Thiếu niên bất lương bị đánh thảm nhất trừng mắt nhìn hắn, ôm hận, nói: “Mày, mày, cái tên phản đồ này… Các huynh đệ, giết hắn!”
“Nhân dân phản đồ” kinh hãi, đứng dậy liền chạy.
“Đừng chạy! MN, bọn đểu, đồ anh em đểu cáng!”
Ngoài lề và giải thích:
Phong sát tuyết tàn: Trong giới giải trí, sử dụng quyền lực để chèn ép, ngăn chặn các hoạt động của ca sĩ, diễn viên…Đơn cử như trường hợp SM tạo áp lực đằng sau các công ty, đài truyền hình, truyền thông để chặn mọi hoạt động của JYJ ở Hàn Quốc, phim “Thượng Ẩn” bị phong sát tại Đài Loan,…
Lăng trì (Còn gọi là tùng xẻo hay xử bá đao) (tiếng Hoa giản thể: 凌迟, tiếng Hoa phồn thể: 凌遲, bính âm: língchí) là một trong những hình phạt tàn khốc và dã man được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905. Từ ngữ trong tiếng Hán “lăng trì” có nghĩa lấn lên một cách chậm chạp.
Đây cũng là hình thức ghê rợn vào bậc nhất trong các án tử hình, phạm nhân sẽ vô cùng đau đớn vì không được chết nhanh chóng, có trường hợp xẻo tróc nửa phần thịt trên cơ thể mà phạm nhân vẫn còn giãy dụa gào thét. Mức độ tàn bạo của nó thì không có gì có thể sánh nổi; ngoài việc xẻo từng miếng thịt trên người tử tội, đao phủ còn có nhiệm vụ là giữ cho tử tội không được chết một cách nhanh chóng, tức là sau bao nhiêu nhát xẻo thì nạn nhân mới được chết.
Lăng trì đôi khi được dùng như một nhục hình để hành quyết người còn sống, hoặc như một hình thức lăng mạ phạm nhân sau khi bị xử chết. Những kẻ phạm những tội như: phản quốc, nổi loạn chống vua, sát nhân hay giết cha mẹ v.v… đều bị pháp luật thời đó luận án và xử lăng trì.
<img alt="" src="https://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/a/a8/Martyrdom_of_Joseph_Marchand.jpg/220px-Martyrdom_of_Joseph_Marchand.jpg" data-pagespeed-url-hash=527924509 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Chấp mê bất ngộ: Cứ giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa đổi.
勢不兩立 thế bất lưỡng lập:Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại
Tiểu hoa đán: nữ diễn viên có một số thành tích trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình
Bất lương: không lương thiện, hư hỏng. Chắc ai cũng biết từ này rồi.
Suy nghĩ của mèo: Có thể thấy rằng, Lương Tử Tu trăng hoa cả đời, giờ gặp được đóa hoa mình yêu nhất mà lại không có được. Ha ha, đoạn cuối buồn cười quá, hóa ra không chỉ có 1 kẻ giả vờ bị đánh mà là cả đám, có mỗi tên dại gái cầm đầu ngu dốt để bị Dư Sơ Lâm đánh thôi, haha.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
72 chương
21 chương
43 chương
110 chương
53 chương
60 chương