Người Giám Hộ Vô Lại
Chương 72 : Cậu Thế Nhưng Biết Hắn?
“Oa, Bối Bối, đi nơi quỷ nào vậy? Kiểu tóc gì đây? Quá khốc đi?”
“Cái gì?”
Hàn Bối Bối mới vừa vào phòng học, liền nghe đến thanh âm sánh ngang cùng giọng nữ cao của Tô Hiểu Hiểu, thật cảm giác mình mau không chịu nổi!
“Chính cậu nhìn đi!”
Tô Hiểu Hiểu quăng cho cô cái gương, sau khi Hàn Bối Bối mặt không chút thay đổi cầm gương lên nhìn một chút, trong giây lát liền biến sắc. . . . . . Đáng chết, cuối cùng cũng hiểu tại sao sau khi xuống xe Dạ Huyền Phỉ, lập tức nhiều người quay đầu lại nhìn như vậy rồi!
Mẹ kiếp ~~ có lầm hay không, cô còn tưởng rằng bởi vì chính mình từ trên một chiếc xe thể thao cực kỳ lóa mắt xuống, những người đó hâm mộ cô. . . . . . Bây giờ nhìn xem, căn bản không phải như vậy nha, phần lớn nguyên nhân hẳn là do kiểu tóc dựng ngược lên trời này?
“. . . . . . Dạ Huyền Phỉ! Tôi giết chết anh!”
Thanh âm tức giận gầm thét của cô vang dội cả lớp học, mọi người cũng đều theo tiếng hét của cô mà rối rít dừng lại hoạt động của mình!
Điểm tâm sáng đã sớm ném sang một bên, chải đầu tạo dáng, cũng sớm đem gương, lược, keo vuốt tóc gì gì đó ném đi! Tất cả mọi người ở đây đều dùng tốc độ nháy mắt giết người nhanh chóng kề sát đến bên người Hàn Bối Bối!
“Bối Bối, Bối Bối, cậu mới vừa nói gì?”
“Bối Bối, chúng mình không nghe lầm chứ? Cậu mới vừa nói. . . . . . Mới vừa nói Dạ Huyền Phỉ?”
“Bối Bối? Cậu biết Dạ Huyền Phỉ?”
“Bối Bối. . . . . .”
Tức khắc, Hàn Bối Bối thoáng cái bị nhiều người như vậy bao vây, hơn nữa nhiều cái miệng há ra cùng nhau hướng cô hỏi thăm, làm hại Hàn Bối Bối thiếu chút nữa cảm thấy đầu của mình cũng mau muốn nổ tung!
“A a a. . . . . . Các cậu đều an tĩnh một chút! Nhức đầu!”
“. . . . . . Bối Bối. . . . . .”
Những người vây quanh phía bên ngoài cửa sổ phòng học, toàn bộ đều dùng loại ánh mắt thương hại nhìn Hàn Bối Bối!
“Thế này rốt cuộc là thế nào? Biết Dạ Huyền Phỉ rất giỏi sao? Vì sao một đám người lại có dạng đức hạnh như thế này?”
“Đó là đương nhiên nha, cậu không biết, Dạ Huyền Phỉ là học sinh đại học năm thứ hai của Thượng Nghĩa chúng ta, quả thực là một thần thoại! Bất quá bình thường anh ấy thần long kiến thủ bất kiến vĩ [1], cho dù chúng mình len lén đến đại học cũng đều rất ít nhìn thấy anh ấy!”
[1]: rồng không thấy đuôi, ý nói anh này khó gặp như sao trên trời, hoặc có thể nói anh này trốn học nhiều =]]
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
75 chương
53 chương
12 chương
66 chương
47 chương
23 chương