Nhìn kí hiệu trên thư, xác định là do Vĩ Dạ gửi đến, hắn liền không rõ ràng vì sao lại gấp gáp, lấy tốc độ thật nhanh mở thư ra! Hồ Nhi? Boss, Hồ Nhi người này căn bản không tồn tại! Trải qua tra cứu, xác định SHOW GIRL tham gia hội triển lãm tối hôm nay, chính là thành viên của Ngũ Mang Tinh, Hồ Nhi người này căn bản không tồn tại, dưới đây là tư liệu của Hồng Hồ! Sau khi nhìn tin tức Vĩ Dạ gửi đến cho mình, khóe môi nâng lên một chút mỉm cười rõ ràng! Cô nói dối! Cô căn bản đang nói dối hắn, Hồ Nhi? Tên giả…Không đúng, hoặc là nói, cô nói mình là Hồ Nhi sẽ khiến hắn bị nhiễu loạn? Mặc kệ, bất kể thế nào, cô tuyệt đối nói dối là được! Cô nói trên người không có đồng nào? A…người của Ngũ mang Tinh, sẽ không có tiền? Sẽ đáng thương đến mức cần tiền từ hội triển lãm để đi mướn nhà trọ? Lừa ai đây? Không xác định được trong lòng của mình vì sao dâng lên một tia mông lung, hắn như bị điên rồi mở một loạt thư mục, giống như đói khát mà bắt đầu đọc tư liệu về Hồng Hồ! Kỳ thực tài liệu gửi tới, coi như là đủ cặn kẽ, có thể biết được, Hồng Hồ là thời điểm nào gia nhập Ngũ Mang Tinh, có thể biết được rất nhiều chuyện hắn vốn không biết! Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, phần tài liệu này… có thể nói không có chút tác dụng nào đối với hắn, bởi vì toàn bộ đều là những thứ hắn không muốn biết! …..Hồng Hồ! Bảo bối được Ngũ Mang Tinh bảo vệ bí mật không biết bao nhiêu năm, chẳng qua là từ hai năm nay, bắt đầu có lời đồn đại về cô, bắt đầu có tin tức của cô, như vậy trước đây…Hồng Hồ trước đây, rốt cuộc là ai? Thân phận gì? Vì sao một chút xíu cũng không tra được? Theo mạng lưới tình báo của J là không thể nào không tra được, J không tra được, chỉ có một khả năng, là có người cố ý xóa sạch tư liệu về cô! Là ai đây? Việc này có mục đích gì? Không phải là… Đợi chút, xóa sạch tư liệu… Đáng chết, trong đầu thoáng qua một ý tưởng táo bạo, làm hại Phong Thiên Dục mơ hồ kinh hãi! Có lầm hay không? Giống như bốn năm nay, truy xét tin tức của Bối Bối… Mỗi lần đến thời điểm truy ra chút manh mối, liền giống như có người ra tay quấy nhiễu! Mỗi lần giống như… Tư liệu của Hồng Hồ lần này nhưng cũng giống như vậy, chẳng lẽ… Lớn mật… Một ý tưởng lớn mật mà điên cuồng không ngừng lơ lửng trong đầu của Phong Thiên Dục! Chẳng lẽ Bối Bối bốn năm trước, không phải là bị người của Hắc K mang đi? Chẳng lẽ…chẳng lẽ Bối Bối bốn năm trước, là bị người của Ngũ Mang Tinh mang đi? Đáng chết, vừa nghĩ như vậy, liền giống như không có gì không thể! Bởi vì lúc trước chưa từng hoài nghi Ngũ Mang Tinh, bởi vì lúc trước vẫn luôn chưa từng xuống tay với tổ chức này! Ánh mắt của hắn vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Hắc K! Đáng chết…hắn làm sao lại coi thường…làm sao lại… Trên thế giới này, tổ chức có thể đối kháng với J không nhiều lắm, ngoài Hắc K, những tổ chức khác càng thêm nước giếng không phạm nước sông, căn bản là không thể đụng đến Bối Bối, nhưng Ngũ mang Tinh này… mặc dù cũng giống như vậy, không xâm phạm lẫn nhau, nhưng nếu như họ mang Bối Bối đi, bọn họ thật sự có năng lực này, không ngừng tạo tin tức sai lệch cho hắn, không ngừng khiến hắn càng tra càng đi theo phương hướng xa xôi… Hơn nữa cũng chỉ có tổ chức tình báo hoàn mỹ của Ngũ Mang Tinh, có năng lực quỷ dị kia, đem tư liệu của một người, làm cho biến mất toàn bộ hầu như không còn! ……Bối Bối…Chẳng lẽ Bối Bối chính là Hồng Hồ? Hồng Hồ, chẳng lẽ chính là Bối Bối? Càng nghĩ như vậy, một loại vui mừng như điên càng muốn từ đâm toạc từ bên trong ra khỏi lồng ngực của hắn! Nếu như … nếu như là Bối Bối, tại sao lại không nhận hắn? Là cố ý sao? Hay là Bối Bối…thật sự không nhớ? Đáng chết, đáng chết, đáng chết! Rõ ràng tất cả bây giờ, đều chỉ là do hắn tự mình phỏng đoán, vẫn không có một chút căn cứ nào, thế nhưng hắn lại không ngừng được hưng phấn… Bối Bối sao? Là Bối Bối sao? Mặc dù tạm thời không có người giúp hắn chứng minh cô chính là Bối Bối…Nhưng nếu như là Bối Bối… Như vậy hiện tại điều duy nhất hắn muốn xác định chính là, nha đầu này rốt cuộc không nhớ hắn, hay là cố ý…cố ý hành hạ hắn! Dù sao theo cá tính của cô cũng không phải là không được, dù sao nha đầu này, bốn năm trước cũng đã rất tinh quái…cho nên lần này, là trò đùa dai của cô cũng không chừng! Càng lúc càng giống… nghĩ càng nhiều, cũng liền cảm giác được càng ngày càng tương tự… Khuôn mặt, đôi mắt, tính tình…đều giống! Bối Bối…nếu như con vẫn…con vẫn yêu ta như trước, nếu như trong lòng của con, ta vẫn tồn tại…như vậy có một số việc, có chút thói quen, như thế nào cũng sẽ không quên…Bối Bối…bất kể có phải là Bối Bối hay không, ta vẫn là nên thử con một chút? Có phải hay không nên làm cho mình an tâm một chút? Đẩy máy tính ra, hắn nghĩ như vậy trong lòng liền cũng cảm thấy tựa như nhẹ đi rất nhiều! …..Đúng vậy, bất kể có phải là Bối Bối hay không, đợi đến sau khi mình xác nhận xong, mới có thể cam tâm! Ha…. Mây đen tròng lòng dần dần tản đi, ánh rạng đông lại từ từ xuất hiện! ————————— “Ách…” Không giải thích được, thật sự là rất không giải thích được! Rõ ràng đang an tâm xem tập ảnh, nhưng không biết vì sao, Hàn Bối Bối đột nhiên không báo trước hắt xì, hơn nữa bắt đầu từ từ cảm thấy, sống lưng của mình lạnh cả người! Đây rõ ràng là một loại điềm báo không tốt nha, chẳng lẽ có chuyện gì sắp xảy ra? Khép tập ảnh lại, lau chóp mũi của mình một chút! Cô nhìn chiếc giường công chúa mình đã lâu không nằm, trực tiếp ác độc nhào tới! Tưởng niệm…Quả thật là tưởng niệm a! Rốt cuộc trở lại! Mặc dù ở trong Ngũ Mang Tinh, hết thảy đều không kém với trong này, nhưng nơi này mới đem cho cô cảm động nhiều nhất, nơi này cho cô nhiều kí ức nhất hoàn mỹ nhất! Nơi này…mới có người cô vĩnh viễn không muốn buông tay, mới có chuyện vĩnh viễn cũng không buông tha! ….Dục! Kỳ thực thật sự rất muốn nhào vào trong ngực của anh! A, nhưng vẫn nhịn được, khiến mình tỉnh táo lại! Đôi khi không thể nóng lòng, phải thận trọng…lần này, nhất định phải để cho mình thành công, tuyệt đối không thể thất bại, nhất định phải nắm chắc anh trong lòng bàn tay mới được! Hơn nữa Dục —- nếu như người ta trở lại, hắc, anh có phải nên đem những thứ hoa đào bên cạnh kia dọn dẹp hay không, đã nhiều năm như vậy, anh cùng nữ minh tinh Cát Văn Huệ, vẫn là chưa cắt đứt quan hệ? Hết thảy tất cả — nếu người ta trở lại, người ta sẽ nỗ lực chặt đứt hết thảy! Trên mặt hiện lên tia cười khúc khích, ở trên giường lăn qua lộn lại, mà “cảnh giác” sư phụ dạy không biết đã bay tới đâu! Cô căn bản vẫn chưa chú ý tới, nơi cửa phòng của cô, đã có người đến tự bao giờ! Hắn tham lam… Hắn tham lam nhìn cô bướng bỉnh ở trên giường cuốn mình thành cái kén! Rất giống! Cái này rõ ràng rất giống thói quen của cô! Trước kia hắn vì trốn tránh cô, cho nên thời điểm hắn ngủ bên phòng của hắn, là hắn đã biết, khi cô chỉ có một mình, thích ở trên giường, dùng chăn đem mình khóa thành một cái kén… “Bối Bối!” Thâm tình… mà không xác định! Hơn nữa hắn rất rõ ràng, con người trong tình huống này, tính phòng bị xuống thấp nhất, cho nên hắn thử dò xét kêu ra miệng… “Ừ?” Mang theo âm thanh cười khúc khích, từ trong cổ họng cô tràn ra… Cùng lúc hắn ngây ngốc, người nào đó vẫn lăn lộn trên giường, tất cả nụ cười, cũng đều cứng ngắc trên mặt, hơn nữa nhanh chóng từ trên giường, nhảy xuống! Hốt hoảng… sợ hãi… sợ! Trong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ trái tim! A…Chuyện gì xảy ra? Cô…cô quá đắc ý rồi! “…..Ô… xin lỗi, ngượng ngùng, Phong thiếu, tôi… tôi vừa mới xem tập ảnh “Bối Bối” mà Vương tẩu đưa cho, nhất thời không nhịn được, cho nên mới nhảy lên giường, không phải tôi cố ý!” Cô hốt hoảng giải thích, hốt hoảng cố gắng khiến hắn không đem mình cùng Hàn Bối Bối liên tưởng đến cùng nhau! Nhưng hắn lại cứ như vậy nhàn nhã dựa vào trên cạnh cửa, như vậy khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi mà nhìn cô, nhìn làm cho lòng cô hốt hoảng, nhìn làm cho cô trực tiếp sợ hãi!