Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 3 : Không Phải Là Cô

“. . . . . . Vị tiên sinh kia, phiền anh mau mang cô bé này rời đi, nơi này là nơi cấm trẻ con vào. . . . . .” “Không muốn, không muốn, tôi chính là muốn vào, tôi chính là muốn vào . . . . . .” Cái thanh âm này. . . . . . Thời điểm Phong Thiên Dục nghe được thanh âm quen thuộc này, lông mày đẹp của hắn bắt đầu hơi nhăn lại! Làm sao có thể? Cô không thể xuất hiện ở nơi này mới đúng! Mà mặc dù hắn rất muốn an ủi mình không phải là cô, nhưng là. . . . . . Theo tiếng cửa bị đụng vỡ, hơn nữa lại lăn tới một cái cục tròn tròn gì đó, hắn như thế nào cũng không thể lạc quan rồi! “Hàn Bối Bối!” Hắn giận dữ nhìn cục tròn tròn trên mặt đất, trực tiếp đẩy Annie đang ôm ra, ngồi xổm xuống bế cái cục đang ngã nhào trên mặt đất lên! “. . . . . .” Hàn Bối Bối bị ôm, có chút ủy khuất nhìn Phong Thiên Dục, vẻ mặt giống như là bị người ta chà đạp. . . . . . Nha, đáng chết, sao hắn lại có thể tưởng tượng như vậy! “Hàn Bối Bối! Giải thích cho ta!” “. . . . . . Muốn giải thích cái gì?” “Con không phải là đi dã ngoại sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa! Làm sao con có thể đến nơi như thế này?” Hắn có chút nhức đầu, người này thật không biết cái gì gọi là làm cho người ta tĩnh tâm sao? 3 năm. . . . . . 3 năm qua, hắn không biết đã bị Ma vương này quậy phá đến nhường nào! “Đúng vậy a, con là đi dã ngoại, nhưng con nhớ người, không nhịn được, cho nên kêu thầy giáo gọi điện thoại cho Trương thúc thúc, để cho Trương thúc thúc đón con trở lại a!” Nhìn Phong Thiên Dục ôm mình, cô cười cơ hồ híp cả mắt lại! Làm sao bây giờ đây? Giống như càng ngày càng không thể rời bỏ hắn, chưa đến một ngày đã cảm thấy thật là nhớ, thật là nhớ đó! Chính là bởi vì thật là nhớ, thật là nhớ, cho nên cô một chút cũng không kiêng kị, cũng không để ý sắc mặt hắn có phải rất thúi hay không, trực tiếp ôm cánh tay hắn, ở trên mặt hắn, ấn hạ vài con dấu thuộc loại cô dành riêng cho hắn — dấu hôn nước miếng! “. . . . . . Sau đó? Con trở về nhà, làm sao tới nơi này? Còn có, lão Trương, chú có phải không muốn làm việc nữa hay không? Làm sao mang Bối Bối tới chỗ như thế này?”