Người Giám Hộ Vô Lại
Chương 259 : Thế Nhưng Lại Có Cảm Giác Với Cô
“Hàn Bối Bối! Ta từng đã nói những gì với con, con đều đã quên?”
“. . . . . .”
Không thích hợp, bọn họ không thể nào?
A, là những lời này sao? Nếu như là những lời này, như vậy thật xin lỗi, cô dường như cũng chán nghe rồi! Một chút cũng không muốn nghe nữa!
“Không nói lời nào? Vẫn cảm thấy mình một chút cũng không sai? Bối Bối. . . . . . Quá dung túng con, quả nhiên không phải là chuyện tốt! Ngày mai chúng ta trở về! Sau khi trở về, sẽ cho con chuyển trường!”
Sự kiện ‘phòng tắm’, theo lời nói của hắn, rõ ràng bị lơ là đi, biến thành chuyện nhỏ, rồi câu ‘thiếu chút nữa phá hủy cả đời con’ cũng cho qua luôn!
Điều này không làm cho cô khiếp sợ, mà điều làm cô thật sự khiếp sợ là . . . . . lời nói kế tiếp của hắn!
Tuần nghỉ này biến thành 3 ngày nghỉ, ngày mai sẽ trở về không nói, thế nhưng. . . . . . Thế nhưng hắn nói muốn chuyển trường cho cô? Có ý gì?
“. . . . . . Dục!”
“Câm mồm , về sau gọi là cha!”
— Phong, anh không cảm thấy giữa anh với con bé đó bất thường sao?
Câu nói của Diêm Thiến Hoa, một chút cũng không báo trước đột nhiên xông vào trong đầu của hắn! Làm cho hắn ứng phó không kịp, trái tim cũng không nhịn được chấn động!
Bất thường. . . . . . Đúng vậy, nếu như hôm nay trong phòng tắm, không phải là bởi vì cô đột nhiên gọi một tiếng “Dục”, làm cho hắn thanh tỉnh, như vậy liền thật sự bất thường . . . . . .
Dĩ nhiên khiến cho hắn cảm thấy bất thường cũng không chỉ có điều này, hắn sợ. . . . . . Sau chuyện lần này, hắn thật sự có chút sợ. . . . . . Sợ quan hệ của cô và hắn, trở nên bất thường. . . . . . Bởi vì hắn cảm thấy hắn súc sinh, hắn có cảm giác. . . . . . Hắn thế nhưng có cảm giác với đứa con gái mình nuôi 7 năm!
“. . . . . . Dục. . . . . .”
“Hàn Bối Bối! Chuyện ngày hôm nay, khiến cho ta ý thức rõ được được một vài chuyện. . . . . . Con không phải là đứa trẻ nữa, con dường như sắp trưởng thành rồi. . . . . . Nên đi xem một chút thế giới bên ngoài rồi! Đi Anh đi!”
Có phải luôn luôn để cô ở bên cạnh mình hay không. . . . . . Có phải nguyên nhân là vậy hay không?
Sợ. . . . . . Hắn thật sự có chút sợ. . . . . . Bối Bối. . . . . . Ta không thể làm tên súc sinh kia, nên để cho con tiếp xúc với nhiều người . . . . . Phải để cho con rời đi!
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
75 chương
53 chương
12 chương
66 chương
47 chương
23 chương