Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 145 : Bối Bối, Con Không Phải Là Đối Thủ Của Ta!

Con đang đánh cuộc sao? Con đánh cuộc ta thật sự sẽ đi tìm con, được! Lần này! Ta tuyệt đối sẽ không đi tìm con, tùy con ở lại bên ngoài bao lâu! “Thiếu gia. . . . . .” “Ăn cơm! Vương tẩu, chuẩn bị xong thức ăn chưa? Nếu chuẩn bị xong, hôm nay mọi người cùng nhau ăn cơm!” “. . . . . Vâng, thiếu gia!” Vương tẩu run rẩy vội vàng đi tới phòng bếp, Trương Tuấn kiệt cũng sững sờ mấy phút, sau đó giả vờ muốn đi vệ sinh, nhanh chóng lách người, mà duy chỉ có Diêm Thiến Hoa, tựa hồ rất hài lòng cách xử lý lần này của Phong Thiên Dục. Thấy bên trong phòng khách cũng chỉ còn lại cô và hắn, cô từ trên ghế salon đứng dậy, nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xuống, rồi sau đó cô đi tới phía sau hắn, nhẹ nhàng mát xa cho hắn! Để cho hắn thả lỏng một chút! “Phong, anh biết không? Kỳ thực em cảm thấy được, đối với phương diện giáo dục đứa nhỏ, anh hẳn là nên sớm làm như vậy, nếu không, tiểu nha đầu kia thật sự sẽ làm cho không người nào có thể chống đỡ, thật làm cho người ta một chút cũng không có cách nào uốn nắn, mỗi lần đều là dùng một chiêu này hấp dẫn sự chú ý của anh, thứ nhất ngây thơ, thứ hai, anh vẫn đi tìm nó, sẽ làm nó cảm thấy một chiêu này rất có tác dụng với anh, về sau sẽ làm không biết mệt đấy!” (Phong: ta muốn cắt lưỡi con mụ này @@) “. . . . . . Ừ!” Phong Thiên Dục trên miệng nói như vậy, nhưng thân thể lại không bởi vì được Diêm Thiến Hoa mát xa mà buông lỏng xuống, trái tim sau khi nghe được không đón được cô vẫn đang treo ở nơi đó! “Phong, được rồi, đừng cảm thấy tự trách, như vậy không phải là quyết định rất chính xác sao? Nó cuối cùng chỉ là một đứa trẻ, cũng đã muộn rồi, sau khi phát hiện anh không cho người đi tìm nó, nó đói bụng, lạnh, dĩ nhiên sẽ tự mình trở lại, trẻ con bây giờ thật sự một chút cũng không thể nuông chiều!” “Được rồi, Thiến Hoa, không cần giúp anh mát xa nữa, anh không mệt, chuẩn bị rửa tay ăn cơm đi!” “. . . . . . Nha, được!” Lại là thanh âm lạnh lùng và lãnh khốc, thật là, Phong hiện tại cùng trước kia thật kém rất nhiều, hắn trước kia, rõ ràng sẽ dễ cười! Nhưng bây giờ. . . . . . Ai!