Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng
Chương 9 : Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng
Trương Duy nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu, đôi mắt đào hoa, anh cười nhìn anh ta nhưng lại mang theo cảm giác áp bách khó tả.
“Mẹ mày, buông tay tao ra, còn ra vẻ làm anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy!”
Trương Duy giật mạnh bàn tay đang bị nắm chặt, nhưng sức của người đàn ông vô cùng khỏe anh ta không thể giãy ra nổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Coi như là anh hùng cứu mỹ nhân đi, mà tôi chưa từng thấy con ‘gấu’ nào giương nanh múa vuốt như vậy, lại đây xem nào.”
Người bị kháy là ‘con gấu’ Trương Duy, mặt anh ta hết đỏ lại xanh, hết xanh lại trắng.
Giọng nói quen thuộc này khiến mọi người trong phòng riêng không thể ngồi yên, Tiêu Bân là người đầu tiên lao ra, lập tức đứng hình.
“Anh Giang?! Anh không phải đi rồi sao, sao vẫn ở chỗ này...”
Anh ta liếc mắt nhìn người phụ nữ sau lưng Giang Trạm, sau đó trở lại mặt của Giang Trạm, sau rất nhiều lần nhìn qua nhìn lại, anh ta hiểu Giang Trạm sẽ không bao giờ tọc mạch vào chuyện của người khác, hơn nữa Giang Trạm mới nói là phải rời đi rồi, bây giờ nghĩ tới đây anh ta mới nhìn ra được chuyện ẩn bên trong.
Đậu xanh rau muống luôn!!!!!
Tiêu Bân quay đi ngay lập tức, da mặt như căng ra, hận không thể tát mình 2 phát.
“Sao, như thế nào vậy anh Tiêu?”
“Tại sao anh Giang cũng ở đây?”
Tiêu Bân thầm nghĩ chỉ muốn xé nát miệng đám người này, anh ta tát một phát vào mặt thằng đứng cạnh, ‘bốp’ rất to.
“Câm hết mồm cho tao! Một lũ ngu xuẩn!”
Trương Duy nhìn bọn Tiêu Bân đi ra đang định mở miệng gọi bọn họ giúp anh ta, nghe được mấy người này nói… lập tức ngây ngẩn cả người.
Anh Giang??
Hầu như ngày nào Tiêu Bân cũng thổi bên tai họ người này, ai tiếp xúc với Tiêu Bân làm gì có ai không biết người này, nhưng lúc này người này lại đứng trước mặt anh ta rõ ràng như vậy, đã thế, chính mình còn mắng chửi người ta...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Trạm hất tay Trương Duy ra, còn phủi phủi tay như thể chạm vào vật bẩn.
“Haha, đai ca, mới vừa rồi bọn em chỉ chơi đùa thôi.”
“Đúng đúng! Tất cả chỉ là trò đùa của mọi người thôi.”
“Đúng, chỉ là chơi đùa thôi haha.”
Tiêu Bân liếc nhìn một cái, tất cả mọi người đều tiến lên hùa vào.
Thấy Giang Trạm không nói lời nào, Tiêu Bân chuyển hướng nhìn sang đám Lâm Kiều.
“Chị dâu thật khí phách! Không chỉ có nhan sắc xinh đẹp mà sức lực cũng rất tuyệt vời, hai cái tát vừa rồi bọn em nghe thấy vô cùng vang dội!”
Tiêu Bân đang muốn giao lưu, nhưng không ngờ Lâm Kiều cũng không nể tình, thẳng tay kéo Trương Giai Giai quay đầu rời đi không chút do dự.
Giang Trạm liếc nhìn Trương Duy rồi đi theo.
“Này! Chị dâu, những lời đó chỉ đại diện cho hội chúng tôi thôi, về nhà đừng trách anh Giang, chuyện này không liên quan anh ấy đâu...!!!!”
Nhìn bóng người đang đi xa, mặt Tiêu Bân đen như muốn vắt ra mực, anh ta quay đầu nhìn thằng ngu Trương Duy, nghiến răng nghiến lợi.
“Đệch mợ!! Ông thực sự bị mày làm cho tức chết rồi! Mày thì hay rồi! Mày làm vậy thì sau này trước mặt anh trai tao phải ứng xử như nào?! Anh của tao vừa mới có chị dâu, mày làm vậy sau này tao làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt chị dâu tương lai!! Mẹ kiếp! Hôm nay ông đây sẽ đạp gãy ‘thằng cu em’ của mày, quăng mày vào lưới, ném cụ ra biển, thằng cặn bã!!”
Tiêu Bân nói xong chân sắp giơ lên đạp Trương Duy, bị một vài người vội vã ngăn anh ta lại.
“Ôi ôi ôi...! Anh Tiêu, đủ rồi đủ rồi.”
“Em không tin Lâm Kiều là đối tượng của anh ấy!”
Trương Duy nhìn dáng vẻ Tiêu Bân như vậy thì liên tục mở miệng nói.
Anh ta không tin rằng Lâm Kiều sẽ ở cùng với Giang Trạm, anh ta nghe Tiêu Bân nói Giang Trạm mới trở về Trung Quốc được mấy ngày, Lâm Kiều không có khả năng có liên lạc với Giang Trạm, mới nãy khi nhắc đến người đó, thái độ Lâm Kiều như vậy rõ ràng không buông được quá khứ, làm sao có thể...
“Mày không tin cái rắm! Tao hiểu anh tao hay mày hiểu anh tao, hả??”
Tiêu Bân đang bị mấy người giữ lại, nhìn mặt Trương Duy tức đến nỗi muốn bốc lửa trên đầu.
“Nhưng em biết rõ Lâm Kiều, em với cô ta là bạn học nhiều năm, cô ta có người thương rồi, Trương Giai Giai vẫn luôn nói với em Lâm Kiều không buông bỏ được--”
“Vậy nói cho tao biết cô ấy thích ai?!”
Trương Duy nhìn anh ta, cả người ngây ngốc, cái tên sắp buột ra khỏi miệng, chần chừ mãi cũng chỉ có thể nuốt xuống.
“Làm sao, không định thả rắm à?!”
Trương Duy cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói .
“Là lỗi của em, anh Tiêu, tối nay là em làm hại anh em rồi, lát nữa anh có thể nói tốt giúp em được không, lần sau em sẽ xin lỗi thật tốt.”
Anh ta cúi đầu nhận lỗi biết sai, mọi người xung quanh cũng hiểu không phải chuyện gì quá lớn nên cũng thay Trương Duy lên tiếng.
“Được rồi, tao thấy anh Giang cũng là người sống có lý, lần sau tất cả mọi người cùng nói xin lỗi, chuyện này coi như xong!”
Tiêu Bân thở dài, nhìn đám đàn em như vậy lửa giận trong lòng cũng có chút nguôi ngoai, nhìn thấy anh ta nhìn Trương Duy, mấp máy môi hỏi.
“Những gì mày vừa nói là sự thật? Người phụ nữ đó, trong lòng đã có người khác?”
“Đúng vậy, em là bạn học của cô ta đã mấy năm rồi, từ hồi cấp ba cô ta đã có bạn trai, hiện tại cô ta đang mở một phòng tranh, hoàn toàn là vì không buông được chuyện tình cảm, anh Tiêu, Lâm Kiều này mặt lạnh tâm cũng lạnh, đừng để anh Giang lần này rơi vào vũng nước đục, đến lúc đó chỉ sợ anh ấy giao sai tình cảm rồi lại thương tâm.”
Tiêu Bân im lặng nhớ đến dáng vẻ người phụ nữ vừa rồi.
“…Như mày nói cũng hơi…, nhưng vấn đề là anh tao hình như ‘đổ’ rồi, làm sao bây giờ?!”
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
19 chương
59 chương