Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng

Chương 4 : Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng

Lâm Kiều cảm thấy mình đang gặp rắc rối. Ngày đầu tiên, cô còn tưởng rằng mình bị hoa mắt nhìn nhầm, sao có thể nhìn thấy xe của Giang Trạm ở cửa hàng chứ. Người đàn ông mỉm cười, quơ quơ cốc sữa nóng trên tay với cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Lâm Kiều coi như là anh đang lo lắng nên chạy tới xem bức tranh của mình, nhưng ngày hôm sau Giang Trạm lại đến nữa. Lại còn muốn mời cô đi ăn sáng để cảm ơn cô đã giúp anh vẽ tranh, coi như đây là tiền thù lao. Lâm Kiều không muốn dây dưa quá nhiều với anh, người này mang theo loại cảm giác mạnh mẽ lại ung dung khiến cô không thích. Hôm nay, Lâm Kiều ngồi suy nghĩ, cô dành một tiếng đồng hồ ở nhà. “Sao hôm nay muộn vậy mà con vẫn chưa đi à?” Mẹ Lâm mang bữa sáng lên, hiếm khi thấy con gái ăn sáng, bà cũng hơi ngạc nhiên. “Hôm qua con bận quá nên hôm nay dậy muộn.” Lâm Kiều chậm rãi ăn bữa sáng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thời gian. Ba Lâm thấy cô luôn nhìn giờ, cho rằng cô sốt ruột. “Đừng để bản thân mình quá mệt mỏi, Kiều Kiều, sở thích cũng chỉ là sở thích, đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực.”      “Ba con nói đúng đấy, con cũng nên thả lỏng đi, đi sớm về muộn suốt, không biết còn tưởng là con đi đào mỏ luôn đấy, cũng nên tìm hiểu nói chuyện yêu đương đi, già đầu đến nơi rồi.” Nhắc đến vấn đề này, mẹ Lâm bắt đầu lải nhải là sau khi tốt nghiệp đại học con gái mình cũng không thèm đi tìm đối tượng, con nhà người ta ai ai cũng chuẩn bị kết hôn rồi. “Mẹ cũng đâu có muốn thúc giục con đâu, tốt xấu gì cũng mang một người về cho mẹ xem, thật sự không tìm được thì để mẹ đi xung quanh xem, xem nhà nào có cháu trai tốt, cao ráo…” Lâm Kiều thật sự không muốn nói chuyện này, đứng dậy muốn rời đi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Con đi đây.” Ba Lâm liếc nhìn mẹ Lâm, thở dài. Lâm Kiều liếc nhìn thời gian trên điện thoại, 8 giờ 40 rồi, người này chắc rời đi rồi, theo như hai ngày trước thì anh thường rời đi lúc 9 giờ, có lẽ không còn ở đó đâu. Quả nhiên khi Lâm Kiều đi qua chỗ rẽ thấy trước cửa hàng không còn chiếc xe ô tô màu đen mới chậm rãi đi xuống. Nhưng khi Lâm Kiều vừa mở cửa hàng thì lập tức ngây cả người, bởi vì cô nhìn thấy người đàn ông đi ra từ cửa hàng ăn sáng đối diện, anh quá dễ gây chú ý cho người khác, một đôi chân dài, dáng người tỷ lệ rất cân đối, một vài cô gái đi ngang qua cũng không thể không quay lại nhìn anh. Trong dòng xe cộ đông đúc, biển người qua lại như thủy triều, liếc mắt cái anh đã nhận ra cô, Giang Trạm mỉm cười, nụ cười như tắm gió xuân, xoa dịu đi cái lạnh của tháng mười hai. Mặt đối mặt trong chốc lát, Lâm Kiều sửng sốt một chút, rất nhanh đã hoàn hồn lại, cô cau mày, không có tâm tư đi tán thưởng sắc đẹp, chỉ cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm lại trở nên nặng nề. Cô hiểu rồi, cô đã bị người đàn ông này quấn lấy, đây tuyệt đối không phải là thái độ mà những người mua bình thường nên có. Cô không nhìn anh, xoay người bước vào cửa hàng, đóng cửa lại như không thấy anh, mặc dù chính cô cũng vừa nhìn thẳng vào mắt anh. “Hôm nay ham ngủ à?” Giang Trạm đi đến bên cạnh Lâm Kiều, anh mỉm cười, áp ly sữa nóng trong tay vào mặt cô, hành động thân mật như vậy, dùng với người xa lạ như cô mà cũng bị anh làm một cách tự nhiên như vậy. Gò má bị gió bên ngoài thổi lạnh được ly sữa bò của anh sưởi ấm. Lâm Kiều không khỏi run lên, cô quay mặt đi tránh sự dịu dàng đột ngột xuất hiện từ anh, giọng nói lạnh như gió lạnh bên ngoài, mang theo sự bất thiện. “Anh Giang không cần phải làm như vậy, kể cả anh không đến hàng ngày tôi vẫn sẽ tốt bụng đưa choanh bức tranh hoàn hảo đấy.” Giang Trạm mỉm cười, tựa như không để ý thái độ lạnh nhạt và bất thiện của Lâm Kiều vào trong mắt, anh cúi người xuống, tiến sát xuống gò má hơi lạnh của Lâm Kiều. Hơi thở đan xen nhau, Lâm Kiều có thể thấy rõ tâm tình đè nén trong mắt anh, cuồn cuộn trào dâng như nước biển, muốn xô ngã rồi nuốt chửng cô. Anh đang tiến lại gần, đôi mắt, đôi môi quyến rũ kia áp sát vào lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp mê người. “Cô Lâm đây không phải đang cố ý tránh tôi đâu nhỉ?!” Anh sáp đến quá gần, trong giọng nói mang theo vui vẻ, Lâm Kiều dựng lưng thẳng tắp, cô không né tránh nữa. “Cố ý trốn anh? Không biết là tôi cố ý trốn, hay là anh Giang đây đang tự mình làm việc dư thừa.” Cô không muốn đánh ‘Thái Cực Quyền’ với anh ở đây. Giang Trạm không nói nữa, im lặng trong chốc lát, nhưng chỉ được một lúc, anh đột nhiên vươn tay kéo người bên cạnh vào trong ngực, cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa phản chiếu vẻ cau mày muốn kháng cự của Lâm Kiều. Anh mỉm cười, lồng ngực rung rung, cơ thể áp sát vào cô, Lâm Kiều chỉ cảm thấy tim mình cũng muốn tăng tốc theo lồng ngực hơi rung vì cười của anh. Cảm giác này thật tệ, Lâm Kiều không thích. Bàn tay to nóng bỏng đột nhiên phủ lên gương mặt cô, lúc này tóc gáy cô dựng đứng hết lên, cô nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình, nhiệt độ của đôi bàn tay xuyên qua da thịt lan khắp cơ thể cô, cả người cô dường như cũng trở nên nóng bừng. “Buông ra.” Ngay cả giọng nói của cô cũng không biết đã trở nên khàn khàn từ lúc nào.