Người Điên

Chương 7 : Thông báo

Diệp Tử bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc đến chuyện của Thỏ. Không cần nghi ngờ, hai người bọn họ không nên nảy sinh ra bất kỳ quan hệ gì. Nếu như hành vi của Thỏ bại lộ, phía mình cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu như Thỏ trở thành kẻ tình nghi, phía mình cũng sẽ bị cuốn vào. Chứng cứ xác thực nhất, chính là đoạn tin nhắn của hai người bọn họ, trên điện thoại cùng trên mạng. Cảnh sát hiện đại nắm giữ cái gọi là “Kỹ thuật giám định số liệu điện tử”, nếu mình chỉ sử dụng thao tác xóa bỏ đơn giản, thì cảnh sát có thể khôi phục lại như thường. Như vậy, nên làm gì để ngăn cản hành vi cực kỳ ngu xuẩn này của Thỏ đây? Nên làm gì để ngăn cản hắn đem bản thân nhảy vào trong hố lửa đây? Đầu tiên, nhất định phải hoàn toàn, xóa bỏ hết mọi cuộc trò chuyện của hai người, thế nhưng, phải làm thế nào giờ? Diệp Tử lên mạng tra, xem rất nhiều những quảng cáo nói có thể xóa bỏ hết toàn bộ tin nhắn, nhưng xem ra chẳng đáng tin. Xoắn xuýt hết một buổi tối, qua ngày thứ hai không biết là anh bị nổi điên cái gì, mà tự động gửi một tin nhắn cho Thỏ, đem nghi vấn của bản thân nói thẳng cho đối phương biết. Thỏ rất nhanh trả lời lại. Thỏ: Thật vui ^^ A Tử chủ động nhắn tin cho người ta! Thỏ: Tin em đi, A Tử, em sẽ giúp anh thực hiện hết nguyện vọng của anh. Cứ giao tất cả cho em, anh không cần lo lắng gì cả. Diệp Tử bán tín bán nghi, nghĩ đối phương chẳng lẽ đang lừa mình? Nhưng chỉ vẻn vẹn một tiếng đồng hồ sau, di dộng đột nhiên tự tắt. Khỏởi động lại, hết thảy tin nhắn liên quan đến Thỏ đều bay mất sạch. Đoạn chat trong máy tính cũng mất luôn. Thỏ: Đã hoàn thành ^^ Diệp Tử vẫn không tin. Anh bỏ ra chút tiền tìm một hacker, lấy ra một cái cớ nào đó bảo đối phương kiểm tra những số liệu kia đã xóa bỏ triệt để chưa. Đối phương nghiên cứu mất nửa ngày, trả lời là — người đã xóa bỏ nó là một thiên tài, tất cả những nội dung liên quan đều bị xóa sạch, bao gồm cả trên máy tính và trên điện thoại, hoàn toàn không có cách nào kiểm tra bất kỳ tung tích nào, hơn nữa, từ nay về sau, tin nhắn trên mạng của hai bên, một khi bị xem trộm, liền sẽ tự động bị xóa đi. Điện thoại cũng sẽ không lưu lại dấu vết gì. Diệp Tử rất bất ngờ. Nhưng, sau bất ngờ, là hoảng hốt cùng hoảng sợ. Thỏ rốt cục là ai? Hắn mới chỉ mười bảy tuổi, đến cùng đã nắm giữ được kỹ thuật gì? Có thể được hacker gọi là “thiên tài”, có thể chỉ trong vòng một tiếng đã có thể xóa bỏ nhiều thứ như vậy, cũng như có thể từ xa thiết lập lại điện thoại cùng máy tính của mình? Ngày hôm qua cũng thế, tuy hắn tới đây mua thuốc cho mình, chăm sóc cho mình, thật sự, bản thân rất biết ơn hắn. Thế nhưng, hắn lại cạy hư cửa ký túc xá. Người bình thường sẽ làm như vậy sao? Họ sẽ đi tìm quản lý mới phải chứ? Làm gì có chuyện phá hỏng cửa? Vậy thì, hắn đến cùng đã làm bao nhiêu chuyện bản thân không biết rồi? Cùng người như vậy tiếp xúc, thật sự quá nguy hiểm. Diệp Tử do dự rất lâu, nghĩ phải như thế nào triệt để từ chối đối phương, nhưng lại không quá thẳng thừng, chọc giận một nhân vật nguy hiểm như vậy, có khi hắn sẽ trả thù mình. Viết đi viết lại rồi lại xóa bỏ rất nhiều lần. Sau đó không hiểu sao anh trên điện thoại viết một câu: Vì sao cậu lại làm những chuyện này cho tôi? Diệp Tử muốn biết, đối phương tại sao theo đuổi không tha mình, tại sao đứng sau cánh cửa phòng học nhìn trộm mình, tại sao mỗi ngày đều đi sau lưng mình, tại sao đi đưa cơm, đưa ô, tại sao lại chăm sóc cho mình như vậy? Nhưng, Diệp Tử lập tức xóa câu hỏi này. Tại sao? Chỉ là một học sinh trung học mà thôi, còn có thể có năng lực gì nữa? Giở trò hả? Trò chơi truy đuổi? Thật thú vị. Muốn chơi trò chơi này, có thể tìm một cô gái xinh đẹp mà. Tiểu tử kia tuy rằng bị điên, nhưng nhân duyên với con gái không phải không tệ sao. Lẽ nào là bởi vì, bản thân càng bị đe dọa, thì càng kích thích? Diệp Tử bình tĩnh lại, rốt cục nghiêm túc viết một tin nhắn dài: “Thỏ, tôi rất cảm ơn những chuyện cậu làm cho tôi trong khoảng thời gian này. Nếu như không có những chuyện kia phát sinh trước, tôi đã có thể xem cậu làm em của mình. Nhưng cậu cũng biết đấy, chúng ta đều đang trong thế quấn dây gai lên người, lúc nào cũng có thể chôn thây trong hố lửa. Vì an toàn của chúng ta, vẫn là không nên nảy sinh quan hệ gì thì hơn, không nên tiếp xúc với nhau nữa. Có thể cậu thấy chẳng có gì, nhưng chuyện như thế, tôi rất hoảng, mất ngủ, sợ hãi. Tôi biết mình nói vậy rất ích kỉ, nhưng, tôi có cuộc sống của tôi, tôi có thứ cần phải bảo vệ, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống thanh thanh đạm đạm, sau khi tốt nghiệp sẽ cùng bạn gái kết hôn, tìm một công việc thật tốt, nuôi gia đình sống qua ngày. Cùng cậu dù chỉ có quan hệ một chút thôi, tôi sẽ cảm thấy mình phạm phải tội ác tày trời. Quên những chuyện này đi, trở về cố gắng học tập, cậu mới học lớp 11, tương lai còn rất rộng mở.” Sau đó, nhấn gửi qua. Một giây sau khi gửi, di động Diệp Tử tự động xóa bỏ tin nhắn này. Nhưng Diệp Tử biết, đối phương đã nhận được. Nghĩ đến câu cuối mình viết kia, quả thực giống như là thầy giáo khuyên bảo học sinh yêu đương sớm, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Lần này, Thỏ không trả lời. Nhưng, hắn không còn tiếp tục gửi tin nhắn cho Diệp Tử nữa, cũng không còn xuất hiện ở trường học. Rõ ràng, tin nhắn này của Diệp Tử có tác dụng. Tuy chỉ là tình cờ, nhưng Diệp Tử vẫn vô thức theo thói quen quay đầu lại, ngồi trong lớp sẽ nhìn về phía cửa sau lớp học, khi trời đổ tuyết sẽ nhớ đến cái ô đen kia. Nhưng Thỏ không còn xuất hiện, tựa hồ, hắn thật sự biến mất. Đương nhiên, đó chỉ là, tựa hồ. Kì nghỉ đông, bạn gái về nhà, Diệp Tử đi thực tập ở một công ty. Tuần đầu rất dễ dàng, tuần thứ hai bắt đầu khá bận rộn. Anh hoàn toàn trở thành culi của văn phòng, bưng trà bưng nước tính toán photo copy phiên dịch đều đến tay anh, mấy tiền bối ngồi ở kia ung dung nhàn hạ rung chân, thỉnh thoảng quăng cho Diệp Tử một tập văn kiện, đem anh mệt chết mới thôi. Thời điểm bận rộn nhất, không có gì bằng từ lúc 11 giờ sáng đến 1 giờ chiều, anh thường không có thời gian đi ra ngoài ăn cơm trưa. Thời điểm trở về, đã là 2 giờ chiều, bụng đói đến không chịu được, muốn đi ra ngoài ăn cơm, kết quả lãnh đạo lại đến, giao cho một đống nhiệm vụ. Ngay lúc anh trở nên hậm hực, một đồng nghiệp nữ đem hộp cơm đặt xuống trước mặt anh, nói: “Diệp Tử, ăn đi!” Diệp Tử đã sớm đói bụng đến lả người, lập tức mở ra, ngấu nghiến ăn sạch, đem canh trứng tím uống hết, xem ra rất ngon miệng. Mấy đồng nghiệp nữ bên cạnh cười khúc khích: “Tôi nói nha, Diệp Tử, bạn cậu thật tốt, đi xa như vậy để đưa cơm cho cậu.” Diệp Tử đầu tiên nghĩ đến Khương Văn. Nhưng thấy khả năng không cao, không phải cậu ta đang đi du lịch sao? Sau đó, Diệp Tử nhìn thấy trà sữa chỉ có thạch kia, động tác liền ngừng lại. Các đồng nghiệp cười haha: “Kỳ thực tôi đã sớm chú ý tới cậu ta, mấy người biết tôi ngồi cạnh cửa sổ mà, tôi thường nhìn thấy cậu ta đứng dưới đó, chỗ có cây ngô đồng cao cao á, quả thực như một phong cảnh hữu tình!” “Hôm nay là lần đầu tiên cậu ta đến công ty chúng ta, mọe, nhìn gần quả thật không chịu nổi mà. Bạn cậu là người mẫu sao? Có thể giới thiệu cho chúng tôi không?” “Ê ê ê trâu già muốn gặm cỏ non kìa…” “Khụ khụ, nói gì thế hả! Cậu ta phỏng chừng không muốn quấy rầy cậu hay sao ấy, tôi thấy cậu ta cứ cầm hộp cơm đứng trước công ty, các cô gái đều nhìn cậu ta chằm chằm hahaha. Sau đó cậu ấy nhờ chúng tôi đem hộp cơm nóng hổi lên, đưa cho cậu. Tôi hỏi sao không tự mình mang lên đây, cậu ta cũng chỉ cười cười.” “Rồi cậu ta ngồi lên lên ghế sofa, nhìn cậu ăn ngấu nga ngấu nghiến…” “Cậu ta chỉ vừa mới đi thôi, hiện tại chắc còn đứng dưới lầu đó, Diệp Tử cậu có muốn chào hỏi người ta không?” Diệp Tử nghe bọn họ nói, liền đứng lên, chạy ra phía cửa sổ, nhìn xuống dưới. Nơi này là chỗ thương mại sầm uất, dòng người dòng xe tấp nập ra vào. Dưới cây ngô đồng to lớn kia, chỉ có một cụ già đang phơi nắng, cùng một đôi tình nhân. Không nhìn thấy Thỏ. Buổi tối ngày 18 tháng 1 hôm ấy, anh khắc sâu vào trong tâm trí. Đi tới đi lui, đều có cảm giác có người đang theo dõi mình, Sau đó, trên vách có in bóng đen chứng thực suy nghĩ của anh. Trong lòng Diệp Tử loạn lên, anh cảm thấy ba lô trên lưng khẽ rung rung, hình như là bị ai giật. Anh xoay người lại. Thì thấy hai người đàn ông nước ngoài cao to, hung thần ác sát. “Làm cái gì vậy?” Diệp Tử thấp giọng hỏi, nghĩ phải làm cách nào để thoát thân được. “Tiểu ca, cho chút tiền mừng tuổi đi? Tết sắp đến rồi, tụi này lại tù túng thiếu thốn, thấy tiểu ca ăn mặc cũng không tệ, chắc hẳn cũng có mấy trăm nhỉ?” Diệp Tử sợ hãi, nhưng vẻ mặt hai người đàn ông đột nhiên thay đổi. Bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Tử, không, nói đúng hơn là nhín phía sau anh. Mới vừa rồi hai người còn hung thần ác sát, hiện tại lại trợn hai mắt lên, ấn đường (phần nằm giữa hàng lông mày) biến đen, miệng mở to, hành vi không đồng nhất, rõ ràng là quá hoảng sợ mà thành. “Haha…. Chúng ta sai rồi… Chúng ta lập tức lăn đây…” Nói xong, bọn họ quay đầu chạy đi mất, chạy đến chật vật, giày của một người còn rơi ra đường. Lẽ nào cảnh sát xuất hiện? Diệp Tử nghĩ như vậy, quay lại nhìn thử. Nhưng mà, chỉ có đèn đường mờ mờ, bông tuyết phiêu dật, không một bóng người nào xuất hiện. Năm ngày cứ thế trôi qua, Diệp Tử lần thứ hai nhìn thấy Thỏ. Trên tàu điện ngầm. Qua tám giờ, tình trạng bên trong tàu điện ngầm luôn luôn quá tải chen chúc nhau. Diệp Tử thật vất vả tìm được một chỗ ngồi, thỏa mãn ngồi xuống, buồn bực ngán ngẩm. Sau đó, anh bắt đầu quan sát hành khách trên tàu. Có cô gái ăn mặc tao nhã, có ông chú lôi thôi nhếch nhác, còn có thành phần tri thức đang nói chuyện điện thoại, cả những đứa bé cười haha nô đùa nữa. Hành khách muôn hình muôn vẻ, tuy nhiên anh lại thấy có một bóng dáng quen thuộc đứng trước cạnh cửa ra vào. Trên người mặc bộ đồng phục màu lam xám được làm từ phong cách Châu Âu, khăn quàng cổ dài màu xám bạc, đeo một cái ba lô đen đơn giản, vóc người cao gầy, màu tóc hơi nhạt. Tim Diệp Tử lập tức siết chặt. Đáng tiếc hành khách đang chuẩn bị chen lấn nhau trước cửa để xuống ga, cho nên chỉ có thể nhìn thấy một góc của nam sinh ấy. Anh thấy hắn giơ tay phải lên, nắm lấy thanh vịn. Mu bàn tay trắng nõn. Sau đó, chỉ còn có thể nhìn thấy nửa sau cái gáy hắn. Không lâu sau, tàu điện ngầm ngừng lại, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: “Đã đến XX, xin mời sau khi cửa sau bên trái mở ra mới bước xuống tàu. Cửa mở xin hãy cẩn thận, chú ý an toàn dưới chân.” Thời khắc cửa xe lần thứ hai đóng lại, nam sinh đã biến mất rồi. Diệp Tử đột nhiên đứng dậy, đi tới cạnh cửa, nhìn ra bên ngoài, Nam sinh theo đoàn người đi phía trước, sau đó quẹo phải, tới thang máy. Gò má đó, là Thỏ. Chắc chắn không sai. Nhưng hôm nay, hắn không theo dõi mình. Diệp Tử đột nhiên nhớ tới, Khương Văn từng nói Thỏ học ở một trường trung học quý tộc tư nhân, mà trường đó quả thật cũng ở gần đây. Vì vậy, chắc là hắn chỉ đang trong thời gian nghỉ giữa giờ đi dạo thôi? Gặp hắn như vậy, có lẽ là ngẫu nhiên. Diệp Tử yên lòng. Có điều anh lại lập tức nghĩ đến, nếu như Thỏ thật sự đến trường, cách trường học mình đến bốn mươi phút tàu điện ngầm. Thêm thời gian đi bộ nữa, chắc phải mất tới một tiếng đồng hồ. Xa như vậy, mà lúc đó hắn mỗi ngày còn… Diệp Tử lắc lắc đầu, nhắc nhở bản thân không được nghĩ nữa. Về sau, mỗi ngày đi làm, anh đều có thêm một tâm nhãn. Anh phát hiện, bản thân thường xuyên vô tình gặp được Thỏ. Buổi sáng, Thỏ đều mặc đồng phục trên người, đứng cạnh cửa, đeo ba lô, gắn tai nghe. Buồn ngủ. Cũng không biết tối hắn ngủ thế nào, mà sau lưng tóc thường sẽ tán loạn tứ tung. Hắn tựa hồ chưa từng phát hiện ra sự tồn tại của Diệp Tử, căn bản còn không nhìn về phía này một cái; Diệp Tử thật sự không hiểu làm sao mà Thỏ được hoan nghênh đến vậy. Chỉ cần hắn đứng ở toa xe, nữ sinh tựa hồ sẽ nhiều hơn một chút. Nhưng không có nữ sinh nào bắt chuyện với hắn, chỉ đứng xa xa nhìn hắn. Rõ ràng cái tên này chỉ là kẻ độc lai độc vãng (lẻ loi một mình), xem ra không có anh em bạn bè gì cả; Buổi tối khi tàu điện ngầm ít người hơn, Thỏ sẽ ngồi ở toa xe góc tối, chơi điện thoại, nghe tai phone, ngủ thiếp đi. Ban đầu Diệp Tử sẽ đổi vị trí chỗ ngồi liên tục, nhưng sau đó thấy Thỏ không phát hiện ra mình, nên cứ ngồi yên một chỗ. Anh ngồi cách khá xa Thỏ, cùng bạn gái gửi tin nhắn; Chạng vạng ngày 28 tháng 1, Diệp Tử cảm giác buồn ngủ ập tới, phát hiện Thỏ an vị ở chếch đối diện với mình, cũng đang ngủ. Nếu là lúc trước, Diệp Tử sẽ cảm thấy cả người không thoải mái. Nhưng, đại khái đối phương cũng đã ngủ, mặt mũi của đối phương, cũng quá nhu hòa, Diệp Tử không nhúc nhích, cứ như thế ngồi đối diện với hắn, nhìn hắn rơi vào giấc ngủ. Thỏ ngủ hơi ngửa đầu, sợi tóc nâu mềm mại kề sát vào gương mặt trắng nõn, chóp mũi ửng đỏ, môi khẽ nhếch. Ánh đèn soi sáng đồng phục trên người hắn, trên khăn quàng cổ màu xám bạc, có vẻ như đã xù lông. Trong nháy mắt, Diệp Tử cảm thấy tóc của hắn, mang theo sắc vàng nhạt, mặt mũi hắn thật tinh khiết, xem ra, quả thực là một đứa trẻ…. chưa va chạm gì nhiều, trên đầu đội vầng sáng của Thiên Sứ. Hoàn toàn chính là kiểu tướng mạo yên bình. Nữ sinh bây giờ đại khái cũng yêu thích loại dáng vẻ này nhỉ, ôn nhu, tỏa nắng, cao gầy, đẹp trai. Nhìn khuôn mặt như thế, Diệp Tử không khỏi hoài nghi lúc trước có phải hay không chỉ là chuyện cười ông trời bày ra? Anh không nhịn được mà cười nhạo bản thân. Có lẽ bị người đối diện cảm hóa, dần dần, Diệp Tử cũng mệt mỏi. Càng ngày càng mệt mỏi. Hết cách rồi, khoảng thời gian này anh thật sự bận bịu chết mất, đi sớm về khuya, so với lúc chuẩn bị cho kỳ thi trong trường còn kinh khủng hơn. Có lúc anh cảm thấy cho dù đang đứng cũng có thể ngủ được. Thế nhưng, Diệp Tử luôn luôn thuộc về kiểu người căng thẳng, lại còn mệt mỏi, anh chưa bao giờ trên các phương tiện công cộng như tàu điện ngầm ngủ gật cả, chẳng giống như mấy hành khách ngủ say như chết kia, Diệp Tử thậm chí còn không ngáp lấy một cái. Nhưng thật kỳ quái, ngày hôm nay, anh thế nhưng lại ngủ. Anh ngủ rất say, cảm giác cả người đều bay bổng. Anh mơ thấy rất nhiều, giấc mơ quen thuộc, giấc mơ xa lạ, còn có giấc mơ thương tâm quái lạ, giấc mơ vui sướng hạnh phúc, hỗn hỗn độn độn xuất hiện xen kẽ nhau. Từng nhóm từng nhóm người xung quanh thay đổi, quang cảnh chập chờn. Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại reo lên. Diệp Tử tỉnh dậy, dụi dụi con mắt, không hề liếc mắt nhìn, liền nhận điện thoại. Đầu bên kia điện thoại, âm thanh ầm ĩ. Nhưng mà, giọng nói người đó, lại rất rõ ràng, quen thuộc. “Đến trạm rồi, A Tử.” Diệp Tử đột nhiên đứng lên, người bên cạnh sợ hết hồn. Đối diện không còn ai, cửa tàu điện ngầm mở rộng, xác thực đã đến trạm. Anh lập tức đi ra ngoài, thở hồng hộc. Lần thứ hai đưa điện thoại đến gần lỗ tai, lại nghe được âm thanh ầm ĩ vang lên ở đầu bên kia. Tiếng vang cùng với phía bên mình tạo thành một tràng âm thanh vụn vặt giống nhau, không hề khác biệt. Diệp Tử ý thức được đối phương có khả năng đang ở chỗ cách mình không xa gọi cho mình. Trong dòng người tấp nập, anh nhìn thấy rõ ràng. Cách anh hơn mười mét, Thỏ đứng ở nơi đó, cầm điện thoại di động, cách qua người đi đường nhìn về phía anh. Không tài nào nhìn rõ vẻ mặt hắn. Thanh âm ôn hòa lần thứ hai vang lên: “Xin lỗi, A Tử, em quả nhiên không thể đáp ứng anh được. Anh có thể bắt em xóa đi bất kì liên hệ gì giữa chúng ta, anh có thể không nhìn em, mắng em, anh có thể chán ghét em, anh có thể thỏa thích lợi dụng em, có thể bắt em giúp anh đạt được bất kỳ nguyện vọng nào đó của bản thân, nhưng anh không thể, bắt em rời xa anh.” “…” Gió đêm lạnh lẽo xuyên thấu trong tàu điện ngầm, tóc bay từng sợi. Rõ ràng cách xa như vậy, Diệp Tử lại tựa hồ như có thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Thỏ: “Em sẽ bảo vệ anh, sẽ không để cho anh gặp bất kỳ nguy hiểm nào, tin tưởng em.” Giọng Thỏ thấp xuống, khản giọng nói: “A Tử, em yêu anh.”