Người Điên
Chương 11 : Tên
Thỏ ngồi trên ghế sofa, không khí ấm áp bên trong xoa dịu đi cái lạnh lẽo trên thân thể hắn. Hắn rõ ràng tương đối kích động, thân thể đứng dậy, đánh giá phòng trọ của Diệp Tử. Phòng khách chật hẹp lấy màu xám trắng làm chủ đạo, rèm cửa sổ màu xám bạc, tường màu trắng, sofa màu đen, gạch màu nhũ bạch. Trên bàn có để tạp chí, không hề có hoa quả gì để trên đấy. Gió lạnh nhiều lần đánh vào song cửa sổ, phát ra tiếng vang phần phật.
Diệp Tử bưng một ly nước nóng hổi đến, đặt trước mặt Thỏ: “Uống đi.”
Thỏ nhìn ly nước, lại ngẩng đầu lên nhìn anh.
Con ngươi nhạt màu đong đầy hạnh phúc cùng cảm động, tựa hồ sau một khắc nước mắt sẽ không nén nổi mà tràn ra. Diệp Tử có chút khó chịu quay đầu, ngồi phía khác sofa, mở ti vi lên. Chương trình liên hoan văn nghệ Tết xuân bắt đầu rồi.
Vũ đạo hoa lệ, màu sắc tươi đẹp, âm nhạc tươi vui, rốt cục căn phòng cũng có chút không khí người ở.
Sau một quãng thời gian trầm mặc, Diệp Tử đang dựa trên sofa đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Thỏ.
Thỏ lập tức cứng ngắt: “A Tử?”
“Tên là gì?” Diệp Tử hỏi.
Thỏ sửng sốt một chút: “Em tên Thỏ, cũng có thể gọi em là Jason.”
“Đang hỏi tên thật của cậu.”
Ánh mắt Thỏ liếc về phía màn hình, liếc mấy cái, rồi mới trả lời: “Cố Thành Tịch. Thành trong thành thị, thủy triều ban đêm lúc ba giờ.”
Lông mày Diệp Tử nhíu lại.
“Sao vậy A Tử?”
Diệp Tử xoa xoa huyệt thái dương: “Có chút đau đầu, có thể là cảm mạo.”
“Uống thuốc chưa? Có muốn nghỉ ngơi chút hay không?”
“Không có chuyện gì. A, tôi nói chứ.”
Thời điểm Diệp Tử nói câu này, anh nhìn về phía Thỏ, không chỉ vậy, còn đưa tay bắt được một sợi tóc của Thỏ, hỏi: “Tóc cậu đúng là trời sinh sao?”
“Ừm.”
“Mắt cũng vậy à? Màu sắc thật nhạt.”
Thỏ khẽ rũ mắt xuống, khuôn mặt ửng đỏ, khóe miệng mang theo ý cười: “Là trời sinh. Bởi vậy nên màu so với cha mẹ em cũng không giống nhau, cha em nghi em không phải con ruột ông, dù cho có làm giám định rồi, vẫn không chịu tin.”
Chẳng trách cha Thỏ lại tìm nữ nhân khác sinh con, chẳng trách mẹ Thỏ bị ức hiếp. Đại khái, cha Thỏ nghi vợ mình có người bên ngoài chăng?
Không cẩn thận lại nghĩ lung tung rồi, không cẩn thận lại quên mất khoảng cách rồi.
Diệp Tử chỉ là muốn quan sát cẩn thận dung mạo của Thỏ, mà không tự chủ được khoảng cách với đối phương càng ngày càng gần.
Ngón tay lẫn vào trong những sợi tóc mềm mại, thời điểm ma sát còn vang lên tiếng động nhỏ.
Con ngươi Thỏ từ từ phóng to, rất nhanh, đôi mắt nhạt màu trở nên sâu thẳm âm u vô cùng.
Nhưng mà đột nhiên, Thỏ hơi nghiêng đầu, nuốt một ngụm nước miếng, thấp giọng nói: “A Tử, anh áp sát em quá.”
Diệp Tử ngẩn người, thoáng lui về một chút: “Tôi còn tưởng cậu không còn da mặt nữa rồi chứ, không nghĩ tới dễ xấu hổ như vậy?”
Thỏ đem cái ly đặt lên bàn” “Đó là bởi vì đối tượng là anh.”
Diệp Tử nhìn ti vi một lúc, như đang chăm chú suy nghĩ gì đó. Một lát sau, anh bất chợt nói: “Trước đây có phải tôi từng gặp cậu?“
“?”
“Tôi cảm thấy hình dáng cậu rất quen thuộc, nhưng không nhớ ra được. Đúng rồi, trước sinh nhật tôi một ngày, cậu cũng đã hỏi một câu rất kì quái, cậu hỏi tôi, vẫn còn thích pháo hoa chứ?“
“Có khi chúng ta đời trước đã nhận thức nhau.”
“Nói trọng điểm cho tôi!”
“Vì thấy được anh, em vẫn luôn chờ đợi, len lén ở phía sau nhìn anh, hi vọng anh có thể nhớ tới chuyện của em.”
Diệp Tử thở dài: “Tôi nói này, sao cậu cứ buồn nôn với tôi thế? Mẹ, làm tôi cả người đều nổi da gà rồi này.”
Thỏ nở nụ cười: “Em chỉ đối vậy với mỗi anh. A Tử, anh là người đặc biệt.”
Diệp Tử triệt để câm nín: “Có lúc, tôi cảm thấy chỉ số IQ của cậu rất cao. Có lúc, tôi lại thấy cậu khó bảo, không thể dùng đạo lý để nói với cậu được. Chúng ta mới quen nhau được bao lâu chứ, tôi có điểm nào đáng để coi trọng? Tôi cũng không nhớ bản thân có đối tốt với cậu? Hay là học sinh cấp ba bây giờ thích phong trào như vậy, tùy tiện xác định một mục tiêu, sau đó đi quấy rối đối phương? Mỗi ngày đều đem mấy cái lời yêu thích này nọ treo bên miệng? Là đang thi đấu hửm? Hay là trừng phạt thua game gì đấy?”
Thỏ lắc đầu.
“Vậy rốt cục xảy ra chuyện gì, hơn nữa cậu cũng biết tình huống của chúng ta có chút đặc thù… Cùng cậu giao lưu quả thật như nhảy vào hố lửa vậy. Còn có, tôi có bạn gái rồi, chuyện có lỗi với em ấy tôi tuyệt đối sẽ không làm. Hơn nữa tôi đối với đàn ông không có hứng thú. Nói trắng ra là tôi không thể tiếp nhận cậu.”
“Không sao, cứ như bây giờ là tốt rồi.” Thỏ cúi đầu, “Có thể nói chuyện với anh như này, em thấy đã đủ lắm rồi.”
“…”
Diệp Tử thở dài, triệt để bế tắc, nghiêng người vào sofa xem ti vi tiếp.
Quá 11 giờ đêm, Thỏ định cáo từ, nhưng bị Diệp Tử ngăn lại.
“Tuyết lớn như vậy, cậu định về bằng cách nào?”
Từ trong ngăn kéo lấy ra một cái chăn bông đã lâu không sử dụng, vứt lên ghế sofa: “Cậu ngủ ở đây đi, không cho phép làm bẩn.”
“Được.” Thỏ giương mắt, “A Tử, anh thật biết chăm sóc người khác.”
Diệp Tử khó chịu: “Ai chăm sóc cậu? Còn nữa, để cậu ở lại phòng tôi tuyệt đối không có nghĩa là tôi chấp nhận cậu. Sau này không được được voi đòi tiên, biết chưa?”
“Ừm, em biết. Hôm nay cảm ơn anh, A Tử, năm mới vui vẻ.”
Diệp Tử xì một tiếng, liền tiến vào trong phòng ngủ, đóng cửa. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, anh tắt đèn ngủ.
Anh không biết.
Lúc nửa đêm, thời khắc vạn vật chìm vào im lặng, cửa phòng anh bị lặng lẽ mở ra.
Một nam sinh cao gầy chậm rãi, chậm rãi tiến vào, bước chân như u linh không hề phát ra tiếng động.
Hắn ngồi ở bên giường, trong bóng tối nhìn chăm chú vào thụy nhan của Diệp Tử.
Ánh sáng yếu từ bên ngoài xuyên thấu qua cửa, chiếu vào. Đem song cửa cùng rèm cửa trong suốt họa tiết hoa hồng chiếu lên người Diệp Tử, hắt lên nửa người Thỏ.
Tay trái Diệp Tử đặt ở mép giường, phía sau lưng trắng nõn, ngón tay thả lỏng, hơi cuộn mình lại.
Thỏ cẩn thận từng chút một giơ tay, mãi đến khi nhẹ nhàng bao trùm lên tay Diệp Tử.
Hoa tuyết rì rầm rơi xuống, kim giây tí tách chuyển động, hô hấp Diệp Tử đều đều.
Cứ như vậy, cũng không biết đã qua bao lâu.
Thỏ ngủ thiếp đi.
Tựa bên giường Diệp Tử.
…
… …
Diệp Tử tỉnh lại, đầu không còn choáng nữa. Thỏ cũng đã rời đi.
Trên bàn có đặt sẵn bữa sáng. Trong điện thoại có một tin nhắn, lúc 7 giờ 30 phút sáng.
Thỏ: “Em đi trước, nhớ ăn sáng đó. Sữa đậu nành với bánh bao hâm lại hãy ăn. PS: Anh lúc ngủ thật sự rất đáng yêu, không cầm lòng được chụp lại vài tấm ^^ [hình] “
Trên hình chính là cảnh lúc Diệp Tử ngủ ngã chỏng vó lên trời, tóc lộn xộn, miệng há to, nước miệng nhiễu ra, tay còn gãi gãi trên bụng….
Diệp Tử ngã mạnh xuống ghế sofa, buồn phiền nói: “Tên khốn này!”
※ ※ ※
Ngoài miệng tuy rằng ghét bỏ, nhưng trên thực tế, trải qua buổi tối giao thừa ấy, quan hệ của Thỏ cùng Diệp Tử có chút tiến triển.
Hiện tại không phải chỉ có Thỏ đơn phương gửi tin nhắn, đôi lúc Diệp Tử cũng sẽ trả lời, cũng sẽ gửi tin “Chào buổi sáng” rồi “Ngủ ngon”; Ở tàu điện ngầm, trên xe bus có gặp được, cũng sẽ nói với nhau mấy câu; Sau khi khai giảng, Thỏ càng thường xuyên chạy tới trường học của Diệp Tử hơn, lúc Diệp Tử chơi bóng rổ, sẽ thấy Thỏ đang ngồi ở phía trên khán đài nhìn xuống; Thời điểm Diệp tử cùng bạn gái tự học ở thư viện, tình cờ, Thỏ cũng sẽ ở cạnh bên đọc sách làm bài.
Sau đó, tình cảnh phát triển thành Diệp Tử phụ đạo cho Thỏ làm bài. Thời điểm như vậy không nhất thiết phải ở trong thư viện, vì không muốn quấy rầy người khác, hai người sẽ không chọn phòng học.
Trình độ môn Toán của Diệp Tử không tệ, những cái đề toán của Thỏ dưới con mắt của Diệp Tử chỉ là chuyện nhỏ. Thời điểm tâm tình không tệ, anh còn vui vẻ đóng vai một học trưởng, giúp cho bạn nhỏ cấp ba giải quyết khó khăn.
Cũng chỉ có những lúc như vậy, Thỏ tựa hồ mới giống với hài tử lớp 11. Nhìn hắn cau mày, cầm bút chì nháp nháp trên giấy; nhìn hắn vật vã dưới mấy cái đề, nhìn hắn kinh ngạc xem phương thức làm bài của Diệp Tử, nhìn ánh mắt sùng bái của hắn… Diệp Tử cực kỳ đắc ý, xem ra cũng không uổng công anh sống sớm hơn hài tử này bốn, năm năm.
Diệp Tử phát hiện trong vở Thỏ, toàn là mấy mẫu giao tiếp Trung Anh hỗn loạn.
“Đây là gì?”
“Vở ghi chú. Ghi lại một số mẫu câu mà thôi.”
“Có tâm quá ha, mấy câu này, là bài thơ?” Diệp Tử một bên gửi tin nhắn với bạn gái, một bên hỏi.
“Chủ yếu là thơ, còn có thêm mấy cái đoạn trong tiểu thuyết.”
“Ồ?”
Đại khái chờ bạn gái quá tẻ nhạt, Diệp Tử bất chợt nảy sinh ý nghĩ, nói: “Đọc một đoạn cậu thích đi? Đừng đọc bằng tiếng Anh, đọc tiếng Trung ấy, tôi nghe không hiểu tiếng chim kia.”
“Được.”
Thỏ thuần thục lật vở, tiếng trang sách vang lên. Rất nhanh, hắn cầm vở lên, âm thanh tương đối nhu hòa, trong veo, Diệp Tử chống cằm nghe hắn đọc.
“Có một truyền thuyết, kể rằng có một con chim non, nó một đời chỉ hót có một lần, tiếng hót so với bất kì tiếng hót của tất cả sinh linh trên đời này đều ưu mỹ êm tai hơn. Từ khi nó rời khỏi tổ của nó, nó liền tìm kiếm một bụi gai, mãi đến khi được toại nguyện, mới dừng lại trú mình.”
Diệp Tử nhắm mắt lại, nói giọng mũi “Ừ”, “Tiếp tục đi.”
“Nó đem thân thể của mình trú ở nơi cao nhất, toàn gai nhọn bao bọc, trên một cành cây xơ xác cất giọng hót. Thời khắc thoi thóp, nó đã có thể tự siêu thoát khỏi thống khổ của bản thân, mà giọng hót kia khiến cho các loài sơn ca cùng dạ oanh đều bị mờ nhạt chán nản. Đó là một khúc ca cực kỳ hoa mỹ, khúc chung mệnh cuối cùng.”
“…”
“Thế nhưng, toàn bộ vạn vật đều đang lắng nghe nó hót, Thượng Đế trên cao cũng mỉm cười. Bởi vì những thứ tốt nhất đẹp nhất, chỉ có thể dùng thống khổ cùng cực đổi lấy (1)”.
Nghe xong, Diệp Tử dĩ nhiên không có cách nào bình luận lời nào.
Anh không biết phải nói gì.
Anh thậm chí còn có chút bắt đầu choáng váng đầu óc.
Thời điểm anh đi vệ sinh, vừa vặn Nhiếp Hải Hà tới, phía sau còn đem theo một đám cô nương.
Nhiếp Hải Hà ngồi xuống chỗ của Diệp Tử, xoay xoay bút của Diệp Tử, móng tay cô vừa mảnh vừa dài, xinh đẹp: “Jason, cậu với lão công sao lại quan hệ tốt như thế? Tôi có chút ghen nha.”
Thỏ cười cợt, bắt đầu thu dọn đồ vật.
Các cô gái hưng phấn nhìn hắn, mồm năm miệng mười.
“Jason, cha mẹ cưng gen tốt quá đi, làm sao có thể sinh ra cưng đẹp thế cơ chứ?” “Em không có quen với Tiểu Cầm hả? Vẫn độc thân?” “Jason, tuần sau bé rảnh không, tới tham gia hoạt động của mấy chị nhé? Đúng rồi thứ sáu tuần này hội điện ảnh thiếu người, có muốn tới hỗ trợ bọn chị không, có phần thưởng đó nha?”
Thỏ lắc đầu: “Học tỷ, thật không tiện, tôi sợ không đến được.”
Các cô gái lập tức tiếc nuối thất vọng.
Nhiếp Hải Hà hoài nghi hỏi: “Rõ ràng trông cậu rất nhàn, nếu không không thể mỗi ngày đều chạy đến trường học của chúng tôi nha. Cho tụi tôi mặt mũi đi chứ, không biết sao mấy nữ sinh kia lấy được ảnh cậu, hiện tại mỗi ngày đều đòi người đây. Nếu cậu có thể tới tham dự hoạt động của chúng tôi, chúng tôi sẽ coi như đây là đại ân.”
Thỏ thu dọn xong, dùng tay nhẹ nhàng sờ lên thắt lưng nhẵn bóng của mình, hơi nhếch khóe môi lên: “Đây là đang mời tôi sao, học tỷ?”
Các nữ sinh trong nháy mắt chết lâm sàn tại chỗ.
Nhiếp Hải Hà ngược lại không bị thuần phục, tiếp tục nói: “Đúng đấy, cho nên, có thể tới không? Mà, nói như thế, cậu muốn chơi cái gì đây? Tôi vừa may làm bên ban tuyên giáo, có thể tạm thời tăng thêm hoạt động nha. Hát? Bơi lội? Thể dục hoạt động?”
Cô gái bên cạnh chen vào: “Nếu như lấy được nhiều tiền thưởng, xong hoạt động còn có thể ra ngoài ăn uống nha, đi KTV hát đi!”
“Cô cùng học trưởng đã từng đến KTV hát sao?” Thỏ nhìn Nhiếp Hải Hà, đột nhiên hỏi.
Nhiếp Hải Hà sửng sốt một chút: “Đã từng.”
“Có hôn chưa?”
Các cô gái nghe xong liền bùng nổ, Nhiếp Hải Hà cũng có chút xấu hổ: “Tự nhiên hỏi cái này vậy, cái kia đương nhiên…”
“Từng hôn rồi?”
Cô gái bên cạnh kích động nói lớn: “Không nghĩ tới học sinh cấp ba bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy a…”
“Là nam nhân ăn thịt đấy!”
Nhiếp Hải Hà mặt đỏ bừng: “Đừng trêu học tỷ, cậu cuối cùng có muốn…”
Cô còn chưa nói hết, Thỏ đột nhiên bật dậy, cái ghế cùng sàn nhà ma sát, phát ra âm thanh sắc bén, như đang sợ hãi rít gào.
Hắn vốn đã cao gầy, sau khi đứng dậy như thế, cảm giác như đang đứng từ trên cao liếc mắt nhìn đám nữ sinh vậy. Không, trên thực tế, hắn chỉ đang liếc nhìn một người, đó là Nhiếp Hải Hà.
Nửa khuôn mặt hắn khuất trong tối, không hề có cảm xúc, có chút giống với phần tử khủng bố.
Hắn há miệng, môi hơi giật giật.
Không ai nghe được hắn nói cái gì, bởi vì hắn chỉ động khẩu hình.
“Cậu nói gì, tôi nghe không rõ.” Nhiếp Hải Hà hỏi.
Thỏ đột nhiên nở nụ cười, vẫn ôn nhu thân thiết như vậy, trên mặt không chứa bất kỳ nét thâm độc nào: “Chỉ cần có A Tử học trưởng tham gia, tôi nhất định sẽ đến.”
Nói xong, hắn liền rời đi.
Không có ai nghe được hắn vừa nói gì, chỉ có một mình hắn biết.
Ai bảo Nhiếp Hải Hà tự nhiên hỏi nguyện vọng của hắn làm gì, cho nên hắn chỉ là thành thực trả lời mong muốn bản thân mà thôi:
“Tao muốn giết mày, nữ nhân đáng chết.”
Lời tác giả: (1) Tuyển tập lời tựa [Tiếng chim hót trong bụi mận gai].
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
114 chương
26 chương
12 chương
14 chương
34 chương
60 chương