Người Đẹp Làm Nhân
Chương 92 : Chuyện Cũ Kể Lại 2: Gió Đông Chợt Đến - P1
Ngày mùa thu, bầu trời trong xanh. Người của đội hình sự tập trung ở phòng hội nghị. Sắp đến giờ họp, đám đàn ông đều có mặt đông đủ, chỉ thiếu lãnh đạo và… Tô Miên.
Hàn Trầm ngồi ở một góc như thường lệ. Vừa ngẩng đầu, anh lièn bắt gặp một thân hình uyển chuyển trên đôi giày cao gót đi vào phòng. Tất cả mọi người đều vô tình mà hữu ý dõi mắt về phía cô. Duy chỉ có Hàn Trầm lại cúi đầu hút thuốc, tựa hồ không thấy cô.
Lúc đi vào, khóe mắt Tô Miên nhanh chóng liếc qua chỗ anh. Sau đó, cô tìm một vị trí trống ngồi xuống. Không khí thoang thoảng mùi dầu gội thơm dìu dịu, cũng như mùi hương ngọt ngào và ấm áp tỏa ra từ người cô.
Hàn Trầm cầm tách trà nhấp một ngụm. Đúng lúc này, một chàng cảnh sát trẻ tuổi ngồi bên cạnh Tô Miên hỏi, “Tiểu Miên, sao bây giờ em mới đến?”
Cô hạ giọng, “Em đâu có muộn giờ. Anh xem, còn một phút nữa cuộc họp mới bắt đầu. Em dậy sớm tranh thủ gội đầu ấy mà.”
Người cảnh sát “à” một tiếng. Vì không hiểu suy nghĩ của phụ nữ, anh ta lại cất giọng hiếu kỳ, “Việc gì em phải gội đầu vào buổi sáng ất thời gian. Buổi tối có hơn không?”
Tô Miên cười tủm tỉm. Hàn Trầm ngồi gần đó cũng mỉm cười. Anh bạn này đúng là ngố. Phụ nữ buổi sáng gội đầu vì làm đẹp chứ còn gì nữa? Buổi tối sấy tóc cho ai ngắm? Tuy anh chưa từng yêu đương nhưng bên cạnh bạn bè oanh oanh yến yến nhiều như vậy, chút kiến thức này anh vẫn hiểu.
Phụ nữ xinh đẹp ít nhiều đều thích làm bộ làm tịch. Trong con mắt của Hàn Trầm, Tô Miên cũng thế nhưng ở một mức độ vừa phải. Ngoài ra, trên người cô còn có chút ngây thơ hiếp gặp ở những cô gái xinh đẹp khác.
Quả nhiên, Tô Miên cất giọng đầy tự tin, “Em muốn xinh hơn một chút ấy mà. Đây là lần đầu tiên em thực tập, đương nhiên phải phấn đấu đạt một trăm điểm rồi.”
Anh chàng cảnh sát gật gù. Hàn Trầm đưa mắt nhìn lướt qua mái tóc đã được sấy thẳng của cô. Đúng là mái tóc dài mềm mại càng tô thêm gương mặt trắng trẻ dù không trang điểm. Cô chỉ tô một chút son cũng đủ khiến cánh mày râu không thể rời mắt.
Ngoài ra, Tô Miên còn sơn móng tay. Hàn Trầm vốn rất ghét phụ nữ đánh móng tay nhưng nước sơn không màu trong suốt của cô không hề nhức mắt mà lại rất sáng. Hơn nữa, ngón tay cô thon dài, đặt trên áo len vô cùng nổi bật.
Hàn Trầm liếc qua tay Tô Miên rồi lại di chuyển ánh mắt lên trên. Đúng lúc Tô Miên ngẩng đầu, thế là bốn mắt chạm nhau. Hai người cách nhau không xa, ở giữa chẳng có vật cản nên anh nhìn cô một cách trắng trợn.
“Sau này chính thức đi làm, em hãy buộc tóc cho gọn gàng.” Anh lên tiếng.
Bây giờ hai con người coi như thuộc một tổ, Hàn Trầm nói vậy, người bên cạnh cũng không cảm thấy lạ. Nhưng nhiều chuyện chỉ người trong cuộc mới cảm nhận thấy bầu không khí khác thường. Rõ ràng anh chỉ nói một câu bình thường, nhìn cô bằng ánh mắt thản nhiên, vậy mà Tô Miên tự dưng thấy rất mờ ám.
Anh nói, đợi sau này cô chính thức đi làm… Anh còn nói, cô hãy buộc tóc…
“Buộc thì buộc.” Cô dùng tay búi tóc lên cao rồi ngẩng đầu nhìn anh, “Thế này đã được chưa?”
Dưới ánh đèn sáng trưng, mái tóc dài của người con gái như dải lụa quấn quanh ngón tay thon thả, để lộ cần cổ trắng nõn nà. Cô nhìn anh chăm chú bằng ánh mắt linh lợi.
Hàn Trầm bị con gái theo đuổi từ nhỏ đến lớn nên mắt lúc nào cũng cao hơn đầu, cũng chưa từng bị sắc đẹp mê hoặc. Vậy mà vào thời khắc này, anh lại cảm nhận một cách rõ ràng, cổ họng mình trở nên khô rát trong phút chốc.
Yên lặng một lát, anh quay mặt đi chỗ khác, thản nhiên trả lời, “Được rồi.”
“Vâng.” Tô Miên buông tay, mái tóc dài lại xõa xuống. Xung quanh dòng người, cô và anh chỉ trao đổi trong giây lát nhưng trống ngực cô lại đập thình thích. Vừa rồi có phải cô thể hiện quá rõ ràng? Liệu anh có cho rằng cô cố ý vén tóc trước mặt anh hay không?
Đối với Hàn Trầm, Tô Miên là cô gái hơi đỏm dáng, hơi khắt khe, ngây thơ và có chút gợi cảm khó tả. Cô khác tất cả những phụ nữ anh từng gặp ở một điểm, cô rất tự nhiên. Cho dù vào lúc phiền phức nhất, cô cũng khiến anh cảm thấy thoải mái và dễ chịu.
Ví dụ, lãnh đạo đến thị sát tình hình, cô sẽ ăn mặc lịch sự đẹp đẽ, hành vi cử chỉ lễ độ như một thục nữ. Trong khi tối qua, cô cùng mấy người đàn ông đánh bài, thua rồi còn giở trò lật lọng, không chịu xuống dưới chạy quanh sân. Ví dụ, cô rất kén ăn. Có lẽ từ nhỏ được mẹ chăm sóc chu đáo nên vị mặn hay nhạt một chút cũng không chịu, phải đủ cay mới hào hứng, vị đắng chẳng thèm động đũa. Mỗi lần ăn cơm cùng đồng nghiệp, cô đều nhăn mặt nhíu mày. Hàn Trầm tuy thuộc loại nhưng anh luôn cho rằng khẩu vị của mình khắt khe chứ không phải kiểu của cô. Vì vậy, anh không ưa những người kén ăn. Mỗi lần bắt gặp Tô Miên nhăn nhó, trong đầu anh bật ra ý nghĩ: Ai mà làm bạn trai của cô thì vô cùng phiền phức, một là phải hầu hạ, không thì phải dạy dỗ.
Còn trong mắt Tô Miên, Hàn Trầm là người đàn ông rất “chất”. Ở giữa đám đông, anh luôn là nhân vật nổi bật và được yêu thích nhất, lúc phá án càng tỏa sáng. Nhưng thật ra, anh chỉ hay ra vẻ ta đây mà thôi. Nói chuyện với phụ nữ, anh luôn giữ thái độ thờ ơ, lãnh đạm. Anh tôn trọng và lễ phép với những người cảnh sát lớn tuổi nhưng không bao giờ gần gũi mà thường đi cùng các đồng nghiệp trẻ tuổi, xưng anh gọi em rất thân thiết. Vì vậy, Tô Miên cảm thấy, con người Hàn Trầm bề ngoài có vẻ chững chạc nhưng tận sâu bên trong anh vẫn chỉ là một cậu bé mà thôi.
Cũng có lúc hai người xảy ra mâu thuẫn. Thật ra cũng không hẳn là mâu thuẫn, mà là lĩnh vực tâm lý tội phạm của cô đối đầu với phương pháp điều tra truyền thống của anh.
Đó là một ngày ba tháng sau khi cô đến Sở Công an thực tập. Hôm ấy xảy ra vụ án giết người hàng loạt nghiêm trọng. Năm nhân viên nữ trẻ tuổi làm việc ở khách sạn bị giết chết trong đêm tối yên tĩnh ở ký túc xá.
Ký túc của bọn họ là một căn hộ chung cư gồm ba gian phòng. Lúc Tô Miên cùng người của đội hình sự tới nơi, hiện trường rất thảm khốc. Đó cũng là lần đầu tiên cô tự phác họa chân dung tội phạm.
Đội trưởng đội hình sự lên tiếng, “Mọi người hãy phát biểu suy nghĩ của mình. Tiểu Miên, cô nghiên cứu tâm lý tội phạm, hãy thử nói xem…”
Thật ra, Đội trưởng cũng chỉ khách sao thế thôi. Ai ngờ anh ta vừa sứt lời, Tô Miên đã cất giọng lanh lảnh, “Vâng.”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô, bao gồm cả Hàn Trầm đang trầm tư bên xác nạn nhân.
Trước ánh mắt của các tiền bối, Tô Miên không hề tỏ ra căng thẳng. Lúc bấy giờ, thần tượng của cô không phải là giáo sư Hứa Mộ Hoa mà là giáo sư Bạc Cận Ngôn, nhân vật số một trong giới Tâm lý tội phạm. Tô Miên rất sùng bái giáo sư Bạc, vì vậy, bất kể tư duy hay phong thái của cô đều ít nhiều bị ảnh hưởng. Cô đi thẳng vào vấn đề chứ không vòng vo tam quốc, tuy lời lẽ của cô không đến nỗi cay độc như thần tượng nhưng cũng rất có khí thế.
“Khụ…” Cô hắng giọng rồi lên tiếng, “Thứ nhất, đối tượng tình nghi khoảng 20-35 tuổi, chiều ca trung bình, thuận tay phải; thứ hai, hiện trường không có đặc trưng rõ ràng chứng minh hắn mắc bệnh tâm lý. Bởi hiện trường tuy hỗn loạn nhưng không thể hiện đặc điểm của người không có năng lực tổ chức. Hắn thậm chí còn dọn dẹp hiên trường, dù không được sạch sẽ. Vì vậy, đây là lần đầu tiên hắn gây án, hơn nữ không có kế hoạch từ trước; thứ ba, hắn làm công việc đơn giản, thu nhập thấp, trong cuộc sống khó nhân được sự tôn trọng và cảm giác đạt được thành tựu, thiếu mối quan hệ xã giao. Vì quanh đây có nhiều doanh nghiệp nên nghề nghiệp của hắn có thể là công nhân hoặc thất nghiệp, thứ tư, rất có thể hắn sống quanh đây, chúng ta hãy tìm kiếm trong phạm vi năm cây số; thứ năm, sau khi giết người, hắn không cưỡng hiếp nạn nhân, mà cướp sạch tài sản rồi bỏ đi. Do đó về phương diện kia, hắn thể hiện một cách đè nén và nhu cầu đặc biệt…”
Tô Miên phát biểu một thôi một hồi, đám cảnh sát hình sự đều im lặng lắng nghe. Tâm lý tội phạm dù sao cũng là lĩnh vực mới, Tô Miên lại dùng nhiều thuật ngữ chuyên ngành nên khiến họ choáng váng đầu óc.
Đội trưởng đội hình sự gật đầu, “Tôi cảm thấy suy luận của cô ấy rất có lý. Các cậu thấy thế nào?”
Có người lộ vẻ tán thành, nhưng cũng có người tỏ ý nghi ngờ. Đội trưởng lại quay sang Hàn Trầm, “Trầm, cậu thấy sao?”
Lúc phá án, anh luôn là một người hết sức trầm tĩnh. Anh không giống Tô Miên, vừa nghĩ ra vấn đề là lập tức ngả bài. Anh sẽ tìm đủ chứng cứ, nắm chắc ván cờ rồi trực tiếp bắt kẻ tình nghi, khiến mọi người chỉ còn biết tâm phục khẩu phục.
Dù hỏi vậy nhưng Đội trưởng cho rằng anh sẽ không phát biểu ý kiến. Nào ngờ, Hàn Trầm tự nhiên đứng dậy, lên tiếng, “Tôi đã có kết luận rồi.”
Mọi người gồm cả Tô Miên đều đổ dồn ánh mắt về phía anh. Hàn Trầm không mở miệng ngay mà rút một điếu thuốc ra. Nhưng chợt nhớ không được hút thuốc ở hiện trường, anh lại bỏ vào túi quần, đồng thời liếc cô một cái, làm trái tim Tô Miên loạn nhịp.
Sau đó, anh nói, “Trên nền tuyết ở ngoài ban công có dấu chân. Tội phạm cao từ 1m70 – 1m75, nặng 60-70kg. Từ khoảng cách giữa các bước chân, có thể suy ra hắn còn trẻ. Dấu chân chỉ có chiều đến chứ không có chiều ngược lại, chứng tỏ tội phạm đột nhập vào nahf từ ban công, thoát ra theo lối cửa chính.”
“Tội phạm giết năm người liền nên đế giày của hắn có vết máu, hiện trường cũng có dấu giày của hắn nhưng ở ngoài cẳ và trên hành lang lại không có dấu vết. Điều này chứng tỏ, lúc rời đi, hắn đã cởi giày. Vào mùa đông giá lạnh, một người không đi giày chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của bảo vệ khu chung cư. Thế nhưng, chẳng có bất cứ lí do để tin, tội phạm sống trong khu chung cư này. Nói một cách cụ thể hơn…” Anh lại vô tình mà hữu ý liếc Tô Miên một cái, “… Là căn hộ phía đối diện. Vừa rồi, chúng tôi đã tìm hiểu người hàng xóm đó, độ tuổi, chiều cao, cân nặng của anh ta đều phù hợp với mô tả. Hơn nữa, nếu là anh ta, việc trèo cửa sổ sẽ càng hợp lý hơn.”
Mọi người tỏ ra phấn chấn. Đội trưởng vỗ vai Hàn Trầm, “Làm tốt lắm. Vừa rồi tôi cũng thấy người ở nhà đối diện rất khả nghi, vì cậu ta tỏ ra căng thẳng quá mức. Tiểu Lưu và Tiểu Trương hãy đi bắt giữ đối tượng tình nghi, còn ba cậu theo tôi khám xét nhà hắn.”
Mọi người lập tức hành động, Hàn Trầm cũng đi theo đội trưởng sang nhà đối diện. Hôm nay, Tô Miên chỉ đi thực tế chứ không có nhiệm vụ gì, Vừa rồi, cô có dịp thể hiện tài năng, ai ngờ Hàn Trầm ra tay, khiến “công chúng” quên mất sự tồn tại của cô, cũng chẳng ai hỏi đến lý luận tâm lý tội phạm của cô nữa, bởi đối tượng tình nghi đã được xác định.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
10 chương
413 chương
100 chương
295 chương