Người Đến Bên Cạnh Tôi FULL
Chương 13
Hai người phụ nữ trong trang phục chuyên nghiệp đem tất cả trang phục đến phòng quần áo của Quan Hề, sau khi lấy ra từng cái và treo vào tủ xong, lại tỉ mỉ ủi phẳng các vết nhăn trên quần áo.
Các cô ấy làm những việc này xong, Quan Hề và Giang Tùy Châu cũng từ dưới lầu đi lên.
Lòng Quan Hề chỉ nghĩ về quần áo của cô, sau khi đi vào thì lập tức cầm lấy từng món và quan sát.
“Thưa anh, đã sửa sang lại xong rồi ạ.” Người phụ nữ thu dọn đồ đó nói.
Giang Tùy Châu: “Được.”
“Vậy chúng tôi đi trước ạ.”
“Ừ.”
Hai người thấy Giang Tùy Châu gật đầu, cũng ra hiệu với Quan Hề, sau đó đi ra khỏi phòng quần áo, rời đi.
Giang Tùy Châu ngồi xuống ghế sofa, nhìn Quan Hề đứng trước một dãy quần áo lựa chọn tới lui.
“Dự án Nam Sơn đó, người nhà em để Quan Oánh tham gia cùng à?”
Quan Hề cởi áo khoác trên người xuống, lấy món đồ đúng ý mình nhất xuống để mặc thử: “Sao anh lại biết vậy?”
“Lúc ở phòng khách anh thấy cô ta xem cái đó.”
“À, mẹ em hy vọng chị ấy có thể học được một ít.”
Giang Tùy Châu: “Lần đầu tiên thử sức với hạng mục đã chọn cái này, em tình nguyện à?”
Quan Hề hơi khựng lại, đưa mắt nhìn anh: “Anh có ý gì.”
“Hạng mục này từ lúc mới bắt đầu là bên anh phát triển trước, sau đó em nói ba em có ý định gia nhập, anh mới chuyển một phần tư sang cho em.
Ba em cũng vì biết những chuyện này, nên lúc đầu đã đưa hạng mục này vào danh nghĩa của em, để em làm lãnh đạo để kiếm chác.” Một tay Giang Tùy Châu đặt trên tay vịn ghế sofa, thỉnh thoảng ngón trỏ lại gõ nhẹ một cái, như có hơi khó hiểu, “Vậy nên, có thể nói là em không phải hoàn toàn không muốn để cô ta gia nhập đúng không.”
Giang Tùy Châu nói rất rõ ràng, hạng mục này nói cho cùng thì là vì Quan Hề nên mới tồn tại sự tham gia hợp tác của Quan thị, cô có quyền nêu ý kiến cũng có tư cách nói không, nhưng cô lại không hề lên tiếng.
Quan Hề nghe anh nói xong cũng thấy hơi hoảng hốt, cô nhìn mình trong gương, có chút xuất thần: “À, anh nói chuyện này sao.
Chị ấy không hiểu cái gì cả, chỉ đến học tập chút thôi, hơn nữa họ đều nói như vậy, anh cảm thấy em nói không đồng ý sẽ thích hợp sao.
Vậy thì ba mẹ sẽ chỉ cảm thấy tâm tư em quá nặng nề và keo kiệt có được không hả.
Em phải bạch liên hoa chút, không thể ác độc thế được.”
“Trước nay đều chỉ là em có muốn hay không mà thôi, từ khi nào em đã bắt đầu nghĩ đến có thích hợp hay không vậy.” Lời nói của Giang Tùy Châu lúc này thật chân thành, Quan Hề nghe thế cũng mở to mắt, cô tiện tay cầm một chiếc túi nhỏ trong ngăn tủ ném qua: “Cút cút cút.”
Giang Tùy Châu tiếp lấy: “Quan Hề, sau khi người chị gái này của em trở lại, có vẻ như tính tình của em đã khiêm nhường đi không ít.”
“….”
“Nhưng cứ tùy theo ý em đi, em đã đồng ý thì anh cũng không thể nói gì thêm được.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Giang Tùy Châu bày ra vẻ “em muốn tình cảm chị em gái sâu đậm thì cứ sâu đậm đi”.
Hơn nữa, so sánh với sự hòa thuận giữa anh chị em cùng trang lứa trong gia đình họ Quan, gia đình lớn của Giang Tùy Châu có thể nói là Tu La tràng lừa dối lẫn nhau.
Đối với anh mà nói, máu mủ mới là thứ cần đề phòng nhất.
Lúc này Quan Hề cũng đã hiểu ý anh, thậm chí còn có hơi cảm động.
Cô mỉm cười, chân mày nhíu lại, “Sao vậy? Anh lo lắng cho em à.”
Giang Tùy Châu đứng dậy đi đến, anh đứng sau lưng cô, nhìn về phía gương đứng.
Trong gương, hai chân của người phụ nữ thon dài đều đặn, vòng eo yêu kiều, chiếc áo khoác nhỏ mặc trên người cô vô cùng xinh đẹp.
Cô đứng ở nơi đó đã cảm thấy thân thiện và xinh đẹp.
“Ừm, sợ em mất thế.”
Giang Tùy Châu cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi sau tai Quan Hề.
Là hương thơm mà anh đã quen thuộc, cũng không biết là nước hoa hay là hương thơm vốn đã ở trên người cô, ngửi rất thoải mái.
Quan Hề hơi giật mình, đưa cùi chõ đến: “Anh bớt nghĩ xấu [1] em lại đi.”
“Không hề nghĩ xấu em, chỉ là đang nhắc nhở em mà thôi.”
“Hừ.”
[1] Gốc là ‘hát suy’ (唱衰): một từ tiếng Quảng Đông, có nguồn gốc từ Hongkong, nghĩa là làm tổn hại đến danh tiếng của của bạn.
Hát ở đây là tuyên truyền.
Khóe miệng Giang Tùy Châu hơi cong lên, ngón tay vòng qua trước mặt cô, nhẹ nhàng bóp cằm để cô quay mặt lại.
Sau đó anh được thế ngậm lấy môi cô.
Hai người đã không gặp nhau hai tuần liền, vì bận rộn chuyện công việc nên anh không thể phân thân, cô thì vì bên ngoài có quá nhiều lời đồn đại lộn xộn, mấy ngày nay cũng lười đi lung tung.
Lâu ngày không gặp nhau, nhẫn nại cũng đến điểm giới hạn.
Nụ hôn của anh ngay lúc này trông thì ung dung thong thả, thực chất thì không cách nào kiếm chế được.
“Ưm ——“
Hai người dây dưa triền miên.
Giang Tùy Châu muốn cả người, lập tức đến gần ôm cô lên bàn trang điểm.
Trên bàn trang điểm của Quan Hề đều là mỹ phẩm dưỡng da, sau khi bị anh ôm lên ngồi trên đó, sau lưng là một đợt tiếng va chạm của thủy tinh.
“Đừng làm loạn.” Quan Hề ngã người ra sau, giơ tay che môi anh lại.
Nhưng khi tầm mắt chạm phải đôi mắt đang nhìn bàn tay cô, trong lòng cô cảm thấy sự sợ hãi quen thuộc.
Ánh mắt anh rất trực tiếp, mang theo vô số ý muốn xâm chiếm, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người ta ngay tại nơi này vậy.
Từ trước đến nay hai người luôn thẳng thắn trong chuyện đó, muốn là muốn, chưa bao giờ che giấu.
Nhưng, ở chỗ này thì không thể được.
“Một lát nữa cùng ra ngoài ăn cơm nhé.” Giang Tùy Châu cũng biết nơi này không được, cụp mắt, khôi phục trạng thái.
“Ăn cái gì.”
“Em muốn ăn cái gì?”
Quan Hề nhấc chân, dùng ngôn ngữ lưu manh để trêu chọc anh, “Muốn ăn anh đó.”
Sau răng cấm của Giang Tùy Châu cắn chặt: “Em khiêu thích thêm một lần nữa xem?”
Quan Hề dừng lại kịp thời: “Vậy anh để em đi xuống đi.”
Giang Tùy Châu liếc cô một cái, lại lui về sau một bước.
Quan Hề nhảy xuống khỏi bàn trang điểm, lại thay đổi chiếc áo khoác trên người: “Lần trước Ninh Y nói với em có một nhà hàng ăn rất ngon, lát nữa chúng ta đi thử xem.”
“Ừ.”
Nghĩ xong chuyện đi đâu ăn, Quan Hề lại tiếp tục kiểm tra những món quần áo của mình: “Hai món này có vẻ không đẹp như trên sàn diễn, cái này cũng được….”
Ting ting ——
Ngay tại lúc này, điện thoại vang lên mấy tiếng thông báo tin nhắn đến.
Quan Hề cầm lên nhìn một cái, phát hiện là nhân viên bên trung tâm kia gửi cho cô “hình những đứa con cưng đang chơi cùng nhau”.
Trước đó cô ở cách khá xa, chụp không được đẹp lắm, nên trước khi đi đã báo một tiếng với nhân viên, để anh ta chụp xong thì gửi sang cho cô.
Giang Tùy Châu thấy cô nhìn chằm chằm điện thoại tươi cười, hỏi: “Nhìn gì vậy.”
“Con trai ruột của em đó.” Quan Hề tự đắc giơ lên khoe khoang, “Anh nhìn này, có đẹp trai, có dũng mãnh không.”
Giang Tùy Châu cầm lấy điện thoại của cô, lướt xem hình, nói hơi qua loa lấy lệ: “Ừm, tạm được.”
Sau khi xem xong, anh nhấn vào màn hình, ảnh thu nhỏ trở về lại trong khung trò chuyện.
Giang Tùy Châu vừa định đưa điện thoại lại cho cô, bất chợt điện thoại rung lên, đối phương lại gửi tới một đoạn văn bản.
“Cô Quan, hình của Giang Giang và Tiểu Tùy đây ạ, tạm thời thì Châu Châu đang xuống nước nên không chụp được, một lát sẽ gửi lại cho cô nhé.”
Giang Giang? Tiểu Tùy?
Châu Châu xuống nước?
Hai chữ con trai chợt nhảy ra trong đầu.
Khóe miệng Giang Tùy Châu hơi cong lên, “Quan Hề.”
“Sao vậy.”
“Con trai em tên gì.”
“Tên là Giang —–“ Quan Hề ngừng một lúc, lập tức dừng lại.
Cô nhìn khuôn mặt không cảm xúc gì của Giang Tùy Châu, nhanh chóng giành lại chiếc điện thoại.
Sau khi cụp mắt nhìn màn hình, đã biết.
Cô trừng mắt nhìn, chột dạ cười cho qua: “Cục cưng, sao anh lại xem trộm tin nhắn của em chứ, rất là không có đạo đức nha.”
“Lá gan lớn nhỉ?”
“Trời ạ, đây chỉ là biểu hiện tình yêu của em dành cho anh mà thôi.” Quan Hề nói dối mặt không đổi sắc, “Vì yêu anh, hận những thứ bên cạnh đều không phải là anh, anh hiểu không?”
Giang Tùy Châu cười lạnh lùng, vốn không thèm để ý đến màn bày tỏ tình cảm này của cô, đi thẳng ra bên ngoài.
Quan Hề vội vàng cầm túi đuổi theo: “Này —— anh thái độ gì chứ, anh đừng nóng giận mà.
Này này này, đừng đi nhanh như vậy…… Anh đi đâu thế?”
Âm thanh giày cao gót trên cầu thang có hơi nhanh, Giang Tùy Châu biết rõ trình độ quen mang giày cao gót đi bộ của cô không hề khác biệt so với đi chân trần, nhưng vẫn ngừng lại, tránh để cô vô tình bị đau chân, sau đó lại tức anh ách trách tội anh không chờ mình.
“Bây giờ ra ngoài, ăn cơm.”
“Sớm như vậy sao?”
“Không còn sớm, ăn xong về nhà sớm.” Vẻ mặt Giang Tùy Châu lạnh lùng, nhưng Quan Hề cảm nhận được ẩn ý rõ ràng trong mắt anh.
Vì vậy cô cười một tiếng, ôm lấy cánh tay anh và đi xuống: “Được nha, về nhà anh sớm chút.
Ừm…… Vậy sau này em có thể gọi cục cưng của em là Giang Giang và Châu Châu được không.”
“….”
“Anh không nói lời nào thì em xem như anh đã ngầm đồng ý rồi đó.”
Giang Tùy Châu quay sang nhìn cô, “Không chiếm thế thượng phong em sẽ không thoải mái đúng không.”
“Cái này thì đúng thật là vậy.”
“Được, tiếp tục cố gắng.”
“Cố gắng thì cố gắng.”
….
Lúc đi xuống thì Quan Oánh không ở dưới lầu, nên Quan Hề chỉ nói một tiếng với dì Trân, sau đó đi ra ngoài luôn.
Sau khi hai người cơm nước ở nhà hàng xong, lại ngồi xe Giang Tùy Châu trở về Gia Lâm cảnh uyển.
Vừa rồi ở nhà hàng có uống hai ly rượu vang, lúc về đến nhà, men say đã nhàn nhạt, bầu không khí rất thích hợp.
Giang Tùy Châu đặt chìa khóa xe xuống, tùy ý ném áo khoác lên ghế sofa, “Buổi tối có cần đưa em về không.”
“Đến lúc đó anh còn sức lực để đưa em về nhà à.” Quan Hề đi đến sau lưng anh, đưa tay khoác lên vai anh.
Sau khi cởi áo khoác, bên trong người Giang Tùy Châu chỉ là một chiếc áo mỏng, không dày chút nào, có thể cảm nhận được cơ bắp mê người của anh ở bên trong.
Quan Hề nhìn anh rất trực tiếp, vừa bày ra dáng vẻ trêu đùa vừa suy nghĩ bậy bạ, vóc người của Nhị Cẩu rất đẹp……
Giang Tùy Châu bị cô táy máy tay chân, không bình tĩnh nổi: “Em có thể thử xem sao.”
“Được đó.”
Người phụ nữ trước mắt đã uống hơi say, đáy mắt và chân mày đều mang theo sự quyến rũ chết người.
Giang Tùy Châu tối mắt, xoay người dứt khoát bế cô lên, đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Toàn bộ căn nhà chỉ có hai người họ, sau khi vào phòng ngủ cũng không vội vã đóng cửa lại, trực tiếp đặt người nằm lên chăn.
Giang Tùy Châu đưa tay giữ chặt sau cổ cô, hôn mạnh mẽ.
Quan Hề hơi ngửa đầu, chậm rãi rút vạt áo nhét bên trong quần của anh ra.
Tay cô có hơi lạnh, lúc chạm phải da thịt thì anh lập tức giữ lại.
“Lạnh à?” Anh ngừng lại, giọng nói trầm thấp, hơi thở phả lên mặt cô rất nóng bỏng.
Quan Hề được anh hôn nên đã có cảm giác, ngước mắt nhìn anh, nói với giọng mềm mại: “Lạnh lắm…..
Anh làm em ấm áp đi.”
Giang Tùy Châu nhíu mày, định đứng dậy bật máy điều hòa lên.
Nhưng người còn chưa kịp đứng dậy, tay người bên dưới đã không còn an phận.
“….” Giang Tùy Châu rên lên một tiếng, cổ họng tựa như bị giữ lại.
Phương thức sưởi ấm của cô, to gan không thứ gì sánh kịp.
Giang Tùy Châu hít nhẹ một hơi, ánh mắt có hơi đỏ ngầu.
Lúc này anh không còn quan tâm đến việc cô có lạnh hay không nữa, xé rách quần áo cản trở, đi thẳng vào nội dung chính.
Sau nửa đêm hôm nay, Quan Hề cảm giác mình vẫn chưa thể ngủ được.
Ngây ngô dại dột, lăn lộn qua lại một hồi lại một hồi, cô đã nói rất nhiều lời xin tha, ví dụ như không chiếm thế thượng phong của anh nữa, không gọi anh là con trai nữa, hay ví dụ như tuyệt đối không hoài nghi sức lực của anh, vân vân và mây mây.
Nhưng cuối cùng tiếng khóc sướt mướt cùng tiếng rên rỉ của cô vẫn bị bãi bỏ và nuốt vào bụng.
**
Ngày hôm sau trời mưa.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm.
Quan Hề ngồi trong phòng ăn, vừa ăn cơm trưa vừa trả lời tin nhắn của Chung Linh Phàm.
Từ sau khi kết hôn với Kim Khai Thành, Chung Linh Phàm vẫn luôn ở nhà tận hưởng năm tháng bình yên, trở thành quý cô giàu có hiền lương thục đức, vòng bạn bè đều là thức ăn ngon và món ngọt tự mình làm.
Nhưng nhìn dáng vẻ nói muốn mở một quán bar của bây giờ, đoán chừng là không hiền nổi nữa, muốn ra dáng tiêu xài phung phí đây mà.
“Cuối tuần nay Linh Phàm nói mình sắp mở một quán bar nên sẽ tổ chức party, anh biết không.” Quan Hề hỏi.
Giang Tùy Châu ngồi ở đối diện gật đầu: “Anh nghe Kim Khai Thành nói rồi.”
Quan Hề: “Vậy anh có đi không?”
Giang Tùy Châu: “Không biết, có thể anh sẽ không có thời gian.”
“À.”
Giang Tùy Châu ăn xong, đặt đũa xuống: “Anh phải ra ngoài trước, còn em thì sao?”
“Em phải đến công ty nữa, nhưng anh không cần đưa em đi đâu, em tự lái xe.” Quan Hề vừa nói vừa cầm điện thoại đứng dậy, nhưng mới vừa bước ra một bước, chân đột nhiên mềm nhũn, suýt nữa phải quỳ xuống.
Cũng mau đã vịn vào bàn kịp thời.
Giang Tùy Châu: “?”
Quan Hề: “………”
Tay Giang Tùy Châu dừng ở giữa không trung: “Không sao chứ?”
Mặt Quan Hề ửng đỏ.
Cô chống đở đứng lên lại, bản thân cảm thấy mất mặt vì một lần chân mềm nhũn này.
“Có chuyện gì chứ, anh nhìn em giống như đang có chuyện gì lắm sao?” Quan Hề nhìn anh bằng ánh mắt mang theo sự oán hận, sau đó vừa đi đến phòng khách vừa càu nhàu: “Hừ, cả đời chưa từng lên giường sao, ác như vậy.”
Giang Tùy Châu: “……”.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
127 chương
26 chương
17 chương
120 chương
189 chương
41 chương
20 chương
114 chương