Trên đỉnh đầu là ánh đèn mờ nhạt, người đàn ông đó dáng người cao ngất đứng ở cửa phòng học, đợi Thư Tình đi ra cửa, đưa cô đi về ban công phía cuối hành lang. Từ góc này nhìn ra có thể thấy toàn bộ cảnh đêm yên tĩnh, trên con đường nhỏ có ánh đèn đường chiếu rọi, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng những đôi tình nhân tản bộ. Thư Tình không lên tiếng, đứng sau lưng anh, trái tim đập nhanh. Cố Chi đưa lưng về phía cô, nhìn bóng đêm yên tĩnh, “Bắt đầu đi”. Thư Tình đứng thẳng lưng, “Được, thầy hỏi đi, em cũng đã thuộc, ngày nghỉ của kỳ học cũng đã học qua, trong học kỳ này cũng đã học rồi, cũng sẽ không có vấn đề gì lớn, chỉ cần ——”. "Hình như em đã hiểu lầm cái gì”. “.... Hả?”. Trong bóng đêm trầm lắng, người đàn ông kia lặng lẽ xoay người, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, “Tôi muốn hỏi em, chuyện Tống Dư em định xử lý như thế nào?”. Thư Tình nhất thời chấn động cả người, “Đây có coi là lạm dụng chức quyền không? Không phải là thầy muốn kiểm tra đổi vị trí động từ sao?”. “Xin lỗi, tôi đã nói mắt tim tôi khá nhỏ, có chuyện thì không thể nhẫn nhịn”. Mặc dù đã là đầu xuân nhưng vẫn còn dư âm của khí lạnh ngày đông chưa rút, gió đêm thổi vào mặt vẫn hơi lạnh. Thư Tình nhìn người đàn ông trước mặt cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, mang theo chút bất đắc dĩ và chút cố kiềm chế cảm xúc, bộ dạng đau lòng. Anh nói: “Cứ nghĩ rằng lớn lên không đủ xinh đẹp và vóng dáng thường thường sẽ đáng tin, nào ngờ đầu năm nay lưu hành đẹp tâm hồn, khắp nơi đều là anh hùng Bá Nhạc có con mắt tin tường”. Thư Tình lập tức phản bác anh, “Ý của thầy là, Tống Dư là Bá Nhạc, em là ngựa?”. Cố Chi dừng lại, bật cười muốn đưa tay búng trán cô nhưng đưa tay được nửa chừng lại suy nghĩ lại, do đây là trường học, rất nhiều chuyện đều có chỗ cố kỵ. Anh cúi đầu xuống nhìn cô thật sâu, “Thư Tình, chẳng lẽ em thật sự không nhìn ra?”. Thư Tình giật mình trong lòng, nghe anh chậm rãi nói ra bốn chữ: “Anh đang ghen”. Trong nháy mắt, gió đêm cũng dừng lại. Trong buổi đêm rét lạnh như vậy, cô lại cảm thấy không khí nóng ran, con người trong trẻo lạnh lùng lại bình tĩnh không ngờ lại thẳng thắn nói cho cô biết, anh đang ghen. Cô đỏ mặt tim đập nhanh, nhìn anh, “Thầy đang nói đùa sao?”. “Tại sao em lại hỏi như thế?”. “Bởi vì... Thầy là thầy Cố mà”. Thầy Cố vĩnh viễn là người cao cao tại thượng, bình tĩnh mạnh mẽ, cái việc ghen này không thể dính với thầy. Cái này có quan hệ gì sao? Cố Chi nhàn nhã đưa tay vào trong túi áo: “Hình như em đã quên một chuyện, ngoại trừ ở ngoài là thầy giáo của em, tôi còn là một người đàn ông”. Nói tới chỗ này, anh dừng lại, cẩn thận lắng nghe xem trên hành lang an tĩnh có ai lui tới không, sau đó mới bước lên từng bước, kéo cánh tay Thư Tình, bình tĩnh đặt lên tim của mình. Thư Tình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, nghe giọng nói trầm thấp như nước của anh: “Hãy nói cho cậu ta biết, xin lỗi, cậu ta đã đến chậm một bước, em đã được người đặt trước, sau này sẽ ở trong tim em, ở đó không rời đi”. Thư Tình thất hồn lạc phách trở lại phòng học, Tần Khả Vi nhìn kỹ nét mặt của cô, “Cậu cũng lừng lẫy hi sinh sao?”. Tống Dư vội vàng an ủi cô, “Không sao, từ đơn kỳ trước ai còn nhớ được? Bình thường bình thường, dù sao cũng không đưa vào thành tích cuối kỳ, cùng lắm là chép thêm mấy lần. Nếu như cậu không muốn chép thì tớ sẽ thúc mấy người trong phòng ngủ của tớ chép giúp cậu”. Thư Tình hít sâu một hơi, liếc nhìn người đứng ở cửa phòng học nhìn cô, từ từ nói với Tống Dư, “Hết tiết này, cậu vẫn nên trở về chỗ ngồi trước đi”. Vẻ mặt Tống Dư cứng đờ, cho dù đã nói sẽ không dễ dàng buông tay nhưng nhiều lần bị cô cự tuyệt lặp đi lặp lại, lòng tự ái cũng sẽ bị tổn thương. Thư Tình cúi đầu nhìn vở, dùng giọng nói chỉ mình Tống Dư nghe được: “Là người đều có cảm giác hư vinh, cậu nói yêu thích tớ, chứng minh tớ cũng khiến cho người khác chú ý, tớ đương nhiên rất cảm ơn cậu. Nhưng đối với tớ mà nói, tình cảm không chỉ trên phương diện một người thích một người khác, hoặc bởi vì chính mình muốn giữ lấy mà kiên trì dùng hành động để chứng tỏ tấm lòng, đó không gọi là kiên trì, đó là cố chấp”. “Tống Dư, cậu cảm thấy tớ có tính tình thẳng thắn, nói chuyện ngay thẳng, đúng là ưu điểm của tớ, nhưng số lần chúng ta tiếp xúc khá ít, cậu nhìn thấy chỉ là một mặt thoáng qua của tớ, con người thật sư của tớ thì cậu không biết”. Cô cũng có khuyết điểm, có rất nhiều người bên cạnh không nhìn thấu hoàn toàn những khuyết điểm của cô, ví như tính cách gai góc, ví như ham hư vinh cố chấp thích khoe khoang, ví như xúc động ngây thơ thường phạm sai lầm, lại như thỉnh thoảng có thể làm bộ kiểu cách vì chuyện gia đình... Cô chính là một cô gái rất bình thường, những điểm này Cố Chi đều thấy được. “Tống Dư, mỗi người sẽ có vừa mắt với ít hoặc nhiều người bên cạnh gặp một hai lần, loại hảo cảm này đến rất dễ dàng, nhưng không khắc sâu đến độ không phải người đó không thể. Cậu cho rằng cậu nhớ mãi không quên cô ấy nhưng thật ra cô ấy chỉ là người đi qua lòng cậu. Người chân chính đáng giá để cậu nhớ mãi không quên không phải những người xa xa thấy đã có hảo cảm mà là người thấy những khuyết điểm không chịu nổi của cậu vẫn cam tâm tình nguyện để cho cậu chia sẻ hỉ nộ ái ố”. Ánh mắt Thư Tình mơ hồ quét qua người đứng ở cửa phòng học đang chăm chú nhìn cô, sau đó lại nhìn về phía Tống Dư. “May mắn, tớ đã gặp được người đó, anh ấy thấy tất cả những việc không được như ý và lúng túng của tớ, biết rõ những điều bình thường và khuyết điểm của tớ. Nhưng điều khiến tớ kinh ngạc hơn nữa, may mắn hơn nữa đó là anh ấy vẫn như cũ nghĩ rằng tớ là độc nhất vô nhị”. “Thật xin lỗi, có lẽ nói như vậy sẽ khiến cậu cảm thấy khó chịu nhưng tớ cảm thấy có những chuyện nếu không nói rõ ràng thì khó chịu sẽ là cả ba người”. Cửa phòng học có bạn học đi ra ngoài kiểm tra, Thư Tình cũng hoàn thành phân tích của mình. Tống Dư trầm mặc thật lâu, gật đầu một cái, “Thật đáng tiếc tớ đã tới chậm một bước”. Thư Tình thật lòng nở nụ cười với cậu. Không phải cậu tới chậm, cũng không phải anh ấy đến sớm, chuyện thích một người làm sao có thể nói một thời gian xác thực? Chỉ là trong cuộc sống bình thường bạn gặp một người không tầm thường, vì vậy một phút một giây ngày đó cũng trở nên không tầm thường. Quan trọng không phải gặp nhau sớm muộn mà là nhịp tim đập vừa đúng. Tiết tiếng Pháp tối thứ sáu, Tống Dư đã trở về chỗ ngồi, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết. Có người cảm thấy nhiệt tình của cậu tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cũng có người cảm thấy Thư Tình mắt cao hơn đầu, ngay cả người thành tích ưu tú như Tống Dư cũng không nhìn được, thật sự là quá tự tin rồi. Tần Khả Vi tiếc nuối nói: “Nghe nói mẹ Tống Dư là cán bộ cao cấp của nhà nước, cậu nói xem, nếu mai này hai người kết hôn, tớ cũng có thể được nhờ, nói không chừng thi đậu công chức còn có thể dựa vào quan hệ mà vào cao ốc chính phủ ngồi một chút. Cậu thật là, nhìn người ta không hợp, hại tương lai tớ chỉ có thể đứng ở dưới lầu cao ốc chính phủ ân hận không kiên quyết để hai người ở cùng một chỗ”. Thư Tình nhếch miệng cười một tiếng: “Còn có một biện pháp, cậu có thể tự gả cho cậu ấy, tương lai không chỉ có thể ngồi một chút trong cao ốc chính phủ, nằm ngủ một chút cũng không ai để ý cậu. Mua giường lớn hai người, còn có thể ngủ cùng cậu ấy, ôm nhau sưởi ấm không sợ lạnh”. Tần Khả Vi che mặt, ngượng ngùng chỉ trích cô: “Thư Tình, cậu thật là dữ dội!”. Sau đó bắt đầu suy tư một vấn đề. “Nói thật, có thể mang giường đi vào sao? Cho dù mang vào vậu phải là cái giường bền chắc không phát ra âm thanh kẽo kẹt?”. “.......” So với phản ứng của Tần Khả Vi, Cố Chi coi như là rất bình tĩnh. Khi anh bước vào phòng học thấy người ngồi bên cạnh Thư Tình lại là nữ sinh trước kia, dừng lại trong chốc lát, sau đó bình tĩnh bước lên bục giảng, mở máy tính lên. Lần này anh không bắt đầu giảng bài luôn, anh khẽ mỉm cười, “Trước khi học, tôi cho mọi người nghe một ca khúc tiếng Pháp”. Bài hát này tên là J arriveàtoi. J arriveàtoiparmiracle Aprèsdelonguesannées Aprèsdessièclesd obstaclesetdeslundis Deslundistristesàpleurer Anh như kỳ tích đến bên cạnh em Trải qua thời gian rất dài Trải qua nặng nề thế kỷ Cùng với những giọt nước mắt vòng quanh bi thương ... ... Ánh mắt Cố Chi không để ý nhìn mỗi người trong phòng học, cũng chỉ có Thư Tình hiểu được hàm nghĩa của ánh mắt đó. Mang theo vui vẻ và chút khoái trá, giống như là tháo xuống được gánh nặng lớn. Thậm chí anh còn mang theo ý cười nói chuyện với cả lớp, ôn hòa như trước, trong giọng nói lại có chút nhẹ nhàng không nói được. Xong tiết, Thư Tình đang định về với Tần Khả Vi, chợt nghe thấy Cố Chi gọi tên cô, “Thư Tình ở lại, lần trước sai động từ nhiều lắm, hôm nay lại tiếp”. ..... Nói bậy, lần trước anh lấy việc công làm việc tư, cô không hề kiểm tra đổi động từ. Thư Tình nhìn thẳng anh một cái, nhìn thấu bí mật trong đôi mắt đen nhanh kia chỉ cô biết, rốt cuộc người đi – nhà trống, cô ở trong phòng học bất đắt dĩ buông buông tay, “Thầy Cố, muốn hẹn riêng với em thì cứ nói thẳng đi, lấy việc công làm việc tư như vậy cũng không phải biện pháp. Em là học sinh giỏi nhiều mặt, kết quả hai, ba ngày thầy lại gọi em ở lại kiểm tra đổi động từ, khiến mọi người lại nghĩ rằng em học có vấn đề, rất tổn hại đến hình tượng!”. Thầy Cố như có điều suy nghĩ, cũng phải, phòng học không phải là nơi hẹn hò tốt. Vì vậy khi Thư Tình thu thập sách vở về nhà với thầy Cố hưởng thụ không khí gia đình, tối hôm đó đang xem phim, thầy Cố quay đầu nói với Thư Tình đang chuyên tâm xem phim: “Ngày mai chúng ta ra ngoài hẹn hò đi”. Miệng Thư Tình chưa kịp khép lại, giật mình quay đầu lại, “A?”. Lại nghe anh lặp lại một lần, “Ngày mai ra ngoài hẹn hò đi, cứ ở nhà ngủ cũng không phải là biện pháp”. “Nhưng mà gặp người quen thì làm sao giờ?”. Sau khi Thư Tình vui mừng một lát, bắt đầu lo lắng. Rõ ràng Cố Chi đã suy nghĩ về vấn đề này, vô cùng chắc chắn lắc đầu, “Sẽ không, địa điểm do tôi định, không có khả năng gặp người quen”. Vì vậy Thư Tình mặt mày hớn hở, “Được, vậy chúng ta đi đâu?”. “Rạp chiếu phim”. “......”. Cho nên, địa điểm hẹn hò mặc dù có thay đổi, nhưng mà đổi là từ xem phim trong nhà thành rạp chiếu phim? Cô nghĩ là chọn xem ở rạp chiếu bóng bởi vì ở đó đen như mực, cho dù có người quen thì cũng không dễ dàng phát hiện, nhưng mà dọc theo đường đi cô vẫn lo lắng mà hỏi lung tung này kia, ví như gặp thầy trò trong trường đi xem phim thì làm sao bây giờ, hoặc bị bạn của anh bắt gặp hai người thì làm sao bây giờ. Cố Chi cười nhưng không nói, nhân lúc đèn đỏ, đưa tay lấy túi thức ăn vặt cho cô. Thư Tình buồn bực, ý của anh là ngại cô nói nhiều cho nên dùng những thứ này nhét vào miệng của cô sao? Cố Chi nhìn ra cô im lặng, anh chỉ mỉm cười nói với cô: “Tôi nghĩ là em cũng cảm thấy yên tâm với trí thông minh của tôi”. Thư Tình cười ha ha: “Đó là đương nhiên, yên tâm gấp bội, ngay cả chuyện ghen như vậy cũng có thể hoàn mỹ lấy việc công là việc tư, em tuyệt đối tin tưởng IQ cao của thầy”. Vậy mà xe chạy thẳng tới nói cô không quen thuộc, cô biết, đã đi qua mấy rạp chiếu phim lớn ở trung tâm. Hàng cây xanh hai bên bắt đầu biến mất, đường phố náo nhiệt cũng không thấy, hai bên đường càng lúc càng vắng, cuối cùng đi thẳng về ngoại ô. “Chúng ta đi đâu vậy?”, Thư Tình chưa từ bỏ ý định, vô số lần hỏi vấn đề này. Cố Chi vẫn trước sau như một trả lời cô, “Đến thì biết”. Vào lúc này, Thư Tình vô cùng nghi ngờ anh ở trong cục tình báo, công việc giữ bí mật làm quá tốt, hoàn toàn không lọt một giọt nước nào. Cuối cùng, vì tối hôm qua muốn xem xong phim mới đi ngủ, Thư Tình mệt mỏi dựa vào ghế nhắm mắt ngủ. Cố Chi không đánh thức cô, chỉ dừng xe ở ven đường, sau đó lấy chăn mỏng đắp lên cho cô, lại tăng khí ấm lên sau đó mới tiếp tục lái xe. Đương nhiên anh không nhận ra được người ngủ ở bên cạnh lông mi hơi giật giật, sau đó khóe miệng khẽ cong lên. Cố rất dễ tỉnh cho nên một chút động tác nhỏ của đối phương cũng có thể tỉnh lại từ giấc mộng, giống như lần trước cô ngủ trên ghế salon. Nhưng cô không muốn mở mắt, bởi vì rất lâu, chỉ trong lúc này cô mới có thể dễ dàng nhận ra sự ôn nhu của người đàn ông này. Sự ôn nhu của anh không phải là hành động lãng mạn kinh thiên động địa oanh oanh liệt liệt, mà như dòng suối nhỏ chảy dài rồi lại cẩn thận tinh tế chăm sóc. Đương nhiên, cuối cùng Thư Tình vẫn ngủ thiếp đi, ai bảo Cố Chi lái xe rất vững? Không để ý liền ngủ mất. Đến khi cô mở mắt thì xe đã lái vào khu vực thành thị, nhưng mà đối với cô mà nói, nơi này vẫn là một địa phương hoàn toàn xa lạ, cô đến thành phố A học lâu như vậy, cô đi theo Tần Khả Vi và Dư Trì Sâm ham chơi chạy hơn nửa thành phố, cũng không biết đây là chỗ nào. Cố Chi dừng xe ở bên ngoài một khu dân cư cũ, quay đầu lại khẽ mỉm cười với cô, “Đến rồi”. “Đây là đâu?”. Cô vén chăn mỏng, hạ cửa kính xe xuống, kinh ngạc nhìn cảnh sắc bên ngoài. Đây là một khu nhà tương đối cũ, không có nhà cao tầng san sát nhau trong thành phố, cũng không có chung cư thang máy trong thành phố A, mà là những ngôi nhà mộc mạc cũ kỹ. Nhà lầu chỉ cao ba tầng, khoảng cách giữa tầng cuối và tầng giữa rất gần, cho nên mặt trời gần như không chiếu tới. Ngẩng đầu nhìn lại, là mô hình thông hành lang, cũng chính là các gia đình xài chung một tầng, xài chung một hành lang, từng nhà đều sơn cửa xanh biếc, cho dù là khoảng cách xa vẫn nhìn được dấu vết sơn loang lổ. Thư Tình theo Cố Chi xuống xe, bật cười nói: “Em không biết từ lúc nào thành phố A có nơi này, cứ nghĩ là khắp nơi đều bị cải tạo, không ngờ còn cá lọt lưới”. Cố Chi cười, “Ai nói chúng ta đang ở thành phố A?” Thư Tình sửng sốt, lại thầy anh buồn cười nhìn cô, “Trong lúc em ngủ, chúng ta đã đi qua nơi khác”. Anh bình tĩnh cất bước lên lầu, Thư Tình theo sát, “Đây là nơi nào?”. “Dương Huyền”. Dương Huyền? Cái tên này nghe rất quen tai, Thư Tình suy nghĩ hồi lâu, chỉ nhớ đây là một huyện thành nhỏ gần thành phố A, những thứ khác cô không biết, dù sao thành phố A là tỉnh lớn, mà nói đến Dương Huyền cũng không có gì đặc sắc. “Không phải nói chúng ta đến rạp chiếu phim sao?”. Thư Tình đuổi theo bước chân của anh, nghiêng đầu hỏi, “Chẳng lẽ thầy nghĩ không muốn bị người phát hiện nên qua nơi khác, tìm nơi không ai biết chúng ta?”. “Trí tưởng tượng không tệ nhưng không có ý mới”. Cố Chi đưa cô đến căn nhà ở cuối lầu ba thì ngừng lại. Thư Tình nhìn thế nào cũng thấy đây không giống rạp chiếu phim. Mà Cố Chi lại lấy chìa khóa phòng mở cửa, lúc cửa phòng mở ra còn kẹt một tiếng. Trong phòng rất sạch sẽ, chỉ là đã lâu không có người ở, bởi vậy khi đẩy cửa ra, ánh mặt trời chiếu vào, Thư Tình rõ ràng nhìn thấy rất nhiều bụi bay múa trong không trung. Căn nàh không lớn, nhiều lắm cũng chỉ khoảng sáu bảy mươi mét vuông, đi vào đầu tiên là phòng khách, trên ghế salon còn có một áo khoắc màu trắng, TV là loại tivi đời cũ không phải kiểu tinh thể lỏng, ngay cả tủ dựa tường cũng là kiểu cũ mà Thư Tình chỉ thấy trong nhà ông. Cố Chi tùy ý đặt chìa khóa trên bàn trà, quay đầu nhìn cô, “Tùy ý đi thăm”. Lần này rốt cuộc Thư Tình không kiềm chế được, vô cùng kiên định hỏi anh: “Chúng ta đang ở đâu?”. “Dương Huyền”. Anh cố ý thừa nước đục thả câu bị Thư Tình nghiêm nghị nhìn thẳng, vì vậy rốt cuộc bất đắc dĩ cười nói, “Được rồi, đây là nơi anh đã ở từ năm 12 tuổi”.