Người đàn ông của tôi chỉ được cái đẹp trai
Chương 31 : Người đàn ông của tôi chỉ được cái đẹp trai
“Đan Đan, em gả cho anh, được không?”
Mọi người ở đây, bao gồm Dư Tễ Đan không nghĩ Lý Mính Hưu sẽ nói như vậy.
—— sẽ trực tiếp cầu hôn cô.
Đừng nói chú thím của Dư Tễ Đan, thân là tên đầu sỏ gây tội Hạ Liên cũng ngây ngẩn cả người.
Trong phòng tức khắc lâm vào tĩnh mịch.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Dư Tễ Đan.
Tuy rằng toàn bộ quá trình cực kỳ vội vàng, nhưng lời Lý Mính Hưu đã nói ra, thái độ cũng bày ra, hiện tại, chính là cầu hôn.
Đáp ứng?
Hay là không đáp ứng?
Tất cả mọi người ở đây đều lẳng lặng chờ đợi đáp án của Dư Tễ Đan.
Đối với Lý Mính Hưu mà nói, vài giây ngắn ngủn, lại giống như mấy thế kỷ vậy, trái tim anh như đang chơi nhảy dây trong lồng ngực.
Dư Tễ Đan không có biểu tình gì, cô chậm rãi ngước mắt——
Nhìn chung quanh phòng một vòng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi cô.
Cô lại nhắm mắt, không chút lưu tình rút tay mình ra khỏi tay Lý Mính Hưu, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói ba chữ: “Đi ra ngoài.”
Không nghĩ tới Dư Tễ Đan sẽ trả lời như vậy……
Lý Mính Hưu không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Dư Tễ Đan.
Không biết vì sao, anh đối với câu trả lời của cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, giống như chỉ có cái đáp án này mới phù hợp với cá tính của cô vậy——
Cô cự tuyệt lời cầu hôn của anh……
Đây không phải lần đầu tiên.
Lịch sử lần nữa lại tái diễn, anh dường như đã có thể thừa nhận kết quả.
Nhưng anh vẫn nhịn không được, nhẹ giọng gọi nhũ danh của cô: “Đan Đan……”
“Đi ra ngoài.” Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu, lại nhìn Hạ Liên, khí phách nói, “Tôi nói các anh đi ra ngoài, không nghe sao? Tôi muốn thay quần áo……”
Lý Mính Hưu thật muốn đi đến nắm lấy tay cô.
Dư Tễ Đan lại quát lớn: “Đi ra ngoài! Tôi nói các anh đi ra ngoài!”
Trong phòng, bầu không khí trở nên cực kỳ quỷ dị.
Thím hai nuốt nước miếng, ngồi vào mép giường: “Tễ đan……”
Dư Tễ Đan đổi lại khuôn mặt tươi cười với thím: “Thím giúp con thay quần áo đi.”
Nói xong, cô nhìn về phía chú hai: “chú ra ngoài trước đi, thím giúp con thay quần áo, rồi sẽ ra gặp chú.”
Chú hai liếc nhìn thím, gật đầu: “được.”
***
Lý Mính Hưu hai mắt vô thần, đầu trống rỗng, đứng nhìn cánh cửa đóng chặt.
Rốt cuộc tại sao sự tình lại phát triển đến nước này?
Rõ ràng quan hệ của anh và Tễ Đan ngày càng tốt, rõ ràng đêm qua anh còn ôm cô, hôn cô, thậm chí cô còn vì anh mà ghen ……
Hiện giờ lại trở về điểm bắt đầu ư?
Vài phút sau, Dư Tễ Đan mở cửa phòng.
Cô đi ra mắt nhìn thẳng, ngang qua trước mặt Lý Mính Hưu, thậm chí còn không liếc anh một cái.
Cô cứ như vậy theo chú thím, tuyệt tình mà rời khỏi tầm nhìn của anh.
Anh chỉ yên lặng nhìn bóng dáng cô đi xa, không gọi tên, càng không đuổi theo giữ cô lại.
Đột nhiên có người vỗ vai anh:
“Đi thôi!”
Lý Mính Hưu chết lặng, chỉ chuyển động tầm mắt, đúng là Hạ Liên.
“Em lái xe đưa anh đi.”
—— năm đó khi cha mẹ Hạ Liên kết hôn, cũng là theo lời ông bà, hai người môn đăng hộ đối. Hạ gia hiển hách cũng hiển hách không thua gì Lý gia, thậm chí trong thành phố rất nhiều người đều nói đại tiểu thư Hạ gia gả thấp. Vì thế làm đại công tử Hạ gia, ông Hạ chỉ có duy nhất một đứa cháu trai, Hạ Liên này được lớn lên mang đúng tác phong của một công tử ăn chơi trác táng. Mặc kệ là kinh doanh “Y vân sơn trang” theo kiểu “thích thì tới, không thì cút”, hay là cách hắn xử lý sự việc của Lý Mính Hưu và Dư Tễ Đan, đều ứng với hai từ: Tùy hứng.
Đức hạnh của em mình, Lý Mính Hưu trong lòng biết quá rõ ràng, chỉ là anh không nghĩ tới, anh bị bỏ tù 6 năm, trình độ tùy hứng của người em họ này chỉ tăng chứ không giảm, quả thực tới thời kỳ làm xằng làm bậy và nông nổi rồi.
Hạ Liên là người yêu thích những trò chơi mạo hiểm của giới thượng lưu, đua xe là niềm đam mê qua bao nhiêu năm vẫn không hề thuyên giảm’ của hắn. Cho nên xe của hắn tất cả đều là xe thể thao đẳng cấp quốc tế——
Một chiếc xe thể thao giá trị đuổi theo chiếc Minibus mà Dư Tễ Đan và chú thím đi nhờ là dư dả.
Lý Mính Hưu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ trong xe.
“Anh, không cần mặt mũi nữa à?” Hạ Liên về một bên đánh tay lái một bên oán giận, “Em đây là xuất phát từ ý tốt——”
“Anh nói xem, nhiều năm như vậy, ăn uống khổ cực vì chị ấy, tù cũng là vì chị ấy mà ngồi, còn có chuyện gì là anh chưa vì chị ấy mà làm sao? Kết quả thì thế nào? Đến bây giờ vẫn không thể có được, thời gian dài như vậy, anh đến tột cùng đang làm gì vậy? Hơn nữa hai người còn ở cùng một chỗ, anh còn không thu phục được chị ấy, nói ra thật sự có thể làm người ta cười đến rụng răng!”
“Cậu ngậm miệng!” Lý Mính Hưu chau mày, “Còn không phải nhờ chuyện tốt cậu làm?”
“Em thì sao?” Hạ Liên về tức giận bất bình, “Anh cùng chị Tễ Đan hiện tại, biện pháp tốt nhất chính là dao sắc chặt đay rối. Nếu em là anh, em sẽ trực tiếp đem chị ấy đoạt về, quản chi ông chú ba bảy hai mốt, quản chi chị ấy có đồng ý hay không? Anh lại không phải người không tiền không thế, tổ tông mười tám đời Dư Tễ Đan em đã điều tra rành mạch, nếu anh nguyện ý, còn không phải là anh ngoắc ngoắc tay một cái liền giải quyết được chuyện này? Cùng lắm thì lấy mấy ngàn vạn, mấy trăm triệu, Đường Chu em trai anh còn không phải là tấm gương sao? Em cũng không tin chị ấy không theo anh! Kết quả thì thế nào, anh định làm phim truyền hình à, còn chơi trò mai danh ẩn tích, ôm cây đợi thỏ?”
“…………”
Hay cho một Hạ Liên, đến lúc này mà còn chày cối đâu.
“Nếu dao sắc chặt đay rối giải quyết được, anh đây còn cần cậu giúp sao? Cậu cũng không thể đề cập thương lượng trước với anh sao? Cậu làm cô ấy…… Chúng ta…… Dáng vẻ bị người nhà bắt gặp được, cậu nói xem cô ấy để mặt mũi chỗ nào? Nếu đó là cậu, cậu chịu được?”
Hạ Liên cứng đầu: “………… Chịu được.”
“…………” Lý Mính Hưu lắc lắc tay, “Là anh sai rồi, tên nhóc nhà cậu đã không còn thuốc nào có thể cứu chữa rồi!”
Hạ Liên nở nụ cười: “Hai ta rốt cuộc là ai không còn thuốc chữa, trong lòng hiểu rõ nhất! Chậm rì rì, nếu không phải em hôm nay giúp anh, đợi anh thì không biết khi nào mới có thể theo đuổi được, tuy rằng tạm thời bị cự tuyệt, nhưng tóm lại anh phải cho chị ấy biết anh muốn cưới chị ấy.”
Lý Mính Hưu rốt cuộc cũng dời tầm mắt ra khỏi bóng dáng Dư Tễ Đan vài giây mà ban phát ánh nhìn cho Hạ Liên: “Chuyện tình cảm cậu biết cái gì!”
Vẻ mặt Hạ Liên kiệt ngạo khó thuần, liếc mắt xem thường nhìn Lý Mính Hưu một cái: “Đúng vậy, em chính là không hiểu, em cũng không có khả năng giống anh, vì một người phụ nữ mà trở thành như vậy.”
Nói xong hắn lại lầm bầm lầu bầu một câu: “Vốn có cuộc sống xa hoa sung sướng, thật không biết vì cái gì lại thành thế này.”
“…………” Lý Mính Hưu cười lạnh, “Tên tiểu tử nhà cậu, nói cũng quá vẹn toàn rồi, Đường Chu lúc trước và lời cậu nói hiện tại rất giống nhau. Nhưng cậu nhìn xem giờ thì thế nào?”
Hạ Liên khinh thường mà “xùy” một tiếng: “Cho nên hắn họ Lý, em họ Hạ! nhà họ Hạ sẽ không giống nhà họ Lý các anh một hai đều không tiền đồ như vậy!”
***
Dư Tễ Đan cùng chú thím về tới nhà ông bà, vừa vào cửa, Dư Tễ Đan liền khom người thật sâu với chú thím.
“Thực xin lỗi, chú thím, là con lừa hai người.”
Chú thím liếc nhìn nhau, cùng nâng Dư Tễ Đan dậy: “Chúng ta vào nhà rồi nói đi.”
Dư Tễ Đan đem chuyện cô cùng Lý Mính Hưu nói sơ lược cho chú thím nghe.
Đương nhiên cô cũng có điều giấu diếm, tỷ như Lý Mính Hưu đã từng bị bỏ tù, bọn họ đã cùng chung chăn gối thân mật qua……
Tuy rằng chuyện cùng chung chăn gối cũng không có gì đáng giấu.
“—— nói như vậy, nó thật sự là thích con?”
Thím hai hỏi.
Dư Tễ Đan nghĩ nghĩ: “Có lẽ vậy.”
“………… Cái gì gọi là có lẽ?” chú hai trừng mắt nhìn Dư Tễ Đan, “Vậy con đối nó là thế nào đây? Con nếu nói không thích nó …… chú nghĩ không có khả năng. Vậy con nếu thích nó, vì cái gì muốn cự tuyệt cầu hôn? Nó làm gì? Nhà nó thế nào?”
“…………” Dư Tễ Đan thật sự không có cách nào trả lời hai vấn đề này, định bỏ qua, chỉ trả lời câu trước: “Ở tình huống như vậy, con cho rằng anh ấy không trâu nên bắt chó đi cày, không thể không cầu hôn, lời cầu hôn kia là anh ấy muốn cho con một bậc thang đi xuống, nếu con đáp ứng rồi, như vậy mới thật là không biết tự lượng sức mình. Mà con cùng anh ấy chuyện gì cũng chưa làm, vì sao muốn anh ấy phụ trách? Phụ trách cái gì? Con và anh ấy thậm chí còn chưa phải bạn bè.”
Dư Tễ Đan nói như vậy, chú thím hai còn có thể nói cái gì nữa đây?
Bọn họ cũng không nhắc lại chuyện của Hứa gia và Hứa Nghi Niên nữa.
Rốt cuộc Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu…… sự tình đã phát triển đến kề da sát thịt rồi, là bọn họ tận mắt nhìn thấy, nhắc lại chuyện Hứa Nghi Niên liền có chút không đúng.
Buổi tối trước khi Dư Tễ Đan đi, thím hai lén lôi kéo Dư Tễ Đan trốn một bên nói khẽ vài câu: “Nó hẳn là người Giang Nguyệt hay gọi là anh đẹp trai đúng không? Lớn lên đúng là đẹp thật, thím cảm thấy so với trong TV còn đẹp hơn nhiều, nhưng mà Tễ Đan, con cần phải đánh bóng đôi mắt, đàn ông như nó, phụ nữ thích nó không ít, cho nên nó rốt cuộc có phải muốn cùng con hay không? Con đến tột cùng con có thể quản được nó hay không? Hôn nhân và tình yêu là hai việc khác nhau.”
“…………”
Đầu Dư Tễ Đan rất đau.
Cô cùng Lý Mính Hưu rõ ràng chưa đâu vào đâu cả, như thế nào trưởng bối nhà cô đều đến bàn chuyện cưới hỏi rồi vậy?
“Con biết rõ.”
Lúc sau Dư Tễ Đan về nhà, tắm rửa xong, an vị trên sô pha xem TV.
Cứ cách vài phút cô lại xem đồng hồ một lần.
Tới 12 giờ đêm, Lý Mính Hưu còn chưa trở về.
Từ lúc bọn họ ở cùng nhau, trừ lúc cô đem anh đuổi đi, ngoài ra chưa từng có lần nào trễ như vậy anh còn không trở về.
Anh không có công việc, trên cơ bản chỉ cần làm cơm, ở nhà chờ cô tan tầm, cuối tuần cả ngày ở nhà mua vui cho cô, hoặc là cùng cô ra ngoài chơi.
Dư Tễ Đan cầm lấy di động rồi lại buông.
Không cần gọi điện thoại.
Rốt cuộc anh bày trò trước mặt người nhà cô và em anh, cô vô tình mà cự tuyệt lời cầu hôn.
Có lẽ lúc này, không phải cùng cô hy sinh, mà là anh cùng cô oanh liệt ngã xuống đi.
***
Toàn bộ cuối tuần Dư Tễ Đan đều ở nhà nửa chết nửa sống.
Không có Lý Mính Hưu trải qua một ngày cũng thật là gian nan.
Từ tinh thần đến vật chất, tất cả đều gian nan.
Không ai nấu cơm cho cô, không ai quét tước làm việc nhà, càng không có ai mua vui cho cô —— không ai giúp cô mở nước tắm, không ai đút cô ăn trái cây.
Phòng cô ở vốn dĩ không lớn, hai người cũng không nhiều lắm, nhưng hiện giờ chỉ là thiếu một Lý Mính Hưu, liền trở nên vắng vẻ.
Cô thậm chí cơm cũng không muốn ăn.
À, mà có muốn cũng không có cơm mà ăn…
Cứ như vậy, đảo mắt thời gian đã tới cuối tuần.
Dư Tễ Đan không nghĩ lại đối mặt với căn phòng rỗng tuếch, không có lúc nào mà không nghĩ tới một người.
Cô rõ ràng không luyến ái, vì sao đối mặt với căn phòng trống rỗng liền có một cảm giác thất tình của nữ chính phim truyền hình vậy?
Vừa lúc bạn trung học tốt nhất của cô hẹn ra ngoài tụ hội, cô không nói lời nào đồng ý rồi.
Đều là bạn học, Dư Tễ Đan cũng quen biết, cô thay một bộ váy liền áo bình thường bước ra cửa.
Bọn họ hẹn ở một nhà hàng tiệc đứng gặp mặt.
Bạn thời trung học, ngoài Dư Tễ Đan ra thì tất cả đều đã kết hôn, vì thế các cô thực hiện tiết mục chính là thúc giục Dư Tễ Đan kết hôn: “Đan Đan, cậu rốt cuộc khi nào mới có tin tốt? Không cần mỗi ngày liều mạng công tác như vậy! Cậu là phụ nữ!”
Dư Tễ Đan không phục: “phụ nữ thì thế nào? Thời đại nào rồi, chưa thấy qua phụ nữ gây dựng sự nghiệp à?”
“Sự nghiệp cùng tình yêu đều không thể chậm trễ nha!” Hiểu Mộng ngồi cùng bàn vỗ vỗ mặt cô, “nha đầu này lớn lên xinh đẹp như vậy, thế nào câu đàn ông lại lao lực như thế chứ?”
Dư Tễ Đan thở dài: “đàn ông thấy tớ đều chạy a…… Cũng không biết tớ kỳ quái chỗ nào.”
Các bạn học biết nhân duyên bi kịch mấy năm nay của cô.
Các cô cũng cực kỳ buồn bực, một vị cảnh sát hình sự xinh đẹp như Dư Tễ Đan, như thế nào lại không có người đàn ông nào theo đuổi?
Bất tri bất giác, Dư Tễ Đan lại nghĩ tới Lý Mính Hưu, nghĩ đến diện mạo của anh, nghĩ đến khi anh cầu hôn cô——
Cô tức khắc trở nên phiền lòng không thôi: “Ai, có lẽ duyên phận chưa tới.”
Bạn học lâu ngày gặp mặt, không uống chút rượu thì sẽ không có không khí.
Chờ họ ăn uống no đủ, bên ngoài đã sớm tối đen một mảnh.
“Ai nha, căng chết tớ!” Dư Tễ Đan xoa bụng, mặt ủ mày ê, “mấy ngày nay tớ đều nuốt không trôi, ăn cái gì cũng không có hương vị, cũng không muốn ăn, hôm nay ăn một hơi thật no.”
Hiểu Mộng uống đầu lưỡi có chút thắt, cười hì hì, trụ vào bả vai Dư Tễ Đan: “cậu làm gì không ăn cơm? Thất tình hả?”
Dư Tễ Đan cũng cười: “Đi ——”
Mọi người thanh toán xong, lảo đảo lắc lư đi đến dưới lầu, liền phát hiện lầu một, khách và nhân viên phục vụ đều tụ họp ở cửa sổ sát đất, ríu rít không biết đang nói cái gì.
“Làm sao vậy? Bên ngoài cháy hả?”
Chờ Dư Tễ Đan cùng các bạn học vừa đi ra cửa, mới biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Đối với Dư Tễ Đan mà nói, so với cháy nó còn lợi hại hơn trăm lần!
Chân cô mềm nhũng, nếu không phải các bạn học nâng đỡ, cô đã trực tiếp ngồi dưới đất.
Bạn học số 1: “‘Đan Đan’lại muốn phát hỏa……”
Bạn học số 2: “‘Đan Đan’đến tột cùng là ai? Cùng người tên Đan Đan đợt’ tháng tám tuyết bay’ là một người sao?”
Bạn học số 3: “Tuy rằng lỗi thời, nhưng tớ còn là tưởng sẽ nói ——tôi là’Đan Đan’ đó……”
Dư Tễ Đan: …
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
60 chương
35 chương
1988 chương
10 chương
213 chương
66 chương
21 chương