Người đàn ông của tôi chỉ được cái đẹp trai

Chương 27 : Người đàn ông của tôi chỉ được cái đẹp trai

Dư Tễ Đan tỉnh dậy trong một vòng tay ấm áp. Cô vừa hé mắt, liền lập tức nhắm lại. Cô cô cô…… Cô hiện tại đang gối đầu lên cái gì vậy? Bàn tay đang đặt lên cái gì kia? Ký ức mông lung của bóng đêm từng chút từng chút mà trở lại trong đầu cô. Đêm qua…… Cô rốt cuộc làm chuyện ngu xuẩn gì vậy? Cô hình như thấy rất  lạnh, sau đó liền không quan tâm gì nữa, chỉ biết liều mạng nhào vào lòng Lý Mính Hưu…… Trước khi ngủ cô còn thề son sắt không cho anh chạm vào, nếu không cô liền đánh chết anh. Không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt, sự tình liền đột ngột chuyển biến thành thế này…. Hiện tại cô còn nằm trong ngực anh! Đầu cô gối lên vai anh, bàn tay đặt trên ngực anh. Cái này…… Có một câu thành ngữ có thể miêu tả chính xác hoàn cảnh của cô lúc này: Nhào vào trong ngực!  Lý Mính Hưu đương nhiên cũng phát hiện cô đã tỉnh, anh biết chắc chắn hiện tại của cô đã phải chịu một đả kích rất lớn, anh phải cho cô thời gian tự mình tiếp thu cùng chấp nhận, vì vậy cố ý không nói gì, càng không làm ra động tác, chỉ dùng đầu ngón tay như có như không vuốt ve gương mặt cô. Dư Tễ Đan cảm giác được ngón tay anh ở trên mặt cô dao động. Cuối cùng, đầu ngón tay ấy còn leo lên môi cô, nhẹ nhàng mà cọ xát, không rõ là yêu thương……  hay là khiêu khích…… Dư Tễ Đan: “…………” Tâm cô càng lạnh. Nhưng trong chuyện này, là cô chủ động “nhào vào trong ngực anh”, hiện tại thật muốn đập cho anh một trận, lại không tìm thấy lý do nào chính đáng. Ngay lúc đầu ngón tay anh nhẹ nhàng tách cánh môi cô, Dư Tễ Đan mở choàng mắt. Cô là người trưởng thành, càng không phải tiểu bạch thỏ, cô đương nhiên biết tiếp tục mặc kệ anh sẽ được đằng chân lân đằng đầu, tiếp sau đó cô sẽ phải nghênh đón những hành động không đứng đắn khác! Cô dùng sức, từ trong lồng ngực anh tránh thoát, xoay người ngồi dậy, trừng mắt: “Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!” Lý Mính Hưu vẻ mặt vô tội, bày ra bộ dáng người bị hại: “Đêm qua là em một hai bắt anh phải ôm em, buông ra một chút  em liền làm nũng bắt anh tiếp tục ôm cho bằng được, chỉ lo hầu hạ em, anh còn chưa được ngủ này.” “…………” Gương mặt và tai cô phút chốc đỏ ửng. Đêm qua vì cái gì mà cô cảm thấy lạnh như vậy? Cô quay đầu lại nhìn nhìn điều hòa trong góc phòng. An an tĩnh tĩnh, cô không tìm thấy kỳ vấn đề gì. Chắc không thể…… Cho dù Dư Tễ Đan đã cảm giác điều hòa xảy ra vấn đề, cô cũng không có biện pháp phá án này. Bởi vì cô xem nhẹ độ dày của da mặt của anh—— cô biết Lý Mính Hưu không biết xấu hổ, nhưng trăm ngàn lần không nghĩ tới anh sẽ không biết xấu hổ đến vậy! Thế nhưng chiêu thức âm hiểm nào cũng có thể nghĩ ra! Dư Tễ Đan đánh đòn phủ đầu, hừ lạnh một tiếng: “Đêm qua tôi gặp ác mộng, chỉ là ngoài ý muốn! Anh tốt nhất nên quên sạch chuyện tối qua đi, về sau tuyệt đối không cho phép nhắc lại, nếu không...” Lý Mính Hưu cười cười nhắm mắt lại, hỏi lại: “Nếu không……?” “…………” Anh không cười còn tốt, giờ còn dám công khai cười nhạo cô. Dư Tễ Đan càng thêm giận sôi máu, bóp chặt cổ anh, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Nếu không…… Tôi nhất định khiến anh hối hận vì chuyện đã làm ra!” Bắt nạt anh xong, Dư Tễ Đan thần thanh khí sảng đi vào trong phòng tắm rửa mặt. Cô vừa vui sướng hát, vừa nhanh chóng đánh răng. Chờ đến khi cô đánh răng xong rồi, cô rốt cuộc không hát nổi nữa…… Bởi vì cô ý thức được một việc cực kỳ bi kịch. Cô cùng Lý Mính Hưu vừa rồi ở trên giường làm một loạt động tác... Rõ ràng chính là tình nhân ân ái, ve vãn cùng đánh yêu nha! *** Tới văn phòng, thay cảnh phục, trong đầu óc vẫn là sự tình thấm đẫm bi kịch ban sáng giữa cô và tên Lý Mính Hưu kia. Không thể hiểu được vì sao lại biến thành tình huống hiện tại hay vậy? Kế tiếp cô phải làm sao bây giờ? Bọn họ phải làm sao bây giờ? Dư Tễ Đan ngồi vào bàn làm việc, mở hồ sơ, mở máy tính. Trong đầu cô vẫn là cái tên Lý Mính Hưu kia. Nói là bệnh nghề nghiệp của cảnh sát cũng được, nói cô nghĩ chuyện tình cảm riêng tư cũng được…. cô hoàn toàn không biết gì về Lý Mính Hưu cả, thế nên cô càng muốn biết về chuyện của anh, trong vô thức, trong đầu cô đều là Lý Mính Hưu. Đến cùng là vì cái gì? Có lẽ là cảm giác thần bí lại nguy hiểm mà đàn ông mang lại đã có sẵn lực hấp dẫn đối với phụ nữ đi. Lực hấp dẫn chí mạng. Có thể thành công làm một cảnh sát cuồng công tác như cô hơn mười phút nhìn chằm chằm vào hồ sơ lại không vào đầu được chữ nào. Trong đầu lặp đi lặp lại chỉ có khuôn mặt anh. Kéo Dư Tễ Đan ra khỏi “cơn xoáy Lý Mính Hưu” chính là một loạt tiếng đập cửa. “Mời vào.” “Sở phó, đây là tài liệu ghi chép chị cần, còn có…… từ phòng hồ sơ tôi tìm được tư liệu liên quan, toàn bộ ở chỗ này.” Người tới đúng là Phương Gia Mai. Dư Tễ Đan ngẩng đầu nhìn nhìn Phương Gia Mai, chỉ chỉ một góc bàn làm việc: “Ừ, để trên bàn đi, sửa sang lại tất cả chỗ này rất mất thời gian phải không? Vất vả cho mọi người rồi!” Phương Gia Mai đứng phía trước, một bộ muốn nói lại thôi. Dư Tễ Đan tiếp tục công tác. Ai biết nhóm người Phương Gia Mai lại muốn làm ra chuyện xấu gì, cô cũng lười phản ứng. Qua vài phút, Dư Tễ Đan bị nhìn chằm chằm đến phiền: “Cô còn có chuyện khác sao?” “…………” Phương Gia Mai từ trên xuống dưới đánh giá Dư Tễ Đan, do dự một lát mới nói, “Sở phó, ngày mai là cuối tuần, buổi tối hôm nay chúng tôi muốn đi ra ngoài liên hoan, cô nể mặt tôi cùng tham gia không, mang theo bạn trai cô càng tốt.” Dưới đáy lòng, Dư Tễ Đan cười lạnh một tiếng. Cô liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu những người đó đang muốn diễn vở kịch nào. Chắc chắn là bởi vì Hứa Nghi Niên ôm hoa hồng tới đồn công an tìm cô, vẻ ngoài của anh ta so với người thường đủ đẹp đẽ, chỉ là anh ta không nhiều tiền, nói khó nghe chính là thua xa bạn trai Phương Gia Mai, thậm chí có thể kém rất nhiều người khác nữa. Các cô này chẳng qua chỉ dám lén lút cùng cô đối nghịch, công tác không so kịp, liền so  đàn ông. Nhưng Hứa Nghi Niên là một người sống sờ sờ, đừng nói anh ta có phải bạn trai cô hay không, anh ta cũng không nên đi “Hồng Môn Yến” như vậy, càng không cần so sánh với ai. Hứa Nghi Niên chính là Hứa Nghi Niên, là Hứa Nghi Niên độc nhất vô nhị trên thế giới này. “Xin lỗi, công tác rất bận, không có thời gian, buổi tối tôi còn phải tăng ca, về sau có thời gian hãy nói.” Dư Tễ Đan không nói Hứa Nghi Niên không phải bạn trai cô, mà trực tiếp cự tuyệt lời mời. Phương Gia Mai không muốn buông tha cơ hội tốt thế này: “Ai nha, sở phó, chị không cần phải ngượng ngùng, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, tương lai anh chị kết hôn, mọi người sớm muộn cũng gặp mặt không phải sao?” Đầu Dư Tễ Đan cũng không ngẩng đầu lên: “Vậy chờ đến khi tôi thật sự kết hôn rồi nói sau.” Ý đuổi khách cực kỳ rõ ràng. Phương Gia Mai nhún vai, mất hứng rời đi. Cửa văn phòng đóng lại, Dư Tễ Đan liền thở dài một hơi. Bởi vì phiếu bầu lần trước, cô vô tình đắc tội với mấy nữ đồng nghiệp. Tính ra, trên danh nghĩa cô là lãnh đạo, các cô ấy cũng không thể đắc tội cô, nếu không…… Mà Phương Gia Mai kia, mới vừa ra khỏi văn phòng Dư Tễ Đan, đã bị một đám nữ đồng chí vây quanh. “Thế nào? Cô ta nói như thế nào?” Phương Gia Mai trước tiên dẫn những người đó về văn phòng của mình: “Cô ta quả nhiên không đồng ý.” “Các cô nhìn xem, lúc trước tôi nói cái gì!” Một người đắc ý, “Tôi nói cô ta khẳng định sẽ không đi, bạn trai của cô ta chúng ta đều đã nhìn thấy qua, tôi ăn ngay nói thật, lớn lên đúng là không xấu, thậm chí có chút đẹp trai——” “Nhưng so với tin đồn vẫn còn kém xa vạn dặm! Tôi phát hiện, cảnh sát nam nói cho cùng cũng mang thẩm mỹ của trai thẳng, lại có La Đông Lỗi cầm đầu, còn có, người đàn ông ngày đó cùng cô ta ra khỏi trụ sở, rõ ràng chỉ có trong tiểu thuyết, tôi làm sao tin được đây?!” “Cho nên Dư Tễ Đan không dám mang bạn trai ra gặp người nha, bị chúng ta thấy qua rồi còn gì.” Phương Gia Mai nghĩ nghĩ: “Nghe ý của cô ấy, đâu giống bọn họ muốn kết hôn đâu?” “Phải không? Cô ta cũng nên kết hôn, già đầu rồi còn gì, lúc trước Cục hình sự đồn cô ta có người chống lưng, bây giờ xem ra cũng là gạt người, cô ta hẳn là không nói dối, khả năng là muốn kết hôn.” “Đúng rồi, nói đến kết hôn ——” người nọ cười cười kéo lấy cánh tay Phương Gia Mai, “Gia Mai, chị cùng vị kia khi nào kết hôn nha?” “Chúng tôi?” Phương Gia Mai nhấp môi cười, “Như thế nào cũng phải đến gặp qua cha mẹ anh ấy rồi mới nói tiếp được.” Nói xong, Phương Gia Mai lại bổ sung: “Tôi thật sự đối với bạn trai Dư Tễ Đan đặc biệt hứng thú, hắn đến tột cùng là dạng người gì đây? Mới có thể khiến cho các cô và mấy nam đồng chí không thống nhất ý kiến như thế? Thật sự khác nhau như trời với đất sao?” *** Mấy ngày cuối tuần, Dư Tễ Đan đều trốn ở nhà. Đồ ăn, Lý Mính Hưu mua; cơm, Lý Mính Hưu nấu; chén, Lý Mính Hưu rửa; hoa, Lý Mính Hưu tưới…… Thậm chí TV, điều hòa, đèn điện đều là Lý Mính Hưu phụ trách mở rồi tắt. Dư Tễ Đan suốt hai ngày đều ở trên sô pha “ăn dầm nằm dề”. Cô ở bên ngoài là một vị cảnh sát nhân dân sấm rền gió cuốn, ở nhà lại bị Lý Mính Hưu sắp xếp sinh hoạt, giống như cô thực sự không biết tự chăm sóc mình…… Nhưng mà, cô sắp nghiện loại sinh hoạt như vậy rồi. Cô thậm chí suy nghĩ nếu có một ngày Lý Mính Hưu rời khỏi nhà cô, cô phải làm sao bây giờ? Dư Tễ Đan mở miệng, ăn một miếng dưa hấu Lý Mính Hưu đút cho. Lành lạnh, ngọt ngọt…… Nuốt xong, cô lại lần nữa hé miệng, một miếng dưa hấu khác quả nhiên lại được đút vào miệng. Lý Mính Hưu lại bưng lên một cái chén không đưa tới trước mặt cô, Dư Tễ Đan phun hạt dưa hấu vào bên trong. Cô lại há miệng. Dư Tễ Đan một bên ăn, một bên nhìn nhìn mặt Lý Mính Hưu. Anh đang dốc lòng giúp cô múc dưa hấu, đều là phần dưa hấu ở chính giữa, đỏ nhất, ngọt nhất. Dư Tễ Đan ăn xong, anh cũng ăn, không ngoài dự đoán là từ bên ngoài ăn vào, bắt đầu múc từ vùng gần vỏ trước. Dư Tễ Đan nhìn một lúc, ở trong lòng thở dài. Người đàn ông này cũng thật là, ở nhà chuẩn bị, lại săn sóc, còn vạn năng, việc may vá cũng sẽ làm…… Mấu chốt là…… Còn đẹp đẽ! Thật là vô địch. Cô nên cầu tổ tiên phù hộ mới được, thực sự không thể tưởng tượng được ngày không có Lý Mính Hưu bên cạnh sẽ thế nào. Ai, nhân loại ngu ngốc, từ giàu về nghèo mới khó nha…… *** Làm cá mặn hết những ngày cuối tuần, Dư Tễ Đan bắt đầu tiếp tục công tác của tuần mới. Liên tiếp hai tuần cô đều cùng đồng nghiệp xử lý một vụ án, phải đi khắp nơi thăm viếng, điều tra, đổi gác ngồi canh. Chú thím năm lần bảy lượt tìm cô đi Hứa gia ăn một bữa cơm, cô cũng không thể dành thời gian để đi. Rốt cuộc cũng tới thứ sáu, án cũng được phá, nghi phạm bị bắt về quy án. Để chúc mừng phá án thành công, cũng như khao các vị đồng chí thức khuya dậy sớm, sở trưởng quyết định cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày. Dư Tễ Đan cũng bị chú hai ra tối hậu thư: “Con đã liên tục cho Tiểu Hứa leo cây hai lần rồi! Tiểu Hứa và cha mẹ hắn nói hắn đối với con cảm giác không tồi, thích con. Hai người Hứa gia kia đối với việc của hai đứa cũng thực để bụng, con cũng  không thể rút chút thời gian cùng các trưởng bối ăn một bữa cơm sao?” “…………” Dư Tễ Đan ăn ngay nói thật, “Chú hai, mặc kệ Tiểu Hứa  đối với con cảm giác như thế nào, nhưng con không thích Tiểu Hứa .” Chú hai quát: “Trên thế giới sao có chuyện cứ “con thích” mới được?! Mọi người đều phải từ từ mới có tình cảm! Nhớ năm đó chú và thím cũng không phải vừa gặp đã yêu! Cũng là thông qua trưởng bối giới thiệu, ở bên chung lâu rồi sinh ra có cảm tình với nhau, không thể rời đi! Con cùng Tiểu Hứa một bữa cơm cũng chưa ăn chung, đã biết không thích?? Cho dù con hiện tại không thích Tiểu Hứa, cùng cô chú Hứa ăn một bữa cơm lại có thể làm mất mặt con sao?” Dư Tễ Đan: “…………” Cô thật sự tìm không ra lý do từ chối nào. Rốt cuộc, không nói chuyện Hứa Nghi Niên, chỉ về giao tình nhiều năm giữa hai nhà, thì cô cũng nên ăn một bữa cơm với hai vị trưởng bối nhà họ Hứa. Chú hai trong điện thoại nói: “Buổi tối Tiểu Hứa  sẽ lái xe đi đón con!” Dư Tễ Đan từ Sở Công an tan làm đã quá 8 giờ tối rồi. Trước cổng lớn Sở Công an có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại. Tựa vào cửa xe là một người đàn ông, gió đêm thổi tung vạt áo anh, thuốc lá ở đầu ngón tay mông lung trong bóng đêm bất chợt bị dập tắt. Dư Tễ Đan ngây ngẩn cả người. Anh…… Là ai? Chỉ là một khuôn mặt tinh xảo như vậy dù là đuôi lông mày hay khóe mắt cũng là tác phẩm không thể phục chế, ngoài anh, còn có thể là ai?  “Lý……” Cô chỉ kêu được họ anh. Cùng Dư Tễ Đan đi ra còn có mấy nam đồng nghiệp, vừa thấy cảnh tượng trước mắt, liền hề hề cười nói: “Dư cảnh sát của chúng ta có người tới đón sao?” Mấy đồng sự đó là nhóm cảnh sát mặc thường phục lần trước cùng Dư Tễ Đan phá án, bọn họ đương nhiên gặp qua Lý Mính Hưu, lúc ấy thiếu điều còn muốn đem Lý Mính Hưu bắt với tội danh chống đối người thi hành công vụ. Các đồng sự nam ngày thường không có hứng thú hóng chuyện. Chỉ là hiện tại vừa mới phá án, khó có được tâm tình tốt, liền cùng Dư Tễ Đan vui đùa vài câu. “Dư Cảnh Hoa! Dư Cảnh Hoa! Cảnh Hoa! Cảnh Hoa……” Bọn họ không ngừng ồn ào, thậm chí còn có người vỗ tay, huýt sáo. Dư Tễ Đan căng da đầu đi về phía trước vài bước. Thật là mất mặt cả dòng họ nha…… Cô đang nghĩ nên làm bộ không quen biết Lý Mính Hưu, ngay lúc cô đi ra khỏi cổng Sở Công an, đang chuẩn bị nghênh ngang rời đi... Cô liền bị người ta bắt được tay. Cô thử trốn thoát, nhưng lực tay đối phương rất lớn, như thể quyết tâm không thả cô ra. Dư Tễ Đan thở dài, xoay người, nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu. Cô nhìn anh vài giây, hơi hơi chuyển tầm mắt, ánh mắt rơi xuống xe hơi phía sau anh. Tuy rằng cô không hiểu anh đang chơi trò gì, nhưng chắc chắn sẽ không phải trò đùa, trên đường cái cô đều biết tên kha khá các dòng xe—— cô dễ như trở bàn tay mà bắt được điểm mấu chốt: “Xe này từ đâu ra?” Lý Mính Hưu nhìn chăm chú vào Dư Tễ Đan, khóe miệng hơi cong, nhẹ nhàng cười: “Mượn? Thuê? Tùy em lý giải.” Dư Tễ Đan mặt vô cảm hỏi: “Là của anh?” “Đương nhiên không phải.” Lý Mính Hưu phủ định cực nhanh, nói có sách mách có chứng, “Nếu anh có thể mua nổi một chiếc xe, còn ăn vạ nhà em, làm em cực cực khổ khổ công tác, kiếm tiền bao dưỡng anh sao?” “…………” Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu một hồi, “Coi như anh thức thời.” Tiếng nói vừa dứt, Dư Tễ Đan liền sợ hãi kêu một tiếng. Bởi vì cô đột nhiên bị Lý Mính Hưu ôm ngang. Cùng lúc đó, các đồng sự nam thích hóng chuyện phát ra tiếng hoan hô. “Này!” Dư Tễ Đan nhéo Lý Mính Hưu, “Đây là Sở Công An, anh cũng không nên lỗ mãng, các đồng sự của tôi đang nhìn kìa! Tất cả mọi người đều là cảnh sát, đây là tội lưu manh nha, mau buông tôi xuống……” Lý Mính Hưu đương nhiên không buông Dư Tễ Đan. Anh ấn chốt mở điều khiển từ xa—— Cửa Xe hơi mở. Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu bỏ vào ghế. Lý Mính Hưu một tay che đầu Dư Tễ Đan, một tay nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt cô, ép cô cùng anh đối diện. “Đan Đan, anh không thích em hẹn hò cùng người đàn ông khác, cũng không thích em đi gặp cha mẹ người kia.” Anh mắt anh dường như chạm vào góc mềm mại nhất trong lòng cô, anh nhẹ nhàng bâng quơ mà nói với cô năm chữ. Năm chữ tràn ngập nhu tình, làm cô không thể nào kháng cự: “Chúng ta bỏ trốn đi.”