Người đàn ông của tôi chỉ được cái đẹp trai

Chương 21 : Người đàn ông của tôi chỉ được cái đẹp trai

Bị...Mắc lừa? Dư Tễ Đan nhíu mày, muốn tránh khỏi cái ôm của anh, nhưng lại bị khuỷu tay anh giam cầm. “Gạt tôi? Anh gạt tôi!” Dư Tễ Đan tránh không được, liền duỗi tay vặn lỗ tai anh, “Tôi còn tưởng rằng anh ở cầu thang ngồi một đêm nên cảm lạnh, kết quả thì sao chứ? Anh thế nhưng lại gạt tôi! Tôi còn tưởng phải đưa anh đi bệnh viện, thế nhưng tất cả là gạt người!” “Ai ai ai” Lý Mính Hưu ăn đau, kêu vài tiếng. Dư Tễ Đan vẫn nắm lỗ tai Lý Mính Hưu: “Còn biết đau sao? Như vậy anh còn không mau buông tôi ra, anh lập tức buông ra.” Không nghĩ tới Lý Mính Hưu thế nhưng ở cô bên tai cười khẽ, nói: “Không buông tay, tuyệt đối không buông! Cho dù bị em vặn đứt tai, anh cũng muốn ôm em cả đời không buông tay!” “…” Dư Tễ Đan bị da mặt dày của Lý Mính Hưu đánh bại, giằng co qua lại, cuối cùng vẫn là cô buông tay trước, “Anh thật không biết xấu hổ!” Ngay sau đó Dư Tễ Đan lại bổ sung mấy chữ: “Lưu manh, anh thật không biết xấu hổ!” Lý Mính Hưu lại nở nụ cười. “Đứng đắn một chút, anh mau thả tôi ra, lần trước ở hành lang bị Giang Nguyệt trông thấy, lần này ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nếu bị hàng xóm nhìn thấy cũng rất xấu hổ! Hơn nữa tôi hôm nay có chuyện rất quan trọng phải đến đơn vị sớm, anh còn như vậy sẽ làm tôi trễ giờ mất!” Dùng tình cảm để động, dùng lý lẽ để thuyết phục. Lý Mính Hưu cho dù có muốn ôm Dư Tễ Đan không buông tay cũng không thể làm gì khác. Dư Tễ Đan thoát khỏi cái ôm của Lý Mính Hưu, không nói hai lời liền ấn anh ở đầu cầu thang đánh cho một trận. Lý Mính Hưu mặc dù giơ hai tay lên làm tư thế “Đầu hàng”, nhưng lại phi thường linh hoạt mà trái né phải tránh. Dư Tễ Đan đánh anh nửa ngày, nhưng thật sự đánh trúng thì không nhiều. Hơn nữa cô động tác cũng nhẹ, lực đạo dừng trên người Lý Mính Hưu không giống bị đánh, chỉ như mát xa. Trút giận xong, Dư Tễ Đan xỏ dép lê lẹp bẹp chạy về nhà. Đợi khi thân ảnh cô biến mất sau cánh cửa, Lý Mính Hưu che miệng, nghiêng người ho vài tiếng. Ho khan xong, hít thở vài lần cho thuận khí, Lý Mính Hưu lại lần nữa nhìn về phía cửa. Giây tiếp theo, anh liền cười cười. Hoa hồng đỏ đặt ở đối diện cửa chính hơi nghiêng... Anh từ cầu thang lạnh lẽo đứng lên, ôm bó hoa hồng đỏ, đi vào nhà Dư Tễ Đan. *** Nhốt mình trong phòng tắm, trong lòng Dư Tễ Đan vô cùng phiền muộn. Cô cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, đang làm cái gì. Vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương… Dấu hôn đêm qua trên bả vai rõ ràng có thể thấy được. Đêm qua anh để lại dấu hôn ở đó... Dư Tễ Đan hơi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy ấn ký màu đỏ đó. Cô cùng Lý Mính Hưu rốt cuộc là thế nào đây? Cô đối với Lý Mính Hưu có suy nghĩ gì đây? Cẩn thận nghĩ nghĩ… Dư Tễ Đan vẫn như cũ, không thể trả lời. Lúc trước cô có nói qua với Lý Mính Hưu: Không muốn có bất cứ chuyện gì không rõ ràng. Cô vừa hy vọng anh thật sự rời đi, vừa như chờ mong ở ngoài cửa có anh đang chờ. Cho nên cô mở cửa... Thật sự nhìn thấy Lý Mính Hưu ngồi ở cầu thang, cô đột nhiên có cảm giác như đã trải qua một đời... Cô vừa tức giận anh vì cái gì lại không biết xấu hổ như vậy, cứ mãi ăn vạ nhà cô không chịu đi. Lại vừa… Khi cô thấy Lý Mính Hưu trong bộ dạng tiều tụy, lại không thể cứng rắn được nữa… cô một lần nữa vì anh mở cửa. Dư Tễ Đan phun một miệng đầy kem đánh răng ra, “Xì xụp” súc miệng. Cùng lúc đó, cô giống như ngửi thấy được từ phòng bếp có mùi hương thổi qua. Hẳn là Lý Mính Hưu làm cơm sáng cho cô. A a a … Cô cùng Lý Mính Hưu, rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây?! Dư Tễ Đan trong phòng tắm rửa mặt xong, mở cửa, vừa lúc nhìn thấy Lý Mính Hưu bưng hai cái đĩa từ trong phòng bếp đi ra. Lý Mính Hưu đem cái đĩa đặt trên bàn cơm: “Mau tới đây ăn cơm, anh làm trứng lòng đào em thích nhất này.” Dư Tễ Đan nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu nhìn vài giây, lại đem tầm mắt chậm rãi dịch đến bó hồng trên bàn ăn. Một bó to sụ đặt bên cạnh chỗ ngồi của cô, cứ vậy chiếm nửa cái bàn ăn. Thế nhưng… Thế nhưng… Bó hoa hồng ở cửa thực sự là tặng cho cô! Càng làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là, thế nhưng là Lý Mính Hưu đưa… Tâm tình của Dư Tễ Đan đang vô cùng bất ổn. Còn có chút hổ thẹn, trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên cô được đàn ông tặng hoa hồng đỏ. Hơn nữa còn là một bó hoa to khổng lồ… Ngoài mặt cô bình tĩnh như thường, nhưng trong nội tâm nếu nói không thích không thật sự là nói dối! Dư Tễ Đan ngồi bên bàn ăn, cầm lấy một cái bánh Lý Mính Hưu mới làm xong, ra vẻ như không có việc gì hỏi: “Anh mua?” “A?” Lý Mính Hưu ngồi đối diện Dư Tễ Đan sửng sốt một chút, ngay sau đó mới hiểu ra là cô đang hỏi bó hồng kia, “Đúng vậy, anh mua.” Dư Tễ Đan thực bủn xỉn trả lời một tiếng “À”, ăn thêm một miếng bánh, cô lại hỏi: “Bó hoa lớn như vậy, hẳn là tốn không ít tiền đi? Cho nên, anh lấy đâu ra tiền mua hoa thế?” Lý Mính Hưu: “…” Bệnh nghề nghiệp của cảnh sát đáng sợ vậy sao? Ở thời khắc lãng mạn thế này, bình thường không phải sẽ cực kỳ cảm động sao, nói không chừng còn cảm động đến rơi nước mắt ấy chứ! Vì cớ gì Tễ Đan của anh lại như đang thẩm vấn  phạm nhân thế kia… “Anh…  Cái đó…” Lý Mính Hưu ăn một miếng cơm, mặt không biến sắc nói, “Tiền em cho anh đó! Đã quên rồi sao? Mấy ngày trước vừa đưa cho anh tiền mua đồ ăn, vốn đang muốn mua hoa cho em, nhưng đêm qua cửa hàng bán hoa trước khi đóng cửa còn nói, số hoa đó cần phải xử lý. Nếu không ngày hôm sau hoa mới về thì đều phải ném đi, anh nghe được, đúng lúc có thể mua về bồi tội với em. Dù sao nếu em không tha thứ cho anh thì tiền mua đồ ăn em đưa anh giữ lại cũng chẳng ích gì. Vì thế anh liền lấy tiền đó mua hoa… chủ tiệm hoa đem tất cả số hoa sắp phải vứt đi đó lại bán cho anh, tiện cả đôi đường.” Dư Tễ Đan: “… sao lại nghe như đi chợ mua rau vậy.” Lý Mính Hưu theo đà trợn mắt nói dối: “Đúng vậy, cũng không khác là bao! Em… thích sao?” Dư Tễ Đan đã ăn xong một cái bánh, lúc cầm cái bánh thứ hai, nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng. Lý Mính Hưu cười nói: “Về sau anh mỗi ngày đều có thể tặng hoa cho em.” Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu: “Anh cho rằng tôi có nhiều tiền lắm sao? Đưa anh tiền mua đồ ăn, anh đều cầm đi mua hoa, hai chúng ta lấy gì ăn? Tiền lương của tôi mỗi tháng dẫu có nhiều thì cũng là một con số hữu hạn, còn phải trả tiền vay mua nhà, anh mỗi ngày mua nhiều hoa như vậy, là muốn biến nhà chúng ta thành sạp bán hoa sao? Anh không biết tiết kiệm như vậy, làm quản gia thật thất bại, có ngày hai chúng ta phải uống gió Tây Bắc mà sống cũng nên.” Lý Mính Hưu lén lút cười. Lời cô chạm đến tim của anh mất rồi! “Không sao.” Lý Mính Hưu nghiêm trang nói hươu nói vượn, “Cửa hàng bán hoa sắp xử lý hoa cũ, so với đi chợ mua cải còn tiện nghi hơn, chỉ cần em thích là được.” Dư Tễ Đan chỉ là yên lặng ăn cơm, không nói chuyện nữa. Mà bó hồng bên cạnh cô lại muốn khóc: Anh Lý à! Chúng ta là 999 đóa hồng giá trị xa xỉ! Nửa đêm qua ngài tự vẽ mẫu thiết kế rồi đến cửa hàng bán hoa dùng bao nhiêu tiền mua cũng không nói như thế? Giờ lại trở mặt nói mua chúng tôi dễ như mua cải… Chúng tôi không phải mà!!!!!!! *** Chiếc áo lụa hôm qua cô rất thích, thế nhưng bị xé tận hai lần, đã hết cách cứu chữa. Cô tìm một chiếc áo cao cổ, bên ngoài quấn khăn lụa. Để che khuất vết hôn Lý Mính Hưu tạo ra ngày hôm qua… Lý Mính Hưu ngồi trên sô pha nhìn cô thay giày ở cửa. Thời khắc trước khi đóng cửa rời đi, cô dường như nghe được tiếng ho khan... Là ảo giác sao? Hay là…… Lý Mính Hưu? Cho dù là Lý Mính Hưu, anh chắc chắn lại muốn lừa cô! Hừ! Cô để ý đến anh nữa mới là lạ! Dư Tễ Đan đi vào cục cảnh sát, cô soạn lại một ít tình tiết vụ án đêm qua bỏ thêm vào hồ sơ. Mà người phụ trách vụ án này cũng không phải là cô, cô chỉ tham gia vào một phân đoạn nhỏ, xong việc cô liền trở về văn phòng của mình. Hôm nay từ lúc Dư Tễ Đan bước vào đơn vị, đồng nghiệp đều tò mò mà nhìn cô vài lần. Sở phó hôm nay ăn mặc sao kỳ quái vậy? Mọi người bắt đầu để cho suy nghĩ bay cao bay xa, ở bên tai Phương Gia Mai lải nhải đoán già đoán non. Nội dung chỉ xoay quay việc có lẽ đêm qua cô cùng bạn trai quá kịch liệt gì đó, giống như chuyện thầm kín của mấy đôi nam nữ yêu nhau vẫn diễn trên màn hình. Dư Tễ Đan hoàn toàn không muốn chấp nhặt với những người đó. Nếu cô chấp nhặt với họ, chỉ cần cô lên tiếng với sở trưởng, những người đó đều không ngoại lệ mà bị đuổi việc… nhưng nghiêm túc mà nghĩ thì, những người đó vốn không được xem là cảnh sát. Chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, không qua quá trình khảo thí nghiêm ngặt, cũng chỉ là cảnh sát hậu cần. Xã hội bây giờ tìm một công việc cũng không dễ dàng gì, hơn nữa về mặt công tác mấy người đó cũng không phạm sai lầm gì quá nghiêm trọng, chỉ là đặc biệt thích lân la lắm chuyện, không ảnh hưởng toàn cục, Dư Tễ Đan không cần thiết phải nghiêm khắc. La Đông Lỗi tới báo cáo công tác, trước khi đi ấp úng mà nói: “Sở phó, Lý Mính Hưu kia có phải lại quấn lấy cô không?” Dư Tễ Đan dừng lại ngòi bút, giương mắt nhìn về phía La Đông Lỗi. “Tôi nghe các đồng sự hôm qua đi cùng nói, có một người đàn ông tới hiện trường tìm cô… Nghe nói là người rất đẹp… Nếu như là những đặc điểm khác, thì khó đoán, nhưng nếu nói là người rất đẹp trai… xung quanh cô, tôi chỉ có thể nghĩ đến Lý Mính Hưu.” Dư Tễ Đan lẳng lặng mà nhìn La Đông Lỗi: “Cậu đến tột cùng muốn nói cái gì?” “…” La Đông Lỗi muốn nói nhưng lại thôi, do dự một lúc lâu mới nói, “Có phải cô bị hắn khi dễ?” “Bị hắn khi dễ?” Dư Tễ Đan biết rõ còn cố hỏi, “Cái gọi là ‘khi dễ’ của cậu là chỉ cái gì?” “Là… là… là…” La Đông Lỗi lắp bắp, vẫn khó có thể mở miệng. “Đồng chí La Đông Lỗi!” Giọng Dư Tễ Đan lạnh băng: “Phạm vi công tác của cậu bao gồm việc quản chuyện tư của lãnh đạo sao? Cậu đừng suốt ngày chuyện tốt không học, chuyện xấu cứ gắng làm. Mặc dù tôi biết, những vấn đề cậu vừa hỏi là do người khác khuyến khích. Nhưng cậu cũng đừng ngây ngốc bị người ta lợi dụng như vậy chứ…” “Người hôm qua đúng là Lý Mính Hưu, nhưng tôi nghĩ, cùng ai làm bạn, cùng ai đối nghịch là tự do của tôi.” La Đông Lỗi bị Dư Tễ Đan giáo huấn một hồi. Tâm tình cậu ta cực kỳ không tốt. Vừa ra khỏi văn phòng, đã có vài người vây quanh, ríu rít: “Người hôm qua bọn họ thấy, thật sự rất đẹp trai sao? Chính là người đi tìm Dư Tễ Đan hả?” La Đông Lỗi đúng sự thật gật gật đầu. “Mẹ nó! Cô ta sao có thể tốt số như vậy chứ, gặp được đại soái ca, nghe bọn tiểu Chu nói, anh ta đẹp đến nỗi không ai…” “Ai nha, đẹp có ích lợi gì, cũng không thể biến thành cơm, chỉ có tiền mới là quan trọng nhất, nếu nữ chính Đan Đan của ‘tuyết tháng tám’ lần trước là Dư Tễ Đan, thì còn đáng để chúng ta hâm mộ một chút, tốt xấu gì cũng là danh tác, vừa thấy đã biết là đại gia làm rồi. Chỉ tiếc cô ta mệnh không tốt, cũng chỉ quen được một người đàn ông đẹp trai chút, những phương diện khác không đáng nhắc tới, vẫn Gia Mai tốt số, quen được Gia Hoành, vừa đẹp trai lại nhiều tiền.” Chính là ông chủ nhỏ mời cơm cả sở lần trước. Phương Gia Mai lập tức đắc ý: “Đúng vậy, đẹp trai thì chẳng có gì tốt đẹp, chẳng lẽ bán mặt mà sống?” La Đông Lỗi tuy rằng chán ghét các cô nói Dư Tễ Đan như vậy, nhưng cậu ta cũng không thể phản bác. Lý Mính Hưu kia… Đúng là ngoài đẹp ra thì chẳng có gì thật. Thậm chí là mới ra tù. Nếu để Phương Gia Mai cùng bọn họ biết được… Thôi vậy, anh cũng nên kín miệng chút, ít nhất là “chỉ có mặt” so với tình huống thực tế tốt hơn rất nhiều. *** Buổi tối Dư Tễ Đan không về nhà ngay, mà bị một cuộc gọi triệu hồi về nhà ông bà nội. Các bậc trưởng bối đoàn kết ép cung cô. Việc liên quan đến Lý Mính Hưu, Dư Giang Nguyệt khó mà giữ kín miệng, nhưng cũng không hé nửa lời với cả nhà. “Tễ Đan! Chú hỏi con lần nữa, rốt cuộc con có bạn trai hay không?” Dư Tễ Đan lắc lắc đầu. “Lần trước, con cùng Tiểu Hứa hẹn hò, người đàn ông xông vào kia rốt cuộc là ai?” Cùng một vấn đề, Dư Tễ Đan phải giải thích không biết bao nhiêu lần: “Bạn ạ. Chú hai, thật sự chỉ là bạn thôi.” Dư Giang Nguyệt yên lặng mà ăn cơm, hai lỗ tai coi như không nghe thấy. “Vậy được rồi, lâu như vậy, con cũng không để tên kia đi bên mình, chú hai tin tưởng con.” Chú hai nói xong, thím lại tiếp tục: “Tễ Đan, kỳ thật Tiểu Hứa nói cha mẹ nó rằng nó rất thích con, cho nên lúc ấy đối với chuyện con đã có bạn trai mà lừa gạt nó, cảm thấy khó có thể tiếp thu. Nếu có thể, qua mấy ngày nữa hai nhà chúng ta ăn một bữa cơm với nhau, nói như thế nào con đều phải gặp mặt xin lỗi Tiểu Hứa và cha mẹ nó, sau đó con suy xét xem có thể cùng Tiểu Hứa tiếp tục hay không?” Dư Tễ Đan: “…” Không đợi cô ý kiến, Dư Giang Nguyệt phun luôn một ngụm cơm. Dư Tễ Đan đương nhiên muốn cự tuyệt. Nhưng thím nói cô phải xin lỗi…… chuyện này xác thật là cô nên làm. Chờ đến khi Dư Tễ Đan thoát khỏi các vị trưởng bối đã hơn 9 giờ tối. Đầu óc Dư Tễ Đan choáng váng xây xẩm mà về đến nhà. Mở cửa. Phòng trong đen nhánh một mảnh. Lý Mính Hưu đâu? Anh không ở nhà sao? Sau đó cô liền chú ý tới phòng khách, thấy chỗ Lý Mính Hưu hay nằm giống như có người. Dư Tễ Đan lập tức bỏ chìa khóa xuống, đi vào phòng, ấn bật đèn. Quả nhiên là Lý Mính Hưu. Hai mắt anh nhắm lại, giống như đang ngủ, nhưng sắc mặt trông rất tệ... “Lý Mính Hưu?” Dư Tễ Đan nhanh chóng tháo giày, chạy tới, “Anh làm sao vậy? Lý Mính Hưu!” Cô mới vừa sờ lên mặt anh, liền lập tức thu tay lại. Sao lại nóng như vậy? Đúng lúc này, Lý Mính Hưu chậm rãi mở mắt. Ánh mắt anh có chút hỗn độn, nhưng chỉ sau hai ba giây, anh liền thấy rõ mặt cô. Anh nhẹ nhàng cười nhẹ, giọng khàn khàn: “Em về rồi? Ăn cơm chưa? Giờ anh nấu cơm cho em…” Nói xong, anh liền giãy giụa muốn đứng lên. “Nấu cơm cái gì!” Dư Tễ Đan lạnh lùng sắc bén, “Anh uống thuốc chưa? Lúc tôi đi làm rõ ràng còn khỏe mà, ban ngày nếu phát hiện mình bị bệnh, sao không nhanh đi bệnh viện? Hoặc là gọi điện thoại cho tôi?” Nói tới đây, Dư Tễ Đan liền ngậm miệng. Cô rốt cuộc hiểu được, kỳ thật trước khi cô đi làm, Lý Mính Hưu vốn đã không ổn… đôi mắt không được cô, anh bây giờ rất tệ, lúc ở cầu thang có lẽ đã bị cảm lạnh. Lừa cô, chỉ có anh! Lý Mính Hưu nhẹ nhàng xoa xoa giữa lông mày. Cầu thang. Một đêm không ngủ. Chính anh cũng không biết khi nào mình ngã xuống... Dư Tễ Đan nhấp môi, đỡ lấy cánh tay anh: “Anh đứng lên vào giường tôi nằm đi.” “Không cần, anh không sao.” Dư Tễ Đan trừng mắt, quát lớn: “Nhanh lên!” “…” Lý Mính Hưu thấy Dư Tễ Đan thật sự tức giận, anh có ngang bướng cũng phải nghe lời, lảo đảo đi theo cô vào phòng ngủ. Lý Mính Hưu nằm thẳng, đôi mắt đều sắp không mở ra được. Dư Tễ Đan dùng khăn ướt lau mặt cho anh: “Tôi đi lấy nước cho anh.” Không đợi cô đứng lên, tay đã bị người nắm chặt. Dư Tễ Đan nghiêng đầu nhìn… Tay cô đã ở trong lòng bàn tay anh. Anh nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Đừng đi!” “Đan Đan, đừng rời khỏi anh.”