Cô bước nhanh hơn hướng về nhà, chỉ có trở lại nơi thuộc về mình, mới có thể ổn định tâm tình mà suy nghĩ cho tốt. Vậy mà, ông trời càng muốn đối nghịch với cô, khi đến gần cửa nhà, cô lại thấy được khuôn mặt làm cô ‘đổ thêm dầu vào lửa’. "Sâm Sâm." Thường Tân nở nụ cười trên mặt chào đón Lâm Sâm Sâm, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên vì bên cạnh cô không có bạn trai đi cùng. Theo người điều tra thuật lại, bọn họ ngày nghỉ luôn dính chung một chỗ như hình với bóng, sao hôm nay lại chỉ có một mình? "Sư huynh tìm em có việc sao?" nét mặt Lâm Sâm Sâm có chút không kiên nhẫn, Thường Tân không khỏi suy đoán, có phải cô và bạn trai cãi nhau hay không. Anh làm bộ lơ đãng hỏi: "Sao lại không thấy bạn trai em vậy?" Lâm Sâm Sâm không đáp, hỏi lại một lần: "Anh có chuyện gì không?" Tâm tình đã quá rối loạn rồi, chẳng lẽ anh ta còn tới thêm vào một đòn sao. Thường Tân bất đắc dĩ, đành phải giả giọng bàn công việc chung: "Là thế này, anh có phụ trách một chuyên đề về quyền tố tụng ở Nhà Xuất Bản chỗ em, trong này cũng bao gồm cả tác phẩm của em, anh muốn đến chỗ em tìm hiểu một chút tình hình." Lâm Sâm Sâm mặt vẫn không chút thay đổi nói: "Anh có thể tìm người phụ trách có liên quan ở Nhà Xuất Bản nói chuyện, em chỉ phụ trách sáng tác và nộp bản thảo, những chuyện khác thì bỏ qua đi." Thường Tân cười cười: "Anh biết ngay em có thể nói như vậy. Anh suy nghĩ, em là người học giỏi chuyên ngành luật, tìm em cùng nhau trao đổi một số việc." Lâm Sâm Sâm không chút cử động: "Thật xin lỗi, có thể không giúp được anh rồi, em đã rất nhiều năm nay không động vào tài liệu luật pháp." Thường Tân lấy ánh mắt cưng chiều nhìn cô: "Tính tình của em vẫn bướng bỉnh như vậy. Nói thật, năng lực của em, anh rõ ràng nhất, viết tiểu thuyết nhiều năm như vậy không chán sao? Nếu không, trở về Văn phòng Luật giúp anh đi, anh không hy vọng nhân tài bị mai một." Lâm Sâm Sâm cười: "Năm đó, không phải anh vẫn bóng gió với em, phụ nữ ở giới này không được ưu chuộng sao?" Thường Tân lắc đầu cười khổ: “Ôi, tiểu nha đầu vẫn mang thù với anh đấy.” Lâm Sâm Sâm liếc thấy nếp nhăn rõ ràng ở đuôi mắt anh, không khỏi ngẩn ra. Năm tháng quả nhiên không tha người, đàn ông tuổi gần bốn mươi, có chăm chút thế nào cũng khó tránh khỏi sương gió, huống chi là Thường Tân lúc nào cũng phí tâm hao tâm tốn sức, điên cuồng với công việc. Giọng nói của cô hòa hoãn xuống: "Thật cảm tạ sư huynh có ý tốt, nhưng em tự biết mình, không thích hợp giải quyết các công việc chuyên ngành luật pháp nữa. Nếu như việc sáng tác của em hết thời, em cũng sẽ không trở lại Văn phòng Luật đâu." "Anh tôn trọng ý nghĩ của em. Thật ra thì, anh lại cho rằng em thích hợp làm hậu phương vững chắc cho đàn ông hơn." Thường Tân nhất thời lỡ lời, khiến Lâm Sâm Sâm rất là ghét. Cô chẳng thèm xã giao nữa, cáo từ cùng anh: "Sư huynh, thật xin lỗi, cứ như vậy đi, em còn có chuyện." Thôi, hôm nay tâm tình cô không tốt, người thông minh cũng nên thức thời. Thường Tân săn sóc nói: "Vậy được, anh thấy sắc mặt em không ổn, về nhà nghỉ ngơi thật tốt, anh đi nha." Hai người tạm biệt nhau, Thường Tân nhìn cô bóng lưng biến mất ở hành lang rồi mới xoay người rời đi. Đi không bao xa, vừa đúng lúc một người đàn ông mặc quân trang cao lớn bước chân vội vã đi tới trước mặt. Thường Tân liếc mắt nhìn logo Không quân trước ngực anh và lon cầu vai ba sao hai gạch. Thời điểm lướt qua nhau, tầm mắt đối phương sắc bén hơi lướt qua gương mặt của anh, khí thế kia không khỏi làm anh kinh sợ. Quả nhiên không phải là nhân vật bình thường, chỉ liếc mắt một đã làm cho trong lòng Thường Tân run lên. Anh coi như có chút hiểu biết đối với cấp bậc, có thể nhận ra đối phương là một Thượng tá Không quân. Tuổi còn trẻ mà đã là Thượng tá, nghĩ đến bối cảnh gia đình cũng không đơn giản, bất giác tâm tư Thường Tân nặng nề. Lâm Sâm Sâm móc chìa khóa ra vừa muốn mở cửa, liền nghe một hồi tiếng bước chân, bước nhanh mà đến ở phía sau. "Lâm Lâm." Đồng Húc Lãng sải bước chạy tới: "Không phải bảo em chờ anh sao, thế nào lại đi một mình trước vậy?" Lâm Sâm Sâm vào thẳng nhà không trả lời. Đồng Húc Lãng phát giác sắc mặt cô không hợp, vội vàng kéo vào trong ngực hỏi khẽ: "Sao vậy, ai chọc giận em mất hứng thế?" Lâm Sâm Sâm tránh cánh tay của anh, không nhìn anh. Đồng Húc Lãng chỉ coi cô đang giận dỗi, gượng cười cúi đầu xuống định hôn cô trấn an. Ai ngờ động tác Lâm Sâm Sâm lại kịch liệt đẩy anh ra, tầm mắt lạnh lùng, khiến trong lòng của Đồng Húc Lãng không hiểu rùng mình một cái. "Rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì, người đàn ông kia tới tìm em là ai ?" Mới vừa rồi, ở xa nhìn thấy cô và một người đàn ông nói chuyện, không đợi anh đến gần, hai người đã tản ra. Khi anh lướt qua người đàn ông kia, liếc thấy một người mặc cầu kỳ, phong độ, lỗi lạc, hoàn mỹ. Trực giác Đồng Húc Lãng mách bảo rằng người nọ chính là bạn trai cũ của cô. Lâm Sâm Sâm vẫn tức giận nhìn anh: "Không mượn anh xen vào, em cũng không phải là phạm nhân của anh." Đồng Húc Lãng nổi đóa, anh nghiêng đầu thở ra một hơi, lại chuyển trở lại nhìn chăm chú vào cô: "Cái người này là tức giận cái gì, nói rõ cho anh." Lâm Sâm Sâm thu hồi ánh mắt không nhìn anh, cố gắng để cho nội tâm mình bình tĩnh lại. Một lúc lâu, giọng nói cô mới bình tĩnh: "Đồng Húc Lãng, em vẫn luôn tin tưởng anh, tin con người anh, tin lời nói của anh, cũng tin cam kết của anh. Nhưng mà, bây giờ em rất thất vọng đối với anh." Đồng Húc Lãng nghe vậy sắc mặt chợt biến, trái tim một hồi khủng hoảng, anh mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô: "Lời này của em có ý gì?" Lâm Sâm Sâm lạnh nhạt đáp: "Chính là chữ ý tứ trên mặt, suy nghĩ một chút, sau lưng em anh đã làm gì, không khó hiểu lắm." Đồng Húc Lãng không hiểu, chỉ cảm thấy oan uổng: "Anh một lòng một dạ với em, em đừng chụp mũ lung tung cho ta." Lâm Sâm Sâm bất mãn thái độ giả ngây giả ngô của anh, nghiêm nghị chất vấn: "Về vấn đề kết hôn anh đã hứa với em thế nào, rõ ràng đồng ý không đề cập tới chuyện này, tại sao lại nói một đằng làm một nẻo, lại thông báo khắp nơi chuyện tốt của chúng ta sắp tới?" Anh bừng tỉnh hiểu ra, miệng nhếch lên đùa cợt nói: "Anh còn tưởng chuyện gì chứ, còn nói anh giống như kẻ vong ân bội nghĩa vậy. Anh thấy em còn do dự, thay em quyết định mà thôi." Lâm Sâm Sâm giận quá hóa cười, cô nheo lại mắt nhìn thẳng tới anh: "Anh đã không tôn trọng nhân quyền, em với anh đã không còn gì để nói, muốn kết hôn thì tự anh kết hôn đi, em không phải là một con rối mặc cho anh định đoạt." Đồng Húc Lãng cau mày: "Anh lúc nào thì biến em thành con rối đây, muốn kết hôn với em còn không tôn trọng em sao?" Anh nói qua lửa giận cũng nổi lên: "Nếu anh không tôn trọng em, làm sao anh lại phí công sức lớn như vậy lấy lòng em? Chẳng lẽ chỉ lên giường không kết hôn mới gọi là tôn trọng?" Lâm Sâm Sâm nhức đầu chỉ ra cửa chính: "Trước hết anh về đi đã, em không muốn tranh cãi với anh." Ngược lại, lúc này Đồng Húc Lãng lại tỉnh táo, đã sớm hiểu cá tính cô là thích mềm không thích cứng. Không thể lấy cứng đối cứng, không thể làm gì khác hơn là dùng mềm. Anh không để ý cô giãy giụa ôm chặt lấy cô làm dịu: "Được được được! Đều tại anh, là anh không đúng, đừng tức giận. Anh không làm cũng làm, có được không?" Hai cánh tay của anh lực cực lớn, Lâm Sâm Sâm bị giam ở trong ngực của anh lại không động đậy được chút nào, chỉ có thể tức giận lên tiếng: "Buông em ra!" Đồng Húc Lãng không chỉ có không thả, còn cúi đầu xuống liếm gương mặt của cô cùng vành tai, nhỏ giọng dỗ dành: "Lấy anh thì có cái gì không được, hả?" Lâm Sâm Sâm nghiêng đầu né tránh, dưới tình thế cấp bách giơ chân lên về phía bắp chân của anh đạp. Đồng Húc Lãng bị đau, nhưng vẫn ôm chặt cô không thả: "Hả giận chưa? Nếu chưa hả giận để cho em đánh thêm mấy cái nữa." Lâm Sâm Sâm cũng không khách khí với anh, vừa mắng to: "Tên lừa gạt chết tiệt!" Vừa dùng lực đánh lên trên người của anh. Đồng Húc Lãng bật cười: "Ha ha, thật không nhìn ra, nhìn tay em trói gà không chặt, mà đánh lên người anh quả thực lợi hại nha." Trên người anh đều là bắp thịt rắn chắc, Lâm Sâm Sâm đánh không bao lâu liền mệt mỏi, cô buông tay thở, trong lòng buồn bực, đánh anh còn ngại đau tay, nhưng ngược lại thật sự là hả giận. Đồng Húc Lãng bị cô vừa đánh vừa đá, khắp nơi trên người còn đau chưa hết, không nhịn được nhếch nhếch miệng nói: "Xuống tay thật là độc ác, quả nhiên là tâm tư phu nhân thật độc ác." Thấy mặt cô vẫn u ám, anh chỉ còn cách bày ra một gương mặt hào hiệp, trượng nghĩa vươn tay ra: "Có muốn cắn vài cái nữa cho bớt giận hay không?" Lâm Sâm Sâm dùng sức đẩy ra tay của anh: "Ai mà thèm, ghê tởm chết được!" Đồng Húc Lãng cười lớn đem cô kéo vào trong lòng, ở trên mặt cô hôn mấy cái thật mạnh. Lâm Sâm Sâm chau mày lại, quệt nước miếng trên mặt, hỏi anh: "Anh nói xem chuyện này giải quyết như thế nào?" Giọng điệu Đồng Húc Lãng kiên quyết, nói: "Còn có thể giải quyết như thế nào, báo cáo kết hôn anh cũng nộp lên rồi, hai bên cha mẹ cũng biết, đoán chừng người quen biết anh cũng truyền đi rộng rãi, trừ kết hôn không có biện pháp khác." Dù náo loạn nửa ngày, người này hoàn toàn cũng không có nửa điểm thỏa hiệp, Lâm Sâm Sâm hận nghiến răng nghiến lợi, không nói hai lời kéo tay của anh qua liều mạng cắn. Đồng Húc Lãng nắm chặt quả đấm nhịn đau, còn bất chợt khiêu khích, kêu: "Còn tốt chứ, dùng sức cắn! Dùng sức cắn!" Lâm Sâm Sâm nghiêng đầu lườm anh, Đồng Húc Lãng nhìn có ra máu không, còn nói tiếp: "Tiếp tục, cắn nữa đi!" Lâm Sâm Sâm há miệng, ngẩng đầu lên, một vòng dấu răng màu đỏ tím có vài tia máu hiện ra ở trên cẳng tay trái của anh. Cô kinh ngạc nhìn vết thương kia, có chút mờ mịt, mình rốt cuộc là thế nào, vì sao lại làm ra hành động bạo lực như thế chứ? Đồng Húc Lãng nhìn lại cô dáng vẻ mất hồn, ngực buồn bực, vội vàng ôm mặt của cô áp lại vào trước ngực nói: "Không việc gì, em cắn nhẹ, chỉ cần em đồng ý kết hôn thôi, cầm dao đâm anh đều không sao cả." Nghe nói như thế, ở trong lòng của Lâm Sâm Sâm mềm nhũn, trong mắt không nhịn được nước mắt trào ra. Đồng Húc Lãng phát hiện bộ ngực ướt, bỗng cảm thấy ngạc nhiên. Lâm Sâm Sâm chưa từng ở trước mặt anh rơi một giọt nước mắt nào, lần này thực sự là ép cô rồi. Cô sợ kết hôn như vậy sao? Anh nuốt khổ sở vào trong lòng, nửa mở cười giỡn: "Có gì phải khóc, bị phạt là anh cũng không phải là em mà." Lâm Sâm Sâm chợt nâng cặp mắt ửng đỏ lên nhìn chăm chú vào anh: "Về sau đừng gạt em nữa." Đồng Húc Lãng gật đầu, cô lại lấy giọng thương lượng, nói: "Chuyện kết hôn không nên ép em, hãy cho em thời gian." Trái tim Đồng Húc Lãng như bị đánh một quyền, sắc mặt anh biến lạnh, trầm giọng hỏi: "Phải chờ em bao lâu, mười năm, hai mươi năm, hay là cả đời đây?" Lát sau lại đề cao âm lượng một chút, tức giận nói: "Anh thấy em căn bản không có ý định lâu dài với anh." Lâm Sâm Sâm rũ mắt xuống, không có hơi sức giải thích. Trong lồng ngực Đồng Húc Lãng như bị một cây đuốc thiêu đốt, chỉ muốn nhanh lên một chút tìm được cách phát tiết, anh lại nhìn cô một cái, sau đó vội vã rời đi, lấy tốc độ của một loại tên lửa chạy về phía bao cát của sân huấn luyện.