Hai người vừa nói vừa cười ra cửa, căng thẳng lúc nãy trở thành hư không, Lâm Sâm Sâm cảm thấy hòn đá đè ở trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Hai người đang liếc mắt đưa tình, không ngờ tới, một người núp ở nơi kín đáo rồi chuẩn xác hướng bọn họ giơ máy lên chụp hình. Thường Tân nhìn chằm chằm tấm hình nhận được trên điện thoại di động thật lâu, quả nhiên như anh dự liệu, không phải người đàn ông gặp ở cửa Nhà Xuất Bản kia. Hôm đó, ở dưới lầu nhà Lâm Sâm Sâm, rõ ràng cô tránh anh như tránh tà, thấy hàng xóm như thấy được cứu tinh, lập tức bỏ lại anh đi cùng người hàng xóm. Trước khi rời đi, anh nghe được cuộc đối thoại của cô với người hàng xóm. Hàng xóm nói: "Chàng trai to cao đẹp trai thường tới tìm là bạn trai cháu hả? Cô đã thấy cậu ấy mặc quân phục, là Không quân sao? Nghề nghiệp tốt biết bao, thân thể chàng trai rắn chắc, người thoạt nhìn là thấy tràn trề sức sống, cháu thật là may mắn đấy." Lúc ấy, Thường Tân liền cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác người tới đón Lâm Sâm Sâm ở Nhà Xuất Bản là người trẻ tuổi đẹp trai không giống quân nhân. Vì vậy, anh giao cho trợ lý tốn tiền tìm một người theo dõi gần nơi ở Lâm Sâm Sâm vào mỗi ngày nghỉ. Trước sau anh nhận được tổng cộng hai lần hình mà người theo dõi gửi, tấm hình đầu tiên chính là chàng trai gặp ở Nhà Xuất Bản, tấm thứ hai là người đàn ông chưa từng gặp. Bởi vì người đàn ông ở tấm hình thứ hai không mặc quân phục, nên anh không cách nào đoán được đối phương có phải là quân nhân hay không. Chỉ là nhìn tướng mạo và bản lĩnh, có vài phần giống dáng vẻ quân nhân, hơn nữa nhất định không phải là một quân nhân bình thường. Người này thân hình cao lớn, tóc húi cua nhẹ nhàng khoan khoái, mắt to mày rậm, khí thế bức người, làm cho người ta có một loại cảm giác ‘không giận tự uy’. Chẳng lẽ là một sĩ quan cao cấp? Nhất định phải điều tra rõ lai lịch của anh ta, nếu thật là một người sĩ quan, so với chàng trai gặp ở Nhà Xuất Bản thì có sức uy hiếp lớn hơn. Thường Tân cảm thấy anh càng ngày càng không hiểu Lâm Sâm Sâm rồi. Chẳng lẽ cô lạnh lùng chỉ là bề ngoài, trên thực tế lại có rất nhiều bạn trai, giống như sống cuộc sống chơi bời vậy? Anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Vậy mà, làm một người luật sư kiến thức rộng rãi, lịch lãm, sành sỏi, anh lại tin chắc trên đời trừ Yêu Ma Quỷ Quái không có chuyện gì là không thể, nói một cách khác chính là có đủ những cái lạ. Thời gian xa cách sáu năm cùng khoảng cách không gian, bây giờ Lâm Sâm Sâm đối với Thường Tân không thể nói là xa lạ, nhớ lại những ngày đã đi chung với nhau, dường như đã xa xôi mấy đời rồi. Khi đó Lâm Sâm Sâm mới vừa tốt nghiệp, đến xin thực tập ở chỗ Văn phòng của anh cùng với một người nữa hợp tác. Thường Tân là một người đàn ông rất nội tâm, tuy nói nữ sinh học luật không ít, nhưng anh từ trước đến giờ vẫn xem thường nữ sinh, cảm thấy phụ nữ trong giới này rất khó phát triển nhiều được. Nhất là người giống như Lâm Sâm Sâm vậy, có mấy phần cao ngạo, lại không thích nói chuyện nữ sinh. Anh là bị người nhờ vả mới miễn cưỡng đồng ý cho Lâm Sâm Sâm ở lại thực tập trong văn phòng, vậy mà anh cũng chỉ coi cô như một người thư ký, cũng không tính bồi dưỡng cô thành trợ lý. Từ trước đến giờ, anh làm việc có yêu cầu rất nghiêm nghị, trong lòng đối với Lâm Sâm Sâm càng không coi trọng, khắt khe và gây khó khăn cho cô. Anh nhận định trong lòng của cô khẳng định cảm thấy uất ức, không bao lâu sẽ tự động dọn dẹp, cuốn gói mà đi. Ai ngờ Lâm Sâm Sâm không những không kêu khổ, ấm ức, ngược lại vẫn khoan dung giữ vững vị trí công tác, dù là vị trí công tác này chỉ là làm một số việc rất vụn vặt mà cũng không học hỏi được gì nhiều. Bởi vì vợ anh quanh năm không ở bên cạnh, anh trở thành người cuồng công việc số một ở văn phòng. Mặc dù anh tiền nhiều nhưng mà tự nhiên cũng không phóng túng chốn tình trường, cơ hồ tất cả thời gian cũng chỉ sử dụng cho công việc, mỗi ngày luôn là người tan việc trễ nhất trong Văn phòng. Vậy mà kể từ sau khi Lâm Sâm Sâm đến, anh ngược lại lại thành về trước. Anh âm thầm quan sát mấy lần không để cô biết, phát hiện bởi vì ban ngày cô phải làm quá nhiều việc vụn vặt, cho nên chỉ có thể lợi dụng tới buổi tối xem xét hồ sơ vụ án tiến hành học tập. Anh không biết cô nữ sinh vì sao quật cường như thế, thành kiến trong lòng dần dần bị cô không ngừng cố gắng thay đổi. Bình thường, anh yêu thích nhất chính là người chăm chỉ hiếu học, cho nên bắt đầu vô tình hoặc cố ý, khi cô gặp vấn đề thì hướng dẫn cô. Thói quen là một thứ rất đáng sợ, mỗi khi ban đêm tới, lúc mọi thứ trong Văn phòng im ắng, vì công việc luật pháp, hai người bọn họ đành phải vùi đầu vào công việc, tâm hồn ăn ý đã tạo thành một loại xu hướng tâm lý bình thường. Kể cả những lúc không có việc gì làm, anh cũng thà ngồi ở trong phòng làm việc hưởng thụ thời gian có cô làm bạn. Ban đầu, trao đổi của bọn họ chỉ vẻn vẹn dừng lại ở vấn đề luật pháp, dần dần tới sở thích, hứng thú. Anh phát hiện, ngày càng hiểu sâu hơn một chút, yêu thích thêm mấy phần đối với ‘cô đàn em’ nhỏ hơn mình gần mười tuổi này. Anh biết là mình không đúng, anh là một người đã có vợ, không nên ôm ảo tưởng đối với những cô gái khác. Nhưng chính anh không nhịn được, chỉ muốn đắm chìm, trong lòng có loại kích thích và khoái cảm mơ hồ như làm chuyện xấu lại sợ bị bắt vậy. Anh nhận ra được: cô gái hiền lành, đơn thuần này cũng sinh lòng ái mộ đối với anh đã lâu. Anh có tài có thế, nổi danh có lợi, từ trước đến giờ đối với mình sức quyến rũ tràn đầy lòng tin. Bất kỳ bên cạnh cô gái nào, chỉ cần anh có lòng, tuyệt đối là bắt được vào tay. Nhưng mà anh luôn luôn tâm cao khí ngạo, nếu không phải cùng Lâm Sâm Sâm làm việc chung lâu ngày thì đối với cô lau mắt mà nhìn, cũng sẽ không nảy sinh tình cảm. Đối với vợ mình không phải là không có tình yêu, chỉ tiếc sự nghiệp đối với cả anh và vợ đều quá mạnh mẽ, hai bên không chịu nhượng bộ, làm cho hai người từ đó ở riêng hai nơi. Lâm Sâm Sâm là một cô gái làm cho anh vui vẻ, trong công việc thì cô thông minh, nhã nhặn, vả lại sự tiếp thu cực nhanh, về mặt sinh hoạt thì dịu dàng săn sóc, ít lời, điềm tĩnh. So với những người phụ nữ lúc chồng về nhà sẽ không ngừng cằn nhằn hoặc là không để ý đến gia đình, một cô gái như vậy làm anh sinh ra ý nghĩ muốn ly hôn tái giá. Anh biết vợ mình không phải một người chịu để yên, cho nên lén vắt óc tìm mưu kế, tìm kiếm phương án giải quyết tốt nhất. Đáng tiếc ông trời không tốt, chưa đợi anh đem tất cả an bài xong, Lâm Sâm Sâm đã phát hiện ra chân tướng. Nhưng điều ngoài dự liệu nhất là vợ anh là người phụ nữ đẹp, có tài như vậy lại có thể làm ra chuyện cực đoan như thế. Lâm Sâm Sâm thừa dịp anh bận rộn với việc tang lễ nhanh chóng biến mất ở trong biển người mênh mông. Sáu năm qua, anh không chỉ một lần không cam lòng suy nghĩ, nếu vợ anh không tự sát, anh và Lâm Sâm Sâm đã sớm có cuộc sống hạnh phúc. Thời gian sáu năm khá dài, anh vì nhớ nhung điên cuồng cực độ mà trở nên cuồng loạn. Lâm Sâm Sâm còn phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ, chẳng lẽ anh không cần? May mà ông trời không có đuổi tận giết tuyệt, đúng lúc tinh thần anh suy sụp, trong lúc vô tình thấy được tiểu thuyết cô viết, từ đó tìm được cô. Lần này, anh nhất định phải bắt cô trở lại bên cạnh, bất kể là dùng phương pháp gì. Hiện tại vấn đề thiết yếu nhất là biết được rõ ràng Lâm Sâm Sâm cuối cùng có mấy bạn trai, những người này lai lịch thế nào? Việc này không nên chậm trễ, Thường Tân lập tức cầm điện thoại lên gọi cho trợ lý. Lâm Sâm Sâm đi theo Đồng Húc Lãng vào một quán rượu Trung Quốc mang phong cách cổ điển. Lâm Sâm Sâm quan sát chung quanh một chút, đồ gia dụng đều chế tạo từ gỗ lim, trang trí trên bốn vách là quạt giấy và kiếm. Mỗi gian phòng ăn đều được ngăn cách bằng một tấm bình phong thêu hoa cỏ, trong cầu thang phía dưới lầu hai có một cái giá bày đầy các loại đồ cổ cỡ lớn quý hiếm. Việc làm ăn trong quán mặc dù không coi là náo nhiệt, nhưng cảnh đẹp và thanh tịnh rất khác biệt, Lâm Sâm Sâm vừa đến đã thích ngay. Đồng Húc Lãng vênh váo nhìn cô chớp mắt: "Điều kiện không tệ chứ? Món ăn ở đây rất tuyệt, tay nghề chế biến gia truyền, trên đời chỉ quán này mới có." Lâm Sâm Sâm nghe anh quảng cáo khoa trương không khỏi chớp mắt. Đồng Húc Lãng nhíu mày: "Không tin hả? Đợi lát sẽ để cho em biết một chút." Nói xong, gọi to vào bên trong: "Lão Triệu đi ra cho ta!" Mấy giây sau, chỉ thấy một người đàn ông vóc dáng khỏe mạnh nhưng so với Đồng Húc Lãng hơi thấp hơn chút nhanh chóng chạy vội ra, liếc thấy bọn họ lập tức cực kỳ mừng rỡ tiến lên chào đón: "Trời ơi, ngọn gió nào đem Đồng Đại thiếu của chúng ta thổi tới đây vậy, khách quý!" Đồng Húc Lãng vỗ mạnh lên ngực đối phương một cái, la lên: "Sau khi xuất ngũ, ông anh sống thật thoải mái nhỉ. Hôm nay em đưa em dâu tới gặp các anh, làm phiền chị dâu ra tay món tủ ngon để cho vị này nhà em học hỏi một chút." Người đàn ông được gọi là lão Triệu nghe vậy không khỏi nhìn kỹ Lâm Sâm Sâm mấy lần, sau đó tiến tới rỉ tai đối với Đồng Húc Lãng: "Tiểu tử! Cậu thật lợi hại, tìm đâu được người xinh xắn như vậy? Nhớ năm đó, trong quân ngũ nhiều quân hoa** như vậy cậu đều nhìn không thuận mắt, thì ra là có mưu đồ khác. Thành thật khai báo đi, ẩn giấu đã bao lâu rồi?" (**Quân hoa: chỉ những người phụ nữ tham gia trong quân ngũ). Đồng Húc Lãng cưng chiều nhìn Lâm Sâm Sâm một cái, hài lòng nói với lão Triệu: "Hứ, không nói cho anh đâu." Lão Triệu nghe giả vờ giận, vỗ mạnh lên vai anh: "Anh không hỏi cậu nữa, anh đi hỏi em dâu." Đồng Húc Lãng cười lớn giới thiệu hai người với nhau. Lão Triệu lại hỏi Đồng Húc Lãng: "Lần này tới là anh em ta cùng uống hay là vợ chồng son tự mình từ từ dùng đây?" Đồng Húc Lãng nắm chặt tay Lâm Sâm Sâm nói: "Cho chúng em một phòng đi, lần sau trở lại kính ông anh mấy chén." Lão Triệu vẻ mặt mập mờ: "Biết rồi, ẩn trốn để thân mật đúng không?" Lâm Sâm Sâm có chút ngượng ngùng cúi đầu, Đồng Húc Lãng nhân thể ôm cô vào trong ngực quay đầu lại cười với lão Triệu: "Đa tạ ông anh giúp đỡ." Lão Triệu dẫn bọn họ vào một trong những phòng phong cách cổ đại, lịch sự trang nhã trên lầu, bên trong xông hương đàn hương nhàn nhạt, Lâm Sâm Sâm lập tức cảm thấy tâm tình thoải mái. Lão Triệu cười trêu ghẹo: "Các em nghỉ ngơi trước đi, một lát anh cho người ta làm món ăn đưa tới, các em từ từ dùng tùy ý, vừa thân thiết vừa ăn đều được." Đồng Húc Lãng đương nhiên nói: "Cái này anh không cần biết, chỉ cần chớ coi trộm là được." Lão Triệu nhân cơ hội trêu ghẹo: "Làm sao em biết anh ham mê? Nói cho em biết, anh gắn camera đó, cẩn thận, động tác đừng quá kịch liệt." Lâm Sâm Sâm không ngờ anh nói chuyện thẳng như vậy, mặt lập tức mắc cỡ đỏ bừng. Lão Triệu chú ý thấy, tranh thủ thời gian giải thích: "Em dâu đừng để ý, lời nói của anh quen thô lỗ, đùa giỡn rồi, ở đây đừng nói Camera, ngay cả một lỗ kim cũng không có, gió thổi không lọt, em mớm tới miệng cho cậu ta đều không ai biết cả." Đồng Húc Lãng không nhịn được cười đá anh một cái: "Lộn xộn cái gì, càng nói càng quá lửa, nhanh đi chuẩn bị đồ ăn đi." Cuối cùng đem lão Triệu đưa đi, Đồng Húc Lãng đi tới trước giường gỗ lim, đĩnh đạc nằm trên đó, vẫy vẫy tay đối với Lâm Sâm Sâm: "Tới đây, để cho anh ôm ngủ một lát." Lâm Sâm Sâm không để ý anh, đi thẳng tới trước bàn ăn ngồi. Đồng Húc Lãng thật mệt mỏi, cũng không còn đứng dậy ép buộc cô. Ngược lại Lâm Sâm Sâm nhìn thấy anh mệt mỏi trách nói: "Mệt mỏi còn muốn khổ, cho anh nghỉ phép thì nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt chứ." Đồng Húc Lãng nhắm hai mắt nói: "Ở nhà nào có được ôm em thoải mái?" Lâm Sâm Sâm nghe vậy trong bụng mềm nhũn, đứng lên đi đến trên giường đưa mặt nằm ở trên ngực của anh. Đồng Húc Lãng hơi nghiêng người ôm chặt cô hài lòng nằm chợp mắt, Lâm Sâm Sâm cũng ở trong ngực anh yên tâm nhắm mắt lại. Không biết bao lâu sau, Lâm Sâm Sâm bị mùi thơm thức ăn kích thích, mở mắt vừa nhìn, trên bàn ăn đã bày vài món ăn. Những thức ăn này ngửi còn tràn đầy sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng, nếu nếm quả thật không biết ngon đến thế nào. Đồng Húc Lãng thử rượu quay đầu lại nhìn cô: "Đã tỉnh rồi hả? Tới đây ăn đi nhanh lên." Lâm Sâm Sâm vui vẻ đi tới trước bàn ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn. Trên bàn tổng cộng có năm món mặn một món canh, mỗi loại thức ăn cũng là hỗn hợp nhiều loại dinh dưỡng mỹ vị tinh túy, ngay cả nước sốt tưới lên thức ăn cũng là nhiều trình tự chế biến mà thành, vì vậy quá trình chế biến mấy món ăn này thời gian không nhanh. Lâm Sâm Sâm ăn một miếng rau cải, dầu xào vừa ngon miệng, mùi thơm tỏa ra, cô hài lòng giơ ngón tay cái lên với Đồng Húc Lãng. Đồng Húc Lãng chọn một miếng thịt bò cắt thành từng miếng nhỏ đưa đến bên miệng cô: "Ăn cái này đi, mùi vị thơm ngon cực kỳ." Lâm Sâm Sâm lắc đầu, Đồng Húc Lãng nhíu mày: "Em đừng làm bộ nữa, rau món này món kia không phải từ nước thịt nấu thành hay sao? Ăn thịt cá khỏe mạnh, tới nếm thử một miếng đi." Lâm Sâm Sâm nghiêng đầu né tránh đôi đũa anh đưa tới, anh chợt nổi lên ý đùa, cầm chiếc đũa dí theo miệng của cô. Mặt của cô nghiêng qua trái, tay của anh cũng đưa về bên trái, mặt của cô nghiêng qua bên phải, tay của anh lại đưa về bên phải. Náo loạn như vậy một hồi lâu, Đồng Húc Lãng chợt đưa thịt bò bỏ vào trong miệng mình, ánh mắt cau nhìn lại cô: "Không chịu ăn, anh sẽ dùng miệng cho em ăn." Lâm Sâm Sâm trợn mắt, giận khiển trách: "Ghê tởm." Đồng Húc Lãng mừng rỡ: "Cho em hai lựa chọn, hoặc là anh dùng miệng cho em ăn, hoặc là em dùng miệng đút anh ăn." Lâm Sâm Sâm khinh thường quay mặt, bất thình lình lại bị anh dùng sức bắt được: "Ngồi ở trong lòng anh, anh cho em ăn." Lâm Sâm Sâm đánh không lại anh, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trên đùi anh mặc kệ anh định đoạt. Anh thật đúng là quyết tâm đút cô từng miếng từng miếng. Kết quả là Lâm Sâm Sâm bị anh ép nuốt vội vài miếng hải sản. Đồng Húc Lãng còn chưa hài lòng oán trách: "Ăn ít như vậy, trên người thịt cũng không có, ôm đau cả người." Lâm Sâm Sâm khinh thường bĩu môi: "Không ôm thì tốt hơn." Đồng Húc Lãng tức giận: "Trừ đối đầu với anh ra, em còn biết cái gì nữa?" Lâm Sâm Sâm cãi lại: "Cũng vậy." Đồng Húc Lãng hận nghiến răng nghiến lợi, tỏ ra hung dữ. Một tay anh bưng ly rượu lên, một tay kia kéo mặt của Lâm Sâm Sâm tới cưỡng chế nói: "Uống cùng anh ly rượu." Lâm Sâm Sâm ngửi thấy được mùi rượu trắng gây mũi lập tức giơ tay lên khước từ. Đồng Húc Lãng lại không bỏ qua, kết quả đang lúc lôi kéo sơ sẩy một cái, làm ly rượu đổ ra ngoài, vừa đúng dọc theo cổ mảnh khảnh mềm mại của Lâm Sâm Sâm nhanh chóng chảy xuống. Đồng Húc Lãng thấy thế không chút suy nghĩ, ném ly rượu cúi đầu mút dịch rượu ngon trên cổ cô. Áo cô mặc hôm nay cổ khá rộng, anh dễ dàng dọc theo hướng dịch rượu chảy liếm một đường đến ngực của cô. Lưỡi của anh ấm áp trơn trợt, ở trước ngực cô, trên da thịt cô tạo ra một luồng sóng điện rung động mãnh liệt, cô bị kích động không nhịn được ưm ra tiếng. Đồng Húc Lãng mút hết dịch rượu vẫn chưa thỏa mãn, lấy lưỡi khẽ liếm dọc theo nội y của cô trêu đùa, Lâm Sâm Sâm chỉ cảm thấy nhịp tim hoàn toàn mất khống chế, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Tay của anh đè trên ngực mềm mại của cô đang muốn dò vào trong nội y thì cô chợt phản xạ có điều kiện, nắm bàn tay to của anh giữ lại. Động tác của Đồng Húc Lãng cứng lại, chợt nhớ tới chuyện buổi sáng bị cô cự hôn, kích tình đột nhiên nguội lạnh, anh lưu luyến đưa tay từ xúc cảm tuyệt vời trên da thịt cô dời đi, từ từ bình phục nhịp tim mãnh liệt cùng tiếng thở dốc nặng nề. Anh nản lòng, nản chí thầm buồn, rốt cuộc còn phải nhịn bao lâu mới có thể tận tình cùng với cô triền miên? Trời mới biết anh có khát vọng là mỗi đêm được ôm lấy thân thể thơm phức của cô ngủ. Không quản nhiều như vậy rồi, suy nghĩ về phúc lợi bản thân, anh quyết định tiền trảm hậu tấu, trở về trực tiếp viết báo cáo kết hôn, để Mẹ già đi làm công tác tư tưởng trong nhà Lâm Sâm Sâm, chờ tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong xuôi, túm cô đi ra Ủy ban làm thủ tục đăng ký. Cơm nước xong, Lâm Sâm Sâm muốn cho Đồng Húc Lãng về nhà nghỉ ngơi sớm, vì vậy hai người trở về. Đến cửa vào khu chung cư nhà Lâm Sâm Sâm, bảo vệ đột nhiên gọi bọn họ lại, từ trong phòng bảo vệ lấy ra một bó hoa hồng màu hồng phấn đưa cho Lâm Sâm Sâm: "Lâm tiểu thư, đây là một vị tiên sinh nhờ tôi gửi cho cô." Lâm Sâm Sâm nghe vậy sững sờ, Đồng Húc Lãng nhìn sang bó hoa hồng này, hoa không nhiều lắm, chỉ có năm bông, anh nhanh chóng nheo mắt, nhăn mày lại. Đồng Húc Lãng về đến nhà vừa nhõng nhẽo vừa kiên quyết, hết sức thuyết phục Thẩm Bích Tâm cho đi tới nhà Lâm Sâm Sâm cầu hôn. Thẩm Bích Tâm không quá tình nguyện, hỏi: "Các con mới quen nhau bao lâu, hiện tại quyết định có sớm hay không?" Mặt Đồng Húc Lãng kiên quyết nói: "Bọn con quen biết thời gian cũng không ngắn, sớm một chút quyết định tránh cho đêm dài lắm mộng." Nhớ tới có người tặng hoa cho Lâm Sâm Sâm, trong lòng như vướng cái gai, khó chịu. Thẩm Bích Tâm bất giác than thở: "Kết hôn là chuyện cả đời, tại sao có thể qua loa quyết định như vậy?" Đồng Húc Lãng cảm thấy buồn bực: "Ôi, con nói này Mẹ già, người thúc giục con kết hôn là mẹ, người để con suy nghĩ rõ ràng cũng là mẹ, rốt cuộc mẹ định để con thế nào?" Thẩm Bích Tâm kiên nhẫn cùng anh giải thích: "Con đừng vội, hãy nghe mẹ nói đã. Trước thúc giục con là bởi vì con đối với chuyện lớn cả đời căn bản không để ý, ngay cả một đối tượng để yêu cũng không có. Hiện tại đã có đối tượng, nên nghiêm túc tìm hiểu một chút xem đối tượng có đáng giá nắm tay con bên nhau trọn đời hay không. Con bé có thể vì con san sẻ khó khăn, có nguyện ý cùng chung vinh nhục với con hay không. Hôn nhân và yêu là hai chuyện khác nhau, con phải kiểm nghiệm con bé một chút có thể trở thành một người vợ lính hợp cách hay không. Phải biết bên ngoài rất nhiều cám dỗ, con bé có thể chịu được nhàm chán, chịu được tình cảnh chồng mình thường không ở bên cạnh hay không." Nghe đến đó, Đồng Húc Lãng không nhịn được, cười tràn đầy lòng tin: "Người khác không dám nói, Lâm Sâm Sâm nhất định có thể làm được. Cô ấy vốn là tính toán độc thân, làm sao lại không chịu nổi cô đơn đây? Con thấy cô ấy căn bản ước gì không ai phiền tới cô ấy, tốt nhất bên tai được yên tĩnh." Thẩm Bích Tâm nghe vậy nhíu mày lại hoài nghi: "Con bé đã đồng ý kết hôn với con rồi sao, không phải là con đơn phương đấy chứ?" Đồng Húc Lãng không tự nhiên muốn nói cho bà biết, Lâm Sâm Sâm căn bản không đồng ý, anh vốn là định tiền chảm hậu tấu, sao có thể dễ dàng khiến chân tướng bại lộ? Kế sách hiện giờ chỉ có trước tiên đem Mẹ già dụ dỗ. Về phần Lâm Sâm Sâm bên kia, chỉ cần cô đối với anh thật có tình cảm, cũng không tin cuối cùng cô không gật đầu. Sau khi tính toán xong, bộ mặt Đồng Húc Lãng phớt tỉnh, nói với Thẩm Bích Tâm: "Mẹ không giúp con, con đi nhờ bà ngoại vậy." Thẩm Bích Tâm lần này để ý rồi trợn mắt giận dữ mắng mỏ: "Tiểu tử thúi, con thật là tiền đồ, lại dám uy hiếp mẹ con hả, chuyện này ba con còn chưa biết, không cho phép con làm loạn." Đồng Húc Lãng lại không dám lên tiếng, nếu chọc giận bà, hôn sự sẽ càng khó khăn. Thẩm Bích Tâm ngồi im chốc lát, sau khi kìm nén tức giận, thấy bộ dạng anh chẳng dám thở mạnh lại không khỏi buồn cười, tiểu tử bướng bỉnh này lần nào bị giáo huấn mà không mạnh miệng chứ? Hôm nay vì cưới vợ đã rút kinh nghiệm. Nó thích Lâm Sâm Sâm như vậy sao? Lòng dạ bà mềm xuống, dùng giọng nói hòa hoãn đối với anh: "Chuyện này con đừng nóng vội, để mẹ đi hỏi ý kiến Lâm Sâm Sâm một chút xem sao." Thật ra thì bà nghĩ bụng, cẩn thận đi điều tra quá khứ của Lâm Sâm Sâm một chút, nếu như con bé chỉ là nói qua yêu đương, không cùng người ta ở chung thì cũng thôi đi, nếu như con bé đã trắng trợn làm người tình của người ta, thì cuộc hôn nhân này bất luận như thế nào cũng không thể đồng ý được. Đồng Húc Lãng nghe thấy Thẩm Bích Tâm muốn đi tìm Lâm Sâm Sâm nói chuyện, tâm lý thầm nói không ổn, vội vàng nắm tay Thẩm Bích Tâm nói: "Mẹ già, từ trước đến giờ mẹ là người thân thiết nhất, con biết rõ mẹ đều là muốn tốt cho con. Trước kia mẹ trách con không để ý đến chuyện riêng, bây giờ khó khăn lắm mới giác ngộ, mẹ hãy giúp con đi mà." Thẩm Bích Tâm vỗ tay của anh trấn an: "Mẹ cũng chưa nói không giúp con, con phải để cho mẹ tìm hiểu tình hình một chút, tránh xảy ra chuyện không may, ba con lại trách mẹ." Đồng Húc Lãng bất đắc dĩ viện lý do: "Lâm Lâm da mặt mỏng, nếu mẹ trực tiếp hỏi cô ấy có lẽ làm hỏng chuyện mất." Thẩm Bích Tâm thở dài: "Aizz, sợ con rồi, mẹ sẽ không tìm con bé được chưa, nhìn con coi con bé thành bảo bối như vậy, còn chưa cưới đã che chở như thế, đúng là cưới vợ quên mẹ, những lời này một chút cũng không sai." Đồng Húc Lãng thở phào nhẹ nhõm, mặt mày hớn hở nói: "Mẹ già, mẹ đồng ý giúp con rồi hả?" Thẩm Bích Tâm liếc anh một cái: "Nghĩ khá lắm, mẹ còn phải suy nghĩ thêm một chút, chuyện này trước tiên đừng nói với ba con, để mẹ nói với ông ấy." Đồng Húc Lãng hồi hộp trong lòng, kết hôn đúng là không đơn giản, Mẹ già là điển hình nham hiểm, không dễ ứng phó. Anh cau mày suy nghĩ biện pháp đối phó, có lẽ có thể đánh cuộc một lần, có lẽ Đồng Liệt Vũ sẽ đứng về phía anh chăng. Buổi tối, hai cha con ở trong phòng khách nói chuyện, Đồng Liệt Vũ cùng anh thảo luận về những chuyện gần đây, tiếp đó lại hỏi về tình huống diễn tập mô phỏng. Nói tới diễn tập quân sự Đồng Liệt Vũ không nhịn được đầy một bụng nhiệt tình, thao thao bất tuyệt, ông kể lại chuyện liên kết diễn tập rầm rộ nhất chưa từng có giữa Hải quân – Không quân và Lục quân cho Đồng Húc Lãng, Đồng Húc Lãng nghe được hào hứng bừng bừng, hai cha con mặt mày hớn hở thảo luận. Thẩm Bích Tâm vốn đề phòng Đồng Húc Lãng đường đột nói chuyện kết hôn với cha, vẫn ngồi ở trong phòng khách. Sau lại nghe thấy bọn họ trừ đề tài quân sự cũng không nói chuyện gì khác, hơn nữa rất có xu thế ‘tâm sự đêm khuya’, bà nghe thôi cũng mệt rã rời, định quay về phòng đi ngủ. Đồng Húc Lãng đúng là đợi cơ hội này, anh đánh giá Thẩm Bích Tâm có lẽ đã ngủ say, vội vàng chuyển đề tài qua chuyện hôn nhân đại sự. Anh đoán không sai, Đồng Liệt Vũ duy trì thái độ trung lập, nói anh tuổi không còn nhỏ nữa, chuyện của mình muốn tự mình làm chủ. Anh đang chờ câu này, chỉ cần cha không phản đối, thì tương đương với thêm một tờ phiếu ủng hộ, ngày khác sẽ gọi điện thoại cho bà ngoại, đến lúc đó không sợ bị Mẹ già hạn chế nữa. Đêm đó, Đồng Húc Lãng ôm tính toán trong lòng ngủ một giấc rất ngon, yên ổn. Ngày nghỉ phép cuối cùng, như thường lệ, Đồng Húc Lãng vừa huýt sáo vừa đi về phía nhà Lâm Sâm Sâm. Đúng ngay trước một cửa hàng hoa, cuộc đối thoại của một đôi tình nhân bay vào tai của anh. "Anh không biết, tại sao phụ nữ bọn em lại thích đàn ông tặng hoa như vậy?" Chàng trai hỏi. Cô gái nũng nịu nói: "Có cô gái nào mà không thích hoa đâu, cầu hôn mà không có hoa tươi và nhẫn, là rất không có thành ý." "Có phải chỉ cần anh mua hoa thì em sẽ đồng ý không?" Chàng trai lại hỏi. Cô gái dí dỏm đáp: "Xem ra anh có thành ý rồi." Hoa tươi và nhẫn? Đồng Húc Lãng nghe vậy chợt nảy ra ý định. Nghiêng mặt nhìn vào trong cửa hàng, chỉ thấy khá nhiều chàng trai trẻ dáng vẻ học sinh mua hoa. Anh chợt cảm thấy rất kỳ cục, tặng hoa là thủ đoạn của nam sinh, để cho đấng mày râu ‘đầu đội trời, chân đạp đất’ như anh cầm bó hoa đi gặp bạn gái, chuyện này quá khó khăn đi. Anh lắc đầu, bước tiếp đi về phía trước, vừa đi lại vừa không nhịn được phỏng đoán, có lẽ hoa tươi thật có thể làm động lòng Lâm Sâm Sâm cũng nên, mới vừa rồi cô gái kia không phải nói phụ nữ đều yêu hoa sao? Mặc dù ngày hôm trước, trước mặt anh Lâm Sâm Sâm đem năm đóa hoa hồng không biết ai tặng vứt đi, nhưng trong mắt của cô vẫn tiếc rẻ bó hoa. Thôi, hy sinh hình tượng một lần vì người phụ nữ mình yêu có gì không được, chịu khó một lần là được. Đồng Húc Lãng xoay người quay lại. Đi vào cửa hàng hoa, lập tức có nhân viên phục vụ chào đón hỏi thăm: "Xin hỏi tiên sinh muốn mua hoa tặng cho ai ạ? Trên tường bên này có dán ‘Ý nghĩa các loài hoa’, anh có thể căn cứ vào ý muốn của mình, lựa chọn chủng loại và số lượng." Đồng Húc Lãng nhìn về phía mặt tường, đi tìm hiểu ý nghĩa các loài hoa. Trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh Lâm Sâm Sâm nhận được bó hoa hồng phấn, bắt đầu theo bản năng anh tìm kiếm ý nghĩa của hoa hồng phấn. Không lâu sau đã tìm được, hoa hồng phấn: đại diện cho Mối tình đầu và Sự quan tâm đặc biệt. Năm đóa: thể hiện sự ‘không oán không hối’. Tóm lại chính là Mối tình đầu không oán không hối? A, đùa gì thế chứ, người như Lục Tuấn Huy vậy sẽ là Mối tình đầu? Nghĩ dọa ai vậy! Những diễn viên kia vốn là làm việc quái đản, lả lơi kiêu xa, lại dám nói dối mình là lần đầu yêu, cũng không sợ người ta cười rơi hàm răng sao. Mặc dù bó hoa kia không có ký tên, nhưng Đồng Húc Lãng vừa nhìn liền kết luận là Lục Tuấn Huy tặng. Chưa từng thấy ai ân cần đối với Lâm Sâm Sâm như vậy, chỉ có Lục Tuấn Huy, đánh không chết con ruồi, khổ cực dây dưa. "Tiên sinh, xin hỏi anh suy nghĩ xong chưa, muốn mua loại hoa nào?" Nhân viên phục vụ hỏi anh. Đồng Húc Lãng vừa cẩn thận nhìn xuống Ý nghĩa các loài hoa, sau đó ngọt miệng nói: "Hoa hồng đỏ đi, số lượng thể hiện cho sự tồn tại vĩnh cửu." Nhân viên phục vụ lại hỏi: "Xin hỏi là anh tặng cho người yêu sao?" Đồng Húc Lãng nói thẳng: "Dùng để cầu hôn." Đúng là người khách hàng ngay thẳng, nhân viên phục vụ vui vẻ cười: "Nếu như anh không ngại, em có thể giúp anh phối hợp được không? Hoa hồng đỏ kết hợp với Bách Hợp, điểm thêm baby hoặc cỏ tình nhân, hiệu quả sẽ tốt hơn." Đồng Húc Lãng gật đầu: "Làm phiền em." Chỉ lát sau, anh cầm một bó hoa đã được phối hợp và bó rất đẹp từ trong cửa hàng ra ngoài. Dọc đường đi không nhìn ánh mắt của người đi đường, tâm tình Đồng Húc Lãng sung sướng giống như chú rể. Vậy mà, đến dưới lầu của nhà Lâm Sâm Sâm, khi anh nhận rõ bóng lưng người đàn ông trước mặt kia thì cảm xúc lập tức rơi xuống vực sâu ngàn trượng. "Lục Tuấn Huy." Đồng Húc Lãng gọi to. Lục Tuấn Huy nghe tiếng dừng bước, quay đầu lại. Thấy Đồng Húc Lãng mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, trên tay cầm một bó hoa tươi được bó tuyệt đẹp, phong thái này hiên ngang tựa như bộ dáng của chú rể tới đón cô dâu vậy. Chuyện tốt của bọn họ sắp đến rồi sao? Lục Tuấn Huy trong lòng không khỏi đau xót. Mặc dù nội tâm như bị ngàn vạn con kiến đang cắn, sắc mặt anh vẫn điềm tĩnh như cũ chào hỏi: "Xin chào, đã lâu không gặp." Đồng Húc Lãng nhìn anh gật đầu, khách khí hỏi: "Đến tìm Lâm Lâm sao?" Giọng nói rất khách sáo, ánh mắt cũng rất sắc bén. Lục Tuấn Huy không nhìn ánh mắt có vẻ không thân thiện của anh, từ trong ví tiền móc ra một sợi dây chuyền bạch kim. "Cái này là của Sâm Sâm làm rơi ở hội chúc mừng hôm trước, người ta nhặt được nhờ tôi trả lại." Đồng Húc Lãng đưa tay ra nhận lấy sợi dây chuyền, ở trong tay vuốt vuốt mấy cái, chợt nhìn chằm chằm Lục Tuấn Huy hỏi một câu: "Anh thật sự là lần đầu yêu sao?" "Cái gì?" Lục Tuấn Huy dở khóc dở cười nhìn anh, hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Đồng Húc Lãng giải thích bổ sung: "Là tôi nói tình cảm anh đối với Lâm Lâm, là mối tình đầu sao?" Lục Tuấn Huy nhíu mày lại hỏi ngược lại: "Vì sao lại nói lời này?" "Chẳng lẽ anh tặng hoa hồng có ý nghĩa khác?" Nét mặt Đồng Húc Lãng có chút đùa giỡn. Lục Tuấn Huy kinh ngạc: "Tôi không hiểu rõ anh đang nói gì." Đồng Húc Lãng khinh miệt cười lạnh: "Dám làm thì dám chịu, nhân lúc tôi bận rộn anh hẹn Lâm Lâm đi chơi, ngày hôm trước còn tặng bó hoa tới đây, chẳng lẽ tôi nghĩ oan uổng cho anh sao?" Lục Tuấn Huy nghe trong đầu lập tức thoáng qua một bóng dáng, chẳng lẽ là anh ta? Không biết Đồng Húc Lãng có biết rõ ràng quá khứ Lâm Sâm Sâm hay không, anh liên tục đắn đo, vẫn quyết định không nói ra tên của Thường Tân, vì vậy giọng vô vị, nói: "Anh thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đi, tôi cũng đã sớm nói, nếu các người một ngày chưa kết hôn, tôi sẽ không buông tha đâu." Đồng Húc Lãng nheo mắt lại nhìn anh cười: "Rất tốt, tôi thích có người khiêu khích. Rất cảm ơn anh khích lệ, nếu không, tôi và Lâm Lâm vẫn không thể kết hôn sớm như vậy được." Lục Tuấn Huy nghe vậy sắc mặt buồn bã, nhưng vẫn không cam lòng nói: "Kết hôn không phải là chuyện một mình anh nói là được, có một số việc nóng vội kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại." Đồng Húc Lãng bị anh đâm vào chỗ đau, nhưng ngoài mặt cũng không thể hiện: "Anh không ăn được nho thì nói nho còn xanh, tôi không rảnh tranh luận với anh, Lâm Lâm vẫn còn ở trên nhà chờ tôi." Khi anh lướt qua, Lục Tuấn Huy không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Anh phải bảo vệ tốt cho Sâm Sâm, có lẽ cô ấy gặp phải chút phiền toái." Đồng Húc Lãng lập tức cảnh giác đứng lại: "Có ý gì?" Lục Tuấn Huy lại không lại để ý anh, bỏ lại một câu: "Để ý một chút là được." Rồi nghênh ngang rời đi. Trong lòng Đồng Húc Lãng có dự cảm xấu, từ vẻ mặt kinh ngạc của Lục Tuấn Huy, anh đã đoán ra hoa là do người khác tặng, người kỳ quặc này rốt cuộc là ai, chẳng lẽ Lâm Sâm Sâm có chuyện giấu giếm sao? Anh âm thầm để ý. Nghe được tiếng gõ cửa, Lâm Sâm Sâm lập tức chạy đi mở cửa, còn chưa kịp phản ứng, trong ngực đã được đưa tới bó hoa tươi tuyệt đẹp, tươi mới, cô vui mừng cười nói: "Không ngờ người như anh cũng có tính lãng mạn đấy." Đồng Húc Lãng bất mãn sưng mặt lên: "Anh đây là người thế nào? Anh là loại người như vậy sao?" Lâm Sâm Sâm cúi đầu ngửi mùi hoa một cái, vui sướng đáp: "Ông già." Đột nhiên, Đồng Húc Lãng kéo cô vào trong ngực, cắn một cái lên môi cô, vẻ hung dữ: "Đáng đánh!" Lâm Sâm Sâm che môi bị cắn đau, uất ức nói thầm: "Đúng là vậy, vẫn còn không thừa nhận." Đồng Húc Lãng bỗng nhiên lại vui sướng chấp thuận: "Đúng! Đúng! Ông xã! Ông xã làm sao mà có thể không già được?" Lâm Sâm Sâm trừng anh: "Tránh ra đi." Đồng Húc Lãng cười sang sảng kéo cô: "Tới đây, ngồi trên ghế sofa, hoa để anh mượn trước đã." Lâm Sâm Sâm cảm thấy không hiểu: "Muốn làm gì vậy?" Đồng Húc Lãng ấn cô lại trên ghế sofa: "Lễ cầu hôn." Lâm Sâm Sâm nhìn thẳng anh mấy giây, không nhịn được cười thật to ra ngoài: "Anh học được ở đâu vậy?" Đồng Húc Lãng giọng điệu nghiêm túc nhắc nhở: "Không cho cười, đây là thời khắc rất trang nghiêm." Lâm Sâm Sâm cực kỳ gắng sức kiềm chế buồn cười kích động, nhìn anh rốt cuộc muốn chơi trò gì. Chỉ thấy anh đang trước mặt cô nửa ngồi xuống, còn nói năng hùng hồn: "Đầu gối đàn ông là vàng, anh sẽ không quỳ." Lâm Sâm Sâm nghe lần nữa không nhịn được cười lên: "Bộ dáng của anh thật là ngớ ngẩn." Đồng Húc Lãng liếc xéo cô, đưa hoa giơ lên trước mặt cô, chân thành nói: "Lâm Lâm, lấy anh nhé?" Lâm Sâm Sâm thấy vẻ mặt anh thật nghiêm túc, nụ cười liền cứng ở trên mặt. Thái độ của anh cứng rắn cố chấp như thế, trong lòng Lâm Sâm Sâm không khỏi lo lắng không yên, cô còn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý, vì sao anh luôn ép buộc, gấp gáp! Nếu như cô không đồng ý, không phải anh sẽ quay đầu rời đi? Cô do dự không dám nhận bó hoa. Đồng Húc Lãng giơ tay cũng hơi mỏi rồi, cô vẫn hơi nhíu lông mày không có một chút động tĩnh gì. Anh định đem hoa nhét vào trong lòng cô, ăn vạ nói: "Không nói lời nào chính là đồng ý." Sau đó, anh lại đưa tay vào túi ngực móc đồ. Lâm Sâm Sâm hoảng sợ, nhẫn cũng mua rồi sao? Nhưng định thần nhìn lại, thứ anh móc ra lại là một sợi dây chuyền. Lâm Sâm Sâm tiến lên nhìn cẩn thận, chính là cái lắc chân trước đây không lâu cô làm mất, tại sao ở trong tay anh? Cô nhớ rõ ràng là sau khi đi tham gia hội chúc mừng trở về thì phát hiện không thấy mà. Giải đáp ánh mắt nghi hoặc của cô, Đồng Húc Lãng cười giải thích: "Lần này tới, không kịp mua nhẫn, hôm nào chúng ta cùng đi chọn nhé!" Vừa nói vừa đem lắc chân đeo lên trên mắt cá chân của cô. Mắt cá chân nhỏ nhắn, trắng nõn hợp với chiếc lắc bạch kim đơn giản này, tản mát tạo cho người ta một kiểu say mê phong tình. Đồng Húc Lãng hài lòng thưởng thức đôi chân đẹp trước mắt, phát ra một tiếng than thở: "Thật xinh đẹp! Chiếc này quá giản dị rồi, lần sau anh sẽ mua cho em cái tốt hơn. Đồ này so với nhẫn có ý nghĩa hơn, cột chặt chân của em lại để cho em không đi được nữa." Anh càng nhìn càng say mê, không kìm được, nâng chân của cô lên, đưa đến bên môi hôn. Lâm Sâm Sâm thấy thế cả người run lên, cô nhanh chóng rút chân về, giận khiển trách: "Điên rồi phải không, chân cũng hôn." Đồng Húc Lãng cũng không để ý tới âm thanh oán trách của cô, lại kéo chân của cô qua, vẫn chưa thỏa mãn hôn dọc theo vị trí chung quanh lắc chân. Anh say mê từng tấc từng tấc dọc theo mắt cá chân hôn lên, lưu lại một lúc ở lòng bàn chân, Lâm Sâm Sâm cảm thấy nhột khó nhịn, muốn rút chân về, nhưng không lại sức mạnh của anh. "Lãng, đừng như vậy." Lâm Sâm Sâm tựa lưng vào trên sofa, chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, tim đập rộn lên. Đồng Húc Lãng không để ý tới năn nỉ của cô, thậm chí giương mắt vừa hôn vừa khiêu khích nhìn chằm chằm phản ứng của cô. Lâm Sâm Sâm bị anh nhìn thật xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại quay đầu đi. Cô nhạy cảm cảm thấy môi lưỡi ướt át của anh đang tiếp tục dời lên trên. Anh sẽ hôn đến vị trí nào? Lâm Sâm Sâm hồi hộp tới nỗi hô hấp cũng khó khăn. Hôn qua trên đầu gối, Đồng Húc Lãng vén váy làm cản trở của cô lên, trong nháy mắt váy bị vén đến bắp đùi, Lâm Sâm Sâm bị kích thích ngồi thẳng dậy, chỉ thấy Đồng Húc Lãng nằm ở trên bắp đùi cô, cúi đầu vội vàng nhiệt tình hôn liếm vết sẹo lần đó bị phỏng để lại. Cô cũng không chịu được kích thích này nữa, dùng sức nâng mặt của anh lên, sau đó từ trên ghế salon trượt xuống, đôi tay vòng chắc cổ của anh hôn lên môi của anh. Đồng Húc Lãng dứt khoát xoay cô một vòng, áp đảo ở trên sàn nhà bằng gỗ, kịch liệt hôn. Đầu lưỡi của họ như mê như say, chơi đùa quấn quít, nhiệt độ thân thể không kịp chờ đợi cũng nhanh chóng tăng lên. Khi hai người cũng hơi cảm thấy khó thở, Đồng Húc Lãng rút đầu lưỡi để cho cô thở, nhưng vẫn quyến luyến không rời, gặm cắn cánh môi trên dưới của cô. Anh không nhịn được, âm thanh khàn khàn, thì thầm: "Lâm Lâm, anh yêu em." Tay Lâm Sâm Sâm vuốt mái tóc ngắn của anh, nhẹ nhàng bật hơi: "Em cũng yêu anh." Đồng Húc Lãng nghe vậy vui mừng, véo nhẹ ở cằm của cô bức bách: "Lặp lại lần nữa đi." Lâm Sâm Sâm nhắm mắt lại không chịu đi vào khuôn khổ, Đồng Húc Lãng thở dài thật to, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống, lực không nhẹ hành hạ cổ đẹp đẽ của cô, tỏ vẻ trừng phạt vì cô không thuận theo. Khi môi và tay anh từ từ dời xuống, cách áo mỏng gặm cắn vuốt ve bộ ngực mềm mại của cô, cảm giác tê liệt từ trước ngực lan tràn tới toàn thân, mãnh liệt khoái cảm, dường như muốn cắn nuốt cô vậy. Mặc dù cô rất muốn trải nghiệm sự trầm luân đẹp đẽ này, nhưng đầu óc cuối cùng bị lý trí thức tỉnh, thừa dịp chưa tới tình trạng không thể vãn hồi, cô kịp thời lên tiếng ngăn lại: "Lãng, hôm nay em không tiện." Đồng Húc Lãng dừng động tác lại, ân cần hỏi: "Có phải thân thể rất không thoải mái hay không?" Anh nghe đã hiểu ý nghĩa của "không tiện". Lâm Sâm Sâm lắc đầu một cái, thật ra thì bị anh loay hoay rất thoải mái, cô cũng cắn chặt hàm răng mới có thể chống lại hấp dẫn này. Người này thậm chí động tác hôn mắt cá chân tuyệt hảo như vậy cũng làm ra được, hại cô nhất thời kích động mê loạn thiếu chút nữa thì quên mình đang ở kỳ sinh lý. Nếu không phải là có tầng chướng ngại này, chỉ sợ cô đã sớm hạ vũ khí đầu hàng, mặc anh đánh chiếm thành trì. Đồng Húc Lãng cũng phát hiện, đối với sự thân thiết của anh Lâm Sâm Sâm đã không phản kháng nữa, đoán là không bao lâu nữa có thể ‘nước chảy thành sông’. Khi dục vọng hâm nóng được tiêu tan, nhưng anh lại vẫn như cũ lại nằm lì ở trên người của cô, ầm ĩ: "Anh mặc kệ đấy, em phải dập lửa cho anh." Lâm Sâm Sâm dở khóc dở cười đẩy anh: "Mau tránh ra, em bị anh đè sắp chết rồi." Đồng Húc Lãng hung hăng uy hiếp: "Nói EM YÊU ANH đi." Lâm Sâm Sâm đang bị ép thành bánh thịt, vội vã nói một câu: "Em yêu anh." Quả nhiên anh hết lòng tuân thủ lời hứa đứng dậy, cô vừa lấy lại thoải mái, lập tức thêm một câu: "Mới là lạ." Đồng Húc Lãng sửng sốt một chút mới biết bị cô lừa một vố, ngay sau đó cất tiếng cười to.