Đồng Húc Lãng đón sinh nhật tuổi ba mươi tư của anh bằng cuộc sống tràn đầy tình yêu và hạnh phúc. Vốn anh cũng không định mừng sinh nhật, nhưng sinh nhật năm nay của anh đúng vào ngày nghỉ, trong đại viện có một số người thường xuyên sinh sống ở nước ngoài đúng dịp này cũng trở về, nên rủ nhau tụ tập. Vì vậy, mọi người bàn bạc hôm sinh nhật Đồng Húc Lãng sẽ ra ngoài ăn cơm, nói chuyện. Đồng Húc Lãng là người phóng khoáng, không suy nghĩ nhiều liền đồng ý, anh cũng đang muốn đưa Lâm Sâm Sâm đi để giới thiệu cho mọi người biết. Lâm Sâm Sâm tưởng rằng sẽ cùng Đồng Húc Lãng đón sinh nhật đơn giản chỉ có hai người, nhưng không ngờ anh lại sớm có sắp xếp. Khi anh dẫn cô đi vào một phòng khách sạn hạng sang, cô mới phát hiện có gì đó không đúng. Thật vậy, trong lòng cô thật khó để hình dung tối nay, bởi vì theo thói quen sinh hoạt yên tĩnh, cô không phải là một người thích náo nhiệt, huống chi trong những người ngồi đây, cô không quen biết ai cả. "Sao bây giờ mới đến, đang chờ cậu để mừng sinh nhật đấy." Thấy có người phụ nữ lạ cùng đến, hơn mười người đang ngồi đều lịch sự đứng lên chào đón hai người họ. "Có phải là trốn ở nhà thân mật rồi quên thời gian rồi không, chúng tôi đói chết rồi đây.” Một người đàn ông mặc âu phục liếc xéo trêu trọc Đồng Húc Lãng, tất cả mọi người không nghiêm túc cười lớn, Lâm Sâm Sâm không đồng tình nhíu mày lại. "Cậu đi chết đi!" Đồng Húc Lãng xông tới đẩy mạnh cái ghế của cậu ta một cái, làm cho cậu ta thiếu chút nữa ngã nhào: "Tiểu tử thúi, sao nói chuyện thô tục vậy, càng học càng lùi, kiềm chế một chút cho tôi." Có mấy người đi tới ra sức ôm Đồng Húc Lãng, đều là những người nhiều năm không gặp mặt. Lâm Sâm Sâm nhìn một vòng, phát hiện ở đây còn có ba cô gái, cả ba đều cảm thấy không thoải mái, ánh mắt khó chịu quan sát cô. Trong đó, hình như cô có chút ấn tượng với một người, nếu như nhớ không lầm thì khi đi dạo phố cùng Đồng Húc Lãng cô đã nhìn thấy người này, lúc ấy cô còn lầm tưởng người đó là bạn gái của Đồng Húc Lãng. Lâm Sâm Sâm đứng tại chỗ không được tự nhiên, hết sức kiềm chế ý định muốn chạy trốn của mình. Có người phát hiện cô lúng túng, ra hiệu cho Đồng Húc Lãng đang nói chuyện cùng mọi người, anh bừng tỉnh hiểu ra vội vàng trở lại bên cạnh cô, giới thiệu cô với từng người. Có lẽ là sinh ra trong gia đình quyền quý thì kỳ vọng cũng cao, trong những người đang ngồi đây không ai là không có năng lực xuất chúng, đều là người học rộng tài cao. Những người đàn ông khách khí bắt tay chào hỏi với cô, những người phụ nữ cũng mỉm cười gật đầu, chỉ có cô gái mà cô cảm thấy nhìn quen mắt tên là Đường Diêu - cô gái rất có thâm ý vẫn nhìn chằm chằm vào cô, ý tứ trong ánh mắt không rõ, nhưng trực giác của Lâm Sâm Sâm mách bảo rằng đó không phải là ý tốt. Mọi người cùng nhau thưởng thức đồ ăn và thoải mái ngồi nói chuyện phiếm. Một người đàn ông nhanh nhảu nhất thời quên mất sự tồn tại của Lâm Sâm Sâm, chợt chỉ vào Đường Diêu lớn tiếng hỏi: "Ah, sao hôm nay Diêu Diêu không ngồi bên cạnh anh Lãng của em thế, không phải khi còn nhỏ em cứ đi theo cậu ấy như cái đuôi sao?” Mọi người cười to rầm rầm, Đường Diêu trợn mắt nhìn người đàn ông kia một cái, sẵng giọng: "Nói nhảm, em làm cái đuôi lúc nào, lần đó không phải có cả mọi người, tất cả cùng chơi sao?" Người đàn ông kia vẫn không đồng ý, tiếp tục trêu chọc: "Còn mạnh miệng, nhìn một chút đi, mặt đỏ rồi. Từ nhỏ đến lớn, cứ mở miệng một cái là em đều kêu “anh Lãng” ngọt sớt, trong mắt em còn có những chàng trai khác sao?" Mọi người tiếp tục cười, Đường Diêu đỏ mặt liếc Đồng Húc Lãng một cái, không ngờ anh chỉ cố rót thêm trà cho Lâm Sâm Sâm, hoàn toàn không để ý. Chuyện này là chuyện ghép đôi trêu chọc bình thường, không ai coi nó là sự thật, chỉ có cô gái có tâm tư vừa tịnh tế lại vừa tỉ mỉ hiểu lòng người mới đặc biệt để ý. Những lời này vào tai Đường Diêu là ngọt ngào, còn vào tai Lâm Sâm Sâm lại là chua xót. Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Đường Diêu một cái, lại thấy đối phương cũng đang nhìn cô. Hàng mi của Lâm Sâm Sâm rủ xuống khi bắt gặp ánh nhìn chói mắt đó. Nói đến chuyện lúc nhỏ, mọi người đều hăng hái, bắt đầu nhớ lại những chuyện tuổi thơ nghịch ngợm lý thú. Trong khi mọi người trêu chọc đùa giỡn thì thức ăn từng món một cũng được mang lên. Lâm Sâm Sâm chỉ cúi đầu ăn, một câu nói cũng không chen miệng vào được. Thỉnh thoảng bị người khác khách sáo hỏi chuyện, cô bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà chỉ trả lời đơn giản. Sinh ra, cô không phải là người hay nói, cho nên rất khó trở thành tiêu điểm của mọi người, người khác cũng nhìn ra cô ít nói, liền không trêu chọc cô nữa. Trong bữa tiệc, mấy cô gái luôn vô tình hoặc cố ý lấy chuyện của Đồng Húc Lãng cùng Đường Diêu ra nói, làm cho Lâm Sâm Sâm cảm thấy buồn chán. Đường Diêu vẫn bí mật quan sát nét mặt của Lâm Sâm Sâm, phát hiện sắc mặt cô vô cùng khó coi, trong lòng không khỏi có mấy phần đắc ý, nhưng mà thỉnh thoảng thoáng nhìn lại thấy Đồng Húc Lãng săn sóc Lâm Sâm Sâm mà lại là loại săn sóc hiếm thấy, trong lòng không khỏi có chút chán nản. Tâm tình Đường Diêu cứ như vậy thay đổi rất nhanh, hỗn loạn thất thường, vì vậy không nhịn được rót mấy ly rượu. Đợi mọi người ăn uống no đủ, đúng lúc này nhân viên phục vụ mang lên một chiếc bánh kem lớn. Mọi người mới nhớ ra vừa rồi lúc gọi thức ăn không ai gọi bánh kem, có người hỏi: "Ơ, bánh kem đẹp như vậy là ở đây tặng sao?" Nhân viên phục vụ lễ phép trả lời: "Không phải ạ, chiếc bánh kem này là hôm qua cô ấy đặt phòng đã dặn dò chúng tôi làm, các món ăn cũng là cô ấy tự mình chọn." Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về Đường Diêu, căn phòng này chính là cô đặt. Nếu là bình thường nhất định cô sẽ cảm thấy kỳ cục, vậy mà tối nay cô uống khá nhiều, lá gan cũng to lên mấy phần. Cô thản nhiên nhìn lại mọi người: "Bánh kem đẹp chứ? Không biết anh Lãng có thích hay không?" Nói xong ánh mắt đưa tình nhìn thẳng Đồng Húc Lãng. Mọi người phát hiện sự việc khác lạ, nhất thời cũng có chút căng thẳng nói không nên lời. Đồng Húc Lãng nhíu mày không hiểu, đã thật lâu cô không có gọi anh là “anh Lãng” rồi, tối nay là thế nào? Không đợi anh có phản ứng tiếp theo, Đường Diêu lại mang hai ly rót đầy rượu đỏ đi tới: "Anh Lãng, anh xem sinh nhật của anh, em tận tâm như thế, anh nên mời em một ly có phải không?" Đồng Húc Lãng cẩn thận nhìn Lâm Sâm Sâm một cái, anh cảm thấy rất buồn bực với hành động này của Đường Diêu. Vẻ mặt Lâm Sâm Sâm không biểu hiện gì, cô vẫn ngồi ở chỗ cũ, mắt chỉ nhìn chằm chằm ly trà của mình, nhưng đôi bàn tay thì níu chặt quần trên đùi vắt chéo ở dưới gầm bàn, cô có thể cảm thấy trong lòng bàn tay của mình toàn là mồ hôi. Đường Diêu lại bắt đầu tiến sát tới: "Lúc nào thì anh Lãng lại hẹp hòi như vậy rồi hả?" Vẻ mặt Đồng Húc Lãng nặng trịch, nói: "Diêu Diêu, em uống hơi nhiều rồi, đừng uống nữa." Đường Diêu không đồng ý, lại nâng ly rượu đưa về phía trước, rượu trong ly sánh ra vừa lúc bắn vào áo trên ngực Đồng Húc Lãng. Cô vội vàng để ly rượu xuống lấy tay lau cho anh. Đồng Húc Lãng cản tay của cô, nói: "Không việc gì, em về nghỉ ngơi sớm một chút đi." Đường Diêu nhìn anh, chợt cười lên, cô cứ cười như vậy, vừa cười nước mắt vừa chảy ra ngoài. Mấy cô gái khác thấy tình thế không ổn đã vội vàng chạy tới khuyên cô: "Diêu Diêu, đi về thôi." Đường Diêu lại mượn cớ mời rượu nổi khùng, cô đột nhiên đẩy họ ra lớn tiếng: "Các người cũng muốn đuổi tôi đi, tôi không đi! Anh Đồng, em gọi anh là “anh Lãng” đã nhiều năm, từ nhỏ chúng ta đã lớn lên bên nhau, em tốn nhiều tâm tư chọn bánh kem sinh nhật giúp anh, tối thiểu anh phải cùng em uống rượu giao bôi mới phải chứ." Đồng Húc Lãng nghe vậy mặt liền biến sắc, những người khác cũng cảm thấy sắp nảy sinh mâu thuẫn, vội vàng ngăn cản. Một người thanh niên kéo Đường Diêu ra mấy bước dụ dỗ nói: "Muốn uống rượu giao bôi thì anh uống với em, tối nay bên cạnh anh Lãng của em có người, không tiện đâu." Đường Diêu đẩy người thanh niên ra, mặt đỏ tới mang tai nói: "Anh tránh ra." Sau đó đưa tay chỉ Đồng Húc Lãng lớn tiếng nói: "Em muốn anh ta uống với em! Trừ anh ta ra, em không muốn uống cùng ai hết!" Đồng Húc Lãng không nhịn được hét lớn: "Hồ đồ! Rốt cuộc tối nay em có chuyện gì vậy?" Chàng thanh niên kéo Đồng Húc Lãng sang một bên, nhỏ giọng khuyên: "Nóng cái gì? Diêu Diêu người ta vì anh tốn bao nhiêu tâm tư, anh nhẫn tâm trách cứ cô ấy sao?" Đồng Húc Lãng buồn bực, cau mày nói: "Cô ấy không nên làm càn trước mặt bạn gái tôi.” Một cô gái nói: "Được rồi được rồi, mỗi người bớt một câu, tiếp tục ồn ào đối với người nào cũng không tốt. Diêu Diêu uống say, Húc Lãng đừng để trong lòng, trước hết anh đưa cô Lâm về đi, Diêu Diêu giao cho chúng em là được." Đồng Húc Lãng gật đầu một cái: "Chăm sóc tốt cho Diêu Diêu." Anh liền xoay người kéo tay Lâm Sâm Sâm: "Chúng ta đi trước." Lâm Sâm Sâm vẫn đang mất hồn, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem. Đó đúng là một cái bánh kem rất đẹp, phía trên thì điểm đầy sắc màu của trái cây tươi, ngoài rìa là một vòng sốt kem dâu tây cùng sợi dừa nhuyễn làm thành đường viền hoa, vị trí trung tâm dùng chocolate để viết: “Anh Lãng, sinh nhật vui vẻ!” Đồng Húc Lãng nắm chặt tay Lâm Sâm Sâm định kéo cô đi, cô lại nhìn bánh kem hỏi: "Đây là cô ấy đặc biệt đặt cho anh, không ăn một chút rồi đi sao?" Đồng Húc Lãng vuốt tóc cô, hỏi: "Em muốn ăn sao?" Lâm Sâm Sâm lắc đầu một cái: “Em đang nói anh.” Đồng Húc Lãng bĩu môi, nói: "Anh không thích ăn đồ ngọt, đi thôi." Đường Diêu vẫn trợn to hai mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Đồng Húc Lãng, cho đến khi anh dắt tay Lâm Sâm Sâm cùng mọi người chào tạm biệt, từ từ ra khỏi tầm mắt của cô, trong nháy mắt cô mất đi hơi sức toàn thân ngã xuống đất, không kìm chế được nước mắt ứa ra, dần dần tuôn trào, rốt cuộc cô không chịu nổi trong lòng tràn đầy uất ức, gào khóc. Chuyện tình cảm người ngoài không tiện nhúng tay vào, mọi người chỉ yên lặng cùng với cô. Không biết bao lâu, cô khóc đủ rồi từ dưới đất đứng dậy. Tức giận ở trong lòng, nói ra cũng không được nuốt vào cũng không xong, cô nhào tới trước bánh kem không ai động tới đập nó đến nát bét. Oán giận mười mấy năm yêu thương dại dột, cũng tiêu tan giống như chiếc bánh kem tối nay.