Lam Hi Thần quyết định đứng dậy , khuôn mặt ôn nhu thường hay đã được thay thế bằng khuôn mặt vô cùng căng thẳng, nét hồng trên đôi má trắng mịn tô điểm khiến nét mặt kiều diễm ngày thường càng quấn hút.      Người nào đứng gần y chắc chắn nghe được tiếng tim y đang đập nhanh dữ dội.    Ngụy Vô Tiện hớn hở ra mặt - Nhị ca ca . Đại ca ngươi tính làm gì kìa Ha ha ha ... không có lẽ...     Lam Trạm mặt mày đen thui , hắn biết ý định của huynh trưởng mình và thật sự muốn ngăn cản. Nhưng hắn không thể bởi y biết không ai có thể quyết định cảm xúc của người khác.    Thấy Lam Hi Thần tiến về phía người Giang gia. Ánh mắt lại đổ dồn lên người cô bé Tử Liên, cô bé có chút bối rối muốn thanh minh " không .. không phải ta"    Giang Trừng lúc này không thể cúi đầu hắn ngẩng lên nhìn Lam Hi Thần tiến về phía mình đôi mắt mở to ngỡ ngàng một cảm giác bất an ào đến.    - Lam Hi Thần ... ngươi tiến đến đây làm gì.?     Lam Hi Thần dừng lại khi chỉ còn cách hai bước chân.    - Giang Vãn Ngâm. Lam Hoán có chuyện quan trọng cần nói.  - Quan trọng gì. Đây là mừng hôn sự của Nhiếp tông chủ. Có chuyện gì ngươi đến Giang gia bàn chuyện.      Đã rất nhiều người có ánh mắt ghen tỵ với Giang gia. Ai mà không biết tình huống trước mắt Trạch Vu Quân công khai tình cảm với tiểu nữ nhà họ Giang.      Hai gia tộc nhà này hiện đã đứng nhất thiên hạ giờ lại liên hôn. Thế lực này thật sự đáng sợ. Giang Trừng hắn vốn cậy mạnh không coi ai ra gì. Nay nếu thật sự bắt tay với Lam gia không biết còn khó ưa tới đâu.     Lam tông chủ không màng xung quanh , hắn nhìn thẳng vào Giang Trừng mà nói.    - Không. Ta đã bỏ qua quá nhiều thời gian rồi. Ta không muốn bỏ lỡ thêm một khắc nào nữa. Vãn Ngâm ta tâm duyệt ngươi . Ta thật sự hy vọng có thể cùng ngươi kết làm đạo lữ.     Lam Giang tông chủ cả hai vị mặt mày đỏ như mặt trời . Đám đông sửng sốt đến nỗi lặng thinh. Họ ngỡ đang mơ chứ không phải thực. Người ta còn hồi hộp chờ thái độ của Giang tông chủ. Là nhận lời ... hay là tử điện đòi đánh gãy chân chó ... của Trạch Vu Quân     Ngụy Vô Tiện thật sự sung sướng.     Lam Vong Cơ mặt mũi xám xịt    Kim Lăng biểu hiện cảm xúc không lời diễn tả.     Tử Liên chỉ mỉm cười thoát khỏi những ánh mắt nhìn mình.    - Ngươi ... ngươi uống rượu?     Giang tông chủ lắp bắp. - Ta không.  - Chuyện này ngươi có thể đùa được sao?  Hừ ai mà không biết người trong lòng ngươi chính là vị Liễm Phương tôn ngày nào. Nay lại hành động như này ngươi coi ta là trò đùa sao?  - Vãn Ngâm ta không đùa giỡn. Ta dẫu sao cũng là tông chủ của một thế gia. Không lẽ chuyện đại sự cả đời có thể đưa ra đùa giỡn. Ta với tam đệ là tình thủ túc không như người khác nói. Vãn Ngâm ngươi chớ hiểu lầm.  - Ta không hiểu lầm. Hôm đó... thôi bỏ đi. Mặc kệ ngươi đối với ta như nào . Xin lỗi ta vẫn không thể đáp lại tình cảm của Trạch Vu Quân. Ta phận mỏng đức mỏng không dám đứng cạnh trời quang trăng sáng. Càng không dám kết làm đạo lữ cùng ngài. Huống chi ta vẫn là muốn cưới một vị phu nhân sinh một vài hài tử sống bình yên. Các vị hãy coi như Lam tông chủ say rượu nói sai. Ta cũng không để bụng. Lẽ ra phải ở lại ba ngày chung vui cùng Nhiếp tông chủ nhưng thực sự Giang mỗ có việc cần đi gấp. Cáo từ.      Giang tông chủ cùng gia nhân đệ tử gấp rút rời đi. Hắn là chạy trốn.    Kim Lăng gọi với theo. Thật muốn đi cùng nhưng cương vị Kim gia chủ khiến hắn ngần ngại.  Lam Hi Thần đứng lặng yên.     Chuyện này quả thật chấn động thiên hạ. Lam Hi Thần Trạch Vu Quân. Quân tử như ngọc tấm gương được toàn giới ngưỡng mộ học tập quả đúng là đoạn tụ giống đệ đệ. Hai huynh đệ nhà họ thế mà lại giống hệt nhau về chuyện này.      - Trạch Vu Quân có phải bị trúng tà rồi không? Giang Trừng hắn tuy gia thế tu vi đều cao ngất nhưng tính tình tàn nhẫn ra tay độc ác . Nhỏ nhen ích kỷ sao có thể là đối tượng của Trạch Vu Quân. - Trạch Vu Quân khi xưa bị Kim Quang Dao lừa dối vẫn không tỉnh ngộ sao?  - Thật là chuyện nực cười nha. Những người đứng đầu tứ thế gia thế nào mà lại haizzzz... mà thế nào chọn ngay kẻ đức mỏng...   - Các ngươi im miệng cho ta.     Kim Lăng bỗng nhiên đứng lên , tông chủ thiếu niên bừng bừng tức giận.    - Miệng thối không nói được điều hay. Định cắn theo đàn sao?     Bọn người kia thấy Giang Trừng rời đi miệng còn to lắm mà quên Kim tông chủ kia lại chính là  thiếu gia Liên Hoa Ổ người ta nói tính tình hắn y chang cữu cữu quả thật không sai. Tuy còn non nớt nhưng miệng lưỡi không nể ai.    - Hừ trước kia đại cữu của ta không phải từ cái miệng thối các người khoác cho Đại cữu trên mình cái danh ma đầu độc ác. Sau vụ kia thì tâng bốc tận mây xanh. Lại quay sang công kích cữu cữu ta. Để ta nghe thêm lần nữa không chờ cữu cữu đánh gãy chân  các người đâu.     Hai từ đại cữu quả thật khiến Ngụy Vô Tiện cao hứng. Thì ra thằng nhóc này đã coi hắn là người thân . Lam Trạm nhìn đạo lữ nhà mình xúc động . Y nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Ngụy Vô Tiện lại càng cao hứng khẽ cười cười...     Đám đông nhìn Kim Lăng thật muốn tức giận mà chửi vài lời nhưng bọn họ cũng không dám manh động quá. Đã nói Giang Trừng độc ác thì sao không biết Kim tông chủ là minh châu trong tay hắn. Động đến Kim Lăng chỉ sợ diệt thân.    Nhưng vẫn cố ra vẻ đạo mạo - Ngươi tuổi con nhỏ chớ có ăn nói ngông cuồng .     Lam Hi Thần ra quay lại nhìn các gia chủ còn đang ồn ào. - Các vị... Lam Hi Thần ta xin các vị nhớ rõ một câu." Động nhà nào thì động đừng động đến Giang gia. Động ai thì động đừng động đến Giang Trừng" Bởi vì... ta .... Lam Hi Thần sẽ không để bất kì ai tổn thương hắn.     Lam Hi Thần xưa nay công minh. Lời nói ra thường công bằng không quá bênh vực ai. Khi xưa việc Kim Quang Dao vì nghĩa đệ cũng từng lên tiếng . Nhưng dùng lời uy hiếp chỉ sợ chưa từng có.    Lam Hi Thần nói xong liền đến chỗ Nhiếp Hoài Tang - Nhiếp tông chủ. Xin lỗi, tiệc mừng của ngươi bị ta phá hỏng.    Nhiếp Hoài Tang cười lớn - Nhị ca đừng ngại. Chúng ta là không phải người ngoài. Nhưng mà nhị ca, đệ nghĩ nếu huynh thật tâm thì hãy đuổi theo Giang tông chủ. Trong ánh mắt hắn không phải không có huynh.      Nhiếp Hoài Tang mỉm cười lại quay lại các vị khách -  Các vị , chúng ta tiếp tục mừng hạnh phúc của ta chứ?  - Phải rồi Nhiếp tông chủ xin lỗi.     Lam Hi Thần sau khi nghe Nhiếp Hoài Tang khuyên cười khổ . Hắn cũng không định trước mặt đám đông mà thổ lộ. Nhưng không hiểu sao hắn thật muốn vội vã bày tỏ. Y chỉ sợ để lâu sẽ bỏ lỡ cơ hội. Chỉ muốn càng sớm càng tốt được ở bên Vãn Ngâm của y. Y cáo từ các vị tông chủ. Dặn dò Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện rồi ngự kiếm hướng Vân Mộng mà đi.      Giang Trừng cùng gia nhân ngự kiếm. Tử Liên mới học đang được Giang Thiên đưa cùng lén nhìn biểu ca của cô. Định nói gì đó ngập ngừng rồi thôi.     Tử Liên mới gặp lại vị biểu ca này. Nhưng từ nhỏ cô độc được gặp lại người thân tình cảm tự nhiên gắn bó. Lại cùng mẫu thân những ngày qua tìm hiểu vì sao mà biểu ca có thể gây dựng lại được Liên Hoa Ổ lớn mạnh lòng càng thêm bội phục tư nhiên lại chua xót.     Ngay từ khi gặp ở Lệ Quốc. Tử Liên đã biết giữa Lam Hi Thần và Giang Trừng có gì đó không đúng. Nhưng nàng lại là người suy nghĩ phóng khoáng chỉ mong biểu ca hạnh phúc chứ không kỳ thị gì. Chính thế khi Giang Trừng từ chối tình cảm của Lam tông chủ nàng thật ngạc nhiên và cũng buồn bực. Nàng biết biểu ca chắc chắn đang không vui vẻ gì.     Giang Trừng ngự kiếm dẫn đầu. Đôi mắt những tia màu đỏ chồng chéo trên đôi mắt hạnh màu tim tím. Nếu như có thể hắn thật sự muốn chạy đến bên y. Ở trong lòng y. Nhưng hắn không thể.      Bởi vì hắn là Giang Trừng là gia chủ Giang gia. Từ nhỏ đến giờ mọi hành động của hắn đều vì hai chữ gia chủ này mà làm. Hắn luôn sợ mình không xứng với vị trí ấy.  Sợ vì mình mà tổn hại đến Giang gia. Huống chi bây giờ Giang gia chỉ còn mình hắn .       Nhiều khi mệt mỏi hắn cũng muốn buông bỏ gánh nặng này. Giao cho Giang Thiên. Nhưng Giang Thiên thực sự là họ Giang. Liệu cha hắn có thất vọng vì điều này không? Năm xưa nếu không phải hắn mang dòng máu Giang gia thì vị trí gia chủ hẳn là Ngụy Vô Tiện người mà phụ thân hắn yêu thương hơn chính hắn con trai ruột của người. Thúc mẫu nói đúng việc hắn cần làm là sinh một hài tử nối dõi tông đường.    Còn nữa hắn là kẻ có ra gì ? Làm sao có thể ? Hắn sợ bản thân làm cho Trời quang trăng sáng bị mờ theo. Hắn không muốn. Thật sự không muốn.      Nhưng hắn của lúc này là gì đây? Tại sao lại đau đớn khổ sở như này. Hắn là nam nhân là nam nhân. Tự nhủ như thế để lấy lại sức mạnh .     Ranh giới Thanh Hà cùng Vân Mộng. Cơn gió nổi lên chao đảo người ngự kiếm. Giang tông chủ đột nhiên ngã khỏi tam độc . Cả người rơi nhanh xuống. Gia nhân hốt hoảng lượn theo. Một bóng bạch y lướt nhanh qua như một làn gió. Tay ngọc đỡ được tử y. Đám gia nhân cũng nhanh chóng bắt được Tam Độc . Quay lại bọn họ không thấy Trạch Vu Quân cùng tông chủ nhà mình đâu nữa. Giang Thiên lo lắng.    - Chúng ta nhanh chóng chia ra tìm người.    Tử Liên lắc đầu. Nàng thật hiếm khi lên tiếng.    - Chúng ta có chia ra chỉ sợ khi biểu ca trở về lại không tìm thấy chúng ta. Chi bằng quay về Liên Hoa Ổ. Biểu ca đâu phải tầm thường cùng Trạch Vu Quân ta không tin có thể xảy ra chuyện.  - Tử Liên!       Mọi người có vẻ còn chưa đồng tình. Tử Liên mỉm cười - Họ cần một khoảng thời gian riêng.     Thực chất Lam Hi Thần cùng Giang Trừng bị kéo mạnh xuống dưới . Rơi từ trên cao, trên cơ thể lại là một nam tử trưởng thành. Lam Hi Thần cười khổ gượng đứng lên. Giang Trừng vẫn nhắm chặt mắt. Nơi bả vai máu đã loang ra một vùng. Lam Hi Thần hoảng hốt , Y vội đặt Giang Trừng xuống . Khẽ vạch áo nhìn rõ vết thương dù đã được băng bó cẩn thận máu đã loang hết màu vải trắng. Chiếc áo màu tím nơi đó cũng đậm mầu.    - Vãn Ngâm ... Vãn Ngâm rốt cuộc ngươi bị sao?     Lam Hi Thần về y thuật có biết . Tuy không thể sánh với các thần y nhưng cũng không phải dạng kém cỏi.     Y nhanh chóng dùng Sóc Nguyệt rạch bỏ lớp băng bó. Để lộ ra lớp da thịt do bọ rạch nhiều lần chưa có dấu hiệu phục hồi đã bị thêm tổn thương . Nát là từ chính xác để diễn tả bả vai của hắn. Lam Hi Thần đau xót. Y cắt áo của mình băng bó lại cho ái nhân.      Giang Trừng không có dấu hiệu tỉnh lại.        Y ôm chặt hắn vào lòng . Đôi mắt nhắm lại. - Vãn Ngâm sao lại khiến ta đau lòng như thế?     Y từ từ bế Giang Trừng lên nhìn xung quanh thật không biết lối ra. Linh lực cũng không sử dụng được. Ở đây có dị biến. Liếc nhìn xung quanh cẩn thận từng bước một. Bằng mọi gia hắn sẽ đưa Giang Trừng trở về an toàn. Nhưng trái với mong muốn của y. Giang Trừng đang nằm im bỗng giấy dụa. Khuôn mặt khắc khổ trở lên xanh ngắt.     - Vãn Ngâm. Vãn Ngâm sao rồi. Mau tỉnh.    - E rằng chính bản thân hắn không muốn tỉnh.     Một giọng nữ nhân lên tiếng. Tuy xuất hiện bất ngờ nhưng Lam Hi Thần không có vẻ gì ngạc nhiên. - ý ngươi là sao? Ngươi là ai?     Nữ nhân mỉm cười. - Độc hoa cô.  - Trước đây ta chưa từng nghe nơi này lại có thể áp chế linh lực. - Quả đúng là ta mới đến đây. Cũng không định dựng địa bàn. Ta bị nội thương trú tạm nơi này. Đành phải khống chế các vị phòng khi bị tấn công.     - Vãn Ngâm hắn bị sao?      - Vết thương trên người hắn ta không biết . Nhưng hiện tại hắn đang chìm vào mộng cảnh. Chỉ kẻ nào quá mệt mỏi. Trong tâm trí muốn rời xa trần thế mới bị ảnh hưởng.     Lam Hi Thần giật mình.  - Không đúng. Vãn Ngâm rất mạnh mẽ.   Nữ nhân lại mỉm cười - Ngươi đặt hắn xuống. Mau nắm tay hắn.     Lam Hi Thần không hiểu sao lại làm theo  hắn nhìn thấy một vầng sáng phát ra từ cơ thể Giang Trừng. Linh hồn Giang Trừng bước ra khỏi cơ thể . Lam Hi Thần hoảng loạn tay y vươn ra nắm lấy tay Linh hồn ấy nhưng thực chất y chỉ nắm vào hư vô. Y cảm thấy bất lực. Lại nhìn Giang Trừng , khuôn mặt khó chịu của hắn bừng sáng mở một nụ cười. - Mẫu thân. Phụ thân. A tỷ. Kim... tỷ phu.     Nụ cười vụt tắt. Nước mắt hắn trào ra như sóng triều . Đôi chân hắn quỵ xuống quỳ trước mặt người thân.     Mâu thân hắn vẻ mặt cau có nhìn cảnh tượng như vậy thì thở dài. Tiến lại gần ôm chặt hắn. - A nương . Con rất nhớ người. Rất nhớ mọi người.      Giọng nói run run kèm theo tiếng nấc.  - uh ... ta biết. A Trừng nam nhi lớn rồi. Không được khóc.   Giang Phong Miên nhìn hắn khẽ mỉm cười. Trước giờ với người phụ thân này hắn luôn luôn không biết phải giao tiếp thế nào. Luôn là gượng gạo - Phụ thân. Xin lỗi. Ta vô dụng không bảo vệ được A Tỷ. Chẳng thể giữ được Ngụy Vô Tiện. Ta ... ta vô dụng bất lực.    Giang Phong Miên xoa đầu con trai - Không đâu. Ngươi vất vả rồi. - A Trừng. Đệ không có lỗi gì hết. Tỷ biết thời gian qua đệ đã rất vất vả rồi.      Giang Yếm Ly luôn luôn dịu dàng như thế. - Phải . A tỷ. Đệ cũng mệt rồi. Thật sự rất mệt.     Bóng dáng người thân lại dần dần xa hắn. Giang Trừng hoảng loạn  - Đừng đi. Cha mẹ, mọi người ... đừng bỏ rơi ta.... làm ơn.... cho ta cùng đi...      Hắn vội chạy theo giọng gọi đến khàn giọng.  Lam Hi Thần nhìn thấy vội vàng sợ hãi - Độc Hoa Cô . Vãn Ngâm hắn...     Nữ nhân lắc đầu. - Nếu cứ chạy theo hắn sẽ chết. Ảnh mộng tạo ra do chính bản thân hắn. Là mong muốn khát khao trong sâu thẳm hắn. - Không được. Vãn Ngâm.     Lam Hi Thần cuống quýt chạy theo bóng Giang Trừng nhưng không thể bắt giữ cành không thể chạm tới. Y lại chạy quay lại thân xác người đó lay mạnh.    - Vãn Ngâm . .... mau trở về. Còn Có Kim Lăng. Có thúc mẫu Tử Liên đệ tử Giang gia...    Tất cả đều cần ngươi, yêu thương ngươi. Vãn Ngâm còn có cả ta. Vãn Ngâm ta không cho phép ngươi đi. Ngươi đi rồi... ta phải làm sao?      Lam Hi Thần ôm chặt hắn vào lòng... y khóc . Hai cánh tay hắn ôm chặt lấy Giang Trừng sợ hãi  - Đừng làm ta sợ Vãn Ngâm. Đừng làm ta sợ...      ~~~~~~~~~~   Woa... đi đã đi được đến đây sao?  ~~~~~~~~