Cuồng phong màu đen nổi lên như một con quái vật khổng lồ vùng vẫy trong cơn thịnh nộ tiến đến toan nuốt chửng hai nhân ảnh một hồng một bạch. Lam Hi Thần một người học rộng biết nhiều thực tế không ít, không khó để nhận ra cuồng Tà Phong trong đó. Trên tay Sóc Nguyệt từ từ được nâng lên thân hình y nhẹ nhàng chuyển động ấy vậy mà thoắt một cái Hồng Hoa được đưa ra khỏi trận chiến, là y đưa nàng ra trước mắt nàng lúc này không hề thấy nhân ảnh kẻ địch cũng như không hề nhìn thấy Trạch Vu Quân đâu.
Nàng thấy mình được bao bọc một kết giới bảo vệ khiến nàng cũng không thể tiến vào tham gia trận đấu chỉ biết dương mắt lên nhìn chằm chằm vào khối cuồng phong đen kịt mà lo lắng.
- Lam Hi Thần ở trong đó có phải không?
Giang Trừng thình lình xuất hiện đứng bên cạnh nàng nhìn về phía hắc phong. Vừa nhìn thấy hắn Hồng Hoa liền sáng mắt rực rỡ
- Vãn Ngâm ca ca, ngươi đến rồi. Mau mau hóa giải kết giới cho ta.
Giang Trừng nhàn nhạt nhìn nàng rồi lại nhìn kỹ kết giới Lam Hi Thần giăng ra thở dài nói.
- Ngươi biết trong kia là thứ gì có phải không?
- Tôi ... cũng không giám khẳng định . có vẻ như là .. Hăc Đoạn Vương ...
- Hắc đoạn vương?
Giang Trừng nhíu mày nhớ lại câu truyện về 500 năm trước, nếu như ví Ôn cẩu khi xưa là mặt trời độc ác thì Hắc Đoan Vương chính là ác quỷ trong đêm . Hắn là ác quỷ thật sự là ác quỷ với sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Ngày đó khi màn đêm buông xuống cũng là lúc nỗi khiếp sợ nổi lên. Những người đàn ông trong nhà bình thường chân chất thương vợ thương con sẽ trờ lên vô cùng hung dữ giết chết chính những người thân yêu của mình để rồi đến khi tỉnh lại. Biết được sự thật họ phát điên và tự sát.
Suốt hai mươi năm sự việc càng ngày càng lan rộng và trầm trọng cuối cùng xuất hiện một tiên nhân thuần khiết. Người này dung mạo đoan trang khí chất ôn hòa thanh nhã , dù tiếp xúc với Ác quỷ Hắc Đoan Vương, y cũng không hề bị ảnh hưởng dùng chính mạng sống mình tiêu diệt yêu ma đôỉ lấy sự bình yên của dân chúng.
Vậy mà giờ đây Ác Quỷ này lại suất hiện , nếu không nhân lúc nó chưa phát triển mạnh tiêu diệt thì hậu quả thật khó lường.
Ở bên trong Lam Hi Thần vẻ mặt căng thẳng chiến đấu với Hắc Đoan Vương, cuồng phong quay cuồng càng ngày càng thu hẹp lại, nếu y không sử dụng linh lực ngăn cản cuồng phong chạm vào bản thân chỉ e hắn sẽ bị trúng tà . Vì thế không thể để xảy ra một chút bất cẩn nào. Lại cũng không thể quên tấn công Ác Quỷ, kẻ mà chỉ cần sơ sẩy một chút cũng sẽ lấy mạng của y. Và dường như y đang lâm vào thế yếu, trên trán đã lấm tấm mồ hôi tự khi nào.
Bên ngoài , Giang Trừng suy nghĩ một chút, nếu sử dụng Tam Độc thì e rằng sẽ ảnh hưởng đến Lam Hi Thần còn Tử Điện vốn dĩ đã nhận Lam Hi Thần làm chủ ... nghĩ tới đây Giang Trừng triệu hồi Tử Điện, thần khí lập tức hóa roi , hắn tung người lên không trung mạnh mẽ quất vào cuồng phong , Tử Điện với ánh sáng như thiên lôi giáng xuống . Cuồng phong bị tan biến để lộ ra hai nhân ảnh còn đang bất ngờ với thế phòng thủ. Ác Quỷ Hắc Đoan Vương kia nhìn Giang Trừng khó chịu, còn Lam Hi Thần ánh mắt chưa kịp phát ra tia vui mừng vì cuối cùng Giang Trừng cũng tìm đến y thì đã lại lo lắng khi hắn đến một nơi nguy hiểm như vậy, Phốc một cái Lam Hi Thần liền tới chỗ Giang Trừng mỉm cười như thường lệ.
- Vãn Ngâm cuối cùng cũng đến.
- Ta đến chậm chút nữa có phải là đến để nhặt xác ngươi rồi không?
Vẫn ở trong vòng kết giới bảo vệ Hồng Hoa gãi mũi.
- A , Vãn Ngâm ca ca miệng lưỡi huynh như vậy thế giới này chỉ có Trạch Vu Quân chịu được a.
Trừng mắt nhìn Hồng Hoa một chút cũng chẳng thể nói thêm được câu gì, ác quỷ bị dừng trận chiến đương nhiên không để cho họ hàn huyên mà ngay lập tức tấn công về phía bọn họ, Tam Độc Thánh Thủ cùng Trạch Vu Quân dựa vào nhau chiến đấu.
Lam Hi Thần - Trạch Vu Quân, Nếu nói Lam Vong Cơ - Hàm Quang Quân , đệ đệ của y một người lãnh đạm ít nói cổ hủ nhưng lại là một chiến thần gần như bất bại, có thể chiến đấu không biết mệt cùng đạo lữ của mình hành hiệp trượng nghĩa. Thì y , Trạch Vu Quân ôn hòa nho nhã nụ cười như gió xuân , nếu không cần thiết nhất định không ra tay nhưng cũng chẳng ai dám nghi ngờ về tu vi linh lực của y.
Còn Tam Độc Thánh Thủ, hắn nổi danh thiên hạ chính là cậy mạnh, thứ hắn cậy vào đương nhiên không thể thấp kém.
Ấy vậy mà cả hai cùng kết hợp chiến đấu cùng người này cũng bị đưa vào thế kém. Ngay cả thêm Tử Điện xuất chiêu đã thì uy lực cũng không thể dồn được kẻ đó vào thế yêu. Bây giờ Giang Trừng đã có chút hiểu vì sao Hồng Hoa lại được Lam Hi Thần bảo vệ đến như thế.
Ác Quỷ kia cũng không chỉ có sức mạnh to lớn , hắn vậy mà còn một bộ óc vô cùng tinh ý , hắn nhận ra rằng chỉ cần hắn tấn công vào tử y nhân thì không chỉ có kẻ đó tự mình chống đỡ mà bạch y nhân cũng dồn hết sức mình bảo vệ hắn. Trong lúc chiến đấu cũng là như vậy Lam Hi Thần luôn luôn để một phần chú ý của mình để bảo vệ Giang Trừng.
Hắn mỉm cười lập tức tập chung sức mạnh dồn về phía Giang Trừng mà tấn công đúng như dự đoán trong lúc Giang Trừng bận bịu bảo vệ mình, Lam Hi Thần cũng ngay lập tức lao đến chỉ là , đòn ấy là ảo chiêu . Ngay lập tức một đòn tấn công khác bay về phía Lam Hi Thần. Cho dù nhanh nhẹn đến cỡ nào Lam Hi Thần cũng bị trúng đòn trong ánh mắt hoảng loạn của Giang Trừng . Hắn vội lao đến đỡ lấy y
Mục đích của kẻ kia chỉ chờ có thế khẽ mỉm cười đắc ý rồi biến mất.
Lam Hi Thần nhíu mày lại, ánh mắt hoang mang đến cực độ điều này khiến cho Giang Trừng vô cùng sợ hãi. giọng nói của hắn lạc cả đi.
- Lam Hoán , ngươi có sao không?
Lam Hi Thần hơi mỉm cười lắc đầu.
- Vãn Ngâm , không sao.
Như để chứng minh cho câu nói của mình hắn đứng dậy sống lưng thẳng tắp , một cái phất tay Hồng Hoa được giải thoát.
- Đi thôi, chúng ta về khu dân gần đây . Đêm nay sợ là ...
Y bỏ lửng câu , chân đã nhanh bước về phía trước.
Khi bóng đêm buông xuống, bầu trời yên bình với ánh trăng dịu nhẹ cùng ngàn sao lấp lánh. Lam Hi Thần nhìn lên bầu trời ánh mắt đầy đăm chiêu ... y liếc nhìn sang phòng bên cạnh, cách bức tường này chính là ái nhân của y đang ngủ. Y không hiểu tại sao hắn lại nằng nặc đòi thuê riêng phòng. Lam Hi Thần tuy khó hiểu nhưng tính vốn tôn trọng suy nghĩ của người khác cộng bản thân y còn có điều lo lắng hơn nên đành đồng ý.
Chỉ là vừa nãy y thật sự thật sự không muốn rời xa Vãn Ngâm của y, một chút, một chút cũng không muốn.
- Cộc cộc ...
Tiếng gõ cửa vang lên , y biết đó chính là Hồng Hoa cô nương liền nói.
- Mời vào.
- Trạch Vu Quân.
Nàng bước vào vội gọi tên y.
- Ngài cảm thấy thế nào?
- Tạm thời ta vẫn ổn. Việc ta bàn với cô nương đã xử lý xong chưa?
Nàng gật đầu.
- Ta đã đi phát tất cả các nhà những lá bùa được vẽ lên những mảnh giấy do chính sư phụ ta làm ra. Nhưng mà Trạch Vu Quân..
Y lắc đầu.
- Hồng Hoa cô nương , ....
- Vâng.
- Người ta không muốn làm tổn thương nhất chính là Vãn Ngâm. Sau này ..
Y thở dài.
- Giúp ta bên cạnh hắn.
Y nhắm mắt lại , cố nén tiếng thở dài.
- Hồng Hoa ... cô ra ngoài đi.
Hồng Hoa nhìn y ái ngại, nước mắt bỗng trào ra .
Vừa bước ra khỏi cửa , nàng nhìn thấy Giang Trừng đứng đó nhìn chằm chằm vào nàng.
- Các ngươi, có chuyện gì giấu ta đúng không?
Hồng Hoa nhìn hắn bằng đôi mắt ướt, không hiểu sao liền chạy đến ôm hắn khóc nức nở.
Bên trong , nghe tiếng của ái nhân khiến y mỉm cười , chỉ là một nụ cười vô cùng đau đớn.
Sóc Nguyệt ra khỏi vỏ, không chần chừ hắn đưa lên cổ mình .... nhưng khi lưỡi kiếm vừa chạm vào da liền bị một làn khói đen đẩy ra. Y hoảng loạn nhìn thanh kiếm bị rơi xuống tạo thành tiếng leng keng. Giang Trừng Thấy động toan bước vào nhưng một tiếng sói hú xé toạc trời đêm làm hắn giật mình ngừng bước.
Bên trong Lam Hi Thần ôm chặt lấy đầu mình đau đớn ... y nghiến chặt răng cố đẩy ý nghĩ của mình không cho nghe những tiếng rì rầm đáng sợ. Ngay lúc đó Giang Trừng cùng Hồng Hoa bước vào .
- Lam Hoán , ngươi làm sao thế này? Lam Hoán ....
Lam Hi Thần lúc naỳ , hai tay ôm đầu , đôi mắt ngàu đỏ khuôn mặt xám xanh vô cùng đáng sợ, Giang Trừng liền quên hết mọi thứ chạy đến ôm chặt lấy người mình yêu... cảm nhận được cánh tay vững chắc của ái nhân ôm mình , Lam Hi Thần ngước nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn , đôi môi đang mím chặt khẽ nhếch lên .
Ngay lập tức đổi khách làm chủ , y ôm chặt lấy hắn ngấu nghiến trên đôi môi còn đang hoảng sợ của hắn.
Hồng Hoa bất ngờ không biết phản ứng sao bèn bước ra ngoài không quên đóng cửa lại.
Nàng hít sâu một hồi , đôi mắt nhíu lại chỉ muốn bịt tai không muốn nghe tiếng hú đáng sợ ngoài kia, người dân ... không biết có thể qua cơn nguy hiểm này không? có ai vì lỗ mãng mà không sử dụng lá bùa nàng đưa không? Lá bùa trên tay bị miết chặt, nước mắt lặng lẽ rơi ...
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
99 chương
145 chương
50 chương
27 chương