Thấy hắn tiến lại gần Giang Trừng bực bội dùng chân đá vào bụng hắn khiến hắn ngã bật về phía sau. - Biến thái ghê tởm. Liên Hoa Thành nhíu mày " người này nhìn qua thì mảnh mai, sao lại có một sức mạnh như vậy, kể cả khi bị mất linh lực?" Quả thật bình thường Giang Trừng luyện tập rất vất vả, không chỉ luyện nâng cao linh lực , hắn cũng rèn luyện cơ thể và kiếm pháp. Vì vậy khi mất đi linh lực hắn cũng không hẳn là phế nhân. Tuy nhiên Liên Hoa Thành cũng là một kẻ tu tiên , hiện tại lại được thần vật giúp đỡ những phản kháng của Giang Trừng chỉ khiến hắn thêm phần kích động. - Biến thái? ghê tởm hahaaha .... với ta thì biến thái bọn người các ngươi thì không? Giang tông chủ à, ta thật là ghen tỵ với các ngươi vậy. Tại sao ngươi cùng Lam Hi Thần đó được toàn bộ giới tiên ủng hộ còn bọn ta thì sao? Hắn đỏ lừ đôi mắt tức giận miên man nhớ về quá khứ gằn giọng nói. - Ta và Ngọc Quyết từ khi biết được bản thân không giống những người thường. Thân là nam nhân nhưng lại thích nam nhân, ngươi có biết không ta cũng sợ chính bản thân mình. Nhưng mà .... ta làm gì có lỗi ... ta ... không có quyền lựa chọn. Ta yêu thích nam nhân đó đổi lại lại bị hắn ta nói xấu thậm trí còn liên lụy đến đệ đệ ta, khiến ta bị đánh gãy chân. Tại sao ? tại sao chứ? ngươi có hiểu hay không bị chính người thân những người mình yêu thương ghét bỏ ghê tởm ..........Nếu không phải đệ đệ ta cõng ta chạy suốt ba ngày ba đêm lên núi Thâm Sơn cầu cao nhân cứu giúp . Nếu không ... cũng không có ta ngày hôm nay. Giang Trừng nghe hắn nói nhưng Giang Trừng lại không phải là người dễ đồng cảm với người khác, cộng thêm đang ở trong tình thế không có gì gọi là dễ chịu, bản thân lại lo lắng cho Lam Hi Thần đang bị thương như vậy rất có thể sẽ bị mất đi linh lực giống hắn , như vậy sẽ bị những kẻ kia .... hắn suy nghĩ và càng nghĩ lại càng lo lắng tức giận mới buông lời vô tình. - Hừ , ngươi kể quá khứ thê lương của ngươi với ta để làm gì? cho dù như vậy cũng không liên quan đến ta , cũng không phải là lý do để ngươi khiến ta trở lên như thế này. - Không liên quan sao? Ngươi! chính các ngươi đã giết chết đệ đệ của ta người thân duy nhất của ta, ngươi nói xem có liên quan đến hay không? Giang Trừng nhíu mày cười. - Là hắn đáng chết, dám động vào lão tử. Chỉ cần ta thoát ra thì ngươi cũng không thoát khỏi kết cục. - Ngươi! Liên Hoa Thành tức giận lại gần bóp cổ Giang Trừng . Chỉ hận tại sao bản thân lại không thể xuống tay với hắn, nhưng cái mặt cao ngạo của Giang Trừng càng khiến hắn hung hăng muốn khi dễ một phen. Cánh cửa bỗng bật ra , Lam Hi Thần bước vào tay cầm bảo kiếm ánh mắt thập phần hung dữ nhìn chằm chằm vào Liên Hoa Thành, không nói không rằng lập tức tấn công hắn. Giang Trừng sau khoảnh khắc vui mừng vì được người cứu lại đỡ chán thở dài " tại sao ta cứ bị rơi vào hoàn cảnh như này vậy? thật xấu hổ, nhưng mà làm thế nào Lam Hi Thần không bị mất linh lực? lại còn dùng truyền tống phù như vậy" thật sự khiến hắn không khỏi bồn chồn lo lắng. Sau khi đánh đuổi được Liên Hoa Thành rời khỏi Giang Trừng , Lam Hi Thần nhanh chóng dùng Sóc Nguyệt cởi trói cho ái nhân , nhanh tay bón vào miệng Giang Trừng một viên thuốc, dẫu không hiểu gì nhưng vì tin tưởng Lam Hi Thần , hắn cũng liền nuốt lấy. Lam Hi Thần vậy mà lại ngay lập tức rời đi tấn công Liên Hoa Thành. Giang Trừng nhíu mày ánh mắt không hề rời khỏi cuộc chiến . Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần cách đánh có chút khác thường lệ, ra đòn hiểm độc hơn nhiều, dường như mất đi phong thái thong dong tự tại bình thường thay vào đó chính là muốn lấy mạng của hắn. Nhiều lần chém trúng Liên Hoa Thành nhưng đáng tiếc nhờ có thần vật , những vết thương trên người Liên Hoa Thành nhanh chóng lành lại, sức mạnh bị giảm sút lại nhanh chóng hồi phục vì thế mà Lam Hi Thần càng lúc càng tức giận hơn, trong lòng hắn hiện tại chỉ một ý nghĩ phải giết kẻ này trả thù cho việc Vãn Ngâm của y phải chịu ủy khuất Sau khi uống thuốc Giang Trừng thấy cơ thể của mình biến đổi, linh lực được hóa giải , hắn cười một nụ cười nửa miệng nhìn về phía Hoa Liên Thành , Tử Điện từ lúc nào đã hóa thành roi phát ra những tia sáng màu tím roèn roẹt bức người. - Lam Hi Thần, mạng của hắn phải để ta lấy . Nói rồi nhanh chóng tấn công như vũ bão, thân thể Giang Trừng nhỏ nhắn linh hoạt cộng thêm Tử Điện uyển chuyển nhưng dứt khoát tấn công như vũ bão áp đảo đối phương một cách triệt để. Sau khi nhìn thấy khí thế tấn công bừng bừng sát khí của Giang Trừng, Lam Hi Thần lúc này có vẻ như bớt tức giận nhưng cũng không đứng ngoài cuộc chiến mà cùng với Giang Trừng kết hợp tấn cồng Liên Hoa Thành. Bọn họ là ai? Trạch Vu Quân danh danh tại tỉnh cùng Tam Độc Thánh Thủ uy trấn thiên hạ, bọn họ mà hợp sức mấy kẻ có thể kéo dài chống cự? Tự lượng sức mình, cho dù ỷ lại vào thần vật Liên Hoa Thành cũng không dám chủ quan, hắn nhíu mày liền tung ra một làn khói đen nghịt tranh thủ trồn thoát. Giang Trừng bực bội nói lớn. - Con rùa rụt cổ , trốn cho thật kỹ bằng không lần sau lão tử bắt được sẽ băm ngươi thành trăm mảnh. Lam Hi Thần nhìn hắn nhẹ nhàng hỏi. - Có sao không? Giang Trừng lắc đầu. - Con may ngươi đến kịp. Lam Hi Thần nắm lấy tay hắn gật đầu trong lòng vẫn chưa nguôi tức giận cùng sợ hãi chỉ hận không thể giấu hắn đi , không cho ai động đến hắn. - Sao thế? Vẻ mặt nghiêm trọng vậy? - Không có gì! Nói như vậy nhưng y lại thờ dài , biểu hiện đó Giang Trừng chỉ biết chớp chớp mắt nhìn y. - Vãn Ngâm sao ta cảm thấy .... như là chuyện này đã từng xảy ra? Giang Trừng cười khổ không biết nên là trả lời như nào nhưng đúng là việc như vậy đã từng diễn ra! - À viên thuốc vừa rồi là sao? - Oải Hương cô nương đưa cho ta, về cơ bản cách đè nén linh lực của hắn và của Oải Hương cô nương là giống nhau đều dùng dược để khống chế. Giang Trừng gật gật đầu rồi lại thắc mắc nhưng sao bọn họ không cho mình nhỉ làm mình hoảng sợ một phen. Bất ngờ Lam Hi Thần lại nắm lấy tay hắn, nắm thật chặt, nếu không phải hắn có tu vi hơn người thì đã bị cái nắm tay này làm cho đau đớn. - Vãn Ngâm sau này không được rời xa ta nửa bước. - Ngươi ăn giấm đấy hả? Giang Trừng khẽ cười khi thấy hành động của y như vậy. - Ta tức giận , ta tức giận mình không bảo vệ được Vãn Ngâm. - Nhiều lời, không phải ta vẫn còn nguyên vẹn đó thôi, sau này cẩn thận hơn là được rồi chứ gì. Lam Hi Thần gật đầu mỉm cười hài lòng , khẽ hôn lên trán hắn . Đang định dùng truyền tống phù đưa hai người trở về quán trọ nhưng Giang Trừng phản đối , hắn sợ ảnh hưởng đến linh lực của Lam Hi Thần vì vậy bọn họ ngự kiếm trở về. Vừa nhìn thấy Lam Hi Thần cùng Giang Trừng trở về, tam tỉ muội Hồng Hoa vui mừng lắm liền hỏi han tin tức của Liên Hoa Thành , nhưng hai vị tông chủ lắc đầu thất vọng vì để hắn trốn thoát. Về phần ba vị nhi nữ cũng có chuyện kể lại. Quả nhiên như lo sợ nơi đây triều chính đảo lộn không biết thế nào cô công chúa nhỏ đã bị chính phụ vương của mình giam giữ , ngoài thành còn dán đầy cáo thị truy bắt Lam Hi Thần cùng Giang Trừng. Cũng may họa sư bọn họ chẳng ai có thể họa được nhan sắc tuyệt đỉnh của hai người chính vì thế hai người họ cũng coi như là không đến lỗi mất tự do. Dù sao cũng bị mất tông tích kẻ kia, đoán biết hắn có mưu đồ với hoàng cung nơi này vì thế bọn họ quyết định ở lại chờ tin tức cũng như ngầm bảo vệ người dân nơi đây. Lam Hi Thần trong lúc rảnh rỗi lại dẫn Giang Trừng đến chỗ lão tiên nhân, vẫn như mọi khi Giang Trừng lẳng lặng chơi cùng bầy chó để cho Lam Hi Thần cũng lão tiên nhân nói chuyện nhìn thấy như vậy lão tiên nhân mỉm cười. - Đứa nhỏ đó thật khác cha của mình. Lam Hi Thần nhìn hắn ánh mắt thật sự ôn nhu. - Dạ vâng, Giang tông chủ phần nhiều giống Ngu Phu Nhân sinh thời. Lão gật gù đồng ý, thật ra phu phụ họ Giang năm đó lão tiên nhân cũng đều biết , lão thở dài khi nghĩ về hai người bọn họ. - Năm đó Giang gia bị diệt môn cũng không dám nghĩ có ngày được lập lại. Đừng nói hùng mạnh đến bây giờ, đứa trẻ này cũng quá tài giỏi rồi. - Thời thế bắt buộc , lão tiên nhân là quá khen. Giang Trừng thấy hai người nhìn mình nói chuyện thì bước lại gần. Lão tiên nhân nhìn hắn cười. - Lão nhân ta trước giờ rất ít khen người khác, tiều tử ngươi nên lấy làm vinh hạnh. - Vậy là , ta nên cảm tạ lão tiên nhân?!! Lão cười ha hả - Tính cách của ngươi thật giống Ngu Tử Diên làm vậy. Nhắc tới mẫu thân Giang Trừng xúc động nhìn lão tiên nhân. - Lão tiên nhân có biết nương ta sao? Lão gật đầu. - Ta còn biết cả Giang Phong Miên. Giang Trừng nhìn lão , không phải không vui mà không hiểu sao có phần chua xót. Ngày đó nếu biết được phụ mẫu sớm rời xa mình như vậy , hắn sẽ cố gắng hơn nữa nỗ lực hơn nữa để phụ mẫu không phiền lòng như vậy. Tay của hắn lại được bàn tay ấm áp của ai đó nhẹ nắm lấy , hắn quay lại nhìn chủ nhân của bàn tay Lam Hi Thần, y vậy mà có thể nhìn thấy cảm xúc của hắn sao? Lão tiên nhân lại cười nói. - Hai người tình cảm cũng thực tốt quá đi, trước mắt lão nhân này còn ân ái như vậy nữa. Giang Trừng xấu hổ muốn rút tay về nhưng người nào đó lại chẳng có ý định buông ra, bỗng nhiên lão tiên nhân thở dài. - Năm đó , nếu như Giang Phong Miên đứa trẻ ấy được một phần giống như ngươi Lam Hi Thần thì có lẽ đến khi chết vẫn chưa thổ lộ được tình cảm của mình như thế. Cả Giang Trừng cùng Lam Hi Thần đều nhìn lão tiên nhân bằng vẻ mặt ngạc nhiên, năm đó khắp tu chân giới ai mà không biết phu phụ Giang chủ không hề có tình cảm với nhau, Ngu phu nhân thường xuyên ra ngoài săn bắn hai người ít gặp nhau không nói, chạm mặt nhau là thường xuyên cãi vã mà không phải vì " con riêng tin đồn" của Giang tông chủ hay sao? Vốn Giang tông chủ không hề có tình cảm với phu nhân của mình. Vậy tình cảm chưa kịp nói ra trước khi chết là với ai? Giang Trừng chính là người muốn biết nhất. - Ầy xem vẻ mặt của hai người các ngươi kìa. Được rồi theo lão tới một nơi. Nói rồi lão phăng phăng dẫn đầu dẫn hai người trẻ tuổi đi theo mình. Cuối cùng lão dẫn đến một ngôi nhà nhỏ, ở đó có một lão thợ kim hoàn sống cùng với lão phu nhân của mình. Ở đây lão thợ kim hoàn làm rất nhiều đồ trang sức nhỏ xinh đầy tinh xảo khéo léo. Vừa nhìn thấy Giang Trừng , ông bà lão ngạc nhiên như thể nhìn thấy người quen vậy. - Đổng lão thế nào nhìn quen mắt phải không? Đổng lão là chỉ người thợ kim hoàn. Không chỉ thế Đổng lão phu nhân cũng gật gù, rất giống. - Thượng Hòa lão nhân, đây là .... - Phải chính là con trai của Giang Phong Miên. Nghe nhắc tới phụ thân Giang Trừng khuôn mặt biến hóa, cũng liền chắp tay tự giới thiệu. - Tiểu bối Vân Mộng Giang Thị Giang Vãn Ngâm, Hạnh ngộ tiền bối. - Được rồi, chả trách giống đến như vậy, ngươi đó thật quá giống mẫu thân mình rồi. nào , vào đây vào đây. Năm đó cha ngươi đi quá vội vã có để quên thứ này, sau này mới biết ài ..... Đổng lão thở dài , bước vào trong nhà mở ra một chiếc hộp dài nhỏ, bên trong có một bức tranh đã úa màu. Nhưng khi mở bức tranh ra, vừa nhìn thấy hình họa trên bức tranh Giang Trừng đã rưng rưng giọt lệ, ngay cả Lam Hi Thần cũng không khó để nhận ra đó chính là hình của Ngu phu nhân năm nào. Nét vẽ giống như thật vậy, Giang Trừng đứng lặng một hồi lâu mới mở lời. - Lão bá, ngươi quen mẹ ta sao? Cả lão phu nhân cùng Đổng lão đều lắc đầu. - Đứa trẻ ngốc nghếch ấy, ta nói là phụ thân của ngươi đó, rõ ràng yêu phu nhân của mình đến vậy còn chẳng dám nói ra, ngươi xem dòng chữ trên đó . Giang Trừng nghe nói vậy mới liền để ý đến dòng chữ nhỏ cuối bức tranh. " Ái thê Ngu Tử Diên" Nếu ai nói Tam Độc Thánh thủ lòng dạ sắt đá thâm trầm hiểm ác, đúng vậy , còn nói hắn dễ mềm lòng dễ chảy nước mắt cũng không hề sai. Chấp niệm của hắn chấp niệm cả đời chính là mong cha mẹ được hòa hợp , nhưng đáng tiếc cho dù đến bây giờ hai người đã cùng xuống hoàng tuyền , hắn cũng không thể thấy được hình ảnh hạnh phúc của phụ mẫu mình. Năm đó hắn còn cho rằng , phụ thân vì không thích mẹ cua mình liền ngay cả con trai của mình cũng không muốn nhìn nhận. Có lúc hắn là nghĩ , là bởi mình yếu kém nên mới khiến cha mẹ bất hòa, cũng có lúc hắn lại nghĩ tới nguyên do bởi vì Ngụy Vô Tiện chính là con riêng của phụ thân ... Lam Hi Thần nắm chặt tay hắn, đưa hắn trở về với thực tại. Lúc bấy giờ các vị lão nhân mới chầm chậm kể cho hai người nghe. Lão bà chậm rãi kể lại, Giang Phong Miên khi xưa vốn là một đồ đệ cùa người quen bọn họ, đứa trẻ ấy tính khí ôn hòa nho nhã tính tình chính trực thật khiến các lão nhân yêu quý. Giang Phong Miên cũng vì vậy mà coi bọn họ giống như phụ mẫu hết mực thân cận , năm đó tuy rằng lúc đầu Giang Phong Miên chính là không đồng ý hôn sự của mình với tiểu thư họ Ngu,, nổi tiếng chua ngoa đanh lọc, hạ thủ không lưu tình trái ngược hoàn toàn với tính cách của y, ấy vậy mà lần đầu gặp Ngu tiểu thư nhìn thấy nàng chiến đấu cùng quỷ thi hiên ngang lẫm liệt, nhan sắc của nàng sắc sảo hiếm có khiến cho y lập tức đồng ý hôn nhân. Chỉ tiếc là ngay ngày đầu hôn lễ Ngu tiểu thư đã ra điều kiện cho dù là vợ chồng nhưng cả hai vốn chẳng có tình cảm gì với nhau, sau này việc ai người ấy làm không quản việc của nhau. Nàng thường xuyên ra ngoài đi săn, mỗi khi về nhà hai người lại không thể cùng nhau nói chuyện hòa hợp, nhất là từ sau khi đưa đứa trẻ Ngụy Vô Tiện trở về. Giang Phong Miên luôn nghĩ rằng nàng vì không ưa mình quá ưu tú cho nên ghét bỏ y , ghét sang cả Ngụy Vô Tiện tình cảm trong lòng vì thế mà càng ngày càng không dám nói. Lần đó Trâm gẫy , y liền tới đây học làm kim hoàn tỉ mỉ sửa lại chiếc Trâm hân hoan trở về trả phu nhân của mình chỉ tiếc là ... Lão bà thờ dài, - Ta chắc có lẽ , tiểu tử đó còn chẳng kịp nghe theo lời khuyên của ta , thổ lộ tình cảm của mình với vợ, thật sự đau lòng mà. Nghe tiếng bà lão kêu ai oán, Đổng lão lập tức vỗ vỗ an ủi. Lúc này Giang Trừng mới nói một câu. - Kỳ thực mẹ vẫn yêu thích phụ thân. Ngu Tử Diên, tuy là người phụ nữ khó chịu, nhưng đối với con trai mình vẫn là nghiêm khắc nhưng cũng là gần gũi nhất. Vì vậy Giang Trừng không khó để nhận ra tình cảm của mẹ dành cho cha mình. Chính vì điều đó càng khiến cho hắn đau lòng mà mong ước chỉ một lần bọn họ có thể hạnh phúc bên nhau. - Vãn Ngâm. Lam Hi Thần nhất thời không biết nói gì để an ủi chỉ biết không buông bàn tay hắn khẽ vỗ vỗ mà thôi. ===========////======///======== Ôi lâu quá rồi không viết a. Là bận quá. Ta đăng đã sửa lỗi chính tả sau nè. Kẻo bận quá còn ko đăng đc . Mọi người quên fic rùi ư??? 😭😭