Nghe Lam Hi Thần nói thế , hắn nhíu mày lập tức dừng sự quan tâm của hắn dành cho y lại .
- Cũng chẳng liên quan tới ngươi.
Bỗng Lam Hi Thần nhăn mặt lại , y đưa thần vật của Thượng Hòa ra xem, nó đang phát sáng màu đỏ, y nhớ lời dặn của lão tiên nhân , màu đỏ có nghĩa là kẻ sử dụng thần vật của Thạch Lão đang có âm mưu làm việc xấu.
- Chúng ta đi truy tìm hắn.
Lam Hi Thần đưa ra một lời cả bốn người còn lại đều gật đầu đồng ý. Sau khi trả tiền cho lão bản, mọi người đều rời đi.
Lần theo sự chỉ dẫn của thần vật, năm người tiến đến một khu rừng cách xa khu người dân ở , tiến sâu tiếng sâu vào khu rừng già . Ở đây nhưng cây cổ thù cao chót vót tầng lá xum xuê đến lỗi mà không ánh nắng nào có thể lọt xuống thay vào đó là ánh sáng mờ nhạt đến cả màu sắc tử y của Giang Trừng màu hồng nàu lam màu vàng của ba vị cô nương đều khó có thể nhận ra.
Cảm thấy đi vào trong sẽ nguy hiểm Giang Trừng liền đề nghị.
- Bên trong không ổn. Ba ngươi nếu không muốn chết thì không nên bước vào.
Hồng Hoa mím môi cười, rõ là vì an toàn của ba người nghe sao nó khó lọt tai làm vậy. Mẫu Đơn lắc đầu.
- Sao có thể thế, chúng ta đi cùng nhau đương nhiên không thể để mỗi hai người lao vào nguy hiểm được.
Lam Hi Thần lắc đầu không tán thành.
- Các ngươi vẫn là quay lại thì hơn, ta luôn cảm thấy mục đích của hắn chính là triều đình hoặc chính công chúa kia. Vì thế cần phải chia người bảo vệ.
- Nhưng mà.
Giang Trừng thấy sự lề mề của cô nương Hồng Hoa liền nhíu mày.
- Nhưng nhị cái gì các ngươi cho rằng bọn ta là ai?
Câu nói này khiến Hồng Hoa gượng cười quả thật thì trong giới tu tiên này thì hai vị tông chủ này tu vi đương nhiên đứng đầu thiên hạ.
Nàng chẹp miệng rồi cùng hai vị tỷ muội kia quay lại. Còn hai vị tông chủ tiếp tục tiến vào bên trong.
Càng tiến vào trong ánh sáng càng bị che lấp bởi bóng tối, hai người vô cùng cẩn trọng đề phòng xung quanh . Chốc chốc Lam tông chủ lại nhìn về phía vị tông chủ ngạo kiều.
Khi chưa bị mất trí nhớ , lúc mà bắt đầu tâm duyệt vị tông chủ này Lam Hi Thần khi ấy theo đuổi Giang Trừng luôn dùng những lời ôn nhu dịu dàng quan tâm, khi trở thành đạo lữ cũng vẫn luôn yêu thương gần gũi cùng nhau. Vốn đã quen như vậy , hiện tại lại có một khoảng cách như thế hắn có chút khó chịu .
Còn Lam Hi Thần trí nhớ chưa hồi phục nhưng trái tim từ lúc nào đã chỉ muốn ở bên cạnh người này, chỉ là có chút ngượng ngùng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Họ cứ đi như thế có đến lúc Giang Trừng bỗng nhiên biến mắt khỏi tầm mắt của Lam Hi Thần , trong ánh sáng mờ nhạt bỗng sáng rực những ánh mắt của một bầy dã thú thành tinh.
1 2 3 không chí ít cũng phải hơn chục con báo to lớn nhe nanh múa vuốt gầm gừ tiến đến Lam Hi Thần.
Y nhíu chặt đôi lông mày lại nhìn về bày mãnh thú nhưng tâm trí thật sự rất lo lắng, Giang Trừng biến đâu mất rồi có gặp nguy hiểm gì không? Biết như này y đã nắm chặt tay Giang Trừng thì có lẽ bây giờ đã không bị tách ra như thế!
Tâm trạng của y khá là khó chịu, y nhanh chóng rút Sóc Nguyệt ra xoay người vài vòng tiến tới bầy mãnh thú. Sóc Nguyệt song hành cùng Trạch Vu Quân chấn uy thiên hạ đương nhiên không phải là một thanh kiếm tầm thường . Một kiếm một người như hòa vào làm một tấn công dồn dập mãnh thú thành tinh, chỉ là lũ thú này cũng thật quá hung dữ và mạnh mẽ , dường như chúng không bết đau . Cho dù bị Sóc Nguyệt xuyên qua da thịt, thậm trí bị chặt đứt một chân chúng vẫn điên cuồng lao tới . Càng lúc càng hung dữ.
Sau một hồi vật lộn tấn công cuối cùng Lam Hi Thần cũng tiêu diệt toàn bộ mãnh thú này. Không kịp chỉnh sửa lại mạt ngạch vốn đã bị lệch cùng trang phục sau một hồi lâu chiến đấu đã trở lên xộc xệch, Lam Hi Thần gọi lớn.
- Vãn Ngâm, Giang Vãn Ngâm.
Tiếng cười vang lên ngay lập tức.
- Danh xưng Trạch Vu Quân nổi tiếng thiên hạ thật không phải là giả, trong chốc lát như vậy đã tiêu diệt được một bầy thú nuôi của ta.
- Hoa Liên Thành? là ngươi?
Vẫn chỉ có tiếng cười , không thấy bóng dáng người đâu.
- Phải là ta!
- Vãn Ngâm đâu?
Tiếng cười lại càng lớn , nhưng sen vào đó có chút tức giận.
- Sao nào? quả nhiên nổi danh cũng là thật, lời đồn cũng là thật! Trạch Vu Quân trời cao trăng sáng tấm gương người người ca tụng cư nhiên là một kẻ đoạn tụ! phi phi phi Lam gia quả nhiên không tầm thường chút nào , Cô Tô rộng lớn như vậy nhận chút nước bột người người phỉ nhổ chắc không ngập đâu!!!!
Lam Hi Thần nghiến răng lại trước lời công kích đầy miệt thị của hắn.
- Hahaa sao nào chỉ muốn giết ta nhưng lại không thể thấy ta đúng chứ! Lam Hi Thần cứ coi như là ngươi mặc kệ Lam gia trên dưới bề dày truyền thống của ngươi. Thì ngươi cũng cần nghĩ tới Tam Độc Thánh Thủ chứ!, hắn a ... cả Giang gia chỉ còn có một mình hắn. Ngươi nói xem cha mẹ hắn sẽ cỡ nào thất vọng!
Lam Hi Thần nhíu mày, đây chính là nút thắt thời gian qua y luôn đau đáu trong lòng, y muốn tiến tới cùng Giang Trừng, nhưng lý trí của y không cho phép . Dằn vặt khổ sở biết bao .
Nhưng hiện tại sự an nguy của Giang Trừng mới chính là điều y lo lắng nhất, vì thế y gằn giọng.
- Hoa Liên Thành , Giang tông chủ đâu.
- Chậc!
Hắn chẹp miệng một cái thở dài.
- Thôi được, ngươi muốn xem thì ta cho ngươi xem.
Hắn vừa dứt lời một đốm lửa lóe lên, sau đó phát sáng. Hình ảnh hiện lên chính là cảnh Giang Trừng đang chiến đấu với một mãng xà khổng lồ. Mãng xà này chính là một con hổ mang chúa được huấn luyện thành tinh. Nó đang phồng to mang bạnh, thân hình vươn đầu một chút là đã ngang bằng với Giang Trừng , Con rắn này nếu bị tấn công dễ dàng nuốt chửng một người vào bụng.
Đối mặt với nó dường như Giang Trừng chưa có động thái gì lớn. Hắn cũng có chút hiểu biết về loài rắn này, bình thường sẽ ít tấn công con người trừ khi bị dồn vào nguy hiểm cũng như đối phương có những hành động đột ngột.
Tuy nhiên đó là lý thuyết bởi lẽ hắn chưa bao giờ gặp loài rắn nào to lớn như thế, nhìn lướt qua mãng xà dài đến đến 6 7 trượng, thân hình to tròn trùng trục, mang bạch nhìn đến đáng sợ.
Huống chi rắn này thành tinh chắc chắc khôn nanh hơn bình thường , độ hung dữ chắc chắn đã bị kích thích.
Hắn nhíu mày suy nghĩ cách ứng phó.
Tam Độc đột nhiên rời vỏ lao về phía mãng xà, nhưng không hề đâm trực tiếp nó mà sượt qua bên cạnh, theo phản xạ lập tức Mãng xả quay đầu nhìn theo , lúc này tử điện cũng đã được triệu ra tấn công mãng xà tới tấp . Tam Độc cũng quay đầu đâm thẳng vào cổ mãng xà. Chỉ là cùng một lúc điều khiển hai loại vũ khí khiến cho lực đâm không được mạnh mà chỉ khiến cho mãng xà bị thương cộng với bị tử điện quấn quanh phóng điện , mãng xà đau đớn nổi điên , Mang bạnh to hết cỡ nanh liền nhe ra lao thẳng tới chỗ Giang Trừng.
Ánh sáng vụt tắt , hình ảnh biến mất Lam Hi Thần sợ hãi đến tột cùng vọi gọi lớn .
- Vãn Ngâm. Liên Hoa Thành Vãn Ngâm ở đâu.
Không một tiếng trả lời ,Lam Hi Thần càng điên cuồng lo lắn. Hoa Liên Thành trú trong Sơn Động nhếch mép cười.
- Cho ngươi xem hết cho dù là hắn thắng hay chết cũng đều không thú vị bằng để cho ngươi lo lắng sợ hãi hy vọng cùng thất vọng bao quanh lấy ngươi. Cái chết của đệ đệ ta , ta sẽ trả đủ cho các ngươi !
Quả nhiên bị cắt đúng lúc Giang Trừng bị tán công khiến cho ruột gan Lam Hi Thần như bốc hỏa, hắn nhìn quanh rồi chạy khắp nơi tìm kiếm , khu rừng lại càng trở lên thê lương đến sợ.
- Vãn Ngâm , Vãn Ngâm ... ngươi không thể xảy ra chuyện gì có biết không?
Khuôn mặt Lam Hi Thần lúc này cho dù có cắt ra cũng không thể tìm thấy một giọt máu nào!
- Vãn Ngâm , chỉ cần ngươi bình an , chúng ta nhất định sẽ thành thân. Ta mặc kệ tất cả chỉ cần ngươi thôi có được không?
Lam Hi Thần cùng cực sợ hãi, chỉ cần nghĩ tới mãng xà kia nuốt chửng Giang Trừng mà rùng mình lạnh lẽo. Y chỉ có một suy nghĩ ,một ước cầu Giang Vãn Ngâm của y nhất định sẽ không sao.
Đến khi hắn tới nơi mà khung cảnh giống hệt hình ảnh chỗ Giang Trừng chiến đấu , nhưng người và mãng xà đều không thấy đâu chỉ thấy một vạt áo màu tím nằm chơ chọi, cùng với ... cùng với chuông bạc giang gia.
Lam Hi Thần rùng mình, Chuông bạc giang gia tuy y không biết rõ ý nghĩa của nó nhưng y cũng đủ biết nó vô cùng quan trọng là biểu tượng của Giang gia, cũng giống như mạt ngạch của Lam gia vậy nhìn vào là biết người họ Giang Liên Hoa Ổ.
Tại sao nó lại rơi ở đây, vạt áo, vết máu này nghĩa là sao, càng suy nghĩa càng lo sợ, trái tim hắn đang bị người ta siết chặt lại lo lắng sợ hãi nhưng nhất quyết không mất hy vọng. Nắm chặt chuông bạc trên tay , y từ từ đứng dậy ánh mắt thập phần đáng sợ.
- Lam Hi Thần ngươi đứng đó làm gì?
Giọng nói quen thuộc vang lên , Lam Hi Thần chết đứng nhìn người vừa tới. Vẫn một thân tử y ngạo kiểu như vậy vẫn mắt hạnh mạnh mẽ , đôi mày cau có nhìn y chỉ khác là bộ tử y rách rưới thẫm máu, cơ thể nhiều vết thương bầm dập cũng như máu ...
Nhưng hắn nhìn y đầy ngạc nhiên không chút bận tâm cơ thể hiện tại, lại nhìn thấy chuông bạc trên tay Lam Hi Thần , hắn nhoẻn miệng cười.
- Thật may quá! ta đang đi tìm nó.
Hắn chìa tay muốn đòi lại đồ vật, Lam Hi Thần cũng đưa tay lên muốn trả lại chỉ là không kiềm chế được kéo mạnh người vào lòng ôm chặt, chặt tới mức Giang Trừng cảm thấy tức ngực khó thở nhưng thấy y như vậy cũng không lỡ đầy y ra.
Ôm đến nửa ngày cả hai người đều không nói gì cả mặc cho trái tin thổn thức , mặc cho cảm xúc nghẹn ngào. Cuối cùng Giang Trừng đỏ mặt lên tiếng trước.
- Lam Hoán , ngươi .... sao thế?
Lúc này Lam Hi Thần mới lên tiếng, tuy nhiên đôi tay vẫn chưa chịu buông người ra.
- Vãn Ngâm, Xin lỗi sau này nhất định sẽ không rời xa ngươi nữa!
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
99 chương
145 chương
50 chương
27 chương