Hồng Hoa nói xong liền bỏ đi , Lam Hi Thần cảm thấy lo lắng liệu Giang Trừng hắn có nghĩ y như vậy không? Ngay cả bản thân y còn không hiểu nổi mình huống chi là người khác.     Hoa Liên Thành tối hôm trước cũng rượu say tỉnh dậy đầu vẫn còn nhức nhức, hắn khẽ ho một tiếng . Một ảnh vệ trên nóc nhà nhảy xuống cung kính. - Chủ nhân. - Công chúa thế nào? - Bình an.     Hắn thở dài vốn định để cô công chúa đó nhận một bài học không ngờ lại bị đám Giang Trừng phá ngang. - Chủ nhân có điều này tôi muốn nói.       Ảnh vệ vừa nói vừa có chút do dự. - Nói đi. - Hai người đàn ông tối qua ngài gặp chính là kẻ đã giết nhị thiếu gia.      Hoa Liên Thành kinh ngạc  sau đó nghiến răng. - Là sự thật? - Thưa vâng.  - Ngươi lui ra.     Ảnh vệ nghe lệnh lại lập tức phóng lên nóc nhà, Hoa Liên Thành nắm chặt hai tay, hắn vốn chỉ có một người đệ đệ rất mực cưng chiều vậy mà hôm đó lại nghe tin bị giết chết , hắn thật sự điên cuồng điều tra xem kẻ nào là hung thủ . Lâu đến như vậy không ra một manh mối vậy mà hai kẻ đó lại tự chui đầu đến. - Được , được lắm. Ta sẽ khiến cho các ngươi tâm can phế liệt sống không bằng chết.    Ánh mắt như ăn sống người, Hoa Liên Thành cười một cách độc ác.     Khi hắn bước ra ngoài hình ảnh công chúa nhỏ vui vẻ bên đám người Giang Trừng thật tức mắt, Lam Hi Thần uống trà bên cạnh cũng không vui vẻ gì.      Hoa Liên Thành bước tới chắp tay thi lẽ chào hỏi tất cả mọi người. Ai cũng đáp trả chỉ có công chúa là ngoảnh mặt quay đi.    Hoa Liên Thành mỉm cười. - Công chúa, chẳng mấy khi ra khỏi Hoàng cung lại gặp đúng dịp nơi đây đang diễn ra lễ hội. Chi bằng người cùng mấy vị tiểu thư đây thoải mái một chút. Thuộc hạ sẽ không ngăn cản.     Nghe nói như vậy công chúa mở tròn mắt ngạc nhiên. - Ngươi thật không ngăn.?    Hắn cười cười. - Được rồi có tam vị nữ hiệp đi cùng ta cũng an tâm phần nào. Tuy nhiên công chúa ảnh vệ sẽ không thể không đi theo. - Được .    Như chim sổ lồng, nàng vui vẻ lôi kéo các vị hảo bằng hữu mới quen đi chơi vui vẻ. Còn Lam Hi Thần cùng Giang Trừng ở lại với mục đích tiếp cận Hoa Liên Thành.    Chỉ có điều không biết một mùi hương dễ chịu ở đâu lan tỏa khiến cả hai vị tông chủ đều gục xuống.     Hoa Liên Thành nhếch môi cười. - Quả nhiên thuốc của Hoa Ngọc Quyết cho dù người tu vi mạnh cỡ nào cũng không chống lại được.     Lúc Giang Trừng tỉnh lại cơ thể đang bị trói bằng xích sắt . Lại thấy Hoa Liên Thành bình chân ngồi trên ghế nhấm nháp rượu ngon. - Hoa Liên Thành, ngươi định làm gì? - Làm gì? Hỏi hay lắm! Ta nghe nói sinh thời đệ đệ ta muốn cưới ngươi làm nương tử lại bị ngươi nhẫn tâm giết chết. Vậy cho nên. Ta là muốn cúng tế ngươi cho đệ đệ ta chắc hẳn đệ ấy sẽ rất vui. - Phi..., muốn giết thì giết không cần nhiều lời. Xuống tới đó rồi ta lại tiếp tục giết chết đệ đệ của ngươi đẩy xuống 9 tầng địa ngục đừng hòng siêu thoát.      Hoa Liên Thành nghe đệ đệ của mình bị mạt sát liền vô cùng tức giận lao đến nắm cổ áo Giang Trừng. Đôi mắt hạnh mở to kiên cường nhìn hắn không hề sợ hãi. Hắn đột nhiên ném Giang Trừng xuống và nói. - Ngươi không quan tâm đến mỹ nam tử kia sao? - Ngươi định làm gì hắn.     Hoa Liên Thành cười khùng khục. - Ngươi biết cái gì gọi là xuân dược không? Đệ đệ ta là một thiên tài chế thuốc. Tên đó uống vào nếu không được phục vụ tốt sẽ bị phế đó. Không sao không sao. Ngươi đừng lo sợ các cô nương của ta sẽ phục vụ hắn rất tốt.    Nhìn Giang Trừng hắn lại cười. . - Thử nghĩ xem tâm trạng của tên đó sẽ thế nào và cả của ngươi nữa  ... trong lúc hắn vui vẻ hoan ái, ngươi lại bị ta làm nhục chỗ này. Cảm giác sẽ thế nào? Ta nhất định phải xem mới đc. Hahahha.....     Giang Trừng không nói gì hắn đang cố gắng sử dụng linh lực nhưng thật sự không thể dùng nổi. Giang Trừng như muốn phát điên, cho dù tu vi mạnh cơ nào nhưng vẫn luôn luôn có những lúc bị áp chế linh lực mà không sử dụng được , không lẽ không có cách nào sao?     Nhìn hắn cố gắng đến như vậy Hoa Liên Thành chỉ mỉm cười , cũng bởi vì chú ý đến hắn chăm chú như vậy hắn không khỏi cảm khái. - Có ai nói với ngươi, thật sự ngươi rất thu hút không chỉ với nữ nhân ngay cả nam nhân như ta cũng phải động lòng. - Biến thái.      Hoa Liên Thành cười lớn. - Biến thái? sao với tên Lam Hi Thần đó thì là bình thường còn với ta thì ghê tởm sao?      Hắn bóp miệng Giang Trừng gằn giọng. - Càng như thế ta càng muốn khi dễ ngươi.    Hoa Liên Thành lập tức hôn Giang Trừng liền bị hắn cắn lưỡi. Hoa Liên Thành tức giận giáng xuống một cái bạt tai như trời giáng khiến Giang Trừng chảy máu. Nhưng Giang Trừng vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt không chịu khuất phục.    Hoa Liên Thành lại cười. - Không nghĩ tới .... dạng như ngươi , ta thật thích.   Hắn cười khục khục khi nghĩ đến cảnh con người cao ngạo này sẽ ở dưới thân hắn cầu xin.    ==============================================     Lại nói đến bốn vị cô nương sau khi được sổ lồng thì vui vẻ hòa mình vào lễ hội. Riêng Hồng Hoa mặt vẫn không được vui. - Hồng Hoa muội đang suy nghĩ chuyện gì vậy?     Mẫu Đơn nhẹ nhàng hỏi.  - Ta nghĩ tới Lam tông chủ và Vãn Ngâm ca ca, khi xưa nghe về huyền thoại tình cảm của họ nói thực ta rất cảm động còn ước gì có một người yêu thương mình như thế.     Oải Hương lơ đễnh nói. - Chẳng phải bây giờ cũng tốt đó sao? - Tốt gì trong lòng Lam tông chì có vị tam đệ của mình.    Mẫu Đơn lắc đầu. - Cái này muội hiểu nhầm y rồi, Lam tông chủ hôm qua có gọi tên tam đệ nhưng sau đó có nói một câu. - Câu gì? -"  A Dao nếu đệ ở đây thì thật tốt, ta thật khó chiu, nói đi có phải ta đang ghe? có phải là ta thật tâm yêu thích Giang tông chủ" - Sao cơ?     Hồng Hoa giật mình , nói như vậy hôm qua nàng và Giang Trừng hiểu nhầm Lam tông chủ, đã vậy còn mắng y xối xả ... Oa ... nàng cảm thấy thật ngại, còn nữa nếu biết điều này Vãn Ngâm ca ca của nàng chắc chắn sẽ rất vui. - Chúng ta quay về có được không? ta phải nói điều này với Vãn Ngâm ca ca.      Công chúa thở dài. - Có cần vội vã thế không? Thật hiếm khi ta được tự do nha . Nể tình ta diễn trò cùng các ngươi đi chơi thêm một chút được không? - Không được.     Hồng Hoa quyết định, hôm qua nhìn thấy Giang Trừng đau lòng như vậy nàng thật sự rất thương cảm. Báo sớm một chút tảng đá đang treo trong trái tim hắn sẽ liền được bỏ xuống. - Các nàng cứ vui vẻ ta quay lại .     Mẫu Đơn và Oải Hương thấy Hồng Hoa như vậy cũng đành đi theo, công chua đương nhiên không còn sự lựa chọn nào khác.     Bọn họ quay về quán trọ nhưng lại chẳng thấy Giang Trừng , Lam Hi Thần và Hoa Liên Thành đâu, Hồng Hoa bỗng nhiên lo sợ. - Được rồi , tu vi của hai người đó sẽ không có chuyện gì, có khi bọn họ cũng đi ra lễ hội rồi. - Mẫu Đơn tỷ, chuyện này không đơn giản, cho dù tu vi cao đi nữa nhưng có những thứ có thể chế ngự tỷ là người biết rõ điều này. Huống chi Hoa Liên Thành đó đang nắm giữ thần vật.      Nghe Hồng Hoa nói thế cả Mẫu Đơn cùng Oải Hương đều cảm thấy lo lắng, bọn họ quay lại hỏi công chua. - Ngươi có biết chỗ ở của Hoa Liên Thành?     Công chúa nãy giờ ngơ ngác khó hiểu. - Phủ Quốc Sư ta đương nhiên biết , nhưng mà ...      Hồng Hoa vội vã,  - Vậy mau đi thôi.       Bọn họ tức tốc lên đường mang theo cả cô công chúa để chỉ dẫn.    =============================================       Hoa Liên Thành  cười khục khục, đôi tay thô bạo xé toạc áo choàng của Giang Trừng, " Ngọc Quyết, việc đệ muốn làm với hắn. Ta sẽ thay đệ làm"     Hắn điên cuồng hôn lên mặt lên cổ Giang trừng khiến Giang Trừng cảm thấy tởm lợm, hắn lúc này chỉ mong Lam Hi Thần xuất hiện như lần trước nhưng bây giờ Giang Trừng cũng biết y không thể xuất hiện.     Tiếng cánh cửa mở bị đạp bung ra, ba vị nữ nhân bước vào như những nữ anh hùng cái thế cứu Giang Trừng khỏi sự ô nhục .    Công Chúa Ngọc Minh nhìn Hoa Liên Thành lắc đầu, nàng ta trước giờ không thích hắn không chỉ vị bị hắn kìm kẹp mà từ lâu nàng đã nhận ra hắn tiếp cận mình là vì có mục đích.     Vua cha lại rất mực tin tưởng giao nàng cho hắn, chính vì vậy nàng phá phách chống đối , dùng Giang Trừng làm cái cớ để đẩy hắn ra xa.      Hồng Hoa cùng Mẫu Đơn giao đấu với Hoa Liên Thành còn Oải Hương đến giải cứu Giang Trừng. Vốn cũng nghiên cứu dược liệu vào dạng thượng thừa nên Oải Hương nhanh chóng giải phóng linh lực cho hắn.       Được giải thoát Giang Trừng vận linh lực, Tam Độc lập tức rời vỏ nhanh chóng lao tới Hoa Liên Thành . Sự uất nhục lúc trước khiến Giang tông chủ tấn công như vũ bão, nếu không có thần vật trợ giúp Hoa Liên Thành đã nhanh chóng bị kết liều dưới tay Giang Trừng.     Bất giác hắn sờ vào tay áo thầm cảm ơn thần vật hắn hướng Giang Trừng mà nói.    - Giang Vãn Ngâm, nếu ngươi còn dây dưa với ta. Lam Hi Thần sẽ bị làm nhục bởi các nữ nhân . Ngươi nói xem .... khi hết dược hắn có thể tha thứ cho mình không?      Giang Trừng nhăn mặt . - Nói ngươi nhốt y ở đâu? -   Phía cuối biệt viện .     Mẫu Đơn liền nói. - Giang tông chủ ở đây bọn ta đối phó được ngươi mau đi đi.     Giang Trừng gật đầu, liền chạy đi tìm Lam Hi Thần trong lòng vô cùng lo lắng, với tính cách của y nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy chỉ sợ y sẽ bế quan vĩnh viễn không bao giờ ra ngoài mất.     Nhưng khi đến nơi cách của vài trượng , hắn chợt nhớ ra lời của Hoa Liên Thành nói, nếu như Lam Hi Thần không được " phục vụ" thì y sẽ bị phế. Hắn đứng lại không biết phải làm gì? bước vào hay không bước vào? Hắn cứ thế do dự chẳng biết trong kia đang xảy ra chuyện gì?    Bỗng nhiên cửa bị đạp đổ , bốn cái nữ nhân bị vất mạnh ra ngoài không thương tiếc , kêu la oái oái vì đau đớn.    Giang Trừng ôm chán " Lam Hi Thần ngươi cũng nặng tay quá rồi?"     Chỉ là Hắn không ngờ tới vừa nhìn thấy hắn mắt Lam Hi Thần như phát ánh sáng , y vội lao đến bất ngờ như một cơn gió cuốn Giang Trừng vào trong phòng, phất tay một cái cánh cửa liền bị đóng chặt.    Giang Trừng lúc này mới cảm nhận được sự hoảng hốt lo sợ. - Lam .... Lam ... Lam ... Ngươi muốn gì?     Lam Hi Thần giọng nói khàn đặc như thể cố khống chế. - Muốn ngươi .!    Giang Trừng nhíu mày sử dụng linh lực đánh Lam Hi Thần , không có phòng bị Lam Hi Thần bị đánh bật ngã xuống nền đất. Ngay lập tức y ngồi dậy vẻ dữ dằn tức giận nhưng Giang Trừng còn có vẻ tức giận hơn. - Ngươi có biết ta là ai hay không? - Ta biết , là Giang Vãn Ngâm của ta.     Giang Trừng càng tức giận. - Phi , ai là Vãn Ngâm của ngươi? Lam Hi Thần , ngươi chịu đựng một chút, ta sẽ tìm một cô nương tốt cho ngươi!    Hắn định bước đi ra ngoài nhưng lại bị Lam Hi Thần giữ chặt lại . - Đừng đi, cầu xin ngươi đừng đi.     Giang Trừng cảm thấy bất lực , hắn bặm môi rồi nói. - Lam Hi Thần , người trong lòng ngươi là tam đệ Kim Quang Dao của ngươi, vì vậy hãy buông ta ra đi. Đừng để sau này hối hận.     Nghe Giang Trừng nói Lam Hi Thần bỗng nhiên tức giận , đôi tay khỏe mạnh của y ném mạnh Giang Trừng lên giường. Giang Trừng chưa kịp đứng lên lại bị y nhảy lên người ép xuống. - Ngươi ... sai ... rồi. Vãn Ngâm  , người trong lòng ta là ngươi.     Nói rồi không để hắn phản ứng y hôn ngấu nghiến trên đôi môi mềm mại của hắn, Giang Trừng sợ hãi liền cắn vào môi y, bị đau Lam Hi Thần nhìn hắn đầy ủy khuất. Nhưng Giang Trừng không chút mủi lòng. - Lam Hi Thần, ngươi đừng dối gạt ta nữa có được không? lúc ta chăm sóc ngươi trong mộng ngươi luôn mồm gọi A Dao, ngay cả tối qua  cũng thế. Người ngươi gọi tên trong lúc say vẫn là A Dao.    Có vẻ như xuân dược làm mờ ý thức của Lam Hi Thần , y chẳng để ý mấy tới lời nói của Giang Trừng, y khó nhọc thở dốc nói. - Có phải .... chúng ta ... đã từng làm chuyện này?     Bị hỏi như vậy Giang Trừng đỏ mặt , không biết nói thế nào hét lên. - K ... Không có...    Lam Hi Thần cảm thấy không đúng lắm, hắn lờ mờ cảm thấy trước đây mình cùng Giang Trừng hình như đã từng rất thân mật như này nhưng một chút cảm giác đó không xua đi được sự dày vò ham muốn của y. Y hôn lấy cổ Giang Trừng, tay giữ chặt hai tay hắn không cho động đậy vừa hôn vừa nói giọng đứt quãng. - Vãn Ngâm ... không phải...    Giang Trừng không còn cách nào khác phải chịu đựng nghe y nói vậy liền hỏi.  - Không phải gì?  - Tam đệ, ta thật sự rất thích.    Giang Trừng nghiến răng , nếu khoảng cách vừa đủ hắn sẽ dùng tử điện đánh chết kẻ đang ở phía trên mình. - Nhưng là ta có lỗi. Hắn là đệ đệ luôn giúp đỡ tôn trọng ta, nhưng ta lại giết hắn. Chính tay ta giết hắn. ta giết đệ đệ của mình!     Lam Hi Thần bỗng nhiên khóc. - Đệ ấy rất hiểu ta, nếu đệ ấy ở đây nhất định nhất định sẽ cho ta biết. Ta vì sao lại khó chịu như thế. - ..................... - Chưa từng, khó chịu như vậy. Không muốn ... không muốn Vãn Ngâm ở bên người khác, lúc nào cũng chỉ muốn .... ôm ngươi, hôn ngươi, cùng ngươi....     Nghe những lời khó nhọc của Lam Hi Thần , Giang Trừng mềm nhũn không một chút phản kháng. - Ta biết rồi,... Vãn Ngâm ... Ta là thật sự yêu ngươi... ta không nhớ, nhưng trái tim luôn vì ngươi mà đập mạnh... - ......... - Giang Trừng vẫn lặng lẽ lắng nghe. - Không muốn cùng người khác... thà chết cũng không cùng người khác ... Chỉ cần Vãn Ngâm , chỉ muốn ngươi ... có được hay không?     Nhìn Lam Hi Thần tận lực đè nén ham muốn bản thân , cố gắng từng lời nói ra tình cảm của mình, trong vòng tay của hắn cho dù có muốn phản kháng cũng không thể nữa rồi. Hắn nhắm mắt lại  như ngầm đồng ý!    ========================================     Hi vì cảm thấy rất là hạnh phúc khi được mọi người bình luận và bỏ phiếu nên hăng hái ra chương mới này . Cảm ơn các bạn rất nhiều. ps. Chương sau cua hơi gấp mong mọi người chuẩn bị tinh thần một chút nha.