Giữa cơn bão tuyết mịt mù, màu trắng hỗn loạn khắp không trung, bão thổi vù vù nhằm nuốt chửng dày vò một chấm nhỏ màu tím, gió cùng tuyết như cố tình liên kết ngăn cản bước đi của người trước mặt. Tuyết cắm chặt những lưỡi dao băng nhỏ xíu xuyên qua da thịt cào cấu vào đến tận xương tủy của Giang Trừng.
Giang Trừng cố gắng chống trọi với sự cuồng nộ của thiên nhiên, phải chăng tình cảm nghịch thiên của hắn khiến đất trời nổi giận, lúc này đây đang trút thịnh nộ của mình xuống người hắn.
Dù vậy, mặc cho bão tố có cố tình hất ngã hắn rất nhiều lần Giang Trừng vẫn không chịu khuất phục, bị hất ngã một lần, hắn lập tức đứng lên một lần , chịu vô số lần như thế cho dù cả người đều muốn đông cứng lại, hắn vấn tiến về phía trước dù chỉ là một chút một .
Lại một cơn cuồng phong ào tới hất Giang Trừng ngã xuống khiến hắn lăn một đoạn dài toàn thân đều sây xát máu , ngay cả khóe miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi nổi bật trên màu trắng tuyết.
Miệng thở ra hơi khói , sức hắn dường như đã kiệt, thở cũng đứt quãng không ra hơi, cuối cùng hắn lấy tay lau máu, ngước nhìn lên đỉnh núi cao vời vời cao đến bầu trời đang nhìn hắn thách thức, hắn chấp nhận thách thức này, vì Lam Hi Thần cái gì hắn cũng dám. Chỉ cần nghĩ như vậy cơ thể hắn như mới được chắp thêm sức mạnh tiếp tục tiến về phía trước.
Không biết bằng cách nào cuối cùng hắn cũng lên tới đỉnh núi. Một cái cây nhỏ xanh xanh nổi bật trong nền tuyết trắng tinh, hắn cố gắng nhổ nhưng đáng tiếc thay cây phựt đứt củ vẫn còn nằm sâu phía dưới. Không ngần ngại Giang Trừng dùng đôi tay trần đào tuyết, hắn đào được ba phần tuyết mới lại rơi lấp đi hai phần, tuyết ở bên dưới đóng băng cứng ngắc bàn tay vốn không có linh lực trở thành tay phàm nhân mười ngón đều đã nhuộm màu máu đỏ.
Đào sâu một thước cuối cùng Tuyết Sâm cũng lộ ra, Giang tông chủ vui mừng cầm lấy, chút hạnh phúc cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt. Nhưng niềm vui của hắn chưa được bao nhiêu, mặt đất đột nhiên rung chuyển ào ào một cơn bão tuyết quấn văng thân thể vốn kiệt sức của Giang Trừng, tuyết nở vùi lấp hắn xuống một tầng băng dày đặc..... Trả loại cho Tuyết Sơn một màu trắng hoàn toàn.
Trên bầu trời tuyết vẫn rơi không dứt ...càng lúc càng vùi sâu một cơ thể vốn dĩ ngạo kiều.
Bên ngoài bức tranh, Hồng Hoa giật thót mình , nàng hoảng hốt la lên, câu chữ lộn xộn
- Giang tông chủ hắn ... tuyết nở rồi!
Oải Hương , Hồng Hoa cùng Mẫu Đơn lập tức xông vào nhưng giữa một vùng tuyết trắng rộng lớn bọn họ biết tìm hắn ở nơi đâu.
Hồng Hoa vội vã dùng linh lực , nàng muốn làm tan chảy toàn bộ tuyết ở đây để tìm người nhưng ở đây linh lực của nàng không tác dụng.
- Các người hãy nói đây là ảo cảnh đi, chỉ một lát Giang tông chủ sẽ đứng dậy. Có phải không?
Mẫu đơn lắc đầu, ánh mắt nàng cũng tràn đầy sợ hãi.
- Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, việc Lam tông chủ hắn tự nhốt mình là thật , Núi Tuyết này nguy hiểm chập trùng cũng là thật, Bọn ta... còn chưa từng đặt chân tới đây.
Hồng Hoa hét lên.
- Các người lấy chỗ quỷ quái nào để thử lòng người khác vậy? Là ta đã lừa hắn tới đây. Nếu có vấn đề gì chẳng phải là chính ta giết hắn hay sao?.
Oải Hương nhìn nàng thở dài, ba mỹ nữ cứ như vậy hoang mang tìm kiếm.
Lam Hi Thần trong mộng tự nhốt mình trong một không gian với ánh sáng trắng mờ ảo nhạt nhòa, không một tiếng động, không một sự sống thậm trí không một đồ vật ngoài y.
Y không muốn bước ra khỏi không gian tĩnh lặng, tựa như lúc lựa chọn bế quan bởi y quá mệt mỏi mệt mỏi khi phải khoác trên mình một vẻ tươi cười điềm đạm, mệt mỏi khi không biết đâu là giả đâu là thật. Càng không muốn đối diện với chính mình.
Y là ai? Một Trạch Vu Quân trời quang trăng sáng băng thanh ngọc khiết. Người người đều nói tâm y trong sáng, là người thấu tình đạt lý, lễ nghĩa chu toàn. Thật ra y thấy mình chỉ là một kẻ ích kỷ , là kẻ chỉ biết nghĩ tới bản thân mình? Y dựa vào tam đệ, được tam đệ giúp đỡ, cùng tam đệ trải qua những khoảng thời gian vui vẻ, những lúc đàm đạo âm luật thi ca, hay những lúc bàn về đạo lý, bọn họ quá ư ăn ý. Những tưởng chẳng có chuyện gì là có thể giấu nhau.
Nhưng y sai rồi, y sai thật rồi là y không hiểu gì về tam đệ , y đã để cho tam đệ của mình một mình cô độc bước đi vào con đường sai trái.
Nhưng kể cả tam đệ có bước sai con đường đi nữa thì y cũng có tư cách gì để đâm A Dao .
Tại sao lúc đó tam đệ thảm đến như vậy cầu xin một đường sống y lại nhẫn tâm bỏ qua, đệ ấy đã thảm như vậy chưa từng hại y như vậy đến cuối cùng sao Lam Hi Thần y lại không chịu tin. Tại sao không để cho A Dao một con đường sống? câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu y khiến nó nhức nhối, từng lời Kim Quang Dao nói cứ vậy chen nhau làm loạn , y khẽ day day hai huyệt Thái Dương đầy thống khổ .
Đại ca , còn đại ca thì sao? chính y .. chính là y đã gián tiếp giết Nhiếp đại ca, nếu như y không để cho A Dao biết , Đại ca đã không chết thảm như vậy.
Cuối cùng tất cả là tại y.
- Lam Hi Thần.
Một giọng nói làm y giật mình, thân ảnh tử y khá quen thuộc dần rõ ràng tiến về phía y, hiên ngang , lẫm liệt.
- Hay cho Trạch Vu Quân nổi danh thiên hạ, lại tự mình ngồi đây cho đến chết hay sao?
Giang Trừng xuất hiện mở miệng ra là trách mắng người, trước lời công kích của hắn , Lam Hi Thần không mấy bị ảnh hưởng chỉ nhẹ nhàng hành lễ.
- Giang tông chủ. Tại sao lại tới đây?
- Câu này ta nên hỏi ngài mới đúng. Thật không nghĩ ngươi lại là kẻ hèn nhát như vậy.
Lam Hi Thần bị lời nói của giang Trừng làm cho có chút khó chịu.
- Giang tông chủ!
Giang Trừng thở dài.
- Ngươi ở đây thì tốt rồi , việc Lam Gia sau này cứ để lão tiên sinh lo liệu. Dù sao cả đời lão cũng vì hai huynh đệ các ngươi mà vất vả rồi.
Mí mắt Lam Hi Thần hơi cụp xuống. Nhìn vẻ mặt này của y Giang Trừng không khỏi đau lòng, giọng hắn bỗng chùng xuống.
- Lam Hi Thần , khi ngươi bế quan ngươi biết ta nghĩ gì không?
Lam Hi Thần nhướng mày tỏ vẻ không hiểu, Giang Trừng lại nói tiếp.
- Thật ngưỡng mộ ngươi. Đúng đấy, ngưỡng mộ hay là ganh tị cũng được. Ta có những lúc mệt mỏi thật sự muốn buông xuôi nhưng xung quanh ta, chẳng có ai có thể thế ta làm những việc ta cần phải làm.
Lam Hi Thần nhìn nam nhân trước mặt , một thân dỏng cao khuân mặt in hằn phong trần sóng gió nhưng không giấu đi nét đơn thuần mềm yếu trong đó. Nhớ lại trước đây không phải Lam Hi Thần không biết Giang Trừng đã phải trải qua những gì chỉ là bất đồng về giao tiếp quan điểm nên hai người càng ngày càng không có giao tình gì nhiều bất quá Giang Trừng có vẻ không thích người Lam gia.
Y lại thở dài so với nam nhân trước mặt y chính là kẻ yếu đuối.
- Có điều Lam Hi Thần, ngươi chính là Trạch Vu Quân người đời kính trọng , ngươi cũng chính là Bạch Nguyệt Quang của Y.
Hắn dừng lại một chút rồi mới nhả ra ba chữa " Kim Quang Dao" bới lẽ bây giờ mỗi lần nghĩ tới là trái tim hắn như bị bóp lại.
Lam Hi Thần cảm thấy không hiểu con người trước mặt, hắn được biết đến như một hung thần thâm trầm , một vẻ ngạo mạn cao vút với những hàng động rất tàn nhẫn nếu không nói đến vô tâm, nhưng hình như không phải, sau lần miếu quan âm y cảm thấy Giang Trừng cũng không giống như những gì y từng cảm nhận nhưng là hắn thì hiểu gì về y và tam đệ chứ.?
Không thấy Lam Hi Thần phản ứng gì, Giang Trừng cười khổ. Cảm thấy những gì mình nói liệu Lam Hi Thần có hiểu? có tác dụng không? một cỗ lo sợ dâng trào nhưng hắn không muốn bỏ cuộc.
- Ngươi luôn tự dằn vặt mình vì bản thân mà vô tình hại chết đại ca ngươi cùng tam đệ ngươi, nhưng bọn họ có bước đi riêng của mình ngươi có thể cản sao? Nhiếp Minh Quyết trước khi chết chẳng phải đã biết rõ về Kim Quang Dao? Kim Quang Dao từng bước từng bước đi vào con đường đó không phải là không tính toán.? Nhưng cả hai ngươi bọn họ đều rất trân trọng ngươi, Kim Quang Dao đối với ngươi là chân tâm không cần ta phải nói ngươi cũng đã biết. Bọn họ không hề hận ngươi. Vậy tại sao ngươi lại tự làm hại bản thân ?
Lại khẽ cười một nụ cười không vui vẻ.
- Ngươi quên đi khoảng thời gian ta và ngươi bên nhau nhưng ngươi cũng đã quên lần ngươi gặp lại hắn rồi sao?
Lam Hi Thần nghe đến đây thoáng chốc kinh ngạc, giọng run run.
- Ta ... Ta gặp lại tam đệ?
Giang Trừng nhìn y, hai người hắn nhắc tới lập tức đoán ra là tam đệ , giọng điệu cũng cuống quýt là vậy, cũng không hề tầm thường chút nào đi. Chấp niệm không hề nhỏ.
- Phải.
- Không thể nào.
- Ngươi đương nhiên có thể không tin ta. Nhưng sự thật là như vậy, ngươi đã hứa với tam đệ ngươi sống thật tốt còn có hối hận vì đã không ở bên bảo vệ hắn , và còn có .. kiếp sau vẫn muốn cùng hắn kết làm huynh đệ.
Lam Hi Thần vẻ mặt đầy kích động, không nhớ toàn bộ những gì xảy ra trong khoảng thời gian qua nhưng những lời Giang Trừng nói về tam đệ quả thực có chút quen thuộc.
- Giang tông chủ, lời ngươi nói là thật?
- Ngươi có thể không tin ta. Nhưng không thể không tin rằng Kim Quang Dao đối với ngươi là ngưỡng là tín là chân tâm. Ngươi như vậy người thân ngươi đau lòng.
" ta cũng đau" nhưng ba từ này hắn không thể nói ra chỉ dùng nụ cười che giấu đi chua chát. Hắn ngẩng đầu lên đôi mắt hạnh long lanh như muốn ướt, nhìn hắn Lam Hi Thần bỗng nhiên quên sạch những cảm xúc đình trệ , y chằm chằm nhìn hắn
- Lam Hi Thần, ta phải đi rồi.
Bóng tím dần tan biến trước mắt, y cảm thấy sợ hãi vộ đưa tay bât lấy nhưng không kịp nữa rồi. Y thở dài , cứ vậy chìm vào suy nghĩ về những gì Giang Trừng nói.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc , cái lạnh khiến cho ba vị mỹ nhân run lẩy bẩy. Hồng Hoa gào thét tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy vị tông chủ kia.
- Phải làm sao đây? Không phải đây là địa phận của các ngươi sao? Sao lại không tìm thấy? Nếu Giang tông chủ có mệnh hệ gì thì phải làm sao?
Mẫu Đơn thở dài lắc đầu .
- Xin lỗi , núi tuyết này thật sự là nơi chúng ta không thể làm gì. Lâu như vậy rồi chỉ sợ Giang tông chủ đó đã ....
Hồng Hoa bật khóc, giữa cái giá lạnh của bão tuyết ba nàng thật nhỏ bé.
- Có chuyện gì vậy?
Lam Hi Thần từ lúc nào đã tỉnh lại , tiến đến gần Hồng Hoa nhìn thấy nàng khóc trong lòng mơ hồ lo sợ.
- Ta nghe tiếng hét liền đi tới đây, Hồng Hoa cô nương , là có chuyện gì tại sao chúng ta lại ở đây.?
- Giang tông chủ hắn bị tuyết vùi lấp, khá lâu rồi.
Hồng Hoa vừa nói vừa nức nở khóc , Lam Hi Thần vừa nghe nói cảm thấy trái tim mình như bị ai đó đâm vào đau nhói tưởng như muốn ngừng đập, y ngáo ngác tìm xung quanh chỉ thấy một nền tuyết trắng. Vận linh khí y muốn làm tan chảy hết băng tuyết nơi này chỉ đáng tiếc y là không sử dụng được linh lực Ánh mắt mơ hồ đỏ lên nhìn có chút đáng sợ.
- Giang tông chủ, Giang tông chủ.
Y bỗng cất giọng gọi vang cả một vùng nhưng đáp lại chỉ là tiếng gọi của chính y.
- Giang tông chủ, Giang Trừng , Giang Vãn Ngâm. Vãn Ngâm ... cầu ngươi cho ta biết, ngươi đang ở đâu .... Vãn Ngâm
Y gọi hắn, tay cào lên nền tuyết trắng loạn lên, nhưng mênh mông rộng lớn như vậy biết đâu mà tìm . Y cảm thấy sợ hãi rồi. " Giang Vãn Ngâm , ngươi mau xuất hiện đi, sau này nhất định không chốn tránh ngươi nữa, nhất định sẽ lấy lại ký ức về ngươi có được không ..."
Đến lúc không thể đặt hy vọng thêm được nữa thì dưới nền tuyết một cột sáng màu vàng vụt chiếu lên rồi tỏa sáng một bầu trời rực rỡ ánh sáng dần mờ đi thì cũng là nhân ảnh màu tím hiện rõ. Hắn , Giang Trừng khẽ ho lụ khụ trên tay không còn tuyết sâm thay vào đó là một mảnh thần khí , cái mà Hồng Hoa cùng Lam Hi Thần đang dày công tìm kiếm. Vừa nhìn thấy Giang Trừng Hồng Hoa mừng đến phát khóc. Nàng vốn đơn giản lương thiện việc vì mình dụ Giang Trừng vào đây chẳng may mất mạng chẳng phải chính là gián tiếp hại hắn sao? Lần này thì may rồi , thật sự may mắn rồi.
Còn Lam Hi Thần sau khi nhìn thấy hắn xuất hiện, cảm thấy như chút bỏ được ngàn cân đè lên ngực, đôi chân không tự chủ mà chạy đến chỗ người kia, chỉ còn cách một bước như sợ thất lễ liền đứng ngay lại , đối diện nhìn nhau. Bỗng Giang Trừng nở một nụ cười có lẽ đây là lần đầu tiên Lam Hi Thần nhìn thấy Tam Độc Thánh Thủ lại cười một cách dịu dàng như vậy.
- Trạch Vu Quân.
Hắn thi lễ khiến y giật mình, y hành động như một cỗ máy liền thi lễ theo.
- Giang tông chủ.
Hắn giơ tay đưa mảnh thần vật về phía Lam Hi Thần , điều đó khiến Hồng Hoa thật sự bất ngờ, bất kỳ ai cầm lấy mảnh này đều bị thúc giục tham vọng chiếm hữu tăng cao sức mạnh, ngay cả bản thân nàng cũng không dám động đến sợ mình bị biến đổi tâm tính. Vậy mà Giang Tông chủ kia nức tiếng cao ngạo hiếu thắng vô tình như nào mà nay cầm lấy thần vật lại không hề bị ảnh hưởng.
Ngay cả Lam Hi Thần cũng bất động nhìn hắn. Giang Trừng cười nửa miệng nói.
- Sức mạnh ai cũng muốn, Giang mỗ không phải ngoại lệ. Có điều đối với Giang mỗ có những điều còn quan trọng hơn nhiều. Huống chi không phải là của ta , Giang mỗ này cũng không cưỡng đoạt. Lam tông chủ, các vị cô nương Giang gia còn có việc cáo từ.
Nói rồi hắn ấn thần vật vào tay Lam Hi Thần, dứt khoát quay người bước đi.
- Khoan đã Giang tông chủ.
Mẫu Đơn bồng lên tiếng , Giang Trừng dừng bước hỏi.
- Vị cô nương này có điều gì chỉ dạy.
Mẫu Đơn nhịn cười.
- Chẳng hay Giang tông chủ đã biết cách ra khỏi đây chưa?
Giang Trừng đứng hình, hắn lại bị làm bất tỉnh rồi bị quăng đến đây căn bản nơi này là đâu hắn còn không biết. Hắn đưa tay lên đầu gãi gãi, lúc này Lam Hi Thần mới để ý trên tay hắn toàn là máu trên , nhìn sang tay kia cũng vậy Lam Hi Thần nhíu mày.
- Giang tông chủ , tay của ngươi....
Hắn cười lắc đầu.
- Không có gì.
Định hỏi cách ra nhưng Giang Trừng lại cảm thấy có chút mất mặt không biết lên tiếng thế nào, có điều hắn không ngờ đến Lam Hi Thần nhanh chóng tiến lại gần bắt lấy tay hắn lo lắng xen lẫn đau lòng.
- Để ta xử lý vết thương cho ngươi.
Nhưng Giang Trừng vậy mà giật mạnh ra lắc đầu.
- Cảm tạ Lam tông chủ , chỉ là vết thương nhỏ không đáng gì. Các vị nếu có thể xin hãy chỉ cách đưa ta rời khỏi đây.
- Sao lại không đáng gì.? Lam tông chủ , ngươi ở đây hôn mê ba tháng độc phát trong người mùi hôi thối nồng nặc là ai đã chăm sóc cho ngươi có biết không? Ngươi tự nhốt mình trong ảo mộng , hắn lên ngọn núi nguy hiểm này suýt mất mạng, tay không đào tuyết sâu hơn một thước thịt rách máu chảy còn không vì muốn giúp ngươi hay sao.
- Được rồi Hồng Hoa cô nương.
Giang Trừng quát nạt, hắn xưa nay vốn quen việc gì mình làm không ai biết, việc mình vốn không làm lại bị đẩy tội. Chẳng một ai có thể hiểu, chẳng có người nào nói ra giúp mình lúc này Hồng Hoa lại nói thẳng ra như thế có chút không quen đâm ra bực bội, nhất là khi nhìn thấy Lam Hi Thần thất thần nhìn mình biểu cảm khó hiểu.
Mẫu Đơn lúc này mới nói.
- Trước tiên rời khỏi đây, sau đó Trach Vu Quân ngươi là người nắm rõ y thuật hơn bọn ta vì vậy hãy chăm sóc vết thương cho Giang tông chủ là được rồi.
Mẫu Đơn mỉm cười, nàng liền lấy một cái bút quẹt ngang dọc hai cái bọn họ đã đứng ở viên trang của bọn người Mẫu Đơn. Hồng Hoa kéo những người khác rời đi chỉ để lại Lam Hi Thần cùng Giang Trừng có chút lúng túng ở lại. Y khẽ lôi trong túi càn khôn vải cùng thuốc nhẹ nhàng săn sóc vết thương cho Giang Trừng, hắn nhìn y cẩn thận tỷ mỉ như vậy thật có chút đau lòng.
Con người ôn nhu bậc nhất như vậy vốn thuộc về hắn nhưng tại sao bây giờ giữa hai người lại có khoảng cách như vậy? Trong cơn mê man rõ ràng là Lam Hi Thần chỉ có gọi tên người khác, tại sao hắn vẫn cảm tháy trong đôi mắt lưu ly đậm màu kia là hình bóng của chính mình. Hăn cười khổ trước sự ngốc nghếch của mình, đợi Lam Hi Thần xử lý xong liền chắp tay cảm tạ.
- Lam tông chủ. Tạ Ơn.
Lam Hi Thần lắc đầu
- Giang tông chủ xin đừng khách khí. Là ta đã liên lụy ngươi.
Y cười, nhưng là một nụ cười không tự nhiên, Giang Trừng bỗng gọi.
- Lam Hi Thần.
Đột nhiên được gọi tên , y khẽ nhướng mày.
- Vâng Giang tông chủ.
- Ta biết việc mọi người kể cho ngươi nghe về chúng ta khiến ngươi khó xử, sự thật cũng không đến là như vậy , mọi người nói quá. Ngươi đối với ta bất quá là thương cảm , ta đối với ngươi vốn là mang ơn. Vì thế ...
Hắn nói một hơi không ngừng nghỉ là để che đi cảm xúc muốn nghẹn lời nhưng rồi vẫn khó nhọc đến vậy, Hắn đã nói nếu là của người khác , nhất định hắn sẽ không cưỡng đoạt, trong lòng Lam Hi Thần vốn chỉ có Kim Quang Dao, vì vật người phải buông tay chính là hắn.
- Vì thế lần này coi như ta đã trả được một phần ơn lớn của ngươi, sau này ngươi có việc cần cứ gọi , Giang gia hết lòng tương trợ. Chuyện ... chuyện giữa chúng ta coi như chưa có.
Lam Hi Thần nhìn hắn không rõ tư không biết là tiếc nuối cũng là nhẹ nhõm.
- Giang tông chủ, ngươi nói đích thực là không có tình cảm kia đối với ta?
Giang Trừng gật đầu cố tránh né ánh mắt của y, rồi lại thấy y gật đầu, thờ dài " vậy cũng tốt". Từ lúc tỉnh lại ở rừng sâu, chỉ ngỡ như mình vừa mới xuất quan thật sự chuyện gì xảy ra y không nhớ nổi. Giang tông chủ này y không bài xích trái lại cảm thấy thân thuộc dễ chịu nhưng là y mỗi lần nghĩ tới Giang Trừng lại mơ thấy tổ tiên gia huấn , Lam gia của y thì thôi đi nhưng còn Giang gia hắn chỉ còn một người làm sao mà vì mình khiến cho Giang gia tuyệt tử tuyệt tôn.
Lúc đó bọn người Mẫu Đơn mới trở vào.
- Lam tông chủ, Giang tông chủ. Lần này bắt nhầm hai người, bọn ta xin tạ tội.
Vẫn là Hồng Hoa nhanh miệng nói.
- Còn không đi, có điều các ngươi đã thả hết những người kia mọi người đều nguyên vẹn trở về cũng là được rồi.
Nàng quay sang Giang Trừng nói.
- Giang tông chủ sau lần này ta mới biết ngoài Trạch Vu Quân có thể cầm mảnh thần khí của sư phụ ta không bị ảnh hưởng , cả ngươi cũng có thể. Ngươi có thể hay không đi cùng bọn ta tìm giúp hai mảnh còn lại.
Giang Trừng vốn muốn từ chối lại bị Hồng Hoa dụ dỗ.
- Giang tông chủ ngươi không biết đó thôi, ta dù gì cũng là một nữ nhân tối ngày đi cùng với Trạch Vu Quân như vậy thật sự có chút không tiện, ta lại còn có hôn phu vì việc này mà mâu thuẫn hiểu nhầm. Thật không biết giải thích thế nào. Nếu ngươi có thể đi cùng thì thật tốt.
Lam Hi Thần vốn định không đồng ý, nào ngờ lời nàng nói ra sự phản đối liền bị dẹp mất. Việc này quả thật y không nghĩ tới vì mình mà nàng sẽ bị hủy hoại thanh danh. Ngay cả Giang Trừng cũng lúng túng. Oải Hương từ bên ngoài đi vào cười nói.
- Như vậy đi, bọn ta cũng sẽ đi cùng nhiều nam nhiều nữ một chút , âu cũng là bảo vệ nhau , bọn ta cũng nhàn rỗi không có việc gì, lần này chúng ta thắng, thánh cô sẽ không trách phạt được không Mẫu Đơn tỷ.
Hồng Hoa nghe nói như thế vô cùng hào hứng vẻ mặt sáng ngời, vẻ mặt ấy ai mà lỡ từ chối cơ chứ!
Thế là năm người bọn họ lại lên đường, điểm đến tiếp theo có chút làm cho lồng ngực của Giang Trừng co rút lại , ngay cả Lam Hi Thần cũng cảm thấy có gì đó thật ấn tượng với nơi này.
Nơi này là nơi nào chứ? hai vị tông chủ có cảm giác như vậy cũng bởi nơi đây không phải nơi xa lạ, chính là nơi trước kia khi hai người ngự kiếm đến Lệ Quốc có dừng chân. Nơi Giang Trừng bị Hoa Ngọc Quyết bắt cóc làm tân nương cuối cùng lại nằm dưới thân của Lam Hi Thần, làm loại chuyện đó, Giang Trừng đương nhiên nhớ rõ , còn Lam Hi Thần vốn dĩ đã không nhớ ra.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
99 chương
145 chương
50 chương
27 chương