Người Cha Nhặt Được
Chương 16
Cô đang bị hoảng sợ bởi chính ý nghĩ của mình, điều này nghĩa là gì? Chẳng lẽ cô lại thích tên háo sắc đó? Không thể nào. Tuyệt đối không thể nào. Cô ghét anh ta. Cũng không thích anh ta hôn cô. Đúng rồi, cô rất ghét anh ta.
Nghĩ vậy, cô hạ quyết tâm, chỉnh trang lại mình một chút. Sau đó cô đi ra ngoài tiếp tục làm việc, không muốn nghĩ tới anh ta nữa.
Không ngờ cũng có người cố tình muốn gây sự với cô.
Một lát sau, đồng nghiệp vội vã chạy tới, “Tư Lam, cậu qua bên kia một chút đi, người khách kia nhất quyết yêu cầu cậu đến đó.”
“Tôi không đi.” Cô nhíu mày đáp.
“Đi đi mà, đừng làm khó dễ tớ.” Salsa lộ vẻ khó xử, giống như đang cầu khẩn Tư Lam, “Tư Lam, tớ năn nỉ cậu, mình không thể đắc tội với hai người này được đâu.”
Dung Tư Lam tàn nhẫn nói, “Tại sao không đắc tội được chứ? Để tớ đi đắc tội với họ xem sao.”
Chẳng lẽ anh ta muốn tìm cô để điều tra việc gì sao? Cô bình tĩnh tiến về phía chỗ bọn họ đang ngồi, thấy ở đây chỉ có mấy người phụ nữ mà thôi, còn anh ta biến đi đâu mất.
“Tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho tiểu thư không?” Dung Tư Lam lịch sự hỏi.
Kiều Vũ Na liếc mắt nhìn cô, kiêu ngạo nói, “Tôi gọi món Tuyết Đỉnh mà cô lại đem món Thánh Đại cho tôi sao? Cô làm ăn gì vậy? Mau gọi quản lý của các cô ra đây. Một nhân viên không có phẩm chất như cô thì nên đuổi việc thì hơn.”
Dung Tư Lam đang rất cần công việc này, cô hy vọng sẽ không có việc gì ồn ào xảy ra ở đây, nên cô đành nuốt cơn giận xuống, “Thật xin lỗi, tiểu thư, tôi sẽ lập tức đổi cho cô món khác”
“Đổi sao? Đổi là được sao? Nếu như. . . . . . Cô lên nhầm giường của một tên đàn ông nào đó, thì cô cũng sẽ có thể đổi sao?” Ánh mắt của Kiều Vũ Na trở nên chua ngoa mà sắc bén, bộ dạng tràn đầy châm chọc.
Dung Tư Lam chợt hiểu, nhất định cô ta đã nhìn thấy mình và tên háo sắc kia ôm hôn rồi. Cô cố hít thở sâu, đè nén tức giận chỉ vì đồng lương của mình “Tiểu thư, mời cô chú ý cách nói chuyện của mình, hãy tôn trọng người khác một chút.”
“Tôn trọng? Tôi thật sự rất tôn trọng cô, nhưng mong cô hãy tôn trọng chính mình, không nên tùy tiện quyến rũ đàn ông.” Kiều Vũ Na lạnh lùng hướng về phía cô nói.
Dung Tư Lam không thể tiếp tục áp chế lửa giận trong lòng mình được nữa, cùng lắm thì mất công việc này thôi. Dung Tư Lam cũng không phải hạng người vì tiền mà bán luôn cả tôn nghiêm của chính mình.
“Nếu như người đàn ông của cô dễ dàng bị quyến rũ như vậy, vậy cô cũng nên xem lại chính mình hay là nói cô không có sức quyến rũ chăng?” Nói xong, cô khiêu khích nhìn cô ta, sau đó bước tới cầm món Thánh Đại chuẩn bị đem đi đổi cho cô ta.
Kiều Vũ Na thẹn quá hóa giận, tính tình đại tiểu thư nổi lên, giơ tay lên tát Dung Tư Lam một cái.
Dung Tư Lam cũng không chịu yếu thế, cầm món Thánh Đại trên bàn dội vào mặt cô ta, chocolate nhanh chóng dính vào bộ quần áo mới của cô ta.
“Cô đang làm gì ở đây?” Một âm thanh quen thuộc gầm lên phía sau Dung Tư Lam , chính là giọng nói của tên háo sắc chết tiệt kia.
Cô cho là anh ta sẽ khiển trách cô, xoay người lại giận dữ nói, “Xin anh hãy quản lý tốt người phụ nữ của mình đi, đừng để cô ta như chó điên, tùy tiện cắn người khác như thế.”
Lúc này quản lý cũng đã tới, xin lỗi rối rít, cũng ra lệnh cho Dung Tư Lam xin lỗi Kiều Vũ Na.
Ánh mắt của Dung Tư Lam lạnh lùng nhìn tên quản lý đang nịnh hót, “Tôi không nói xin lỗi. Tôi không có lỗi.”
Từng câu từng chữ của cô muốn nhấn mạnh tôn nghiêm của mình, ánh mắt cô dừng lại trên mặt Doãn Tiêu Trác, kinh ngạc phát hiện Doãn Tiêu Trác cũng đang nhìn mình. Không phải lúc này anh ta nên nhìn chiếc váy mới mua dính đầy chocolate của người phụ nữ của anh ta sao?
Anh ta nhìn ai thì mặc anh ta. Cô xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị một người khác kéo lại, hơn nữa sức lực của người này lớn đến nỗi khiến cho cô thẳng hướng quay ngược lại.
Xoay người, ngón tay của anh ta đặt trên gương mặt của cô, trong đôi mắt chứa đầy thương yêu, “Đỏ hết cả rồi, có đau hay không?”
Dung Tư Lam thất kinh.
Quản lý trợn mắt.
Kiều Vũ Na tức đến nổ phổi, “Anh Trác, anh. . . . . . Rõ ràng là cô ấy cầm món ăn này dội lên người em, anh xem bộ quần áo mới của em bẩn hết cả rồi, mà em cũng còn chưa kịp làm gì cô ta hết mà. Anh đền cho em đi. Tôi nói cho cô biết, dù cô có làm việc ở đây cả đời cũng không mua nổi bộ y phục đắt tiền này của tôi đâu.”
“Để anh đền.”
Anh lạnh lùng trả lời khiến cho mọi người ở đây thất kinh.
Doãn Tiêu Trác nắm cổ tay của Dung Tư Lam không buông, nhìn Kiều Vũ Na nói: “ Na Na, anh đền y phục cho em. Người này chính là ân nhân cứu mạng của anh, nếu em không tôn trọng cô ấy nghĩa là em không nể mặt anh.”
Giọng anh không lớn, nhưng cũng đủ chấn chỉnh Kiều Vũ Na. Sao cô dám không nể mặt anh chứ? Đường đường là một đại tiểu thư danh giá Kiều thị mà lại chịu uất ức như thế này sao? Nước mắt viền quanh hốc mắt, ngân ngấn lệ.
Sau đó, anh nói với quản lý, “Chuyện này cô ấy không có sai, không cần xin lỗi, cũng không cần sa thải cô ấy.”
Quản lý vừa lau mồ hôi, vừa gật đầu vâng dạ, thở phào nhẹ nhõm. Vậy cũng tốt, không cần làm anh ta khó xử.
“Lam nhi, thật xin lỗi.” Doãn Tiêu Trác không có suy nghĩ nhiều, chỉ muốn trấn an Dung Tư Lam.
Dung Tư Lam ngẩn ra, anh ta nói xin lỗi thay Kiều Vũ Na sao? Vậy điều đó chứng minh anh và Kiều Vũ Na có mối quan hệ rất thân mật. Mà anh ta lại gọi cô là Lam nhi một cách thân mật như thế. À, cô hiểu rồi, anh ta vừa nói cô chính là ân nhân của anh, chỉ là ân nhân mà thôi. Cô đã hiểu, cô và anh ta vốn chẳng là gì của nhau cả.
Cô lạnh lùng rút tay mình ra khỏi tay Doãn Tiêu Trác, “Xin lỗi, không cần gọi tôi là Lam nhi, vì giữa chúng ta không có thân mật đến thế. Còn nữa, tôi xin từ chức, hẹn gặp lại.”
Không biết vì cái gì mà nỗi đau vẫn ê ẩm? Cô có cảm giác rất muốn khóc một lần. Từ trước đến giờ, cô ít khi tỏ vẻ mình yếu ớt như vậy,cũng chưa từng khóc lần nào, nhưng giờ phút này cô thật sự muốn khóc….
Cô chạy về phía phòng ăn, lại nghe thấy một giọng nói vui mừng từ cửa truyền đến, “Mẹ.”
Mọi thứ nhanh chóng biến mất như chưa từng xảy ra việc gì, cô chạy thật nhanh về phía trước, “Đóa Nhi, sao con lại tới đây?”
Cô để ý tới người đàn ông đang dắt tay Đóa Nhi, cười tươi nhìn mình. Nụ cười như vậy khiến người khác cảm động, cảm giác ấm áp tràn ngập thân thể cô, cô mỉm cười, “Anh Kham, anh đến rồi sao?”
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
10 chương
59 chương
149 chương
20 chương
81 chương
77 chương