Nửa đêm, khi Lâm Thiển Hạ đang mê man, cô sờ vào bên cạnh người mình. Bình thường cô sẽ chạm vào cơ thể non nớt của con gái của mình, sau đó đắp chăn bông mỏng lên bụng cô bé. Lần này vừa chạm vào là cô ấy tỉnh lại ngay, cô mở mắt nhìn sang bên cạnh không thấy dáng vẻ của nhóc con, cô liền vỗ trán một cái. Suýt nữa thì quên mất, tối nay nhóc con đã ngủ cùng Quyền Quân Lâm, Lâm Thiển Hạ không khỏi cảm thấy bất lực và buồn cười. Cô đứng dậy nhìn thoáng qua đồng hồ, mới hơn hai giờ đêm, cô ngủ được mấy tiếng liền nhận ra bản thân mình lại không ngủ được nữa. Cô dứt khoát ngồi dậy, bật đèn và ngồi trên giường. Dưới màn đêm yên tĩnh và không người này, cô bắt đầu mở lòng mình ra, bắt đầu suy nghĩ đến một số chuyện. Đặc biệt là chuyện kết hôn với Quyền Quân Lâm, cuối cùng là có nên hay không? Có muốn đồng ý với anh hay không? Thật sự thì so với tính mạng của mình thì người quan trọng nhất chính là con gái cô, vì con gái cô có thể chịu đựng được mọi khó khăn vất vả. Trước kia vì muốn kiếm thêm chút tiền cho gia đình, cho con gái có được một cuộc sống tốt hơn, dù là quay phim hay đóng kịch cô đều đồng ý. Nhưng bây giờ, kết hôn với Quyền Quân Lâm rõ ràng là tốt hơn so với ngày trước nhiều. Hơn nữa còn có thể cho con gái của cô một người ba, để cho cả đời này của cô bé không còn phải tự ti, vui vẻ mà trưởng thành. Trong lòng, Lâm Thiển Hạ đã có câu trả lời, chỉ cần tốt hơn cho con gái thì cô đều chấp nhận. Cho nên, cô cũng sẵn lòng gả cho anh. Khoảng năm giờ sáng, cô vừa nằm xuống, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nhưng đáp án trong lòng cô lại vô cùng kiên định, cô đồng ý kết hôn. Đúng lúc này, ở phòng ngủ chính, nhóc con đang nằm trong lòng Quyền Quân Lâm ngủ rất ngon lành, một bàn tay nhỏ còn phải sờ lên mặt anh thì mới an tâm. Không chỉ vậy, Quyền Quân Lâm còn phát hiện ra thói quen đáng yêu này của con gái mình. Ngay cả khi đang ngủ cũng phải cảm nhận được có người lớn xung quanh, bàn tay nhỏ của cô bé lúc thì sờ mặt, lúc lại sờ vào tai. Cho dù đang ngủ thì cô bé cũng làm như vậy. Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt của Quyền Quân Lâm tràn đầy yêu thương nhìn nhóc con trong vòng tay mình, thầm nghĩ có lẽ anh đã bỏ qua một khoảng thời gian trưởng thành của cô bé? Ngẫm lại, anh thật sự hận không thể quay trở lại ngày cô bé được sinh ra và anh có thể ở bên cạnh Lâm Thiển Hạ, cùng cô bé trưởng thành. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên đầu nhóc con, chống cùi chỏ lên âu yếm nhìn đứa bé, nghĩ đến đây là kết tinh của anh và cô. Ngay cả khi vào thời điểm đó họ không có tình yêu thì họ đã có một đứa con, sự thật này cũng đủ khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Đôi mi dài rậm rạp của anh chớp chớp và anh bắt đầu mong chờ câu trả lời vào ngày mai, đôi mắt của anh ánh lên niềm khao khát. Anh hy vọng rằng cô sẽ không từ chối. Ngoài cửa sổ, sắc trời đã trở nên trắng hơn, trời cũng sắp sáng. Suốt cả đêm, Quyền Quân Lâm hoàn toàn không ngủ, anh cứ ngồi nhìn cô bé như vậy nhưng tinh thần của anh lại cực kì tốt. Cô bé lật người lại, chớp chớp đôi mắt to như hình chiếc quạt, sau đó, cô bé lập tức quay lại thì thấy người ngủ cùng không phải là mẹ mà là ba. Cô bé chớp chớp đôi mắt to ngạc nhiên rồi ôm chầm lấy ba: “Ba ơi, mẹ đâu rồi?” “Mẹ con đang ngủ trong phòng của cô ấy!” “Tại sao mẹ không ngủ với chúng ta?” Cô bé tò mò hỏi. Ánh mắt của Quyền Quân Lâm lộ ra vẻ mong đợi: “Ba cũng hy vọng rằng mẹ có thể ngủ cùng chúng ta. Lát nữa con có thể hỏi mẹ.” “Vâng! Con muốn ba và mẹ ngủ với con.” Cô bé quàng tay qua cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên mặt anh. Quyền Quân Lâm ôm nhóc con lên, sau khi tắm rửa xong thì dẫn cô bé đi tìm Lâm Thiển Hạ, ​​vì bàn chải đánh răng của nhóc con và mọi thứ đều ở trong phòng của cô. “Mẹ ơi, mở cửa.” Tiếng gọi của nhóc con truyền đến từ ngoài cửa. Lâm Thiển Hạ lập tức đứng dậy ra mở cửa, ngoài con gái còn có ba của cô bé. Lâm Thiển Hạ lập tức sửa lại áo ngủ một chút, cúi xuống nhìn con gái: “Nhan Nhan, đêm qua con ngủ có ngon không?” “Mẹ ơi, con hy vọng lần sau mẹ có thể ngủ với con và ba.” Cô bé mong chờ điều đó. Nụ cười của Lâm Thiển Hạ đông cứng lại, cô đứng thẳng người nhìn người đàn ông bên cạnh: “Giao Nhan Nhan cho em! Anh đi nghỉ ngơi đi!” “Được! Anh đi làm bữa sáng, lát nữa hai người xuống sau.” Quyền Quân Lâm dịu dàng nói, ánh mắt nhìn cô thâm thuý: “Và, anh đang chờ câu trả lời của em.” Sau đó, Quyền Quân Lâm cất bước rời đi, Lâm Thiển Hạ nhìn theo bóng lưng của anh khẽ thở dài, ôm con gái vào lòng nói: “Nhan Nhan, chúng ta đánh răng rửa mặt nhé.” Hai mươi phút sau, cô nhóc mặc váy xinh đẹp được Lâm Thiển Hạ dẫn xuống. Cô bé vui vẻ ngồi trên ghế sô pha chơi đồ chơi của mình, Lâm Thiển Hạ bước vào bếp nhìn người đàn ông bên trong đang cầm nồi một cách điêu luyện, cô không khỏi hỏi một câu: “Cần giúp gì không?” “Không, anh có thể giải quyết được.” Quyền Quân Lâm nhìn lại cô và cười. Lâm Thiển Hạ nhìn bộ dáng tự tin của anh, cô ấy cắn môi rồi dứt khoát nói: “Em nghĩ kĩ rồi.” Thân thể của Quyền Quân Lâm lập tức căng thẳng, anh tắt lửa quay người sang nghiêm túc nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô. Lâm Thiển Hạ cũng không nhìn vào mắt anh, cô hơi rũ mắt xuống nói: “Em đồng ý.” Nghe được những lời này, hai mắt của Quyền Quân Lâm lộ ra vẻ ngây ngẩn cả người, khàn giọng hỏi: “Thật sao? Em thật sự muốn lấy anh sao?” Lâm Thiển Hạ gật đầu: “Để con gái em có một gia đình trọn vẹn, em đồng ý kết hôn với anh.” Một tia vui mừng lóe lên trong mắt Quyền Quân Lâm, lúc này anh không thể đòi hỏi quá nhiều, anh rất vui khi nhận được câu trả lời của cô. “Vậy tốt rồi, anh sẽ tự tay chuẩn bị hôn lễ, em chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.” “Anh không cần bàn bạc với gia đình sao? Tạm thời đừng nóng vội, anh cứ thảo luận với họ đi!” Lâm Thiển Hạ nghĩ đến những gì mẹ anh đã nói lúc trước, cô biết mẹ anh không đồng ý cô. Quyền Quân Lâm suy nghĩ một chút rồi nhìn cô: “Thiển Hạ, ​​cho anh một chút thời gian, anh sẽ không để em đợi lâu.” Lâm Thiển Hạ gật đầu: “Không vội, chúng ta có thể từ từ.” Tuy nhiên, đối với Quyền Quân Lâm thì việc rước cô về nhà làm vợ mới là điều cấp thiết nhất. “Hôm nay em có thể giao Nhan Nhan cho anh không? Anh muốn đưa con bé về nhà để ba mẹ anh gặp con bé.” “Được thôi, đúng lúc hôm nay em muốn đến đoàn làm phim, nếu như anh không đưa con bé đến trường học thì em sẽ xin phép cho con bé nghỉ.” Lâm Thiển Hạ đáp và cô cũng hy vọng là nhà họ Quyền chấp nhận con gái của cô. Ánh mắt Quyền Quân Lâm lộ ra vẻ vui mừng, dịu dàng nói: “Em và con gái đợi một lát, anh nấu bữa sáng xong ngay đây.” Trái tim của Lâm Thiển Hạ tràn ngập sự ấm áp và cảm động, cô đột nhiên muốn ôm lấy anh nhưng cô đã cố gắng kiềm chế lại. Người đàn ông này thật tốt, cô lấy được anh là điều may mắn..