Ánh mắt Tô Lạc Lạc cũng không thể không dừng trên người người đàn ông kia. Anh bỏ đi bộ vest bên ngoài, áo sơmi tơ tằm màu trắng, quần âu, lúc này đang ngồi nhìn hai đứa trẻ. Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt anh bây giờ nhưng cũng có thể cảm nhận được tình cảm anh dành cho bọn trẻ. Tô Lạc Lạc thở dài một hơi. – Mẹ… mẹ… mẹ nhìn con này. Bên cạnh đài phun nước Tô Tiểu Hinh nhìn thấy mẹ trên ban công tầng hai lập tức vui vẻ lắc lắc tay đầy bọn nước chờ khen ngợi và chú ý. Người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất từ từ đứng lên. Đối mắt sâu thẳm như đêm nhìn về phía ban công tầng hai. Tô Lạc Lạc đang nhìn con gái bất ngờ đối diện với ánh măt của anh. Cô vội vàng dời ánh mắt đi, rời khỏi ban công. Tô Lạc Lạc càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Cô sống trong nhà anh làm gì? Lúc này điện thoại của cô vàng lên, cô nhìn thấy là Hạ Tần vội vàng nghe: – Al, Tần Tần. – Lạc Lạc, giờ cậu ở trong nhà của Long Dạ Tước sao/ Thế nào? Nhà lớn không? – Rất lớn, rất xa hoa cậu nói xem…Tớ thật sự phải sống với anh ta sao? Tớ thấy thật xấu hổ. Tô Lạc Lạc vén tóc trên trán. – Trở về chỗ tớ sống tớ cũng sẽ hoan nghênh. – Tớ không thể rời khỏi bọn trẻ, nếu người nhà họ Tô biết tớ ở trong nhà Long Dạ Tước không biêt sẽ hiểu lầm như thế nào. – Cậu còn nghĩ họ có cảm nhận gì sao? Cậu sinh con của Long Dạ Tước là do ai? Không phải bọn họ sao? Tô Lạc Lạc cắn răng, sinh đứa nhỏ này năm đó cô đã suy nghĩ rất nhiều cũng mâu thuẫn. Nhưng cô bầu sinh đôi, hơn nữa khi phát hiện đã hơn ba tháng. Hai sinh mệnh khỏe mạnh trong bụng cô. Lúc ấy, cô lúc ấy cô lên mạng tìm hiểu hình ảnh thai nhi ba tháng lại chỉ thấy hình ảnh máu chảy đầm đìa, còn có những thai nhi bị phá bỏ, cô đã không chịu được. Cô căn bản không có cách nào làm chuyện tàn nhẫn này. Cho nên cô suy nghĩ một hồi quyết định sinh bọn trẻ. Một trăm vạn không thể chữa bệnh cho mẹ cô dùng để nuôi bọn trẻ. Khi chúng ba tuổi, hai đứa bé được đưa đi học, cô tìm công việc trang điểm tại địa phương bắt đầu học để trở thành chuyên gia trang điểm. Tô Lạc Lạc nghĩ lại vẫn còn run. Giọng của Hạ Tần vang lên: – Lạc Lạc, thật xin lỗi, tớ không nên nhắc lại quá khứ của cậu. – Không việc gì, Tần Tần, quên đi, vì bọn trẻ tớ sẽ không nghĩ đến nhà họ tô nghĩ như thế nào. Tô Lạc Lạc thở dài, nghĩ nhiều cũng chỉ thêm lo lắng. Hơn nữa, người đàn ông này đã biết bọn trẻ tồn tại, cô cũng không thể mang bọn trẻ đi. – Vui vẻ lên, không có chuyện gì. Cùng lắm nếu không muốn ở trong nhà Long Dạ Tước lúc nào cũng chào đón cậu đến chỗ tớ. – Ừ, được rồi. Cúp điện thoại Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút vẫn chọn một căn phòng. Cô đẩy một gian phòng khách, chỉnh tề sạch sẽ, hơn nữa, phong cách màu tím như là để con gái sống, cô kéo hành lý vào. Bên cạnh đài phun nước, hai đứa trẻ kia còn đang muốn chạy chơi, mấy con cá dưới đài phun nước khi Tô Tiểu Hinh đưa tay xuống chúng không sợ người còn chạy tới hôn tay cô bé, khiến hai anh em chúng cười nắc nẻ. Long Dạ Tước không muốn quấy rầy bọn trẻ chơi đùa, anh im lặng đứng bên cạnh, cẩn thận nhìn thằng nhóc kia thu hết biểu tình của bọn chúng vào trong mắt, khóe miệng không ngăn được nụ cười, còn có ánh mắt đầy yêu thương. Mười giờ hơn, anh nghe tiếng xe tiến vào. Anh nhăn mày nhìn về phía đường vào là xe của cha anh, anh lập tức sợ run, không nghĩ cha mẹ đã tìm đến đây. – Nhóc con, đừng chơi nữa, ba đem hai đứa đi gặp ông bà nội được không? Long Dạ Tước dịu dàng hỏi. Hai đứa trẻ cũng thấy xe lái xên lập tức rửa tay đứng lên. Tô Tiểu Hinh nhát gan hơn hơi sợ khi đối mặt với người lạ.