– Cháu đã luôn coi đây là nhà thứ hai của cháu. Bà nội cũng là bà nội của cháu, chăm sóc bà cũng là việc nên làm. Tô Vũ Phỉ nói xong mím môi dựa sát vào bà Long. Bà Long lập tức cười: – Bà cũng đã luôn coi cháu là cháu gái rồi. Một chiếc Rolls – Royce màu đen từ từ chạy vào biệt thự xa hoa độc lập, đi qua khoảng sân khoảng năm trăm mét, đến cánh cửa lớn của biệt thự uy nghiêm. Bức tường bên ngoài màu nâu và trắng ngà tương xứng với cửa kính màu xanh nhạt, khiến biệt thự trở nên uy nghiêm và sang trọng. Trong vườn có một con đường nhỏ uốn lượn giống như khu vườn cổ tích, kéo dài ra xa, có đài phun nước rộng lớn, bãi cỏ xanh mướt kéo dài cả cây số, hồ bơi rộng lớn, cùng nhiều loại cây và hoa quý, đơn giản là xa hoa không thể tưởng tượng được. Tô Lạc Lạc ngồi phía sau, ôm Tiểu Sâm. Còn Tiểu Hinh thì chiếm cái ôm dày rộng ấm áp của cha. Lúc này ba mẹ con đều trợn mắt. Trời ạ, đây là nhà của Long Dạ Tước? Khó trách Tô Vũ Phỉ như thế nào cũng muốn gả cho anh. Địa vị hiện giờ của nhà họ Long mặc dù mười nhà họ Tô cũng không thể so. Khó trách cha cô vì để Tô Vũ Phỉ có thể bước vào nhà họ Long đã cẩn thận như vậy. – Oa, nhà của ba thật lớn, thật đẹp. Tô Tiểu Hinh ghé vào cửa sổ, đôi mắt đen ngây thơ đầy ngạc nhiên. Tô Tiểu Sâm thì bình tĩnh, lần trước xem tin tức không phải nói ba cậu là tỷ phú sao? Đứng đầu bảng thế giới, đó không phải có tiền bình thường. Long Dạ Tước cười ôn nhủ, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của con gái, nhìn khuôn mặt dễ thương xinh đẹp của cô bé, anh không khỏi hơi quay đầu nhìn lại vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt của Tô Lạc Lạc, tinh tế và xinh đẹp. Đúng là ghen tuyệt vời, con gái giống mẹ con trai giống cha. Trong lòng Tô Lạc Lạc vẫn không bình tinh. Cô không muôn dây dưa với nhà họ Tô, nhưng hình như trốn không được, cũng không thể trốn. Xe dừng trước cánh cổng phong cách La Mã to lớn. Cây cột màu trắng ngà, chạm khắc tinh tế, rất trang nghiêm. Hai đứa nhỏ xuống xe xong giống như đi vào một lâu đài thần bí, Tô Tiểu Hinh vừa chạy vừa quay lại nói với anh trai: – Anh, chúng ta đi xem đài phun nước được không? Nhanh lên. Tô Tiểu Sâm cũng khó dấu được hồn nhiên của trẻ con. Cậu ta cùng em gái chạy trong khu vườn rộng lớn này tìm kiếm niềm vui. Hành lý của Tô Lạc Lạc đã được bảo vệ xách xuống, Long Dạ Tước hoàn toàn tập trung vào hai đứa trẻ, anh nhìn cô nói: – Tôi để bảo vệ đưa hành lý lên tầng, nếu cô mệt có thể tìm một căn phòng nghỉ ngơi, tôi sẽ chăm sóc bọn chúng. Tô Lạc Lạc không mệt, nhưng ở biệt thự xa lạ này cô cũng không muốn chạy lung tung. Hai vệ sĩ mang ba vali hành lý của cô vào phòng khách. Bên trong trang trí theo phong cách nam tính lạnh lùng, phong cách nhưng không kém phần xa hoa sang trọng. Trên tầng hai, vệ sĩ đặt hành lý của cô ở cầu thang nhìn cô nói: – Tô tiểu thư hành lý của cô có cần đem vào phòng không? – Tôi có thể tự làm, cám ơn. Tô Lạc Lạc còn chưa chọn phòng, không cô căn bản không muốn tới nơi này. Hiện giờ cô vẫn chưa tưởng tượng được cô sao lại sống trong nhà người đàn ông này? Hơn nữa, thân phận của anh hiện giờ vẫn là con rể của nhà họ Tô, việc này không ra thể thống gì. Tô Lạc Lạc trong lòng mệt mỏi, cô nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của con gái truyền đến bên ngoài cửa sổ, cô không khỏi đi đến ban công thấy con bé đang nghịch nước trong đài phun nước, rất vui vẻ. Cả khu vườn giống như thành chỗ cho chúng tùy ý chạy trốn vui đùa. Làm mẹ, con mình có thể hưởng thụ được đãi ngộ như vậy, cô rất vui vẻ. Bởi vì cô không có năng lực cho bọn chúng điều kiện như vậy..