Những người phục vụ trẻ tuổi gần như ghen tị muốn chết. Những vị khách kiêu hãnh đã gặp qua, nhưng người đàn ông này là đẹp trai! Anh ta đơn giản là một anh chàng đẹp trai hàng đầu, nhìn anh ta vài lần nữa đã cảm thấy quen thuộc, chờ khi người phục vụ đoán ra anh ta là ai, anh ta không thể không tặc lưỡi lén lút. Thái tử của tập đoàn Long Thị! Cô gái này là người nào của anh? Bạn gái sao? Tô Lạc Lạc đành phải chọn một lúc trong cửa hàng giày, cuối cùng mới thanh toán hóa đơn, một trăm sáu mươi năm triệu, Tô Lạc Lạc đã không dám nhìn thẳng Tuy nhiên, có vẻ người đàn ông còn ghét bỏ cô chọn lựa không đủ nhiều: “Lại tìm một cửa hàng khác.” “Không cần, không cần, một lúc nữa sẽ không thể xách được hết.” “Vậy trước tiên gửi ở nơi này, sau đó để các cô giao hàng đến.” “Được rồi, thưa ngài, trước tiên có thể gửi ở nơi này.” Người phục vụ lập tức nhiệt tình cười nói. Tô Lạc Lạc im lặng, người đàn ông này là không tốn tiền không thoải mái sao? Cô thực sự không tham lam, cô vội vàng kéo cánh tay người đàn ông, dùng ánh mắt ra hiệu nói: “Em thật sự không muốn mua, về nhà đi!” Giọng điệu này lộ ra vài tia khẩn cầu. “Em hôn anh một cái, anh sẽ không mua nữa.” Long Dạ Tước cúi người, nhỏ giọng mở miệng bên tai cô. Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lạc Lạc ửng hồng, người đàn ông này là uy hiếp cô thành nghiện sao? Vậy mà cái gì đều muốn uy hiếp cô mới vui vẻ. Tô Lạc Lạc không có hành động gì, Long Dạ Tước nói với người phục vụ: “Quần áo cất ở đây trước đi, chúng tôi còn phải đi dạo mấy nhà cửa hàng nữa.” Tô Lạc Lạc thật sự không muốn mua nữa, vạn nhất mua hàng lên đến cả tỷ thì trái tim của cô sẽ không chịu nổi. Cô đành phải nói với người đàn ông: “Nào, cúi người xuống.” Long Dạ Tước hơi cúi người xuống, hướng bên mặt về phía cô, Tô Lạc Lạc còn cần nhấc mũi chân lên một chút, đôi môi đỏ in một nụ hôn lên gò má của anh. Người đàn ông hài lòng cong môi: “Được rồi, vậy lần sau lại mua, hôm nay về nhà trước.” Quần áo quá nhiều, người phục vụ vẫn là vô cùng tận tụy giúp bọn họ mang đến trong ga-ra, bỏ vào trong xe, toàn bộ cốp sau xe đều được bao phủ bởi túi quần áo của họ. Tô Lạc Lạc cảm ơn người phục vụ một tiếng, ngồi vào trên ghế lái phụ của anh, cô liếc mắt nhìn thời gian đã là bốn giờ, đuổi tới trong nhà, vừa vặn đón bọn nhỏ. Cục công an. Sau khi Tô Vĩ Khâm và Uông Nguyệt Dung trải qua một loạt thủ tục, cuối cùng họ cũng được nhìn thấy con gái mình đã bị giam cầm suốt đêm, cả người Tô Vũ Phỉ tiều tụy tái nhợt đứng ở đầu song sắt bên kia, nhìn baa mẹ đến thăm, cô ta trực tiếp khóc thành tiếng. “Ba, mẹ cứu con, nhanh cứu con, con không muốn ở chỗ này, một giây con cũng không muốn ngây người ở đây đâu.” Nghe thấy tiếng của con gái khóc, trong lòng vợ chồng Tô Vĩ Khâm đều vô cùng đau lòng, thế nhưng hiện tại Tô Vĩ Khâm đối cô ta cũng là mười phần tức giận. “Tại sao con có thể giấu chúng ta làm ra loại chuyện này? Coi như con chán ghét Tô Lạc Lạc thì con cũng không nên tự tác chủ trương đi hại nó chứ.” Tô Vĩ Khâm thực sự rất tức giận,. Nguyên bản hiện tại công ty ông ta còn muốn khẩn cầu Long Dạ Tước, nhưng bây giờ con gái còn mưu hại Tô Lạc Lạc, muốn lấy được đơn đặt hàng từ trong tay Long Dạ Tước lại càng thêm mong manh. “Mẹ, ba, con biết mình đã sai và con cũng rất hối hận, nhưng con thực sự không muốn ở lại đây, và con cũng không muốn ngồi tù. Hai người hãy đi cầu xin Long Dạ Tước đi! Cầu xin anh ấy buông tha cho con.” “Vĩ khâm, chúng ta đi cầu xin bà cụ Long đi! Năm năm qua, Ngữ Phù đối với bọn họ tốt như vậy, không có công lao cũng cũng có khổ lao! Nói không chừng bà cụ Long có thể khiến Long Dạ Tước buông tha cho Ngữ Phù của chúng ta.” Bây giờ, Uông Nguyệt Dung cũng nóng lòng muốn giải cứu con gái mình ra. Hơn nữa, trên người con gái còn có dính líu thêm vụ án bắt cóc, vạn nhất thực sự điều tra được đúng là con gái của bà ta làm thì sẽ gập phải tai ương lao tù. “Làm sao tôi còn có mặt mũi đi cầu xin người của nhà họ Long nữa?” “Em đi cầu, coi như làm mất hết mặt mũi thì em cũng muốn đi van cầu bọn họ.” Bây giờ Uông Nguyệt Dung chỉ muốn con gái bình an vô sự, thể diện tính là cái gì, bà ta đã không cần thiết. ” Được rồi,, đã hết giờ thăm nom, mời hai vị rời đi cho!” Nhân viên cảnh sát lập tức tới mời bọn họ ra ngoài. “Ba, mẹ, các người cứu con, cứu con!” Tô Vũ Phỉ vươn tay, một mặt khẩn cầu nhìn ba mẹ rời đi. “Ngữ Phù, con yên tâm đi! Mẹ sẽ không để cho con phải ngồi tù.” Uông Nguyệt Dung nói xong, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng. Từ nhỏ con gái chính là báu vật của bà ta, đã bao giờ phải chịu tội như thế này chứ? Ra cục cảnh sát, khuôn mặt Tô Vĩ Khâm đã tức giận đến xanh xám, Uông Nguyệt Dung vẫn còn có kiên định nói: “Đưa em đến nhà họ Long, em muốn đi cầu xin bà cụ Long, nói cái gì cũng muốn cứu con gái của chúng ta ra.” ” Được rồi! Cũng chỉ có thể thử một lần.” Tô Vĩ Khâm cũng không hi vọng con gái gặp tai ương lao ngục. Nếu tiến vào đại lao thì cuộc đời của cô sẽ lưu lại vết nhơ không thể xóa nhòa. Xe của Tô Vĩ Khâm chạy đến cửa chính nhà họ Long, Uông Nguyệt Dung cũng không hi vọng ông xã mất mặt, cũng chỉ có thể một mình bà ta tiến vào. Uông Nguyệt Dung nhìn thấy bà cụ trong vườn hoa bèn trực tiếp quỳ xuống, bà cụ Long lập tức kinh ngạc nhìn bà ta: “Bà Tô, bà đang làm làm cái gì vậy?” “Bà cụ, tôi cầu xin bà cứu con gái tôi. Nó đã bị bắt. Nếu bà không cứu nó thì nó sẽ phải ngồi tù mất.” Uông Nguyệt Dung lập tức cố nén nước mắt. Lúc này, thân ảnh Tưởng Nhân từ phía sau trong đại sảnh bước ra: “Chị Tô, chị có chuyện gì vậy? Mau đứng dậy đi.” “Không, nếu như các người không đáp ứng cứu Ngữ Phù ra thì tôi sẽ luôn quỳ ở đây không đứng dậy.” Uông Nguyệt Dung tỏ vẻ cố chấp. “Bà lại nói một chút chuyện gì đã xảy ra với Ngữ Phù?” Bà cụ Long nhìn bà ta hỏi. “Ngữ Phù, tuổi con bé này còn nhỏ, không hiểu chuyện, làm sai chuyện, trước đó nó nhất thời hồ đồ tìm một số người nói muốn bắt cóc Tô Lạc Lạc, cũng không có ngờ tới, người cũng không bắt được, Tô Lạc Lạc đã báo cảnh bắt nó lại. Bây giờ, người vẫn còn bị giam giữ ở cục cảnh sát!” “Vậy bà tới cầu xin chúng ta làm gì? Bà nên tìm Tô Lạc Lạc phân xử đi chứ!” “Bởi vì chuyện này là Dạ Tước vẫn luôn giúp đỡ Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc đã sớm cực hận một nhà chúng tôi. Tôi cũng chỉ có thể cầu mọi người tìm Dạ Tước, để cậu ấy nói chuyện với Tô Lạc Lạc, buông tha Ngữ Phù nhà chúng tôi đi!” Vẻ mặt Uông Nguyệt Dung cầu xin nói. “Vậy Tô Lạc Lạc có bị thương hay không?” “Không có, cô ấy vẫn tốt, bà cụ, Ngữ Phù nhà chúng tôi vẫn luôn hiếu thuận đối với mọi người. Nó đã sớm coi các người là thân nhân, tôi chỉ có thể trông cậy vào các ngườii cứu nó thôi, nếu như chỉ là tạm giam giữ Ngữ Phù một chút, cho nó một bài học là được rồi, ngàn vạn không thể để cho nó ngồi tù!” “Được rồi! Chuyện này tôi sẽ gọi điện cho Dạ Tước để hỏi, nhìn xem là tình huống như thế nào.” Tưởng Nhân nói xong, dìu bà ta đứng dậy. Uông Nguyệt Dung lại lau nước mắt một chút, cảm thấy xót xa: “Vậy thì tốt, tôi sẽ đợi tin tức tốt từ chị.” “Được rồi, chị về trước đi, có tin tức tôi sẽ gọi điện thoại cho chị.” Tưởng Nhân khuyên một tiếng. Uông Nguyệt Dung rời đi, bà cụ Long nói với Tưởng Nhân: “ Gọi điện thoại hỏi một chút đi!” Tưởng Nhân cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Long Dạ Tước. “Mẹ! Có chuyện gì sao?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Long Dạ Tước. “Dạ Tước, mẹ muốn hỏi con, chuyện Tô Vũ Phỉ bị giam con có biết không?” “Người của nhà họ Tô tìm mọi người xin tha?” Giọng nói của Long Dạ Tước lộ ra không vui. “Vừa mới tới đây, nghe nói Tô Vũ Phỉ còn có thể bị vào tù.”.