Phương Thư Nghiễn: "Vậy hả... Vậy cậu tự bôi thuốc đi." Nói xong, thả bình thuốc xuống muốn đứng dậy. "Đừng đi!" Tần Liên lập tức duỗi tay kéo cậu, sau đó lại nhăn mặt kêu một tiếng. "Không phải nói đừng lộn xộn rồi sao!" "Cậu đừng đi." Tần Liên tội nghiệp nhìn cậu, "Trên người tớ đau quá, tay cũng bị gãy mất, căn bản với không tới." Sau đó nằm ở trên giường "Ai da ai da" mà rên rỉ. Phương Thư Nghiễn lập tức cảm thấy một tia tâm mệt. Tần Liên tiếp tục ở trên giường bưng cái mông lăn lộn. "Mau cởi quần xoay người nằm sấp xuống, đừng bắt tớ phải nói lần thứ hai." Đầu gối quỳ xuống giường, ngón tay đặt lên chỗ đũng quần, tràn ngập hàm xúc ám chỉ mà chậm rãi vẽ một vòng, lại đưa về mép dây thun, chậm rãi, chậm rãi cởi quần ngoài ra, lại "Ba" một tiếng nhẹ nhàng bắn chun quần lót, nhéo viền đem quần lót cởi xuống một nửa... Nếu như Phương Thư Nghiễn biết được Tần Liên sẽ đem động tác đơn thuần "Cởi quần xoay người nằm sấp xuống để bôi thuốc" diễn đạt thành múa thoát y thế này, cậu nhất định từ lúc mới đầu đã không cho hắn vào trong nhà! Cũng may Tần Liên không dám làm quá phận, sau khi xoay người nằm sấp xuống mới đem quần cởi hết ra, Phương Thư Nghiễn tận lực dùng thái độ thầy thuốc liếc mắt nhìn thoáng qua cái mông hắn, sau đó lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Mông non vểnh cao, không có một tí tẹo vết thương. "Thật sự bị đánh?" "Thật sự! " Tần Liên nói. Phương Thư Nghiễn dừng một chút, "Nhiều thịt lắm không nhìn thấy, cũng không cần bôi thuốc." "Vậy được!" Tần Liên không hề do dự trực tiếp xoay người ngồi dậy. Phương Thư Nghiễn đang tập trung quan sát xem hắn có vết thương nào không, lại bị hắn làm cho bất ngờ không kịp chuẩn bị nhìn thấy chỗ gay go nào đó, tức thời nhắm mắt lại rống lên: "Tần Liên con mẹ nó cậu mặc quần lại ngay! " Dứt lời, một luồng hơi thở ấm áp nhào tới trên mặt cậu, Tần Liên vòng tay lên eo cậu, thấp giọng ở bên tai nói. "Đợi lát nữa lại phải cởi ra, phiền phức lắm." Phương Thư Nghiễn lập tức mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt Tần Liên gần ngay trong gang tấc, còn có ám chỉ trong mắt hắn. Phương Thư Nghiễn một nhát đẩy hắn ra, sau đó lui về cạnh cửa, trợn tròn đôi mắt, "Cậu đừng có được đà lại lấn tới!" Làm sao còn không biết xấu hổ đưa ra loại yêu cầu này chứ, bản thân làm chuyện gì trong lòng không có giới hạn sao! Khóe miệng Tần Liên xụ xuống, rũ mắt, lại lộ ra biểu tình đáng thương kia. Phương Thư Nghiễn:... Đáng chết! Cậu vẫn không đủ sức chống cự lại vẻ mặt này của hắn! "Tớ biết lừa cậu là tớ không đúng, " Tần Liên nhẹ giọng nói, "Từ lúc bắt đầu tớ đã biết chúng ta đều là Alpha, tớ không nên tiếp tục đến gần cậu, nhưng tớ không nhịn được." Tay Phương Thư Nghiễn phát run lên. Không sai, anh trai cậu cũng từng khuyên cậu cách xa Tần Liên ra, nhưng mà cậu cũng... Không nhịn được. "Chúng ta đều là Alpha, thì thật sự không thể ở bên nhau sao?" Tần Liên nhìn cậu, trong ánh mắt có một tia bi thương, "Thư Nghiễn, hôm nay cậu nói, coi như tớ thật sự bị người khác đánh dấu, thì cho dù tớ chỉ có một chút chút thích cậu, cậu cũng sẽ không từ bỏ. Vậy giờ tớ cho cậu biết, tớ chỉ thích một mình cậu, xưa nay đều chưa từng có người khác, chỉ có điều tớ không phải Omega, nếu như chúng ta ở bên nhau là vi phạm thuần phong thế tục.... Cậu sẽ từ bỏ sao?" Phương Thư Nghiễn cắn chặt môi. Dù cho Tần Liên thật sự là Omega, lấy tính tình của cha cậu, cũng không thể cho phép. Huống chi là loại chuyện kinh hãi thế tục như hai Alpha bàn chuyện yêu đương này! Phương Thư Nghiễn thở dài, vào lúc ánh mắt Tần Liên ảm đạm xuống, tiến lên một bước ôm lấy hắn. Kinh hãi thế tục gì đó đi chết đi! Lại như lời Tần Liên nói trước đó, hai Alpha nói chuyện yêu đương thì làm sao! Trước đó... Trong lòng Phương Thư Nghiễn có chút phức tạp. Hóa ra sớm từ lúc đó Tần Liên đã ám chỉ với cậu. Tần Liên gần như ngay lập tức ôm ngược lấy cậu, đồng thời trong lòng ngọt như đường mới tan. Hắn biết mà, anh giai hội trưởng sẽ không muốn từ bỏ hắn đâu mà. "Cậu." Phương Thư Nghiễn khàn khàn mở miệng, "Vết thương không sao chứ?" "Không thành vấn đề!" Trong giọng nói của Tần Liên không che giấu nổi vui sướng cùng mong đợi. Phương Thư Nghiễn lại có chút sốt sắng. Dù sao chuyện phải làm sau đó, cũng là lần đầu tiên của cậu.....