Cuối cùng, thằng nhỏ của Phương Thư Nghiễn ở trong tay Tần Liên phóng thích ra ngoài. Phương Thư Nghiễn hơi nhếch miệng, ánh mắt mơ màng, qua vài giây mới lấy lại ý thức. Động tác đầu tiên sau khi lấy lại ý thức, chính là rất chủ động duỗi bàn tay chui xuống quần lót của Tần Liên. Tần Liên đè tay cậu lại. Phương Thư Nghiễn hơi hơi ngượng ngùng, "Tớ cũng giúp cậu..." Trong lòng Tần Liên rất phức tạp. Một cái tay hắn còn đang phải treo giò, nếu muốn làm chút chuyện súng thật đạn thật gì đó khẳng định là không tiện, nhưng mà.... Hiện giờ hắn còn đang chịu ảnh hưởng của thuốc ức chế, ổn định lại không phóng thích chất dẫn dụ ra ngoài, nhưng nếu như Phương Thư Nghiễn giúp hắn tuốt một chút, ngẫm tới cái tình cảnh kia... Nguy rồi! Là cảm giác tim đập rộn ràng nâng lên thành nhồi máu cơ tim cấp tính kèm suy tim! Trong lúc do dự, Phương Thư Nghiễn đã đưa bàn tay tội ác vào bên trong đũng quần của Tần Liên. Tần Liên khẽ cắn răng. Thôi được thôi được, cùng lắm thì tới đi, anh giai hội trưởng nhà hắn ôn nhu như thế, coi như có biết hắn cũng là Alpha, nhất định cũng sẽ không cam lòng đánh hắn, nhiều lắm là tức giận một chút, hò hét một trận là hết rồi, lại nói trước đó không phải từng bơm một liều giảm xóc rồi sao, ừ đúng, vấn đề không lớn, không cần phải hoảng loạn! Một cái tay Phương Thư Nghiễn nắm lấy mệnh căn của hắn, một tay khác đè lên lồng ngực hắn, tiến tới gần. Tư thế bạo hôn. Tần Liên hút một hơi, máu toàn thân tức khắc sôi trào, mùi gỗ thơm chậm rãi tràn ra, cùng mùi nước mưa trong phòng triền miên giao hòa, Tần Liên nhắm mắt lại ngẩng đầu, chuẩn bị nghênh đón nụ hôn của Phương Thư Nghiễn. Giây tiếp theo, hắn bị tàn nhẫn đẩy ra. Tần Liên ngã vào trong bồn tắm, nghi hoặc trợn mắt. Phương Thư Nghiễn đang thở hổn hển nhìn hắn, trong mắt có khiếp sợ, phẫn nộ, còn có thất vọng cùng bi thống. Tần Liên:??? Còn chưa hỏi ra miệng, Phương Thư Nghiễn bước dài chân ra khỏi bồn tắm, trực tiếp trở lại phòng ngủ, "Oành" một tiếng đóng cửa lại. Tần Liên mang vẻ mặt ngốc lăng sờ sờ thằng nhỏ đang run run gắng gượng của mình. Cũng không nhỏ mà! Tần Liên bối rối, hắn nghĩ không ra tại sao Phương Thư Nghiễn sau khi sảng khoái xong lại đẩy hắn một cái rồi bỏ đi, buông tay vô tình? Tự mặc quần vào, kéo thằng nhỏ lệch qua một bên, sau đó oan oan ức ức đi tới cửa phòng ngủ Phương Thư Nghiễn. Không có gì bất ngờ xảy ra mà, cửa khóa. Thình thình thình....."Lão công!" Thình thình thình..."Lão công!" Thình thình thình..."Lão công!" "Mẹ nó đừng gọi tôi lão công!" Phương Thư Nghiễn chưa từng mắng người lại nổi giận nói như vậy. Tần Liên hoàn toàn hoảng rồi, dán lên cửa lo lắng nói, "Tớ có thể giải thích, cậu để tớ vào trong có được không?" "Cậu thì có gì để giải thích!" Phương Thư Nghiễn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đầy đầu đều là lời trước kia học đệ Omega nói, "Tần Liên đã bị người khác đánh dấu!" Hiện giờ trong lỗ mũi cậu vẫn còn lưu lại mùi hương xa lạ vừa mới ngửi thấy được, là mùi hương chất dẫn dụ của Alpha! Tần Liên.... Hắn làm sao có thể! Làm sao có thể như vậy! Tần Liên nghe ra cậu ở ngay cạnh cửa, giọng nói thậm chí mang theo tiếng nức nở, vội vàng ngồi xổm xuống, ghé váo khe cửa nhìn vào trong, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng lưng Phương Thư Nghiễn, tức thời đau lòng lại lo lắng, "Xin lỗi xin lỗi, là tớ không tốt, trước đó không nên gạt cậu, tớ.... Tớ không nghĩ tới cậu sẽ phản ứng mạnh như vậy, để tớ vào trong thăm cậu một chút có được không?" Phương Thư Nghiễn càng thêm phẫn nộ rồi. Hắn còn có mặt mũi nói không nghĩ tới mình sẽ tức giận? Vậy cậu nên làm thế nào đây? Tha thứ sao?! Lúc học đệ nói Tần Liên bị người khác đánh dấu là ở đại hội thể thao, khi đó bọn họ đã ám muội hơn một tháng, hơn nữa khoảng thời gian này Tần Liên vẫn luôn câu dẫn cậu, còn gọi cậu lão công! Tần Liên rốt cuộc coi cậu là thành cái gì! Trò đùa sao? Nếu như không phải không được đánh Omega, Phương Thư Nghiễn quả thực muốn đi ra ngoài bẻ gãy jj hắn!