Cậu nói ra một tràng như vậy, kỳ thực trong lòng còn có chút khẩn trương, vừa rồi khi nghe Trì Siêu nói Vệ Tục không ra gì, thực sự không chịu nổi mới mở miệng. Bởi vì tính cách của mình, cậu chưa bao giờ ở trước mặt người khác cứng rắn quá, huống chi người nọ còn là một Alpha. Nhưng khi đưa tay bỏ vào trong lòng bàn tay rộng lớn của Vệ Tục, cậu đột nhiên thả lỏng lại. Cậu cũng cảm thấy rất kỳ quái, cùng là Omega, nhưng Vệ Tục cao hơn cậu một cái đầu luôn có thể mang cho cậu cảm giác an toàn. Lúc này tráng sĩ 183 Vệ Tục cảm động cơ hồ muốn rơi lệ. Dương Mạt hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Cậu nói Vệ Tục bám lấy tôi không bỏ, vậy cũng coi như là tôi níu lấy cậu ấy không tha, cậu nói cậu ấy là con chó của tôi, vậy thì tôi cũng chính là con mèo của cậu ấy, bởi vì bọn tôi là bạn bè, người như cậu hiểu được thì hiểu, không hiểu..." Dương Mạt vốn định khí thế mười phần mà trả lời hung ác mắng câu dơ bẩn, nhưng nghẹn đến phình mặt cũng không nói ra được. Vệ Tục bị câu "Tôi là con mèo của cậu ấy" kia của cậu chọc đến đỏ mặt, chỉ sợ phun máu mũi ngay tại trận, vội cúi đầu nhỏ giọng an ủi, "Được rồi, không giận nữa không giận nữa, ngoan." Trì Siêu nghẹn một bụng lửa, năm lần bảy lượt tỏ tình thất bại thì thôi đi, ngày hôm nay còn bị làm cho mất mặt ở trước nhiều người như vậy. Nhưng lúc này hắn không có bậc thang để bước xuống, lại sắp phải đi học, đành hung hăng phun một ngụm nước miếng, lên lầu về phòng học. "Ai." Thấy nhanh như vậy đã tan cuộc, Tần Liên thất vọng thở dài, "Căn bản không cùng một trình độ, chán." Phương Thư Nghiễn cảm khái: "Tình cảm của Vệ Tục cùng Dương Mạt thật tốt." Tần Liên biết lời này của cậu chỉ là xã giao đơn thuần, nhịn không được muốn chơi ác, nói, "Đúng vậy nha, nói không chừng có thể ở bên nhau đâu." Phương Thư Nghiễn hơi sửng sốt, mờ mịt nói: "Cậu ấy, hai người bọn họ đều là Omeg..." "Đều là Omega thì làm sao?" Tần Liên mang vẻ mặt nghiêm túc, "Love is love, hai Omega yêu đương nhau cùng với một Alpha một Omega yêu đương nhau thì có gì khác nhau? Anh giai hội trưởng muốn kỳ thị?" Phương Thư Nghiễn vội vàng nói: "Tớ không phải có ý này, nhưng mà..." Nhưng mà cái gì, một hồi lâu cậu cũng không nói ra được. Tần Liên tà mị nở nụ cười: "Đúng không, hai Omega yêu đương nhau cùng với những tình yêu bình thường khác nhau sao? Không có gì khác nhau cả. Hai Alpha cùng hai Omega yêu đương nhau có khác nhau không? Cũng không! Cho nên anh giai hội trưởng sau này có nhìn thấy hai Alpha ở bên nhau cũng chớ nên kỳ thị nha, tình yêu mà, không có lý lẽ." Phương Thư Nghiễn bị hắn nói cho sửng sốt một hồi, "Cậu chờ chút đã, hình như có chỗ nào không ổn..." "Không nói tớ đi về ngủ đây, buổi trưa gặp!" Tần Liên chuồn đến thật nhanh. Vốn tưởng màn kịch này đã hạ, ai biết Trì Siêu lại muốn tiếp tục, mà lần này đầu mâu không chỉ hướng về phía Vệ Tục. Hôm đó Tần Liên cùng Phương Thư Nghiễn ở trong nhà ăn ăn cơm, Trì Siêu gõ gõ bàn của bọn họ. "Phương hội trưởng?" Tần Liên trợn mắt liếc nhìn xem xét một cái, ôi, đây không phải ai kia sao. Phương Thư Nghiễn không biết mục đích của hắn, vẫn rất tốt tính dò hỏi: "Xin chào, có việc gì thế?" Trì Siêu trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tần Liên, còn ghét bỏ dùng sức húc khuỷu tay hắn, "Dịch sang bên kia đi." Tần Liên: giá trị tức giận +1 Phương Thư Nghiễn: giá trị tức giận +10 "Cũng không có việc gì, chỉ muốn hỏi một chút, đại hội thể thao kỳ này cậu báo danh hạng mục nào?" Tháng mười một bọn họ có tổ chức đại hội thể thao, hiện giờ đã bắt đầu báo danh. "Tôi không báo danh." Phương Thư Nghiễn lạnh giọng nói. Trì Siêu tức thời nở nụ cười: "Không phải chứ, đường đường Phương hội trưởng thế nào lại sợ hãi như vậy? Một hạng mục cũng không báo sao?" "Thể dục không phải thế mạnh của tôi, đây là thi đấu đoàn thể, lớp chúng tôi tự nhiên sẽ chọn ra người thích hợp hơn." Phương Thư Nghiễn cầm lấy đũa tiếp tục ăn cơm, biểu thị rất rõ ràng không muốn nói chuyện nữa. Nhưng Trì Siêu lại không muốn buông tha cậu, cười nhạo nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu không gì là không làm được cơ, bị đám kia thổi phồng rồi, hóa ra chỉ là một thằng hèn." Phương Thư Nghiễn còn chưa nói gì, Tần Liên mở miệng trước: "Bị cự tuyệt liền muốn tìm lại mặt mũi từ trên người khác, cậu thật là đáng thương." "Cậu ta có bản lĩnh thì so với tôi đi, một hạng mục cũng không báo, không phải hèn nhát thì là gì!" Trì Siêu nâng cao giọng lên, rất nhiều người đều hướng về bên này nhìn lại. "Cậu có bản lĩnh thì đua thành tích với cậu ấy á." Tần Liên làm ra vẻ mà che miệng lại, "Ôi tớ quên mất, Thư Nghiễn liên tục đứng đầu trong khóa cậu, không biết cậu đứng mấy? Có cơ hội vượt qua chứ?" Trì Siêu – Đứng thứ hai đếm ngược từ dưới lên tức điên lên: "Tôi tìm cậu ta thi đấu thì mắc mớ gì tới cậu! Cậu --- Omega có phần cho cậu nói chuyện sao!" Phương Thư Nghiễn buông thật mạnh chiếc đũa xuống, vẻ mặt lạnh băng nhìn về phía hắn: "Được, tôi cùng..." "Tớ với cậu so." Tần Liên đánh gãy Phương Thư Nghiễn, nói, "Không phải nói mắc mớ gì tớ sao, vậy tớ tranh tài với cậu, thế là có mắc mớ đến tớ rồi chứ?" Không chỉ Trì Siêu, đám Alpha bàn bên cạnh đều cười như được mùa. "So cái gì? Thêu hoa à?" Trì Siêu cười to. "Nếu là so miệng lưỡi ai lợi hại hơn, thì cậu thắng." Tần Liên nhún vai một cái, "Nhưng tớ nghĩ bạn học cực kỳ cực kỳ không hèn nhát sẽ càng muốn so với tớ trong đại hội thể thao đi?" "Cậu đùa tôi à, Omega căn bản không tham gia đại hội, cậu làm sao so với tôi?" "Vậy thì dùng danh nghĩa cá nhân của tớ đi." Tần Liên cười nheo mắt lại, "Thưởng tớ có thể không cần, nhưng mặt cậu tớ nhất định phải đánh."